• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Lòng lang dạ sói (1 Viewer)

  • Phần 3 END

7.

Sau khi chuyện ta đánh Giang Trần truyền khắp Hầu phủ, Giang Vinh hiển nhiên là càng đắc ý.

Hắn hoành hành ngang ngược trong lớp học, cho dù không đi học, phu tử cũng mặc kệ hắn.

Vì thế, bản chất ham chơi bị đè nén của Giang Vinh kiếp trước đã được kích thích bộc lộ rất lớn, hắn kết giao vô số cẩu bằng hữu, ở bên ngoài dạo thanh lâu, uống rượu hoa.

Người người đều nói bộ dáng phong lưu phóng đãng này của hắn, mười phần là được di truyền từ cha hắn Giang Phong.

Tin tức truyền đến chỗ ta, ta nhàn nhạt cười, nói thay Giang Vinh: "Vinh nhi thông minh, không học thì cũng đứng nhất, vậy không bằng chơi nhiều một chút.”

Quay đầu lại, tiếp tục dạy Giang Trần học tập chăm chỉ.

……

Nửa tháng sau, ta vừa trở về sân, đã thấy hắn dẫn một cô nương đứng ở nơi đó.

Cô nương kia ước chừng mười ba mười bốn tuổi, buông tay đứng ở nơi đó, bộ dáng ngược lại rất xinh đẹp.

“Phu nhân, ta thấy người trong phủ người không đủ, vừa vặn trên đường gặp nha hoàn này bán mình ch ôn cha, nên đã dùng bạc phu nhân thưởng để mua nàng."

Giang Vinh lấy lòng nói: “Thứ nhất cũng coi như làm việc thiện, thứ hai nàng là một người lanh lợi, nhất định có thể hầu hạ tốt phu nhân.”

Nha hoàn kia quả thật thông minh, nghe vậy lập tức tiếp lời: "Nguyệt Mai sau này sống là người của phu nhân, chet là quỷ của phu nhân.”

Nguyệt Mai! Móng tay của ta c ắm sâu vào lòng bàn tay.
Ta lạnh lùng nhìn sang, mặt trái xoan mắt hạnh, không phải hoa khôi thanh lâu diễu võ dương oai kiếp trước ở trước mặt ta thì là ai?

Chỉ là lúc này nàng còn không có phong tình vạn chủng, vẫn còn là một tiểu cô nương. Ta hiểu rồi.

Cái gì mà bán thân ch ôn cha? Cùng lắm là một câu chuyện bịa dễ khiến người ta tin mà thôi.

Nguyệt Mai là được Giang Vinh chuộc ra từ thanh lâu. Nguyệt Mai mười ba tuổi bị bán vào thanh lâu, mười sáu tuổi trở thành hoa khôi.

Hiện tại giá trị con người còn chưa cao, chuộc thân không cần tốn quá nhiều bạc.

Cho nên Giang Vinh sớm chuộc nàng ra, thứ nhất chuộc sớm có thể tiết kiệm bạc, thứ hai có thể ở chung với nàng trong phủ, thứ ba còn có thể cài tai mắt ở bên cạnh ta.
Nhất tiễn đa điêu, Giang Vinh thật sự là không thể khinh thường.

Nhớ năm đó “Tam thập lục kế” là ta dạy hắn đọc, hiện giờ hắn chơi trò lừa gạt, ta liền chơi trò tương kế tựu kế.

Vì thế, ta cười tủm tỉm sờ tay Nguyệt Mai: "Đúng là một cô nương thông minh, đã như vậy, ngươi đi theo bên cạnh ta đi.”

8.

Nguyệt Mai hầu hạ ta ba tháng, không ngừng nói tốt về Giang Vinh.

Ví dụ như khi chúng ta đến lớp học, nàng liền nói: "Vinh ca ca học tập tiến bộ nhất, tài văn chương lần nào cũng được phu tử khen ngợi, văn sĩ bên ngoài đều lấy thơ của chàng ấy làm vinh dự, thật sự là tài hoa hơn người.”

Ta ở trong lòng cười lạnh. Hắn ta thông minh là do thiên bẩm sao? Những bài thơ dưới ngòi bút của hắn căn bản không phải do hắn tự viết.

Tác giả chân chính đến lúc đó chỉ biết thở dài, tại sao cảm hứng mấy năm trước của mình đã bị người khác viết rồi.

Đi ngang qua phòng bếp nhỏ, Nguyệt Mai cũng sẽ nói: "Lần trước các công tử cùng ra ngoài săn thú, Vinh ca ca mang về tảng thịt hươu lớn, cố ý đưa đến phòng bếp nhỏ, để làm cho phu nhân ăn, thật sự là vô cùng hiếu thuận.”

Ta lại cười lạnh.

Giang Vinh đúng là có đưa thịt hươu nướng tới cho ta. Nhưng thân thể ta yếu ớt, căn bản không ăn được loại thịt hươu nướng này.

