• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Lục Yên x Thẩm Tích văn (3 Viewers)

  • Chương 5

17.

Ngày hôm sau, mệt nhọc quá độ ta ngủ tới khi mặt trời lên cao.
Vừa mở mắt, không thấy Lục Yên.
Ta đột nhiên ngồi dậy, hoảng sợ gọi:
“Lục Yên!”
Tiểu mai vội vã chạy vào:
“Vương phi? Người tỉnh rồi?
“Vương Gia vào triều sớm, hôm nay Yến Quốc Vương về nước, trong cung đang có tiệc chia tay.
“Hoàng thân quốc thích cùng quan viên đều đi tham gia yến hội.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm và lẩm bẩm một mình”
"Ăn tiệc...Ăn tiệc đi!"
Tiểu Mai......
Chỉ cần qua hết hôm nay, mọi chuyện đều ổn thõa, hôm nay ta nhất quyết không ra khỏi nhà.
Kiên quyết không cho Lục Yên hy sinh chính mình vì cứu ta!
Tiểu Mai hỏi ta:
“Vương phi đói bụng sao?
“Nô tỳ đi lấy điểm tâm tới nha?”
Ta gật đầu đồng ý.
Tiểu Mai mới vừa đi, Liên Nhi liền không mời mà đến.
Ta nhíu mày có chút không vui:
“Nghe nói ngươi bị ngã, sao không ở trong phòng nghỉ ngơi?”
Liên Nhi không nói lời nào, chỉ là nhìn ta.
Điều đó khiến ta cảm thấy sợ hãi, cảm thấy hôm nay Liên Nhi trông rất kỳ lạ:
“Nếu không có việc gì ngươi trở về đi.”
“Quá mấy ngày nữa ta sẽ cùng Vương gia thương lượng, đưa ngươi về nhà.”
Liên Nhi vẫn như cũ không nói lời nào.
Ta bước nhanh ra ngoài gọi người muốn nàng đi.
Đúng lúc, một vật đập vào sau gáy.
Trước mắt ta tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

18.

Khi tỉnh lại một lần nữa, ta bị trói ở một gian quen thuộc trong cung điện.
Lòng ta căng thẳng, nháy mắt liền nhận ra:
Đây là hậu điện phía sau cung yến.
Một giọng nói đáng sợ vang lên:
“Vương phi tỉnh rồi?”
Ta quay lại nhìn người kia, chính là Liên Nhi.
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của tôi, Liên Nhi có vẻ vui mừng:
"Không thể nghĩ ra được là ta?
“Nhờ cú ngã hôm qua, ta đã trọng sinh.”
“Ngươi có biết kiếp trước ta chết như thế nào không?’
"Ngươi, Thẩm Tích Văn, sau khi Lục Yên chết liền trở thành một kẻ biến thái!
"Ngươi sử dụng tiền bạc và quyền lực của mình để hối lộ quan chức từ nhiều nước khác nhau.
"Ta bị ngươi mua về làm đồ chơi cho hoàng thượng!’’
“Nhưng hoàng thượng chưa bao giờ chạm vào ta, người hầu trong cung nhìn theo hướng gió, tùy ý tra tấn ta.
“Ta chết vì đói.”
"Hiện tại ta đã sống lại, ta muốn ngươi chết trước mặt ta!"
Nhìn Liên Nhi gần như phát điên, ta không biết mình cảm thấy thế nào.
Đời trước vì mất Lục Yên, ta phát điên hay sao?
Ta mím môi:
"Xin lỗi.”
"Cô nên ghét ta.”
"Cô có thể giết ta.”
"Nhưng đừng làm tổn thương Lục Yên."
Liên Nhi chỉ vào Hoàng Kim Đài đặt trong đại sảnh, cười lạnh:
"Như vậy còn chưa đủ. Ta muốn cả hai người phải chết trước mắt ta."
Liên Nhi nói với ta rằng nhờ kiếp trước nên ả ta biết rất rõ đường đi của cung điện.
Sau đó, ả mới phát hiện ra một lối đi bí mật từ triều đại trước, dẫn từ bên ngoài cung đến đại điện này.
Ả đưa ta vào cung điện qua lối đi bí mật này.
Bây giờ toàn bộ đại điện xung quanh đều là dầu hỏa.
Chỉ cần một tia lửa nhỏ cũng có thể thiêu rụi toàn bộ đại điện.
Liên Nhi thắp hỏa ấn trong tay:
"Vương Phi, ngươi sẽ kêu lên phải không?
"Nếu ngươi hét lên, Lục Yên nhất định sẽ tới cứu ngươi phải không?"
Ánh lửa rơi xuống tạo thành biển lửa.

19.

Ta trơ mắt mà nhìn ngọn lửa ở trước mặt ta lan rộng, trong lòng âm thầm nói với chính mình:
“Nhịn lại, không thể kêu đau.”
“Quyết không thể.”
Trước điện ồn ào, chắc là thấy ánh lửa.
Ta tự an ủi:
Trong cung có vòi rồng, trước mắt không tính là nghiêm trọng.
Chờ mọi người dập lửa, Lục Yên cũng sẽ đi theo vào, hắn sẽ sống sót.
Cuộc đời hắn sẽ được bình yên và hạnh phúc.
Ta sẽ ở trên trời nhìn hắn.
Ngọn lửa lan rất nhanh và chẳng mấy chốc đã thiêu tới trước mắt ta.
Ta nhắm mắt lại và chuẩn bị chết.
Giây tiếp theo, cửa chính điện đột nhiên bị đá tung ra.
Một giọng nói lo lắng vang lên:
"Nương tử!"
Ta mở mắt: ‘Làm sao có thể xảy ra được? ‘
"Đi đi! Đừng vào!"
Nhưng là đã chậm, hình bóng quen thuộc kia xuyên qua ánh lửa, không màng tất cả mà chạy tới bên cạnh ta.
“Nương tử, có sao không?”
“Ta mang nàng ra ngoài.”
Ta lắc đầu điên cuồng, nước mắt giống như hạt châu rơi xuống:
“Chàng đi đi! Cố gắng sống sót!”
Trong cung không thể mang binh khí, Liên Nhi lại dùng xích sắt để trói ta.
Lục Yên vất vả hồi lâu, cuối cùng, với khuôn mặt đỏ bừng, dùng tay không bẻ gãy sợi dây xích.
Nhưng lúc này hắn cũng hơi kiệt sức.
Chúng tôi đỡ nhau chạy ra khỏi đại điện.
Khi chúng tôi vừa bước tới cửa, một thanh lửa bất ngờ rơi xuống và rơi thẳng về phía chúng tôi.
"Nương tử cẩn thận!"
Lục Yên dùng hết sức đẩy ta ra ngoài.
Ta được nhưng người bên ngoài đỡ lại.
Nhưng Lục Yên đã bị nhấn chìm trong biển lửa.
"KHÔNG!
"Lục Yên!"
Ta lao như điên về phía lửa.
Hoàng Thượng thấy vậy vội ngăn ta lại và hét lớn’
"Ngươi điên à?!
"Lục Yên liều mạng để cứu ngươi!
"Có chạy vô cũng không thể cứu được hắn!"
Ta đẩy hoàng đế ra bằng mọi giá:
"Ta sẽ không bao giờ để Lục Yên một mình!”
"Chúng tôi đã hứa sẽ ở bên nhau mãi mãi, thiếu một phút cũng không được!”
"Cho dù hắn có bị đốt thành một nắm xương và một nắm tro, ta vẫn sẽ ở bên hắn!"

20.

Đúng lúc ta đang định lao vào đại điện thì một vật hình tròn trong đại điện đột nhiên lăn về phía ta.
Ta theo phản xạ né qua một bên.
Cùng lúc đó, một giọng nói vang lên:
"Hoàng huynh! Ngươi dám lấy một cái Hoàng kim đài rỗng ruột lừa gạt ta?!”
“Bên trong là một lu nước.”
"Không đủ tiền? Không đủ tiền thì đừng thưởng!"
Mọi người tập trung nhìn vào.
Hóa ra Lục Yên đã dựng hoàng kim đài lên và phát hiện bên trong rỗng, thậm chí còn chứa nước.
Vì vậy hắn làm ướt mình rồi chui vào hoàng kim đài.
Giống “bánh xe hamter’’ mà thành công chạy thoát.
Nhìn thấy người đàn ông đứng trước mặt còn sống, chân ta yếu ớt, ngã xuống đất, nước mắt chảy dài trên mặt.
Một đôi tay đưa ra trước mặt ta, một giọng nói quen thuộc vang lên:
"Phu nhân, cho dù ta không chết, nàng cũng không cần phải buồn đến mức khóc chứ?"
Ta......
Ngẩng đầu lên, những ánh mắt trêu chọc đó đang đổ dồn vào ta.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom