• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Lòng lang dạ sói (2 Viewers)

  • Phần 2

4.

Dạy Giang Trần biết chữ thật ra rất đơn giản.

Giang Trần thông minh hơn ta tưởng rất nhiều, lúc trước chỉ thiếu người dẫn đường.

Ta từ giữa trưa đã bắt đầu dạy hắn, mỗi lần dùng bữa tối xong lại dạy tiếp trong chốc lát, Giang Trần liền không chịu học.

Ta cho rằng hắn tính tình nóng nảy, ngồi không yên, cũng không tiện cưỡng cầu, vì thế trở về phòng nghỉ ngơi sớm.

Kết quả, có lần vào đêm khuya ta phát hiện Giang Trần vẫn còn đốt đèn, ghé vào bên cửa sổ ôn tập.

Lão quản gia nói cho ta biết: "Mỗi lần phu nhân đi, Trần công tử đều sẽ ngồi đó tiếp tục chăm chỉ học tập.”

Ta có chút kinh ngạc: "Hắn chưa bao giờ nói những lời này cho ta biết.”

Lão quản gia cười cười: "Trần công tử nói, thân thể phu nhân không tốt, không nên để phu nhân thức đêm.”

Trong lòng ta khẽ động, một cảm giác ấm áp bắt đầu dâng lên.

Ngày hôm sau, Giang Trần xuống lớp học, ta muốn gọi hắn đến, hỏi xem gần đây sư phụ có nói nội dung nào mà hắn không thể theo kịp hay không.

Nhưng làm sao cũng tìm không thấy Giang Trần.

Ta lúc này mới nhớ tới, Giang Trần mấy ngày nay đều tránh ta, ta đi xem hắn, hắn cũng chỉ đứng cách cửa phòng trả lời ta vài câu.

Dường như đang trốn tránh ta. Ta bất ngờ, trực tiếp đi vào phòng hắn.

Giang Trần bị ta chặn lại, trong mắt xẹt qua một tia bối rối, phản ứng đầu tiên là nghiêng đầu qua.

Nhưng mà ta tinh mắt, đã nhìn thấy trên má trái hắn cố gắng che chở có vết thương xanh tím.

Ta sốt ruột, đi tới nâng mặt Giang Trần lên: "Con lại đánh nhau?"

Giang Trần rũ mi mắt, lông mi hơi động. Một lúc sau, cổ họng hắn giật giật, phát ra một chữ "Ừ" thật thấp.

Ta rất tức giận : "Không phải đã hứa là không đánh nhau nữa sao?"

Giang Trần nghiêng đầu, ánh mắt u ám: "Là ta sai rồi, xin phu nhân trách phạt.”

Ta tức giận: "Nếu con cứ như vậy, về sau ta sẽ không quản con nữa.”

Ta xoay người muốn tông cửa xông ra, đi được vài bước, lại đột nhiên ý thức được không đúng.

Quay người đi tới trước mặt Giang Trần, ta trầm giọng nói: "Giang Trần, con nói thật với ta.”

Ánh mắt Giang Trần run lên, lập tức cúi đầu: "Đây là lời nói thật.”

“Không, không đúng." Ta lắc đầu: “Với năng lực của con, không ai có thể đánh con thành như vậy.”

Kiếp trước ta đã thấy qua bản lĩnh của Giang Trần, Giang Vinh mang theo một đám người vây đánh hắn, hắn có thể lấy một địch mười, một tay từ chỗ lão binh trong phủ học được Lưu Vân Tiên tung hoành ngang dọc, không ai có thể tới gần hắn.

“Con có thể bị thương thành như vậy, chỉ có một khả năng.”

Ta nhìn chằm chằm Giang Trần: “Có người đánh con, con hoàn toàn không đánh trả.”

Ta đỡ mặt hắn, ép buộc hắn ngẩng đầu lên.

Lúc Giang Trần nhìn thẳng ta, ta mới chợt phát hiện, ánh mắt của hắn đã đỏ.