Ngược lại là Giang Trần, mỗi lần trước khi đến lớp học đều nấu cho ta bát cháo hoa, bên trong bỏ thêm các loại dược liệu, là hắn đọc sách y dược rồi nấu ra.

Ai thật lòng, nhìn là biết ngay. Nguyệt Mai còn muốn tâng bốc Giang Vinh: "Nô tỳ thấy trong phòng này chỉ có mỗi Trần công tử cũng khá buồn tẻ, hay phu nhân cũng nhận Vinh ca ca..."

Tốt, đây mới là mục đích thực sự. Ta lập tức ngắt lời nàng ta, cười trêu chọc: "Sao vậy? Ngươi rất vui khi nhìn thấy Giang Vinh sao, nếu không tại sao lại không nỡ rời khỏi hắn, vậy để ta chuyển ngươi đến hầu hạ bên cạnh hắn?”

Nguyệt Mai kinh ngạc, vội vàng tìm cách thoái thác: "Sao có thể? Trái tim nô tỳ tất cả đều là của phu nhân!”

“Nhưng dù sao... dù sao lúc nô tỳ bán thân ch ôn cha,là Giang Vinh công tử cứu giúp, đối với nô tỳ có ân, tự nhiên cũng sẽ chú ý chàng nhiều hơn một chút.”

“Ngươi không thích Giang Vinh?”

“Nô tỳ một lòng hầu hạ phu nhân, trong lòng sao lại có những tạp niệm này?”

Nguyệt Mai vẻ mặt ngay thẳng. Nhưng thật ra ta đã biết trước.

Bên cạnh Giang Vinh cũng có tai mắt ta sắp xếp, tai mắt nói cho ta biết, Giang Vinh và Nguyệt Mai lén lút hẹn hò.

Giang Vinh còn hứa hẹn với Nguyệt Mai, chờ hắn thành đích tử Hầu phủ sẽ cưới Nguyệt Mai làm thiếp, ngày sau lại tìm cơ hội chuyển lên chính thê, để nàng trở thành nữ chủ nhân của Hầu phủ.

Cái bánh này vẽ ra giống hệt như kiếp trước, không phải sao?

Cũng không trách Nguyệt Mai động tâm. Giang Vinh cho dù không được ta nhận nuôi, cũng là con ruột của Vĩnh Ninh Hầu.

Nguyệt Mai có thể gả cho hắn, đừng nói là chính thê, coi như chỉ làm thiếp cũng là bay lên đầu cành làm phượng hoàng.

“Được rồi, biết lòng trung thành của ngươi rồi.”

Ta phân phó Nguyệt Mai: “Đi xem thuốc của ta đã nấu xong chưa.”

Nguyệt Mai đáp một tiếng, đi ra ngoài phòng, vừa vặn đụng phải Giang Trần.

Trong tay Giang Trần đang bưng thuốc của ta, mắt thấy Nguyệt Mai thiếu chút nữa đụng vào hắn, hắn vội vàng nghiêng người tránh.

Nguyệt Mai ngẩng đầu nhìn lại, Giang Trần một thân bạch y, dung mạo tuấn tú, tóc đen như mực, mặt mày trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Những thiếu niên này lớn lên so với gió còn nhanh hơn, chưa đến nửa năm ngoại hình nhỏ nhắn của Giang Trần đã mất đi mà thay vào đó là bả vai cao ngất, sống lưng thẳng tắp, góc cạnh lộ rõ, hiện ra sự sắc bén của nam tử trưởng thành.

Mặt Nguyệt Mai đột nhiên đỏ lên, nàng vội vàng chạy ra ngoài, quên cả hành lễ.

Ta cười vẫy tay với Giang Trần: "Lại đây, cho ta xem một chút.”

Hắn không rõ nguyên do đi tới, ta sờ sờ mặt hắn: "Trần nhi của chúng ta, cũng sẽ khiến nữ hài tử thích.”

Sắc mặt Giang Trần nóng lên, tránh được tay của ta. Ta trơ mắt nhìn vành tai Giang Trần biến thành màu hồng.

Ta ngẩn người.

Ta chưa từng làm mẫu thân, chỉ là học theo bộ dáng người khác, “chiếu hồ lô hoạ biều - trông bầu vẽ gáo” ( dựa theo hình dáng mà bắt chước theo).

Nhưng Giang Trần kỳ thật chỉ nhỏ hơn ta vài tuổi, trước đây khi chưa lớn lên nhìn vẫn trông giống một đứa trẻ, ta với tâm thái như mẹ con yên tâm dạy dỗ thoải mái, hắn trốn ta, ta cũng chỉ cảm thấy là tiểu hài tử không quen thấy người lạ nên thẹn thùng.

Hôm nay hắn cao lớn, nhìn ngược lại giống như là đồng trang lứa với ta, lại thẹn thùng, khiến cho ta cũng không được tự nhiên.

Làm mẹ khó, làm mẹ kế càng khó hơn!

Ta một bên tiếp nhận chén thuốc trong tay Giang Trần, một bên yên lặng thở dài.

Lúc vào thu, Giang Phong đã trở lại.

