Lúc từ trong mộng tỉnh lại, sắc trời hơi ảm đảm.
Giữa tiếng hít thở vững vàng dài lâu của bạn cùng phòng, tôi nhẹ nhàng bò xuống giường, từ trên kệ sách gỡ xuống một quyển vở da mềm tinh xảo.
Đêm trước tốt nghiệp, trong khối bắt đầu lưu hành viết những điều mình muốn nhắn gửi vào sách như vậy.
Tôi ở siêu thị nhỏ gần trường mua quyển vở này, trước đưa cho vài bạn nữ sinh viết, mới dám làm bộ lơ đãng mà đưa tới Giang Ngôn ở trước mặt.
Hắn chơi xong một ván trò chơi, mới biếng nhác mà viết tám chữ cho tôi: Tiền đồ như gấm, hữu nghị trường tồn.
Tôi chính là dựa vào trong đoạn hồi ức ngắn ngủi thưa thớt như vậy, toàn bộ thời đại học, chấp nhất đơn phương thích Giang Ngôn bốn năm.
Tính cách của hắn cùng La Kiều quá giống nhau, mỗi lần nháo chia tay, khi La Kiều cố ý tìm nam sinh cùng nhau ăn cơm, Giang Ngôn cũng sẽ gọi tôi: “Bạn cùng bàn, muốn cùng đi xem phim không?”
Sau đó chưa tới hai ngày, hai người lại hòa hảo trở lại.
Giang Ngôn cũng không hề gọi tôi nữa.
Ngẫu nhiên tôi cũng tỉnh táo, phát giác chính mình đang nỗ lực để dần trở nên ưu tú, học trang điểm xong, thực tập ở công ty khá tốt, đạt GPA xuất sắc, lại trước sau không thể ngừng thích Giang Ngôn.
Hoặc là nói, từ lúc ấy, Giang Ngôn đã biến thành một loại chấp niệm của tôi.
Chấp nhất với việc thích hắn, mà bỏ quên việc yêu thương bản thân, là đang dần khiến bản thân trở nên nhỏ bé, là cứ mâu thuẫn mà vẫn cố ở bên nhau.
Rốt cuộc sau khi yêu đương với Giang Ngôn, tôi mừng rỡ như điên, vạn sự đều theo hắn.
Sau tốt nghiệp, tôi rất muốn học khiêu vũ, thậm chí còn định tạm gác công việc để theo học một lớp vũ đạo phù hợp, nhưng Giang Ngôn lại không chịu để tôi đi.
Hắn ôm eo tôi, chôn mặt ở trên vai tôi, gần như làm nũng mà nói:
“Không cần đi, được không? Tiểu Mẫn, em vốn dĩ thường xuyên tăng ca, anh chỉ muốn về nhà liền ở bên em.”
Tôi đã đồng ý.
Ngày đó từ buổi họp mặt bạn bè, sau khi trở về không lâu, tôi liền đi đăng ký lớp học vũ đạo mà hai năm trước tôi từng xem qua, sau đó vào mỗi buổi tối không tăng ca, luyện đến đổ mồ hôi đầm đìa mới về nhà.
Chỉ cần sau tan tầm có thời gian rảnh, Lâm Thâm liền sẽ tiện đường đưa ta đi, lại cùng nhau ăn một bữa cơm.
Lúc đầu tôi còn có chút không quen, thẳng đến khi hình như bất đắc dĩ anh mới nói: “Tốt xấu em cũng nên cho anh một cơ hội theo đuổi em, được không?”
Tôi tựa hồ, từ từ quen việc được anh đón đưa.
Tối hôm đó, tôi luyện xong, đứng ở trong phòng học vũ đạo trống rỗng, nhìn chăm chú vào bản thân trong gương, bỗng phát hiện trên người càng ngày càng thay đổi rõ ràng —— khiêu vũ không chỉ làm bề ngoài thay đổi, mà là cả người.
Không biết từ khi nào, hèn mọn cùng khiếp đảm đã không còn xuất hiện trên người tôi.
Tuổi dậy thì mập mạp khiến tôi mười mấy năm vẫn không tự tin.
Thật vất vả dựa vào một kỳ nghỉ hè ở trường bị bào gầy xuống, toàn bộ thời cấp 3, tôi cũng chưa từng uống một ngụm nước ngọt.
Người như tôi, cần quý trọng hết thảy vất vả của chính mình, mới có thể dần dần đuổi kịp vạch xuất phát của người khác.
