16.
Cửa nhà hàng, Lục Ức đang dìu một đàn anh văn nhã cấm d.ụ.c, xuất hiện trước mặt tôi và Lục Thừa.
Chiếc áo vét nhàu nát của đàn anh đang vắt trên khuỷu tay. Lúc này tôi mới hiểu “lột da người đó” trong miệng cô ấy nghĩa là gì.
“Hai bạn nhỏ, ai về nhà nấy đi, bọn tôi đang vội chuyển sang màn tiếp theo.”
Cô ấy vỗ vỗ người Lục Thừa: “Đặc biệt là thằng nhãi này, chưa giải thích rõ ràng thì mẹ sẽ không gỡ lệnh giờ giới nghiêm cho đâu.”
Sau khi Lục Ức rời đi, tôi hỏi: “Giải thích? Chuyện của Bát Đồng còn chưa giải quyết xong à?”
“Bát Đồng không sao, là chuyện em thất tình.”
Lục Thừa nghiêng đầu cười: “Thất tình ít ra cũng phải có đối tượng, nếu tin này đã truyền ra từ chỗ chị thì em xin phép hỏi một chút, rốt cuộc em bị ai đá vậy?”
“Không phải là một trong hai người Amy hoặc Tinh Nhiên sao?”
“Chị dám đánh cuộc không?”
“Đánh cuộc gì?”
“Nếu không phải mấy cô đấy, thì chị phải mang người ra đền bù cho em, dù sao em cũng không thể có tiếng không có miếng được.”
17.
Hôm sau đi làm, các đồng nghiệp đang hóng drama trong phòng trà nước, gọi tôi gia nhập.
“Bạch Nhược Khanh này quả thực là quân ăn cướp trong giới âm nhạc, hóa ra rất nhiều bài hát của cô ta đều là lấy của người khác.”
“Bản thân kiếm bộn tiền còn muốn bịt miệng người khác, đây đã là người thứ năm trong hôm nay đứng ra bóc cô ta rồi.”
Những tin nóng đến quá mức đột ngột và mãnh liệt.
Chẳng mấy chốc chuyện này đã lên hot search, cứ như có người đứng sau tác động.
Trong lòng tôi cũng mơ hồ đoán được đáp án rồi, không khỏi vui mừng.
“Thật là đen đủi, anh nhà tôi cũng từng hợp tác với cô ta, sẽ không bị liên lụy chứ.”
“Đừng vậy mà, tôi còn chuẩn bị đi xem concert tháng sau của Lục Thừa, có khi nào bị hủy luôn không.”
“Cô xem này, người viết lời bài “Diều giấy” đổi thành “Nấm ảo giác” rồi.”
“Có lẽ là tác giả gốc đã đứng ra nhận, vậy tôi cũng yên tâm rồi.”
“Nấm ảo giác” là tài khoản tôi dùng khi bắt đầu chú ý đến Lục Thừa.
Sau này tôi không muốn để ý đến hoạt động của cậu ấy nữa nhưng không tránh được bài đăng tự đề xuất.
Vậy là tôi dứt khoát đăng ký một tài khoản khác, không vào tài khoản “Nấm ảo giác” nữa.
Trăm nghìn lần cũng không nghĩ ra, sao Lục Thừa lại biết tôi là “Nấm ảo giác”?
18.
Đi làm một khi đã lười biếng ngồi chơi thì sẽ không dừng lại được.
Tôi vô tình lướt trúng một video cũ từ hai tuần trước.
Trong video một thanh niên mặc đồ đen đang nắm chặt tay ông cụ đẩy xe ba bánh.
“Ông ơi, xin ông lấy cái nạng này đi giúp cháu, cháu đang vội lắm.”
Ông cụ kia vẻ mặt khó xử: “Cậu thanh niên này, không phải là tôi không thu cái này, mà giờ cậu đã bị thương ra nông nỗi này rồi, tôi lại lấy cái nạng đi thì không phải là quá thiếu đạo đức sao.”
“Thanh niên, cậu còn trẻ vậy, có gì mà nghĩ không thông.”
Cậu thanh niên kia đỡ trán, giải thích: “Không phải cháu muốn t.ự t.ử, cháu không cẩn thận chọc bạn gái tức giận, giờ ông giúp cháu diễn cảnh lấy mất cái nạng này đi trước mặt cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ không nhẫn tâm bỏ cháu lại.”
“Cháu cho ông 500 tệ, ông nhất định phải diễn chân thật vào nhé.”
Ông cụ kia nghe thấy thế liền nở nụ cười, đồng ý luôn.
“Chính là lúc này, ông quay đầu lại đi, bạn gái cháu đến rồi.”
Ông cụ nhanh chóng móc ra mã QR số tài khoản: “Quét đi, quét đi.”
“Xong rồi, chạy mau chạy mau.”
Lúc ấy tôi còn cho rằng Lục Thừa giơ điện thoại lên để quay video làm bằng chứng, không ngờ là bọn họ đang một tay giao tiền, một tay giao hàng.
Ấn mở phần bình luận:
“Bằng kinh nghiệm sống hơn hai mươi năm của tôi, dưới tầng tầng lớp lớp che chắn kia chắc chắn là một bé trai tươi non mơn mởn.”
“Trò tiểu xảo này, chết tiệt, tôi mãi không đổi được thói quen đau lòng cho trai.”
“500 tệ? Đợi tan làm tôi sẽ đi hóa trang thành người thu phế liệu, thu hết cả nạng cả người đi.”
“Cục cưng, muốn chơi trò này thì phải cứng, làm sao đây, người anh em thật sự đám đánh cuộc ư.”
Nghĩa là đêm đó Lục Thừa căn bản không hề say, nạng cũng không phải bị cướp đi.
Còn bạn gái mà cậu ta nói… là chỉ tôi sao?
Trong đầu tôi có rất nhiều câu hỏi, tôi bắt đầu bồn chồn, nóng lòng muốn biết đáp án.
Tôi lập tức móc điện thoại ra nhắn tin cho Lục Thừa: “Buổi tối cậu rảnh không, gặp tôi một lát?”
Lục Thừa thoải mái đồng ý.
Nhưng người tính không bằng trời tính, sếp tôi đột nhiên lên cơn, bắt tất cả nhân viên tăng ca.
“Không sao, em chờ chị.”
Tới gần 10 giờ, tôi mới ra khỏi cửa công ty.
Ngại thân phận Lục Thừa nên tôi hẹn gặp cậu ấy ở một rạp chiếu phim gần công ty.
Tôi chọn một bộ phim không được ưa chuộng nhất, cả rạp chỉ có đúng hai người chúng tôi, cũng tiện nói chuyện, không ảnh hưởng đến người khác.
Nhưng… đây lại là phim kinh dị.
19.
Bộ phim bắt đầu, đèn trong rạp tắt hết.
Hai mươi phút đầu, tôi bị không khí quỷ dị của bộ phim bao trùm, tất cả những câu định nói đã nghĩ sẵn trong đầu giờ bay hết không còn một chữ.
Trên màn ảnh, cô dâu ma với khuôn mặt dọa người đến tìm nam chính đòi mạng.
“Tất cả những thứ tốt đẹp nhất đời tôi đều dâng hiến cho anh, sao anh lại tuyệt tình như vậy.”
Hình ảnh chuyển sang đoạn kí ức ngọt ngào.
Tôi khẽ thở phào.
“Tối hôm đó cũng là nụ hôn đầu?”
Giọng Lục Thừa thì thầm bên cạnh.
Tôi mạnh miệng: “Sao… sao có thể, bịa đặt thì cũng phải có chứng cứ.”
Trong bóng tối truyền ra một tiếng “Ơ” nhẹ: “Em nói mình mà, sao chị căng thẳng vậy?”
Nhóc con giỏi lắm, lại bị chọc rồi, rõ ràng người đúng là tôi mà lại bị cậu ấy xỏ mũi dắt đi.
“Cậu rõ ràng không say, sao phải giả vờ?”
“Em trước giờ chưa hề say, chỉ là dị ứng cồn nên mặt đỏ thôi, còn những lời đó… đều là thật lòng.”
“Em sợ chị lại bỏ rơi em rồi đột nhiên biến mất.”
Lại?
“Đã lâu không gặp, bạn nấm ngơ.”
Tôi nhỏ giọng: “Tôi không ngơ.”
Khóe mắt thấy Lục Thành đang nghiêng đầu nhìn tôi. Tôi nhìn thẳng phía trước, tránh đối mặt với cậu ấy.
“Chị có nhớ rõ lần đầu chúng ta gặp nhau là khi nào không?”
“Ở quán karaoke.”
Lục Thừa búng nhẹ lên trán tôi: “Còn nói là không ngơ.”
“Lần đầu tiên gặp chị, chị đang trong công viên ngồi xổm lau giày cho người ta, một mình Lục Ức không xử lý nổi nên gọi em đến hỗ trợ.”
“Chị với em chơi trò diều hâu bắt gà, lăn lộn em cả tiếng đồng hồ, cuối cùng em trực tiếp vác chị về căn hộ của Lục Ức.”
Tôi nghe Lục Thừa kể lại.
Cùng lúc đó, một bàn tay nhuốm máu, thô ráp và xương xẩu duỗi ra từ dưới gầm giường nam chính, kèm theo những hiệu ứng âm thanh khủng khiếp.
Tôi nhắm chặt mắt, nắm chặt tay Lục Thừa, cố gắng tìm kiếm cảm giác an toàn.
Lục Thừa hạ giọng, ánh mắt nóng rực.
“Bột cũng tháo rồi, chị sợ thì nói, hai đùi đều cho chị ngồi.”
Không gian khép kín, ánh đèn mở ảo.
Đúng là môi trường tốt cho không khí ái muội phát triển.
“Sao cậu biết tôi chính là “Nấm ảo giác”?
“Lúc ấy chị thề thốt với em sau này sẽ không làm “Nấm ảo giác” nữa, nói là cái tên này có độc, không may mắn, còn nói sẽ không thích em nữa, người trong giới giải trí quá dối trá, không đáng.”
Đến bây giờ tôi đều cho tất cả chuyện đó là một giấc mơ.
Giờ nghe Lục Thừa nói vậy, tôi chợt nhớ ra, ở trong mơ, hình như… hình như… tôi còn cắn một ngụm lên cổ Lục Thừa.
“Nhớ ra rồi?”
Tôi gật đầu rồi lại lắc đầu.
“Không sao, để em giúp chị nhớ lại.”
Thân hình to lớn của Lục Thừa bao lấy tôi.
Hơi thở ấm áp lướt qua từng dây thần kinh nhạy cảm trên cổ.
Chỉ cách 1cm nữa thôi, lý trí tôi sắp sụp rồi.
“Tôi nhớ ra rồi.”
Lục Thừa: “Muộn rồi, lần này em muốn đòi lại cả vốn lẫn lãi.”
20.
Bên ngoài trời nóng gần 30 độ, trên cổ tôi lại buộc khăn lụa.
Lục Ức đánh giá là “giấu đầu lòi đuôi”.
“Tớ đã sớm nhìn ra mục đích của Lục Thừa không đơn thuần mà, tớ bảo nó đến quán karaoke bồi cậu, nó què chân mà vẫn vội vàng chạy đi, tớ đã đoán ra ngay.”
“Với những gì tớ biết về nó, chuyện nạng bị cướp đi chắc chắn không phải ngẫu nhiên, mấy cái tiểu xảo quèn mà đòi qua mắt tớ.”
“Thất tình? Nó từ nhà cậu về chẳng khác gì khổng tước xòe đuôi mới đúng, tớ còn nghĩ chắc chỉ kém “thất thân” chút thôi, ai ngờ lăn lộn nửa ngày mà chỉ được mỗi một lần hôn môi.”
Nhớ đến bộ dáng tức muốn hộc máu của Lục Ức, tôi nói: “Cậu quên lúc ấy cậu phì nước bọt mắng Lục Thừa thừa sống thiếu chết à?”
Cô ấy xua xua tay: “Trước kia tớ luôn cảm thấy nó thật kém cỏi, không biết nhìn người, ra nước ngoài hai năm, chắc chắn là nó giấu tớ đi mổ mắt chữa cận rồi.”
21.
Tới gần ngày diễn, Lục Thừa chính thức công khai chuyện đang hẹn hò trên Weibo.
Fan lập tức dụi mắt tám lần hóng chuyện.
“Hừm… “Nấm ảo giác” đúng là một fan đời đầu, mấy năm đầu hoạt động tương đối sôi nổi, giờ lại im ắng như biến mất tăm vậy.”
“Anh… em khóc mất… nhìn ảnh chụp màn hình kìa, từ tháng 2 năm ngoái đến giờ tin nhắn đều là anh gửi đi, người ta một câu cũng không thèm trả lời, liếm cẩu không bao giờ có kết cục tốt đẹp đâu.”
“Nấm ảo giác” có phải là tác giả gốc của bài “Diều giấy” không, cũng không thấy cô ấy lên video bóc Bạch Nhược Khanh, có vẻ cũng thuộc kiểu phật hệ, chị dâu đỉnh lưu, chỉ cần đơn giản lên sàn là được.”
Có fan điên cuồng mắng hội phe vé bán giá cắt cổ.
Ban tổ chức concert cho Lục Thừa lên tiếng: Để vào cửa cần căn cước công dân có tên thật trùng với tên đăng kí khi mua vé. Vé không được cho tặng hay bán lại, mọi người đề phòng phe vé, cẩn thận bị lừa.
Lục Thừa gửi cho tôi một đoạn video ghi lại cảnh đang tập luyện.
Màn hình đột nhiên báo có tin nhắn đến.
Là của tên phe vé lần trước hét giá 30 vạn với tôi.
“Người đẹp, còn cần vé không, giờ có ưu đãi nha, chỉ 28 vạn 8 thôi.”
“Có được tương tác gần không?”
“Đương nhiên là có.”
“Thế tôi có được ngồi trên đùi Lục Thừa nghe hát không?”
Đối phương im lặng một lúc, sau đó trả lời lại: “Được, cô chuyển tiền đi, muốn gì cũng được.”
Tôi chụp màn hình lại gửi cho Lục Thừa.
“Bảo bối, khổ cho anh quá, hôm qua anh ôm em tập squat đến nỗi chân rút gân chân rồi, giờ có tà tâm thì thân thể cũng không cho phép nha.”
Tôi trả lời lại tên phe vé cơ: “Không cần, tôi ngồi chán rồi.”
“Khùng hả? Nghĩ mình là “Nấm ảo giác” hay gì?”
(Hoàn)
Bình luận facebook