“Ta đáp ứng phu nhân, không đánh nhau.”

Giọng hắn nghe có chút khàn khàn. Trong lòng ta lay động.
Vì tuân thủ thoả thuận này, khi bị người khác đánh, hắn một chút cũng không đánh trả.

"Người đánh con là ai?" - Ta lạnh lùng nói.

Giang Trần không nói lời nào.

“Vì sao không nói cho ta biết? Ta là mẫu thân con!”

Giang Trần đột nhiên hét lên: "Không, người không phải!"

Ta bị hắn hét đến đau cả đầu, thân thể run lên, Giang Trần luống cuống, vội vàng đỡ lấy ta: "Phu nhân..."

Hắn vừa đỡ, tựa như có một tia điện xẹt qua đầu óc của ta.

“Người đánh con là Giang Vinh, đúng không?” Ta nói một cách lạnh lùng.

5.

Ngày thứ hai, ta đưa Giang Trần đến y quán, tự mình đi đến lớp học.

Giang Vinh vừa thấy ta đến, lập tức chạy tới, với khuôn mặt đầy ngạc nhiên : "Phu nhân đến, phu nhân có muốn uống nước không?”

Ta mặt trầm như nước, thản nhiên nói: "Các ngươi gần đây đã đánh nhau?"

Giang Vinh ngẩn người, nụ cười trên mặt bớt đi hai phần.

Nhưng hắn hẳn là sớm chuẩn bị tốt lý do thoái thác, lập tức cao giọng nói: "Giang Trần lúc thi đã gian lận, phẩm hạnh không đoan chính, làm mất hết thể diện của Hầu phủ chúng ta, ta nhìn không được mới dẫn người đến giáo huấn hắn."

Ta nhíu mày: "Ngươi tận mắt nhìn thấy hắn gian lận?"

Giang Vinh đúng lý hợp tình nói: "Đương nhiên! Không tin phu nhân cứ đi hỏi tiên sinh!”

Ta không lên tiếng, xoay người rời đi, Giang Vinh cảm thấy ta bị hắn thuyết phục, ở phía sau ta hét lên: "Phu nhân sau khi xác nhận với tiên sinh xong, có phải nên khen thưởng Vinh nhi hay không?"

Khóe miệng ta nở nụ cười lạnh, ta nhẹ giọng nói: "Cái này đương nhiên.”

Như Giang Vinh nói, ta đi đến chỗ tiên sinh trong lớp học. Lão phu tử râu bạc nói một cách nghiêm túc : "Giang Trần đích xác vào lúc thi cố gắng nhìn lén người khác..."

Ta cười cười, ngăn hắn lại: "Giang Vinh cho ngươi bao nhiêu bạc?”

Phu tử ngẩn người, há miệng không nói gì.

Kiếp trước, tất cả hạ nhân xung quanh ta đều nói những lời tốt đẹp về Giang Vinh, khiến ta thật sự cho rằng hắn là một thiếu niên phẩm hạnh thuần lương.

Sau này mới biết được, những hạ nhân này đều nhận bạc của Giang Vinh, được hắn dặn dò tỉ mỉ.

Ta cởi vòng vàng trên cổ tay, vỗ lên bàn: "Phu tử dạy học nuôi người, thật sự là vất vả, một chút tâm ý, không bằng kính ý.”

Phu tử cầm lấy vòng tay lắc lắc, mặt mày hớn hở: "Phu nhân ra tay thật rộng rãi, người có gì phân phó, cứ nói với lão thân.”

Ta giương môi cười: "Ta nào có gì đặc biệt dặn dò, đơn giản là muốn biết tình hình chân thật trong lớp học.”

Ta nhấn mạnh hai chữ "chân thật", lão già râu bạc này là người thông minh, há có thể không rõ.

Hắn nhận lấy vòng tay, thẳng thắn nói: "Giang Trần đúng là lúc thi đã nhìn qua người khác, nhưng chỉ vài lần ngắn ngủi, đại khái là nhìn xem người khác viết đến đâu, chứ không phải nhìn chằm chằm hồi lâu."