Lúc đi ra ngoài, Lâm Thâm đã ngồi ở cửa ghế dài đợi tôi.
Tôi vừa mặc áo khoác, vừa nghiêng đầu cùng Lâm Thâm thương lượng xem nên ăn cái gì, lại thoáng nhìn trước thang cuốn tự động bắt gặp Giang Ngôn, bỗng nhiên dừng bước chân lại.
Hắn cũng thấy tôi. Ánh mắt đảo qua, dừng ở Lâm Thâm, sắc mặt từng chút trở nên tái nhợt.
9
Ăn xong cơm chiều, Lâm Thâm như cũ lái xe đưa tôi về nhà.
Lúc xe ngừng ở tiểu khu cửa, anh không giống như trước dặn tôi về nhà sớm nghỉ ngơi một chút, ngược lại đi theo tôi cùng nhau xuống xe.
Đèn đường mờ nhạt chiếu sáng ở trên gương mặt đẹp của anh, phác họa ra bóng người thâm thiển.
Bị ánh mắt thâm trầm của anh nhìn chăm chú vào, vốn định nói mấy lời khách sáo, bỗng không nói được gì.
“Đường Mẫn.” Lâm Thâm nghiêm túc nói, “Em còn thích hắn sao?”
“…… Không.”
“Vậy em thích anh sao?”
Tôi không trả lời được.
“Được rồi, không có ánh mắt chán ghét, ít nhất anh có thể hiểu là em có thiện cảm với anh.” Anh không có bởi vì tôi chần chờ mà tức giận, ngược lại hơi gợi lên khóe môi, “Đây là lần thứ hai anh thổ lộ với em, tuy vẫn không kết quả, bất quá anh cảm thấy, có lẽ vào lần thứ ba, em sẽ đồng ý với anh.”
Tôi không nhịn được mà nói: “Kỳ thật học trưởng…… Với điều kiện, các phương diện của anh đều rất ưu việt, hoàn toàn không cần lãng phí tinh lực lên người em. Hơn nữa nói thật, từ lúc bắt đầu, em cũng không biết sao anh lại thích em.”
“Bởi vì khoảng thời gian anh đến thư viện tìm tài liệu cho một môn học, mỗi lần đều có thể gặp phải em ở một vị trí cố định trên lầu 4, không phải đang làm bài, thì chính là đang đọc sách.”
Tôi không hiểu.
“Chính là ở thư viện, anh cảm thấy cũng có không ít người khổ sở như anh, phải không?”
“Nhưng chỉ có em và anh là giống nhau.” Lâm Thâm nhẹ giọng nói, “Bởi vì chúng ta khởi điểm thấp hơn so với người bình thường, cho nên cần phải trả giá bằng nhiều nỗ lực, mới có thể đuổi theo thậm chí vượt qua bọn họ. Vì kết quả này, anh sẽ cố gắng hết mình.”
“Em cũng giống vậy.”
Giữa lúc tôi trầm mặc, anh cười ôn nhu, vỗ đầu tôi:
“Được rồi, đừng áp lực nữa, em có thể tiếp tục giống như trước ở bên anh như vậy, miễn sao cả hai chúng ta đều thoải mái là được. Anh đi đây, đêm nay có lẽ em đã rất mệt, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Nhưng mà tôi không có thể nghỉ ngơi sớm được.
Bởi vì sau khi về nhà, tôi mới vừa tắm rửa làm khô tóc xong, liền nhận được cuộc gọi từ Giang Ngôn.
Hắn hình như là ở quán bar, xung quanh tiếng người ồn ào, chính hắn cũng uống đến say khướt, nói chuyện còn không rõ lời, chỉ là qua di động một lần lại một lần mà gọi: “Tiểu Mẫn.”
“Tiểu Mẫn, em thích anh lâu như vậy, em không thể không cần anh.”
Tôi đang muốn nhẫn tâm tắt máy, điện thoại lại bị một người khác nhận: “Vị tiên sinh này uống say, chúng tôi khuyên anh ấy không được, có thể phiền ngài đến đây đón người được không?”
Nửa giờ sau, tôi đón xe tới cửa quán bar, đẩy cửa đi vào, liếc mắt một cái liền thấy được Giang Ngôn trong một góc.
Tôi đi qua, ngồi đối diện hắn, lẳng lặng mà nhìn hắn.
