13.
Trong lúc ta và Yến Quốc Vương bàn bạc sau hậu điện, tin tức ta là “Hoàng Thương” đã lan truyền khắp kinh thành một cách nhanh chóng, trong vòng một canh giờ cả thành Đại Xương đều biết.
Mọi người đang bàn tán về nó:
“Chẳng trách Dự Vương lại yêu vợ đến thế, Dự Vương Phi thật tài giỏi.”
“Hơn nữa lại còn biết rất nhiều, cả chuyện Tây Dương cũng biết.”
“Lúc trước còn tưởng Dự Vương thay lòng đổi dạ, giờ mới thấy một vũ nữ nho nhỏ làm sao so sánh được với Dự Vương Phi.”
“Đây quả là Thần Tài sống, nếu là ta, ta cũng dâng lên.”
Cả 3 nhân vật chính trong lời đồn kia: ta, Liên Nhi và Lục Yên vẫn im lặng ngồi trong xe ngựa về phủ.
Liên Nhi nhìn về phía ta, ánh mắt mang theo rõ ràng ghen ghét cùng oán giận.
Sau đó nhìn Lục Yên khóc như hoa lê đái vũ.
“Vương gia, người có thích thiếp không?”
Lục Yên nghe xong, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn ả ta.
Ngay khi Liên Nhi tỏ ra mong đợi, Lục Yên nghiêm túc nói:
“Ngươi xuống xe đi dạo một lát đi.” (ý nói ả là kì đà)
“Đây là hai trăm lượng bạc, cảm ơn.” (có cho tiền đi ăn cũng được đi)
Liên Nhi nghẹn họng, sắc mặt xanh mét.
Ta nhịn không được cười ra tiếng, Lục Yên lập tức nhìn về phía ta.
Ta ôn nhu mà giơ tay vuốt vuốt tóc hắn.
“Hôm nay ta thấy phu quân rất vui”
Lục Yên lập tức mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tin tưởng.
Bởi vì ta chưa từng ôn nhu với hắn như vậy, càng không có kêu hắn là phu quân.
Khi đó ta luôn nói với mình rằng không được động tâm.
Nhưng bây giờ khi biết Lục Yên có thể sống sót.
Chúng ta về sau sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.
Lục Yên lập tức tiến đến bên cạnh ta, ủy khuất nói:
“Người ta nói ta yêu nương tử vì nàng kiếm tiền rất giỏi.”
“Nhưng họ không biết nương tử không chỉ kiếm tiền giỏi mà cái gì cũng giỏi.”
“Ta không thích bọn họ nói như vậy.”
Suy nghĩ một lát hắn nói thêm:
“Đối xử với ta tốt một chút là được.”
Ta cười tủm tỉm mà dựa vào đầu vai hắn:
"Ta có gì mà tốt? Tại phu quân luôn tốt với ta."
Lục Yên lại sốt ruột, lớn tiếng tuyên bố nói:
“Nói bậy! nương tử ta là tốt nhất!
“Phân của nương tử ta cũng toàn mùi thơm!”
Tiếng ồn ào của người qua đường bên ngoài xe ngựa chợt dừng lại.
Một lúc lâu sau, những tiếng cười vang lên.
Ta….
Ta hận không thể đem đầu nhét vào xe ngựa phía dưới.
Lục Yên giả bộ ngây thơ mà còn hỏi ta:
“Nương tử, ngươi vì cái gì chui vào chỗ ngồi phía dưới?”
Ta vô cảm nói:
“Ta nhặt cái mặt mình vừa mới mất.” (mất mặt đó^^)
14.
Mấy ngày kế tiếp, Lục Yên đi sớm về trễ, bận tối mày tối mặt.
Rốt cuộc, một trận chiến lớn vừa kết thúc và vẫn còn rất nhiều việc phải làm.
Liên Nhi cả một cọng lông của Lục Yên cũng chưa chạm được, tức giận bất bình mà tới kiếm chuyện:
“Ngươi cho Vương Gia mê hồn canh gì vậy!”
“Làm hắn mỗi ngày vây quanh ngươi!”
“Bây giờ Vương gia không còn đến xem ta múa nữa.”
Ta một bên nhìn sổ sách, một bên an bài lương thảo, lơ đãng nói:
“Hắn vì cái gì xem ngươi múa chưởng thượng vũ, trong lòng ngươi còn không biết rõ sao?”
Liên Nhi bị ta nói đến á khẩu, bắt đầu vô lý gây rối
“Ngươi giàu như vậy, có nhiều tiền như vậy, tại sao còn không thể nhường Vương gia cho ta?”
Ta nhếch miệng, lập tức nhìn về phía nàng:
“Nhường cho ngươi?”
“Ngươi cảm thấy ngươi xứng sao?”
“Ta Thẩm Tích Văn, sinh ra đã xứng Lục Yên!”
Liên Nhi bị khí thế của ta làm cho sửng sốt, vô thức lùi lại hai bước, nhưng lại không dám nói lời nào.
Đúng lúc này, Tiểu Mai đi vào:
“Vương phi, Yến Quốc Vương cầu kiến.”
“Nói là có vài chuyện kinh doanh, còn cần thảo luận.”
Ta đứng dậy nói:
“Mời ngài đến thư phòng đi, ta đến liền.”
15.
Trên đường đi đến thư phòng,Tiểu Mai nhìn ta muốn nói lại thôi, thật lâu sau nhịn không được mở miệng:
“Vương phi gần đây giống như thay đổi.”
“Lúc trước đều đối Vương gia không nóng không lạnh.”
“Hiện tại rất bảo vệ phu quân.”
“Cả người cũng tràn đầy sức lực hơn trước.”
Ta mỉm cười xoa đầu nàng:
“Nhớ đi lấy canh bồ câu ta đã dặn, Vương gia gần nhất rất mệt, muốn bồi bổ thân mình.”
Tiểu Mai lập tức hai mắt tỏa ánh sáng:
“Phương diện kia mệt?!
“Canh bồ câu non không đủ!”
“Cần phải thêm đồ bổ khác!”
Ta….
Quả nhiên vẫn là không có một người bình thường......
Yến Quốc Vương đang ở trong thư phòng, ôn nhu mà vuốt ve một cây cột.
Tiểu Mai bị chấn động, vẻ mặt hoảng hốt mà rời đi.
Hôm trước, để che mắt người khác, ta và Yến Quco61 Vương đã nói với ngoài rằng hai chúng tôi sẽ buôn bán tơ lụa.
Cho nên nhưng thật ra cũng không có người hoài nghi.
Sau một điệu múa cột mở màn nóng bỏng, Yến Quốc Vương đi thẳng vào vấn đề:
"Ngày mai là ngày cuối cùng.
“Sau trưa mai, mọi chuyện sẽ được giải quyết.
“Ta cũng trở về thế giới thật.”
“Để tránh chuyện bất ngờ ngày mai ta sẽ quay về Yến Quốc.”
“Ngươi hết thảy cẩn thận......... Dự Vương điện hạ, ngài cũng không cần như thế!”
"Có chút khó chịu!"
Lục Yên lại “vô tình” xông vào, theo sau là Bình An Hầu Thế Tử”
Lục Yên làm như không nghe thấy, nhìn chằm chằm đối phương đang múa cột không kiềm chế, nói:
"Ngươi... lại khoe tài năng của mình với nương tử ta nữa à?”
“Thật chẳng ra gì… giống một miếng rong biển.”
Yến Quốc Vương hít một hơi thật sâu và nói một cách vui vẻ nhất có thể:
"Đúng vậy, Dự Vương phi dạo này không thích xem Chưởng Thượng Vũ.”
"Nàng thích xem múa cột.”
"Nhân tiện, Dự Vương điện hạ, không biết ngươi có tài năng gì?"
Câu này khiến Lục Ngạn Văn bối rối, hồi lâu mới ngơ ngác nhìn ta:
"Nương tử... ta không có tài năng gì.. nương tử có cần ta nữa không?"
Ta ngơ ngác, vừa định mở miệng an ủi thì thấy hắn đột nhiên hưng phấn, đưa mắt nhìn Bình An Hầu thế tử.
Đối phương nhịn không được liên tiếp lùi ba bước.
“Đúng rồi nương tử! Ta “ném bánh có nhân” rất giỏi!
“Nàng muốn xem hay không? Bách phát bách trúng!”
Bình An Hầu thế tử......
16.
Vì để dỗ dành Lục Yên, chiều hôm đó ta dẫn hắn ra ngoài đi dạo.
Trước khi ra ngoài, tiểu Mai nói với ta, Liên Nhi quyết tâm luyện tập Chưởng Thượng Vũ mà té từ trên cao xuống, tỉnh lại liền đóng cửa không ra ngoài.
Ta còn muốn hỏi thêm nhưng lại bị Lục Yên vội vàng kéo ra khỏi cửa, chỉ kịp bảo Tiểu Mai gọi đại phu cho Liên Nhi.
Trời tối, Lục Yên tay trái cầm một đèn lồng con thỏ, tay phải cầm hồ lô ngào đường. vui vẻ hỏi ta:
“Nương tử nàng muốn ăn thịt cừu xiên không?”
“Ta sẽ đi mua cho nàng!”
Ta lau miệng cho hắn:
“Không ăn, chúng ta đi cầu nguyện đi.”
Đến bên bờ sông thả hoa đăng cầu phúc.
Ta cũng thả xuống một cái.
Lục Yên đi tới hỏi:
“Nương tử nàng ước gì vậy?”
“Nếu nàng không muốn nói cũng không sao.”
Ta ngắt lời hắn: “Ta ước nguyện, ta và chàng duyên định tam sinh mãi không rời.”
Dưới ánh đèn mờ ảo, Lục Yên có vẻ ngơ ngác, nhưng trong mắt lại sáng ngời.
Thật lâu sau, hắn mới mở miệng:
“Nương tử, chúng ta vĩnh viễn đều ở bên nhau.”
“Vâng.”
“Chúng ta về nhà ngủ đi?”
“...... Cũng không phải không được.”
Bình luận facebook