Nói cách khác, Giang Trần không hề gian lận.

Sự tiến bộ của hắn, đều là do hắn nỗ lực học tập.

Ngược lại là Giang Vinh, gần đây văn phong thay đổi, tiến bộ không ngờ. Trong lòng ta tự dưng dâng lên một dự cảm xấu.
“Có thể cho ta xem bài thi của Giang Vinh không?”

Phu tử đem bài thi của Giang Vinh tới. Ta nhìn lướt qua, cả người đều lạnh.

Bài văn này của Giang Vinh giống hệt bài của một vị cử nhân họ Tô viết kiếp trước.

Nhưng vấn đề là, dựa theo dòng thời gian kiếp này, cử nhân họ Tô phải ở trong điện ba năm sau mới có thể viết xuống văn này.

Tay ta run rẩy, gần như không cầm vững bài thi. Chỉ có một khả năng.

Giang Vinh cũng sống lại!

6.

Sau khi xác định chuyện này, ta cảm thấy như rơi vào hầm băng. Giang Vinh đời trước miệng lưỡi ngọt ngào, tâm tư thâm trầm.

Hôm nay hắn mang theo kinh nghiệm và ký ức kiếp trước, chỉ có thể lợi hại hơn rất nhiều.

Chỉ có một điều là hiện tại hắn không biết ta cũng sống lại, nếu như hắn biết thì đã không cố cứu vãn đường sống, nhiều lần chạy tới trước mặt ta tranh sủng.

Suy nghĩ thông suốt, ta lại tặng thêm chút ngân lượng cho phu tử làm phí bịt miệng, sau đó trở về viện của mình.

Lại phát hiện Giang Vinh đang đứng ở ngoài viện chờ ta.

"Phu nhân, ta nói có phải sự thật hay không ?" - Hắn ngước khuôn mặt tươi cười lên nhìn về phía ta, lộ ra hai cái lúm đồng tiền thật sâu: "Có phải nên thưởng cho ta hay không?"

Ta chậm rãi nở nụ cười: “Đương nhiên là nên thưởng.”

Ta gọi thị nữ thân cận mang bạc tới, thưởng cho Giang Vinh.
Giang Vinh nhìn bạc, vô cùng thất vọng: "Ta không cần bạc, ta chỉ muốn giống như Giang Trần, có thể được phu nhân đích thân dạy dỗ."

Ta cũng không tiếp lời, chỉ nói: "Phu tử cho ta xem văn chương của ngươi.”

Ta thấy rõ ràng, sâu trong ánh mắt Giang Vinh hung hăng biến đổi.

Hắn hỏi ta: "Phu nhân cảm thấy ta viết như thế nào?"

Đây là thăm dò. Hành vi ở kiếp này của ta không nhận nuôi Giang Vinh đã khiến hắn hoài nghi, hắn đang thử xem ta có sống lại hay không.

“Văn chương nổi bật, khiến người ta kinh diễm."

Ta tán thưởng từ tận đáy lòng: “Rất khó tưởng tượng văn chương thành thục như vậy, lại xuất phát từ tay một thiếu niên mười hai tuổi.”

Giang Vinh nở nụ cười, vai và cổ cũng thả lỏng theo. Hắn rốt cục đã xác nhận được, ta không sống lại.

“Vậy phu nhân có thể cùng ta đọc sách hay không......”

Ta lắc đầu: "Học tập của ngươi đã đủ tốt rồi, hiện tại đọc nhiều sách hơn nữa cũng không đề cao được gì, không bằng ra ngoài chơi một chút, chờ sau này ngươi vào triều làm quan, thành gia lập nghiệp, sẽ không còn cuộc sống thoải mái như vậy nữa đâu.”

Ta cười nhận lấy bạc trong tay thị nữ, nhét vào trong tay Giang Vinh: "Đi chơi đi, bạc không đủ thì tới nói với ta, ta sẽ cho ngươi.”