Giang Ngôn vì say mà nhìn mông lung về phía tôi, trong giọng nói có chút ủy khuất: “Tiểu Mẫn……”
Không biết như thế nào, tôi bỗng nhiên nhớ tới mùa hè 5 năm trước.
Kỳ nghỉ hè đó, tôi cùng Giang Ngôn đều không về nhà.
Nực cười chính là tôi vào kỳ nghỉ hè đi thực tập, mà hắn bởi vì chia tay với La Kiều, một mình chạy đến quán bar uống đến say chuếnh choáng, lại gọi điện thoại cho tôi.
Đó là tôi lần đầu tiên nổi giận với hắn, mắng Giang Ngôn đang say khướt một trận, sau đó gian nan mà nửa đỡ nửa ôm hắn đến phòng ngủ dưới lầu, chờ sau khi bạn cùng phòng của Giang Ngôn đón hắn, mới đạp chiếc xe đạp trở về.
Chờ khi tôi trở lại phòng ngủ của trường, đã là 3 giờ sáng.
Mãi cho đến chạng vạng ngày hôm sau, Giang Ngôn hoàn toàn tỉnh rượu mới gọi điện thoại tới, quan tâm an nguy của tôi vì đi về một mình vào nửa đêm tối hôm qua.
Sau này tôi mới suy nghĩ cẩn thận, nếu là La Kiều, hắn nhất định không nỡ để cô ta nửa đêm đi đón mình, sau đó lại một mình mạo nguy hiểm đạp xe trở về.
Đây là sự khác nhau giữa thích cùng không thích.
Tôi hít sâu một hơi: “Giang Ngôn, anh đã 25 tuổi, tôi hiện tại cũng rất bận, không rảnh lại giống như hồi đại học chạy theo anh như vậy. Huống chi, anh rất rõ, chúng ta hiện tại đã không còn quan hệ gì cả.”
Giang Ngôn lấy bình rượu ở trên mặt bàn.
“Có lẽ anh không nhớ rõ. Lúc trước anh uống say, gọi điện thoại cho tôi, trên đường tôi đưa anh về, anh ôm lấy tôi, nói anh thích tôi, ngày hôm sau lại gọi điện thoại cho tôi, nói anh uống say, nhận sai người.”
Tôi nhẹ nhàng cười một chút:
“Đương nhiên, khi đó tôi không có tự tôn, cho nên sau khi bản thân bị tổn thương, vẫn theo đuổi anh. Nhưng tôi không thể vĩnh viễn không có tôn nghiêm —— Giang Ngôn, anh rất rõ, tôi hiện tại đã không thích anh.”
Đại khái là lời này quá tàn nhẫn, Giang Ngôn như là bị đóng đinh tại chỗ, hô hấp đều trì trệ.
Tôi trước một bước đứng dậy: “Đi thôi. Anh lái xe tới sao? Tôi đưa anh về nhà.”
Lúc đi ra cửa, tôi nghe Giang Ngôn ở phía sau tôi nói: “Tiểu Mẫn, anh thật sự biết sai rồi, em cho anh một cơ hội đền bù cho em được không?”
Tôi dừng bước, rồi sau đó lắc đầu.
“Muộn rồi.”
10
Dạo gần đây, tôi chuyên môn dùng một ngày rảnh rỗi, một mình đến Disney chơi.
Hiện tại tiền lương của tôi, đã đủ chi trả vé vào cửa VIP mà lúc trước tôi mua không nổi.
Tôi ở cửa hàng mua cái phụ kiện mang lên đầu, đối với gương đánh giá, dưới tai thỏ lông xù xù, là một gương mặt được trang điểm tinh xảo, biểu tình bình tĩnh, ánh mắt trầm ổn.
Ta ngồi ngựa gỗ xoay tròn, rồi ngắm pháo hoa, cuối cùng giơ một cây kem ốc quế, xếp hạng đằng trước xem xe hoa du hành.
Tất cả những điều này đã từng quý giá với tôi, là những khoảnh khắc tôi vạn phần quý trọng, hiện giờ cơ hồ không cần tốn nhiều sức liền có thể có được.
Tôi xem xe hoa xong thì từ trong đám người đi ra ngoài, đứng ở ven đường, ăn kem ốc quế, nhìn xa xa.
Nghĩ tới rất nhiều chuyện quá khứ, dáng vẻ chật vật của tôi vì một cây kem ốc quế, La Kiều cùng Giang Ngôn một đường đi theo xe hoa du hành, ở dưới màn biểu diễn bắn pháo hoa mà không tự kiềm chế hôn nhau……
Trong đám đông có một cặp đôi, thoạt nhìn giống như họ đang giận dỗi nhau, cô gái nhỏ buộc tóc đuôi ngựa tức giận đến đỏ mắt, chàng trai thì chạy vội mua về một cây kem ốc quế để dỗ dành.
Tôi nhìn bọn họ, tự dưng thất thần, thẳng đến khi chất lỏng lạnh lẽo nhỏ giọt ở trên tay, mới ý thức được mình khóc.
Bởi vì trong khoảnh khắc đó, tôi bỗng nhiên ý thức được chính mình chân chính chấp niệm cái gì.
Cho tới nay, tôi vẫn giữ suy nghĩ, chỉ cần Giang Ngôn thật lòng, không hề lưu luyến cô gái nào.
Không phải khi cao trung không chút để ý, không phải lúc đại học như gần như xa, cũng không phải ba năm tạm chấp nhận ở bên nhau nhưng cả hai chẳng bao giờ tìm được điểm giao nhau.
Tôi chỉ muốn hắn thật lòng thích tôi, thích tôi nhất, chỉ thích tôi —— chỉ một lần thôi cũng được.
Nhưng trước sau điều đó chưa từng xuất hiện.
Chạng vạng, tôi một mình ở quảng trường xem hơn phân nửa màn biểu diễn pháo hoa, xoay người chuẩn bị rời đi thì nhận được cuộc gọi từ Lâm Thâm.
“Đường Mẫn, em ở đâu?”
“…… Disney.”
Lời vừa ra khỏi miệng, tôi mới phát hiện giọng mình hơi mỏng manh khàn khàn, do vừa mới khóc xong.
Đầu bên kia, Lâm Thâm dừng một chút, sau đó nói: “Buổi tối muốn cùng nhau uống một chén hay không?”
Tôi đồng ý.
Lâm Thâm lái xe đến đây, sau đó cùng tôi đi đến một quán bar gần nhất.
Trên sân khấu có ban nhạc jazz đang trình diễn, tiếng nhạc chậm rãi, tôi cùng Lâm Thâm uống vài ly, tầm mắt hơi mông lung.
Rượu vào thì không lái xe, chúng tôi dứt khoát ở khách sạn gần đó.
Lâm Thâm đứng ở trước bàn lễ tân, nói: “Hai phòng giường lớn ——”
Tôi bỗng nhiên lên tiếng đánh gãy lời anh: “Một phòng.”
Sau đó Lâm Thâm nhìn một cách kinh ngạc, lặp lại: “Một phòng giường lớn.”
Trong thế giới người trưởng thành, một ánh mắt cũng đủ hiểu ý trong lòng.
Lúc tôi tắm rửa Lâm Thâm đi ra ngoài một chuyến, tôi cũng rất rõ anh đi mua cái gì.
Ba phần men say tô đậm không khí vừa tốt, tôi mặc áo tắm dài dựa vào sô pha, câu lấy cổ Lâm Thâm, lười biếng hôn.
Lâm Thâm đáp lại ôn nhu, dừng ở bả vai tôi tay cũng tuần tự đi xuống.
Chỉ là, khi đầu ngón tay ấm áp của anh ngừng ở bên hông tôi, tôi bỗng kêu: “…… Từ từ.”
Anh lập tức buông lỏng tôi ra.
“…… Hay là thôi đi.”
Tôi đỡ cái trán, dùng sức lắc đầu:
“Học trưởng, anh rất tốt, em không muốn biến anh trở thành công cụ giúp em thoát khỏi cái bóng quá khứ với Giang Ngôn, chuyện này đối với anh không công bằng.”
Men say hơi tan đi một ít, tôi dần thanh tỉnh mà ý thức được, dù đã trải qua bảy năm hèn mọn không kết quả như vậy với Giang Ngôn, tôi vẫn còn chờ mong với tình yêu thuần túy.
Lâm Thâm rất tốt, nếu tiếp tục ở bên anh, tôi cũng rất có thể thích anh.
Nhưng điều đó nhất định không phải diễn ra ở hiện tại.
Tôi mặc lại áo tắm dài cho đàng hoàng, bình tĩnh trở lại, sau đó đứng lên:
Bình luận facebook