Lúc trước hắn bị hoàng thượng điều đi phía nam giám sát thủy lợi, Giang Nam là một nơi ôn nhu, Giang Phong đâm đầu vào đám cô nương biết nói giọng mềm mại của người Nùng, hôm nay cuối cùng cũng lề mề hoàn thành sứ mệnh, nhớ tới Hầu phủ chim không thèm ị của hắn ở kinh thành.

Ta mang theo người đứng ở cửa nghênh đón, Giang Phong vẻ mặt bị tửu sắc vét sạch, ưỡn bụng xuống kiệu: "Phu nhân vẫn khỏe chứ!"

Sau đó, hắn vỗ vỗ Giang Trần đứng ở bên cạnh ta: "Vinh nhi lớn như vậy rồi à?”

Giang Trần nhỏ giọng nói: "Hầu gia, ta là Giang Trần.”

Trên mặt Giang Phong hiện vẻ xấu hổ, Giang Vinh đột nhiên chen từ trong đám người ra, thân thiết đỡ lấy hắn: "Phụ thân cuối cùng đã trở lại, Vinh nhi thật sự là rất nhớ phụ thân.”

Giang Phong căn bản không rõ mình có mấy người con thứ, hắn chỉ muốn chọn một đứa mà hắn thích nhất, đương nhiên là người thông minh miệng ngọt Giang Vinh.

Mắt thấy Giang Phong cùng Giang Vinh thân thiết hàn huyên, ta ở bên cạnh nhìn cũng lười tiếp lời.

Ta và Giang Phong là phu thê trên danh nghĩa, đêm động phòng hoa chúc uống chén rượu, hắn liền đi, phòng cũng không động.

Ta chê hắn lớn tuổi thân thể bẩn, không muốn chạm vào hắn.

Hắn một mặt không dám chọc ta, một mặt có thiếp thất quyến rũ săn sóc hơn, bởi vậy cũng rất thức thời không tới đụng vào ta.

Hai bên đều biết đây chẳng qua chỉ là một cuộc hôn nhân thể diện, cũng tự tại.

Đêm đó, Giang Phong cùng ta uống trà, chỉ chỉ Giang Trần: "Trần nhi ở tuổi này, có thể nạp hai nha hoàn dáng vẻ xinh đẹp rồi.”

Gia phong phủ Vĩnh Ninh hầu luôn luôn như thế, trước khi công tử cưới vợ, có thể nạp nha hoàn bên người làm thiếp.

Nhưng hắn còn chưa dứt lời, Giang Trần liền quỳ xuống: "Nhi tử không muốn nạp thiếp, chỉ nguyện làm bạn với phu nhân."

Giang Phong bị hắn dọa hết hồn, nhưng hắn lười xen vào việc của người khác, Giang Trần cũng không phải con hắn, hắn lập tức nhìn về phía Giang Vinh: "Vinh nhi cũng sắp mười lăm tuổi, khi ta mười lăm tuổi mẫu thân của con đã sinh ra con.”

Ta ở trong lòng trợn trắng mắt. Lão chó này, trở về không hỏi bài tập của bọn trẻ, lại dạy chuyện nam nữ trước, cũng thật chỉ có hắn.

May cho Trần nhi chúng ta không nghe theo hắn. Giang Vinh bộ dáng nhu thuận: "Phụ thân đã lên tiếng, nhi tử sẽ nhớ lời. Cổ ngữ nói, trước thành gia mới lập nghiệp, nếu có người tri kỷ làm bạn bên cạnh, nhi tử cũng có thể càng thêm chuyên tâm đọc sách.”

Giang Phong hài lòng cười to: "Không hổ là con trai ta!”

Ta rõ ràng nhìn thấy, Nguyệt Mai bên cạnh ta cũng lộ ra vẻ vui mừng.

Giang Phong bày mưu tính kế cho Giang Vinh nạp nha hoàn làm thiếp, cơ hội của nàng rốt cục cũng đã tới.

Ta rõ ràng nhìn thấy, Giang Vinh nháy mắt với Nguyệt Mai, ý tứ kia là để cho Nguyệt Mai yên tâm.

Tốt lắm.

Giang Phong mặc dù là một gia chủ vô dụng, nhưng kỳ thật tất cả chúng ta đều đang chờ hắn trở về.

Giang Vinh đã hoàn thành màn trình diễn của mình. Giờ đến lượt ta.

Ta đột nhiên cất giọng hỏi Nguyệt Mai bên cạnh: "Nguyệt Mai bây giờ mấy tuổi rồi?”

Nguyệt Mai đột nhiên bị hỏi, có chút kinh ngạc.

Nhưng nàng lập tức phấn khích, cảm thấy ta lúc này hỏi tới, là muốn nạp nàng làm thiếp cho Giang Vinh, vì thế hưng phấn nói: "Mười lăm ạ.”

Ta gật đầu: "Ta mười bảy tuổi xuất các gả vào Hầu phủ, đã tính là muộn rồi.”

Nguyệt Mai khen ngợi nói: "Phu nhân tuổi còn trẻ lại là người cẩn trọng, có thể lo liệu tốt trên dưới trong phủ, nô tỳ làm sao xứng so sánh cùng phu nhân?”

Ta lộ vẻ tươi cười, chỉ vào Nguyệt Mai nói: "Nhìn xem, nhìn nha đầu này xem, chẳng những dung mạo xuất chúng, còn hiểu chuyện nhu thuận như vậy.”

Ta từ từ đi tới trước mặt Giang Phong, đưa trà trong tay cho hắn, cụp mắt bi thương nói: “Thiếp thân thể không tốt, không thể phụng dưỡng phu quân, không thể làm tròn bổn phận thê tử, trong lòng vẫn luôn tự trách. Nhưng hôm nay có được Nguyệt Mai, Nguyệt Mai dung mạo tuyệt mỹ, lại ôn nhu, thiếp thân hy vọng nàng có thể thay thiếp phụng dưỡng phu quân, áy náy của thiếp cũng có thể vơi đi một chút.”

Giang Phong lúc trước cũng đã chú ý tới Nguyệt Mai, còn lặng lẽ hỏi qua bên cạnh ta khi nào đã có thêm nha hoàn xinh đẹp lanh lợi như vậy.

Hôm nay ta lại chủ động đề nghị Nguyệt Mai làm thiếp, hắn đương nhiên cực kì vui mừng: "Phu nhân quả nhiên hiền lành đức độ! Giang Phong ta có hiền thê mỹ thiếp như vậy, phu nhân còn cầu gì nữa!”

Sắc mặt Giang Vinh và Nguyệt Mai nhất thời trở nên trắng bệch.

Nguyệt Mai hoảng loạn quỳ xuống: "Hầu gia, phu nhân, kỳ thật nô tỳ......”

Ta ngắt lời nàng, cao giọng nói với Giang Phong: "Kỳ thật nha đầu này là được Giang Vinh cứu về mang vào phủ, lúc đầu thiếp còn nghĩ không biết hai người bọn họ có tư tình hay không. Nhưng thiếp đã hỏi qua Nguyệt Mai, Nguyệt Mai nói nàng đối với Vinh nhi chỉ có cảm kích, cũng không có tình cảm nam nữ, lúc này thiếp mới yên tâm.”

Sau đó, ta cười híp mắt nhìn về phía Nguyệt Mai: "Ngươi nói có phải hay không?"

Nguyệt Mai run rẩy môi, một chữ cũng nói không nên lời. Một lát sau, nhìn Giang Vinh xin giúp đỡ.

Giang Vinh tránh ánh mắt của nàng ta, không nhìn thẳng vào mắt. Sắc mặt Nguyệt Mai càng lúc càng xám xịt.

Ta ở bên cạnh, trong lòng chỉ có cười lạnh cùng khoái ý. Kiếp trước Giang Vinh kéo tay Nguyệt Mai, nói muốn nàng làm nữ chủ nhân Hầu phủ, ta cho rằng giữa bọn họ có thâm tình như biển như thế nào.

Hôm nay xem ra, cũng không có gì là thâm tình. Giang Vinh căn bản không dám vì Nguyệt Mai mà đối đầu với Giang Phong.

Đời này, hắn không có ta nâng đỡ, không thể lại mất đi tình nghĩa phụ tử. Cứ như vậy, Giang Vinh trơ mắt nhìn Giang Phong nhận Nguyệt Mai.

Trở thành thiếp của Giang Phong là không có kết cục tốt. Vị Hầu gia này ở trong phòng thô lỗ lại tàn bạo, sau khi xuống giường thì bạc tình bạc nghĩa.

Vì vậy, thiếp thất của Giang Phong đều sống không được hạnh phúc, hoặc là chet sớm, hoặc là không đến ba mươi đã có tóc bạc.

Giang Vinh hiểu rõ điều này hơn ai hết, bởi vì hắn chính là đứa nhỏ được thiếp thất của Giang Phong sinh ra.

Nữ tử hắn yêu mến hiện giờ đi vào chỗ chet.

Nhưng hắn chỉ mất vài phút đã bình tĩnh trở lại:
“Chúc mừng phụ thân, mừng người có được mỹ nhân.”

Giang Vinh lộ ra nụ cười, nhìn qua là thật sự cảm thấy vui mừng cho Giang Phong.

“Vừa hay, nhi tử đã sớm chuẩn bị lễ vật, vậy nhân dịp thời khắc đại hỉ này tặng cho phụ thân.”

Ta nhìn Giang Vinh, lần đầu tiên cảm thấy hắn đáng sợ như vậy. Đứa nhỏ này sống lại một lần, tâm tư càng thêm thâm trầm, từ trong ra ngoài căn bản không nhìn ra ý nghĩ của hắn.

Giang Vinh tặng cho Giang Phong một bức tượng Quan Âm phỉ thúy.

Giang Phong thích nhất là tượng ngọc, món quà này của Giang Vinh có thể coi như đưa đến tận đáy lòng hắn, hai cha con mượn hơi rượu nói dông dài một lát, Giang Phong liền chuyển ánh mắt, nhìn về phía ta ngồi cách đó không xa.
Ta biết ngay sắp có chuyện đến.

“Phu nhân.”

Quả nhiên, Giang Phong gọi ta.

Ta đi lên phía trước: "Phu quân có gì phân phó?”

“Ta sao dám phân phó phu nhân? Chỉ là có chút chuyện nhỏ muốn cùng nàng thương lượng - Vinh nhi qua hai năm nữa sẽ đến tuổi lập gia đình, không bằng nàng nhận nuôi nó dưới danh nghĩa của nàng, như vậy cũng dễ cưới thê tử.”

Ở phương diện này, đầu óc Giang Phong ngược lại rất tỉnh táo.

Đích thứ kỳ thật đều là thứ yếu, mấu chốt ở chỗ trong Hầu phủ này thân phận của ta so với hắn còn đáng giá hơn.

Với thân phận con thứ của Giang Vinh, hoặc là cưới thứ nữ danh môn quý tộc, hoặc là cưới tiểu thư gia thế nhỏ, lựa chọn kỳ thật cũng không nhiều.

Nhưng nếu là con trai của ta, cháu ngoại của Hộ quốc tướng quân và Đại trưởng công chúa, khuê tú trong kinh thành có thể mặc cho hắn chọn.

Ta nhìn về phía Giang Vinh, hắn nhu thuận lại an tĩnh nhìn ta, lộ ra nụ cười lúm đồng tiền thật sâu.

Ta dời ánh mắt, bình thản nói: "Ta đã có Trần nhi rồi.”

Giang Phong cười nói: "Thêm một người cũng không nhiều, hai người bọn họ đều lớn rồi, cũng không cần nàng quan tâm.”

Ta lại lắc đầu: "Mẫu thân của Giang Vinh, Triệu di nương vẫn còn, ta làm sao có thể đoạt con của người khác?"

Giang Phong bị thuyết phục, nói: "Cũng đúng.”

Giang Vinh bên cạnh vốn đang cực kì chờ mong thoáng cái đã xám xịt, trong mắt toát ra sự thất vọng không thể che dấu.

Hắn vốn muốn gửi gắm hy vọng vào phụ thân hắn thuyết phục ta. Nhưng hắn không nghĩ tới, sau khi ta đưa Triệu di nương ra, Giang Phong nhanh như vậy đã đồng ý.

Lúc ta trở về phòng, Giang Vinh túm lấy tay áo ta. Giang Trần ở bên cạnh ta lập tức đẩy hắn ra, chắn ở trước mặt ta.

Giang Vinh oán đ ộc nhìn Giang Trần, lập tức thu hồi ánh mắt, đổi thành một bộ điềm đạm đáng yêu nhìn về phía ta:
“Phu nhân, mẫu thân ta đối xử với ta không tốt, ta chưa từng cảm nhận được một ngày ấm áp. Cầu xin phu nhân thương hại ta.”

Ta rũ mắt, bình thản nói: "Vinh nhi, nàng dù thế nào cũng là mẫu thân của ngươi.”

“Ta chỉ muốn phu nhân làm mẫu thân của ta!”

Ta không để ý tới hắn nữa, mang theo Giang Trần xoay người rời đi.

……

Ta vốn tưởng rằng, việc này sắp qua rồi. Nhưng mà, ba ngày sau, một tin tức nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ truyền tới.

Triệu di nương tr eo cổ t ự t ử.

Nói lớn không lớn, là bởi vì thiếp thất Giang Phong đông đảo, thường xuyên có người qua đời, bởi vậy Giang Phong cũng không quá để ý, chỉ để cho hạ nhân dựa theo quy trình hạ táng.

Nói nhỏ không nhỏ, là bởi vì Giang Trần tới nhà xác nhìn xem thứ.

“Như phu nhân suy đoán......Vết thương ở cổ Triệu di nương do dây thừng lưu lại có vấn đề.”

Giang Trần thấp giọng nói: “Ta so sánh một chút, không phải hình dạng th ắt cổ sẽ lưu lại.”

Ta hít một hơi lạnh, gần như đứng không vững.

……

Ngày tang lễ đổ mưa to, Giang Vinh khoác áo tang quỳ gối trong mưa, vừa thấy ta đến, liền lập tức khóc nhào về phía ta.

Giang Trần lạnh mặt kéo hắn ra.

Giang Vinh ngã xuống đất, hắn còn đang khóc, túm lấy góc váy của ta: "Phu nhân... ta không còn mẫu thân nữa..."

Hắn khóc lóc đến đáng thương, môi hồng răng trắng, nước mắt từng giọt rơi xuống, người chung quanh nhìn vào đều thương tiếc.

Giang Phong ở bên cạnh cũng có chút động tâm, hắn thở dài một tiếng: "Phu nhân, người thu nhận Vinh nhi đi, hắn thật sự đáng thương.”

Ta im lặng một lát rồi nói: "Được.”

Ta chưa bao giờ thấy vẻ mặt vui mừng của Giang Vinh như vậy.

Hắn đứng dậy, dùng sức ôm lấy ta: "Mẫu thân, con nhất định hiếu thuận với người.”

Bàn tay hắn nắm lấy ta thật mềm mại. Ta lại chỉ cảm thấy như bị một con rắn vừa lạnh vừa dính liếm qua.

Con sói kiếp trước được ta nuôi lớn này, hắn thật á c đ ộc.
Á c đến mức vì vinh hoa đời này, hắn ngay cả mẹ đẻ cũng dám diệt trừ.

……

Nhưng mà, đây cũng không phải là chuyện tàn nhẫn cuối cùng Giang Vinh làm.

Tháng sau, mẫu thân ta gọi người truyền tin cho ta, nói Thánh Thượng đang tìm bạn đồng hành cho Thái tử, ta có thể tiến cử một thiếu niên.

Hiển nhiên, người này sẽ chọn ra trong Giang Vinh và Giang Trần.

Mà Giang Vinh lúc này, thanh danh đã rất không tốt.

Lúc trước ta cổ vũ hắn ở ngoài phủ chơi loạn, xảy ra chuyện cũng không bảo hắn đi xin lỗi, chỉ cho hắn bạc để hắn tự mình đi giải quyết.

Một thời gian sau, người người đều biết Vinh công tử Hầu phủ là một công tử ăn chơi trác táng.

Mà Giang Vinh lúc trước dựa vào những bài viết của người khác trong trí nhớ của hắn, giúp hắn nở mày nở mặt một thời gian.

Nhưng hắn đã bỏ qua một điều - đó là những bài viết đó cũng có giới hạn. Mà việc học của hắn đã sớm hoang phế, căn bản không thể viết ra bài mới.

Theo thời gian hắn ta dần kiệt sức. Người được chọn làm bạn đồng hành của Thái tử này, nhất định phải là Giang Trần.

Ta chỉ là không nghĩ tới, Giang Vinh lại không cam lòng như vậy. Không cam lòng đến nỗi...... Hắn hạ dược Giang Trần.

Vào buổi chiều, ta đột nhiên nhận được tin tức của tai mắt. Gã sai vặt vội vàng chạy tới, nói cho ta biết: "Vinh công tử đi tìm Trần công tử, nói phu nhân bị té ngã, bảo Trần công tử mau đi xem một chút. Trần công tử vừa nghe đã nóng lòng, đã đi theo Vinh công tử.”

Ta vừa nghe, lập tức ý thức được không đúng: "Bọn họ đi hướng nào?"

"Hình như là... phòng ngủ của lão gia!"

Đầu của ta "Ong" một tiếng. Giang Phong đã vào triều, nhưng lúc này hẳn là đang ở trên đường trở về.

Ta không để ý bất cứ gì nữa, mang theo mấy gia đinh tâm phúc, trực tiếp chạy tới phòng ngủ của Giang Phong.

Ta kéo cửa một chút, khóa đồng nặng nề đã khóa chặt cửa ở bên ngoài. Không có thời gian do dự, ta nói với tâm phúc bên cạnh: "Cầm rìu lại đây.”

“Phu nhân......”

"Nghe ta, ph á cửa!"

Rìu đã được mang đến. Cánh cửa gỗ chạm trổ kia bị ph á ra. Ta lao vào, một thân ảnh đột ngột nhào về phía ta.

“Phu nhân......”

Là Giang Trần.

Mà trên giường cách đó không xa, Nguyệt Mai đang bất tỉnh nằm ở phía trên, hiển nhiên là đã sớm bị mê man bất tỉnh.
Ta lại cụp mắt nhìn Giang Trần, sắc mặt hắn ửng hồng, cả người đã bị mồ hôi thấm ướt, nhưng quần áo vẫn còn mặc trên người.

……

Tình cảnh này, ta làm sao có thể không hiểu tính toán của Giang Vinh.

“Nguyệt di nương thân thể không khỏe, các ngươi hãy chăm sóc nàng cho tốt.”

Ta nói với các tỳ nữ tâm phúc, lập tức đỡ Giang Trần dậy: "Trần nhi đi theo ta.”

Đường về phòng ta rất xa, nhưng Giang Trần vẫn dốc hết toàn lực thẳng lưng, cố gắng không để cho người ta nhìn ra sự khác thường của hắn.

Đến phòng ta, hắn mới ngã xuống. Ta đến đỡ hắn, mới phát hiện toàn thân hắn đã ướt đẫm mồ hôi, quần áo ướt sũng dính hết vào người, cả người giống như mới từ vớt trong nước lên.

“Giang Trần, Giang Trần.” Ta gọi tên hắn.

Mí mắt hắn cũng không mở ra được, môi giật giật, một lúc sau, chỉ nói một câu: “Người ra ngoài đi, không cần lo cho ta.”

Dưới tác dụng của tình dược, từng chữ hắn nói ra đều có vẻ nóng bỏng: “Ta không sao, đừng lo lắng.”

Làm sao mà không có gì được, nói xong câu đó, Giang Trần liền ngất đi.

Tác dụng của tình dược lúc đầu là nóng, về sau là đau đớn ngũ quan nội tạng. Giang Trần trực tiếp đau đến ngất xỉu.
Dù vậy, hắn vẫn nhịn được. Ta ra khỏi phòng, cả người không ngừng run rẩy.

Đi tới trước Phật đường, ta thắp một nén nhang. Mẫu thân ta tin Phật, ngay cả ta thuở nhỏ cũng đã tin vào nhân quả.
Cho nên ta không muốn vì để Giang Trần thi đậu công danh, mà khiến tay ta dính m áu.

Nhưng giờ phút này, ta đã hạ quyết tâm.
Giang Vinh làm tổn thương người ta che chở thành như vậy. Ta sẽ không tha cho hắn.

9.

Ta đi gặp Nguyệt Mai. Khi nàng tỉnh lại, đầu muốn nổ tung, như nghĩ tới cái gì, sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
“Đừng hoảng hốt.”

Ta cầm trà nóng, ngồi ở đầu giường nhìn nàng: “Hầu gia không trở lại, người của ta chặn hắn ở giữa đường, dụ dỗ hắn đi uống rượu.”

Nguyệt Mai thoáng yên lòng. Ta lạnh lùng nói: "Hiện tại tin tức đã bị ta phong tỏa, nhưng nếu ngươi không nói thật với ta, không ai có thể bảo vệ tính m ạng của ngươi.”

Nguyệt Mai lúng ta lúng túng nói: "Ta bị người mang đến phòng lão gia, uống chén trà nóng trên bàn, sau đó cái gì cũng không biết.”

Ta hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Nguyệt Mai, thuốc là Giang Vinh hạ.”

Nguyệt Mai trừng to hai mắt nhìn ta.

“Hắn dụ ngươi trước, làm ngươi hôn mê, sau đó lừa Giang Trần đi vào, rồi khóa chặt cửa.”

"Trên cửa sổ giấy có lỗ nhỏ, Giang Vinh chính là từ lỗ nhỏ kia thổi mê hương tình vào - hắn muốn ngươi và Giang Trần xảy ra chuyện gì, không cần ta nhiều lời chứ?"

Nguyệt Mai giật mình một lát, sau đó cả người run rẩy.
"Không thể nào, không thể nào..."

Nàng ta lẩm bẩm: "Giang Vinh sẽ không đối xử với ta như vậy, người chàng ấy thích nhất chính là ta..."

“Vậy sao? Vậy ta sẽ nói cho ngươi biết một bí mật.”

Ta ghé sát vào Nguyệt Mai, nhẹ giọng nói: “Vết siết trên cổ Triệu di nương, không phải th ắt cổ mà ra.”

Đồng tử Nguyệt Mai đột nhiên giãn ra.

"Hắn ngay cả mẹ đẻ của mình cũng xuống tay được, ngươi cảm thấy hắn đối với ngươi sẽ nhân từ nương tay sao?"

"Đúng rồi, Giang Vinh gần đây muốn cưới tam tiểu thư phủ Bá tước... Hắn sở dĩ phí tâm phí sức chuyển tới bên cạnh ta, chính là vì cưới một thê tử có gia thế cao quý.”

Ta không nói gì thêm với Nguyệt Mai nữa. Hãy để nàng ta tự mình nếm trải.

Người trong lòng, cho tới nay rốt cuộc là người như thế nào. Tất nhiên, ta cũng để lại một món quà cho Nguyệt Mai.
Một gói bột thuốc được giữ lại trong tay nàng ta, có dùng hay không đều do nàng ta quyết định.

10.

Chuyện ngày đó bị ta bỏ ra một số tiền lớn đè xuống, tất cả hạ nhân đều bị bịt miệng.

Không ai dám trái ý ta đi lấy lòng Giang Phong, bởi vì Giang Phong gần đây càng ngày càng có thể nhìn ra được thân thể đã bị tửu sắc vét sạch, chỉ sợ sống không được lâu.

Chỉ cần hắn vừa chet, Hầu phủ này hoàn toàn do ta định đoạt.

Giang Phong không biết có phải cũng cảm thấy thân thể của mình không khỏe mạnh như ngày xưa hay không, hắn càng muốn chứng minh bản thân, lại thẹn quá hóa giận khi không thể chứng minh, lấy người khác trút giận.

Nguyệt Mai bởi vậy mà thường xuyên bị thương khắp người. Bị tra tấn rồi lại không thể thoát khỏi, nàng hẹn Giang Vinh uống rượu một lần.

Sau đó, khi Giang Vinh rời đi, Nguyệt Mai dùng một tấm lụa trắng kết thúc sinh mệnh vô vọng của mình.

Giang Vinh ban đầu rất vui vẻ.

Hắn vui vẻ vì Nguyệt Mai cuối cùng đã chet, vì vậy những chuyện bẩn thiu hắn làm sẽ không bao giờ bị lộ ra.

Nhưng mà, ngày thứ hai sau khi Nguyệt Mai chet, Giang Vinh đã bắt đầu hộc m áu.

……

Nguyệt Mai bỏ thuốc bột ta đưa vào rượu.

Trong vòng ba ngày, Giang Vinh sẽ hộc m áu mà chet.
Lúc hắn triền miên trên giường bệnh, ta ở trước Phật đường, thắp một nén nhang.

Giang Vinh chet trong tay Nguyệt Mai, không liên quan đến ta.

Nhưng nếu quả thật muốn xuống tay trừng phạt ta, vậy xin hạ xuống trên người ta, đừng để nhân quả báo ứng liên lụy đến người bên cạnh ta - Giang Trần.

Sau khi dâng hương xong, ta đến thăm Giang Vinh. Hắn nằm trên giường, thở hổn hển.

Tình cảnh này, giống như ta và hắn kiếp trước biết bao. Chỉ là nhân vật đã thay đổi.

Hắn thống khổ thở hổn hển, sắc mặt xám xịt, ánh mắt không chớp nhìn ta: "Phu, phu nhân... Ta thật không cam lòng..."

Ta tránh bàn tay hắn đưa về phía ta, thở dài.

“Ả đ ộc phụ Nguyệt Mai kia lại muốn kéo ta cùng xuống địa ngục với nàng ta.”

Hắn há miệng, máu từ trong miệng tuôn ra: “Ta vốn nên là đích trưởng tử của Hầu phủ, tòa Hầu phủ này, đều nên là của ta.”

"Phu nhân, người cứu ta đi, ta khi còn bé sinh bệnh, không phải người đều có cách chữa sao….”

Giang Vinh lẫn lộn. Hắn nhầm lẫn kiếp trước với kiếp này.
Ta cười cười: "Vinh nhi, đó là kiếp trước.”

“Thì ra...... Thì ra là chuyện xảy ra kiếp trước sao?” Giang Vinh gật đầu.

Trong chớp mắt tiếp theo, ánh mắt hắn mở to, không thể tin nhìn về phía ta, Giang Vinh há to miệng thở dốc: "Phu nhân... người cũng..."

“Đúng vậy, Vinh nhi tốt của ta."

Ta nhẹ nhàng gật đầu: “Ta cũng sống lại.”

Giang Vinh nhìn ta chằm chằm, khóe mắt hắn như muốn nứt ra, giống như con cá sau khi lên bờ há to miệng thở dốc, cuối cùng, càng nhiều m áu tươi từ trong miệng hắn trào ra.
Hắn cứ như vậy mang theo nỗi thống khổ cùng nỗi oán hận vô tận.

Giang Trần đi tới bên cạnh ta, hắn thấp giọng hỏi ta: "Phu nhân, nếu như hắn tái sinh, người nên làm cái gì bây giờ?"

Ta thản nhiên lắc đầu: "Không sao, chúng ta không phải đều sống lại sao? Binh đến tướng đỡ, nước đến đắp đập.”

Đúng vậy, Giang Trần cũng sống lại.

“Chỉ cần kiếp sau vẫn mang theo ký ức lúc trước, ta sẽ vĩnh viễn không sợ hắn”.

Giang Trần vẫn cười cười.

“Ngươi cười cái gì?”

“Nghĩ đến kiếp sau, hoặc là rất nhiều kiếp sau nữa có lẽ có thể lấy thân phận khác gặp lại phu nhân, trong lòng liền cảm thấy cao hứng.”

Ta trừng mắt nhìn hắn: "Vậy kiếp này thì sao?"

……

Tuyết rơi, Giang Trần khoác áo khoác cho ta, ta đỡ cánh tay hắn, chậm rãi về nhà.

Ba tháng sau, Giang Trần đề tên bảng vàng, trở thành bạn đồng hành của Thái tử.

Một năm sau, Giang Phong chet vì bạo bệnh.

Chủ nhân Hầu phủ này, chỉ còn ta.

Lại là một ngày tuyết rơi, ta gặp một thiếu niên thanh tuấn đi ngang qua, hắn tự xưng mình Truy Hồn Nhân, tên là Quý Chiêu.

Quý Chiêu nói cho ta biết: "Hồn phách nào đó từng có tiền duyên với phu nhân, sẽ không sống lại.”

Trong lòng ta thở phào nhẹ nhõm, hỏi hắn: "Vì sao?”

"Mỗi người đều do mẫu thân của mình đưa tới thế giới này, Giang Vinh giet chet mẹ đẻ của mình, chính là ch ặt đ ứt cửa vào của chính mình ở thế giới này, bởi vậy không có cách nào làm lại nữa.”

Thì ra là thế.

Nhân quả báo ứng, cuối cùng là rơi xuống trên người hắn.
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, ta đã chuẩn bị xong cháo và thức ăn, chờ Giang Trần trở về ăn cơm.

Đời này còn rất dài, vẫn còn rất nhiều thứ đáng để ta chờ mong.

[HẾT]
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom