-
Phần I
1.
Trong tiệc sinh nhật tôi, cô bạn thân phú bà uống say đến không biết trời trăng mây gió gì, dựa vào người tôi mắng nhiếc tra nam suốt ba tiếng.
“Đàn ông không thằng nào tốt hết, chỉ có cậu là đáng tin nhất, bảo không nói là không nói, không giống hai kẻ phản bội kia.”
Hai kẻ phản bội trong miệng Lục Ức cũng đã xỉn quắc cần câu.
Một đứa đang huấn luyện con chó nhà tôi đứng nghiêm đúng tư thế quân đội.
Một đứa thì đang cãi nhau với trợ lý ảo trên điện thoại.
“Tớ cảm động quá, Hoàng Giai, cậu đúng là người cuối cùng giữ mặt mũi cho phòng kí túc xá chúng ta, cậu tự hào không?”
Lục Ức ôm tôi cụng ly cạch một cái.
Không dám uống, tôi căn bản không dám uống.
Chủ nhân bữa tiệc sinh nhật tôi đây đang là người tỉnh nhất.
Một giọt rượu cũng chưa uống, cực kỳ tỉnh táo.
Cầm sẵn điện thoại trên tay chuẩn bị tranh đoạt vé concert của đỉnh lưu Lục Thừa.
Tôi canh đúng thời gian mở bán nhưng vẫn chậm một bước.
Hết vé.
Tâm tình bực bội, tôi cầm lấy chai rượu trên bàn.
Lập tức bị Lục Ức cản lại.
“Cậu say rượu thật sự quá nát, đừng có uống.”
Hồi năm hai đại học, trong một buổi liên hoan tôi uống khá nhiều, Lục Ức khiêng tôi về ký túc xá xong cấm tiệt tôi uống rượu từ đó đến nay.
Trong trí nhớ của cô ấy, tôi chạy loạn như khỉ trên núi Nga Mi, lại còn đi khắp nơi lau giày cho người ta.
Rơi vào đường cùng.
Tôi đành liên hệ với phe vé “chợ đen”.
“Cho hỏi vé concert Lục Thừa còn không?”
“Còn, vé khu vực sát sân khấu, vị trí cực tốt, có cơ hội giao lưu trực tiếp.”
“Bao nhiêu tiền?”
“30 vạn.”
Tôi sững sờ một lát rồi trả lời.
“Giao lưu? Giá này chắc tôi phải được ngồi trên đùi Lục Thừa nghe cậu ấy hát ấy nhỉ?”
Tên phe vé kia cạn lời: “Đùi cậu ấy không đủ chỗ cho nhiều người ngồi như vậy.”
“Bảo sao sinh nhật mà cậu thất thần như vậy, hóa ra là vì chuyện này.”
Lục Ức không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng tôi.
Cô ấy cười giảo hoạt.
“Cứ giao cho tớ, đảm bảo cậu sẽ hài lòng.”
2.
Ngày hôm sau, Lục Ức thần thấn bí bí hẹn tôi đến quán karaoke, nói đã chuẩn bị cho tôi một món quà lớn.
Đến khi tìm được phòng, tôi lại thấy bên trong hoàn toàn im ắng.
Tôi đẩy cửa bước vào, cảnh tượng trước mắt khiến tim tôi hẫng một nhịp.
Lục Thừa đang ngồi dựa lưng vào ghế sô pha, áo sơ mi để hở hai cúc trên cùng, khiến người ta không nhịn được tưởng tượng cảnh xuân vô hận dưới xương quai xanh gợi cảm kia.
Lục Thừa đang lướt điện thoại, tay trái tùy ý khoác lên lưng ghế sô pha.
Tôi buột miệng thốt ra: “Xin lỗi, tôi nhầm phòng.”
Giọng nói của Lục Thừa truyền ra từ trong bóng tối: “Chị ơi, em có chút bất tiện, chị giúp em chỉnh điều hòa xuống một chút được không?”
Một tiếng “chị ơi” khiến lòng tôi ngứa ngáy.
Tôi cúi đầu sờ tìm bảng điều khiển điều hòa cạnh cửa, chỉnh xuống 23 độ.
“Thế này được chưa?”
Cậu ấy ngoắc ngoắc tay về phía tôi.
“Chị lại đây ngồi đi.”
Lục Thừa cười rộ lên để lộ hai má lúm đồng tiền, giống như chú cún con đáng yêu, khiến người ta không rời mắt nổi.
Tôi ma xui quỷ khiến thế nào cũng đi vào ngồi xuống.
“Chị ngồi xa em vậy, em cũng không ăn thịt chị đâu mà.”
Lục Thừa vỗ vỗ đùi: “Không phải chị muốn ngồi trên đùi nghe hát sao, chị, chân em giờ không tiện lắm, phiền chị tự qua đây được không?”
Nghe có gì đó sai sai.
Tôi nhích đến gần hơn. Lúc này mới thấy chân phải Lục Thừa đang phải bó bột phần mắt cá.