Giang Vinh nháy mắt mấy cái, hiển nhiên là động tâm. Xoay người, ta cười lạnh.

Tính tình Giang Vinh ta quá hiểu rõ.

Bản tính ham chơi của hắn rất lớn, lúc đi học căn bản không thể ngồi yên, lúc làm bài tập đều do ta tự mình quan sát, hắn mới có thể không phạm lỗi sai.

Nhất là hiện tại hắn tự cho mình đã sống lại có bàn tay vàng, đối phó với những thứ cơ bản như học tập sẽ không thành vấn đề, thì càng lơ là, không chăm chú đọc sách.

Vinh ca nhi của ta, không phải kiếp trước ngươi cảm thấy ta giúp ngươi tiến bộ là hại ngươi sao? Vậy thì đi chơi đi.

Chuyện bài tập này là đi ngược dòng nước, không tiến thì lùi.
Chờ đến ngày ngươi hối hận, cũng đã không còn kịp rồi.

……

Đương nhiên, ta không thể xem thường Giang Vinh, vì để cho hắn hoàn toàn không còn tâm ý đề phòng ta, đêm đó ta hung hăng giáo huấn Giang Trần “gian lận”.

Tiếng roi vang lên trong phòng, cả viện đều nghe thấy.

“Ta cho ngươi gian lận này! Nếu có lần sau, ta sẽ đưa ngươi đến Bắc Mạc sung quân!”

Trong phòng, Giang Trần nhìn ta cầm roi quất vào gối đầu, nhỏ giọng nói: "Phu nhân cẩn thận đau tay, nếu không ta đánh thay người?"

Ta đúng là có chút đau tay, vì thế giao roi lại cho Giang Trần. Hắn một bên cầm roi tiếp tục quất gối đầu, một bên lớn giọng cầu xin tha thứ: "Phu nhân, ta bị oan!”

Sau đó, lại dùng giọng điệu ấm ức, khóc lóc: "Ta không dám nữa! Phu nhân tha cho ta lần này đi.”

Tiểu tử này, bình thường vô thanh vô tức nhưng diễn kịch cũng rất giống.

…….

Sau khi diễn kịch xong, ta và Giang Trần cùng nhau ăn điểm tâm.

"Phu nhân đây là diễn cho Giang Vinh xem?"

“Không chỉ riêng hắn, là diễn cho những đứa nhỏ họ Giang khác xem.”

Ta ăn bánh táo, nhàn nhã nói: “Con dù sao cũng không phải con ruột Hầu gia, hôm nay đột nhiên có thế khó tránh khỏi việc bị những đứa nhỏ khác ghen tị, mặc dù không phải Giang Vinh, về sau cũng sẽ có người khác gây trở ngại cho con.”

“Cho nên, không bằng để cho bọn họ cảm thấy được ta nhận nuôi cũng không phải chuyện tốt, hãy phát triển tiền đồ trong im lặng.”

Ánh mắt Giang Trần khẽ động. Ta thấy hắn vẫn chưa ăn, đẩy đĩa bánh táo về phía hắn: "Ăn đi.”

Mặt hắn lộ vẻ khó xử: "Ta không thích ăn ngọt.”

“Như vậy đi" Ta nói: “Một mình ta cũng ăn không hết, hay là con cầm đi phân phát cho nha hoàn và gã sai vặt đi.”

Giang Trần đáp lời ta, bưng chén đĩa đi ra ngoài.

Trên đường đi gặp gã sai vặt, gã sai vặt thốt lên : "Ơ, đây không phải là bánh táo phu nhân tự mình xuống bếp làm sao?”

Giang Trần trầm mặc, sau đó rất chắc chắn mở miệng: "Không phải, phu nhân bảo ta mang về ăn.”

Nói xong, hắn bưng đĩa đi, ném cho gã sai vặt một bóng lưng khiến người ta đoán không ra.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom