11.
Nửa đêm, tôi nằm trên giường lăn qua lăn lại mãi không ngủ được.
Không chỉ nụ hôn kia khiến lòng tôi loạn, mà còn có “bà dì” đột nhiên đến thăm.
Lăn lộn cả đêm không ngủ được.
Sáng sớm, tiếng chuông điện thoại dồn dập đánh thức tôi.
“Giai Giai, tớ lên nhà cậu lấy chìa khóa nhé.”
“Chìa khóa gì?”
“Chìa khóa xe đó, không phải tớ bảo cậu khóa thằng nhãi kia trong xe sao.”
Theo tính cách của Lục Ức, có lẽ cô ấy thật sự làm vậy rồi.
“Vừa rồi tớ gặp bác hàng xóm đối diện nhà cậu ở cổng tiểu khu, bác ấy bảo tớ nhắc cậu đừng mang mấy người không đứng đắn về nhà.”
“Cậu không gặp rắc rối gì đấy chứ? À nếu không tiện thì cậu mở cửa sổ ra ném chìa khóa xuống dưới cho tớ cũng được, tớ sẽ không lên làm bóng đèn đâu.”
Lục Ức hẳn là không đoán được, người không đứng đắn trong miệng bác Ngô chính là em trai cậu ấy, Lục Thừa.
Ngoài phòng ngủ truyền đến tiếng Lục Thừa gõ cửa.
“Chị, chị dậy chưa?”
Nghĩ lại chuyện tối hôm qua, giờ mở cửa ra sẽ không tránh được xấu hổ.
Tôi thấp giọng nói với Lục Ức: “Tiện, tiện, cậu mau lên đây đi.”
Tôi bơ Lục Thừa, làm bộ còn chưa dậy, cố gắng kéo dài thời gian đến lúc Lục Ức lên.
Tôi ghé vào khe cửa nghe lén động tĩnh trong phòng khách.
Sau khi Lục Thừa mở cửa, đầu tiên là hỏi: “Chị, sao chị lại đến đây?”
Sau đó là tiếng thét kinh thiên động địa của Lục Ức cùng hàng loạt cú đấm đá.
Tôi mở cửa ra xem.
Chỉ thấy Lục Thừa để trần nửa thân trên. Làn da trắng trẻo đã hằn lên mấy vệt đỏ ghê người.
“Chị mày cho mày đi hát rong bán rẻ tiếng ca, chứ không bảo mày đi bán cmn thân.”
“Đây là bạn thân của chị, thỏ không ăn cỏ gần hang, sớm biết vậy hôm qua chị không nên nổi hứng đồng cảm với mày, để mẹ xử lý mày luôn đi cho xong.”
Lục Thừa đi lại không tiện, cũng không phản kháng, lẳng lặng rúc vào góc tường chờ Lục Ức phát tiết xong.
Thoáng thấy tôi bước ra, cậu ấy tươi cười: “Chị, hôm qua chị ngủ ngon không?”
Hay rồi!
Chị em nhà này, một người thì giàu trí tưởng tượng, một người còn thêm dầu vào lửa.
Xong đời, hiểu lầm lớn rồi.
12.
“Vậy là mày bị dị ứng cồn, nên mới tự đem mình biến thành cái bộ dáng ma quỷ này.”
“Hai người tối hôm qua không hề phát sinh chuyện gì.”
Lục Ức nhắc lại lời khai của Lục Thừa.
Tôi chém đinh chặt sắt gật đầu: “Đúng vậy, tớ chỉ tốt bụng thu lưu cậu ấy thôi.”
“Chị vẫn còn một thắc mắc, người nhặt phế liệu lại đi lấy cái nạng của mày làm gì, người ta ăn no rửng mỡ à.”
Lục Thừa gãi gãi đầu: “Có khi bán đi được tiền, người ta thấy em chân bị thương đuổi không kịp nên mới lấy.”
Cơn giận của Lục Ức tạm thời lắng xuống.
“Giai Giai, chiều cùng tớ đi chọn quần áo đi, họp lớp sắp tới tớ nhất định phải xinh đẹp nổi bật nhất.”
Tôi từ chối, nói: “Hôm khác đi, eo tớ đang đau quá.”
Lời vừa ra khỏi miệng liền ý thức được không ổn.
Giây tiếp theo, dép lê trên chân Lục Ức liền bay thẳng vào mặt Lục Thừa.
13.
Khi cùng Lục Ức đi mua sắm, tôi tò mò hỏi: “Dù sao hai người cũng là chị em ruột, sao lại giống như oan gia vậy?”
Lục Ức nhắc tới Bạch Nhược Khanh: “Cô ta mưu mô thế nào chẳng lẽ tớ lại không biết? Tớ không nhìn nổi bộ dáng tiểu nhân đắc chí của cô ta, Lục Thừa còn dám ở trước mặt tớ bảo vệ cô ta, nói cô ta có tài, thế là bọn tớ cãi nhau một trận, nó còn dám nói tớ bụng dạ hẹp hòi không chịu công nhận người khác. Loại em trai mắt mù như nó, tớ cũng chẳng cần.”