Lục Ức tính cách bá đạo. Nếu dùng tiền không phải quyết được vấn đề, vậy chỉ có thể là—
“Lục Ức… cô ấy… không phải là tìm người đánh gãy chân cậu đấy chứ?”
4.
Lục Thừa theo ánh mắt tôi nhìn về chỗ chân phải bị thương, dáng vẻ yếu đuối nói: “Nếu chị không cảm kích, chẳng phải em bị đánh một trận vô ích sao?”
Lục Ức làm cái quái gì vậy, đây là món quà bất ngờ trong lời cô ấy sao.
“Thật xin lỗi, bạn tôi thực sự quá lỗ mãng, cô ấy không biết phải trái, tôi thay cô ấy đền bù cho cậu.”
Lục Thừa nhìn về phía tôi, trong mắt hiện lên vẻ không tin nổi, sau đó nở nụ cười nghiền ngẫm.
“Em muốn nghe xem, chị tính đền bù thế nào?”, Lục Thừa hỏi tôi.
Móc tiền trong túi kẻ nghèo ăn mặc còn tiết kiệm như tôi quả thực không khác gì gi.ế.t người.
Tôn nghiêm là cái quái gì, chân tôi mềm nhũn, suýt chút nữa quăng hết mặt mũi quỳ xuống tạ tội với Lục Thừa.
May mà Lục Thừa nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cánh tay tôi, miệng lẩm bẩm: “Xong đời, không phải là bị tụt huyết áp đấy chứ?”
Mỗi lần căng thẳng tôi rất dễ bị tụt huyết áp, nhưng sao Lục Thừa lại biết?
Chưa kịp nghĩ nhiều, người tôi đã bị kéo mạnh một cái, ngồi thẳng lên đùi Lục Thừa.
Cả người theo quán tính ngã về phía sau.
Được bàn tay sau lưng vững vàng đỡ lấy.
Lục Thừa cúi người rót một ly nước trái cây, đưa đến trước mặt tôi.
“Cái này ngọt, chị uống vào bổ sung đường.”
Giọng điệu Lục Thừa như đang dỗ một đứa trẻ ngỗ nghịch uống thuốc.
Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, quá không chân thật.
Tôi cầm ly nước thất thần nhấp một ngụm.
Lục Thừa đưa tab chọn bài cho tôi.
“Chị muốn nghe bài nào thì chọn đi.”
Tôi bán tín bán nghi chọn đại một bài.
Lục Thừa thấy tôi chọn một ca khúc mang đậm phong cách dân ca, lông mày nhíu chặt.
“Khụ khụ, lớn tuổi, huyết mạch thức tỉnh nên thích nghe mấy bài hoài cổ này sao.”
“Thật đúng là fan giả, em biết ngay mấy câu trong miệng Lục Ức không có gì đáng tin hết.”
Tôi tò mò: “Lục Ức nói gì với cậu?”
“Chị ấy nói với em, có người nào đó vì không mua được vé concert của em mà không buồn ăn uống, thậm chí còn định bỏ ra 30 vạn mua lại vé chợ đen.”
Tôi xua xua tay, ra vẻ thờ ơ.
“Lục Ức nói quá thôi, tôi chỉ tò mò xem vé giá 30 vạn có đãi ngộ thế nào chứ không định mua thật đâu.”
Tôi nhìn ra Lục Thừa có chút thất vọng.
Tôi lén chọn thêm bài hát “Diều giấy” của cậu ấy vào danh sách.
Trên thực tế, bài trước đó chọn chỉ là làm nền thôi.
4.
Ba năm trước đây, tôi vô tình nghe được một đoạn nhạc bắt tai trên mạng.
Khi đó, Lục Thừa là ca sĩ chân ướt chân ráo mới vào nghề, lượng fan ít ỏi, kém nổi tiếng hơn bây giờ rất nhiều.
Lục Thừa cũng rất tích cực tương tác với fan.
“Bài mới nghe ổn không mọi người?”
“Hôm nay tôi với bạn ra chỗ dưới cầu vượt hát dạo, bị ông chú l.i.ệ.t chân mười năm cầm nạng đuổi chạy mấy chục vòng, chửi bọn tôi c.ư.ớ.p chỗ làm ăn của ông ấy.”
Lần nào tôi cũng là một trong những người bình luận đầu tiên.
Lục Thừa cũng chú ý đến tôi.
Cho đến một ngày, Lục Thừa đăng lên một đoạn demo ca khúc mới.
“Sắp thi rồi nên một thời gian nữa tôi mới viết lời được, xin lỗi mọi người.”
Một tuần sau, bài hát “Diều giấy” được phát hành, giúp Lục Thừa hot lên chỉ sau một đêm, chính thức bước lên sân khấu làm ca sĩ.
Tôi vốn nên vui cho cậu ấy, nhưng nhìn đến lời bài hát quen thuộc và tên người viết lời, tôi lại không cười nổi.
Lục Thừa chia sẻ về sự thành công của ca khúc trong một buổi phỏng vấn.
“Tôi phải đặc biệt cảm ơn một bạn fan đã gửi lời bài hát cho demo bài “Diều giấy”, nó đã truyền cảm hứng cho tôi nên tôi mới có thể đạt được thành tích ngày hôm nay.”
Rất nhanh sau đó, bạn fan trong miệng Lục Thừa đã bị cư dân mạng tìm ra.
Bạch Nhược Khanh là bạn học cùng lớp đại học với tôi.
Vẻ ngoài ngây thơ xinh xắn, học ngành khoa học tự nhiên nhưng viết lời lại đầy cảm xúc.
Mấy thứ đó hợp lại, cô ta nhanh chóng trở thành “mỹ nữ học bá”, thuận lợi tiến vào giới giải trí.
Nhưng không ai biết khi cô ta cầm tờ giấy ghi lời bài hát của tôi hung hăng uy hiếp bắt tôi câm miệng, vẻ mặt dữ tợn đến thế nào.
5.
Ngày ấy sau khi nghe đi nghe lại demo bài mới của Lục Thừa, tôi đột nhiên nổi hứng.
Nhân lúc đang chờ kết quả thí nghiệm, tôi tiện tay viết lời mình nghĩ ra xuống tập báo cáo thí nghiệm.
Hôm sau về ký túc xá, tôi phát hiện tập báo cáo đã bị bạn cùng phòng thu lại mang đi nộp.
Tôi chợt nhớ ra còn chưa kịp xé bỏ tờ viết lời bài hát kia.
Tôi vội vàng liên hệ với Bạch Nhược Khanh, kể lại tình huống.
May mà tập báo cáo còn chưa được nộp lên văn phòng giảng viên.
Sau đó, Bạch Nhược Khanh trả lại tờ giấy ấy cho tôi, bóng gió hỏi tôi.
“Hoàng Giai, thật không ngờ, bình thường cậu như hũ nút mà viết thư tình cũng sướt mướt đấy.”
Tôi định mặc kệ nhưng Bạch Nhược Khanh không chịu buông tha, nhất định phải hỏi xem người nhận là ai.
“Không phải thư tình gì đâu, là lời bài hát tớ nhàm chán viết linh tinh thôi.”
Bạch Nhược Khanh nửa tin nửa ngờ đánh giá tôi, sau đó nói mấy câu thảo mai.
“Bài gì vậy, cho tớ nghe thử với.”
Tôi nhiệt tình giới thiệu Lục Thừa cho cô ta.
“Không hot lắm nhưng cũng đẹp trai đấy.”
Câu nhận xét của Bạch Nhược Khanh không mặn không nhạt, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm ảnh Lục Thừa không rời nửa giây.
Lục Thừa có một khuôn mặt đúng là không chê vào đâu được, đường nét baby nhưng không mất đi góc cạnh.
Dù là dáng người hay diện mạo đều ăn đứt tất cả bạn trai cũ Bạch Nhược Khanh từng kết giao.
Có lẽ vì sốt sắng muốn đu theo, Bạch Nhược Khanh không hỏi ý tôi đã tự mình gửi lời bài “Diều giấy” tôi viết cho Lục Thừa.
Có thể ban đầu Bạch Nhược Khanh chỉ muốn tạo chút ấn tượng với Lục Thừa, không ngờ sau khi bài hát phát hành lại được chú ý rộng rãi đến vậy.
Càng không dự đoán được, dân mạng sẽ từ bài phỏng vấn của Lục Thừa mà tìm được người.
“Tài nữ khiêm tốn”, “Cô gái đứng sau sự thành công của tân đỉnh lưu”, “Lần đầu thấy fan còn có tham vọng hơn cả idol”,...
Cơn mưa lời khen ào ào rơi xuống.
Có công ty quản lý liên hệ Bạch Nhược Khanh, định lợi dụng làn sóng dư luận này để tạo cho cô ta hình ảnh “Mỹ nữ viết lời”.
Tôi tìm đến Bạch Nhược Khanh chất vấn: “Ăn trộm thành quả lao động của người khác, chẳng lẽ cậu không thấy thẹn với lương tâm chút nào à?”
Vốn tưởng rằng cô ta sẽ có chút dè chừng, sợ tôi nói ra chân tướng.
Nhưng cô ta lại bày ra dáng vẻ “Tùy cậu muốn làm gì thì làm”.
“Theo tôi biết thì cậu cũng để ý đến Lục Thừa lâu rồi, dù cậu có là tác giả gốc, tôi chỉ chép lại thì cậu đoán xem người ta có nghĩ cậu là fan cuồng, ghen tị với tôi nên cố tình nhảy ra tranh công, làm xấu hình ảnh tôi không?”
“Huống hồ trong tay cậu cũng chỉ có một mảnh giấy, chứng minh được cái gì, loại chuyện hái đào (*) này ấy mà, ai đến trước được trước thôi.”
(*) Hái đào: Ngôn ngữ mạng TQ, ám chỉ việc ngồi không hưởng lợi.
Từ đó về sau, tôi ít theo dõi hoạt động của Lục Thừa hơn, vì cứ nhìn thấy cậu ấy với Bạch Nhược Khanh kết hợp với nhau lại gợi lên ký ức không vui.