Bạch Nhược Khanh và Lục Ức từng có một đoạn kỉ niệm máu chó.
Khi mới vào đại học, Lục Ức có mập mờ với một đàn anh khoa thể dục của trường, lại bị Bạch Nhược Khanh nhanh chân nhảy vào trước.
Lúc đó Lục Ức cũng rất thoải mái: “Đàn ông ấy mà, người sau chắc chắn sẽ tốt hơn người trước, kệ cô ta đi.”
Nhưng Bạch Nhược Khanh dường như có đam mê c.ư.ớ.p đồ của người khác.
Loại người này đoạt được một lần sao có thể thu tay.
Dần dà, mọi người đều nhìn rõ bản chất của cô ta và tránh xa.
Nhưng khi cô ta tiến vào giới giải trí, có đoàn đội chuyên nghiệp thêm mắm dặm muối, danh tiếng lại bắt đầu đảo ngược.
“Người có tài thường hay dị vậy đấy”, “Mãnh thú độc hành, dê bò mới kết bè kết đội”,...
Lục Ức khinh thường: “Giới giải trí người tài chẳng thiếu, cái loại râu ria như cô ta cũng chỉ có thể giễu võ dương oai trước mặt bọn mình thôi.”
“Cậu trực tiếp nói ra thân phận chị ruột Lục Thừa, chắc chắn cô ta sẽ ngoan ngoãn đầu hàng mà.”
“Tớ không muốn để lộ chuyện đó trước mặt cô ta, lại cho cô ta cơ hội đến trước mặt Lục Thừa nói linh tinh, ảnh hưởng đến tình cảm chị em nhà tớ, cứ để ý đến cô ta quá, cô ta càng đắc ý.”
“Hơn nữa, tình sử tớ phong phú vậy, nhỡ đâu người ngoài biết được lại cho rằng Tiểu Thừa cũng mang gen đa tình giống tớ lại phiền toái.”
Tôi cười Lục Ức cũng tự ý thức được bản thân đa tình.
Sau hôm đó, tôi nhận được lời mời kết bạn trên WeChat của Lục Thừa.
Thỉnh thoảng cậu ấy sẽ chia sẻ với tôi mấy chuyện thú vị khi tập luyện.
Tôi cũng lịch sự quan tâm đến tình hình chân cẳng của cậu ấy.
Còn về chuyện đêm đó, cả hai không cần nói ra cũng tự biết trong lòng, không ai đề cập đến.
Tôi thiên về hướng có lẽ lúc đó Lục Thừa say rượu, nhận nhầm tôi thành một trong hai cô gái kia.
“Lục Thừa đang thất tình đấy, cậu có rảnh thì an ủi cậu ấy một chút.”
Lục Ức kinh ngạc: “Thất tình bao giờ? Tớ thấy gần đây tâm tình nó rất tốt mà.”
14.
Hai tuần sau, họp lớp đại học.
Bạch Nhược Khanh ung dung đến muộn, Lục Ức lập tức cà khịa: “Đây không phải nhà soạn nhạc nổi danh của chúng ta sao, nổi tiếng rồi mà còn nhớ đến mấy người bạn học chúng ta, cảm động quá.”
Bạch Nhược Khanh phớt lờ Lục Ức.
Qua vài lần “giao chiến”, cô ta đã lĩnh giáo được bản lĩnh cứng đầu của Lục Ức.
Giờ cô ta đã là người của công chúng, nếu không cần thiết sẽ không dễ dàng để lộ bộ mặt thật.
Qua ba tuần rượu, Lục Ức chỉ về một phía, ghé sát tai tôi nói: “Thấy sao?”
Nói thật là cô ấy cứ lảo đảo lắc lư, tôi cũng không biết nên nhìn hướng nào.
“Ranh con, còn giả vờ giả vịt, hôm nay tớ phải lột da người này.”
Dứt lời, Lục Ức đặt ly rượu xuống, đi ra ngoài cửa.
Tôi để ý thấy Bạch Nhược Khanh cũng đi theo sau.
Tôi rùng mình, trong lòng nổi lên dự cảm không lành.
Khi ra đến nơi bóng dáng Bạch Nhược Khanh đã biến mất ở cuối hành lang.
Tôi đuổi theo vào toilet. Bên trong lại chỉ có một mình Bạch Nhược Khanh.
Cô ta thấy tôi, nở nụ cười, tựa như đã đoán ra trước.
“Sao, tới tìm tôi tính sổ à?”
“Tôi không có rảnh như vậy, sợ Lục Ức tranh cãi với cậu thôi.”
Khi tôi xoay người muốn rời đi, Bạch Nhược Khanh lại bước ra cản đường.
“Tránh ra.”
“Đừng có thù hằn tôi như thế, dù sao cũng từng là bạn học, tôi muốn giúp cậu thôi.”
“Theo như tôi biết thì giờ cậu đi làm sáng đi chiều về, tiền lương cũng chỉ có sáu bảy ngàn, cứ vậy thì có hy vọng gì?”
“Hay là cậu đi theo làm cho tôi, ít nhất không phải khổ sở vì tiền.”
Không lâu trước đây, bài mới do Bạch Nhược Khanh viết dính nghi án đạo lời.
Bị người nghe soi ra là rất giống với bài của một ca sĩ nghiệp dư trên mạng.
Cư dân mạng sôi nổi thảo luận.
Mấy năm nay, mọi người bắt đầu có ý thức về vấn đề bản quyền.
Là “tham khảo” hay “sao chép”, người sáng suốt đều sẽ nhìn ra được.
Kết quả là cô ta bị mất suất tham dự một chương trình âm nhạc nổi tiếng.
Ý ở ngoài lời, Bạch Nhược Khanh muốn tôi trở thành người viết thay trong bóng tối cho cô ta.
“Quen thói ăn sẵn rồi nhỉ? Mấy năm nay cậu đúng là chẳng tiến bộ chút nào, có thể đem hành vi ăn cắp ra nói thật hợp tình hợp lý.”
“Chuyện lúc trước cậu trộm bài “Diều giấy” của tôi, tôi không lên tiếng vì tôi yếu đuối ngại va chạm, nhưng không có nghĩa là tôi không ghê tởm.”
Tôi càng nói càng kích động, âm lượng lớn hơn vài phần, tận cuối hành lang vắng vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.
Bạch Nhược Khanh mặt dày hơn tôi nghĩ nhiều.
“Thật không biết điều, cậu biết có bao nhiêu người xếp hàng chờ làm người viết cho tôi không, tôi cũng chẳng thiếu.”
“Hoàng Giai, cơ hội đầu tiên cậu đã không nắm chắc, lần thứ hai lại cũng không biết quý trọng, cậu cả đời không ngẩng đầu lên được cũng xứng đáng.”
Cô ta vẩy vẩy nước trên tay rồi nghênh ngang rời đi.
Chờ đến khi tôi bình tĩnh lại, chuẩn bị rời đi thì thấy toilet nam đối diện có động tĩnh.
Lục Thừa mở cánh cửa đang khép hờ ra, bước qua tấm biển “Đang bảo trì, tạm ngừng sử dụng”, nhướng mày nhìn tôi.
15.
Tôi chột dạ mở miệng: “Cậu… nghe thấy hết rồi?”
Lục Thừa cúi người đến gần tôi: “Trí nhớ của chị có vẻ không tốt lắm nhỉ, em bị thương ở chân chứ tai với đầu không hỏng, đương nhiên là nghe được.”
Tôi chuyển đề tài: “Sao cậu lại ở đây?”
“Em bị mẹ phái tới làm tài xế cho Lục Ức, em đang ở đây chờ chị ấy, nhân tiện nghe một màn kịch miễn phí.”
Lục Thừa quay lại chuyện cũ, không cho tôi trốn tránh.
“Bảo sao mấy lần hợp tác tiếp theo với cô ta không có bài nào xuất sắc được như bài “Diều giấy”.
Lúc trước Lục Thừa chưa rõ chân tướng chỉ nghĩ đơn giản là Bạch Nhược Khanh hết thời, còn thấy tiếc nuối.
“Ván đã đóng thuyền, có truy cứu nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
“Chị cam tâm sao?”, Lục Thừa khó hiểu hỏi tôi.
Cẩn thận ngẫm lại, quỹ đạo cuộc sống của tôi giống với đại đa số mọi người, bước qua từng giai đoạn học tập, thi cử, đi làm.
Chưa từng làm chuyện gì khác người.
Học kỳ một lớp 11, một truyện ngắn tôi viết được chọn đăng trên báo.
Khi tôi vui mừng hớn hở cầm khoe với bố mẹ, bọn họ lại xé nát quyền báo đó, răn dạy tôi đừng có làm mấy chuyện vớ vẩn,
“Suốt ngày mơ mơ mộng mộng, không tập trung mà học hành, chờ đến khi con nổi tiếng được thì hít khí trời mà sống à, không có thiên phú cố gắng đến đâu cũng uổng phí.”
Dần dần tôi cũng chấp nhận việc mình là người không có gì đặc biệt.
Lục Thừa không giống tôi.
Cậu ấy tự tin, kiên định, có tinh thần phấn chấn và cả chút liều lĩnh.
Cũng có thể vì cậu ấy có những khí chất đặc biệt mà tôi không có nên ngay lần đầu tiên thấy Lục Thừa, tôi đã bị cậu ấy hấp dẫn.
“Những điều bất công luôn xảy ra trong cuộc sống, sẽ có người lợi dụng mình, có người hại mình, sau mỗi lần như vậy khôn hơn chút là được rồi.”
Tôi nhìn Lục Thừa, cố gượng cười.
Có lẽ là khó nhìn lắm.
Ánh mắt cậu ấy có chút phức tạp.
Bình luận facebook