• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Nhạc Bình công chúa (2 Viewers)

  • Phần 1

1.

“Nếu Huyên nhi đã trở lại, vậy hãy đưa nàng xuất cung đi."

Công chúa đích thực thất lạc nhiều năm trở về, Hoàng đế tự mình ra cửa nghênh đón. Mà ta, thế thân của Công chúa, không cần thiết phải tiếp tục ở lại trong cung.

Công chúa Liễu Huyên Nhi lúc trở về, sắc mặt vàng vọt, thân thể yếu đuối, mỏng manh giống như một tờ giấy. Nàng quỳ trên mặt đất, khóc không thành tiếng nhưng vẫn tự trách: "Nhiều năm như vậy, Huyên nhi đã làm cho phụ hoàng và mẫu hậu lo lắng, tội đáng muôn chet."

Hoàng đế nghe xong, áy náy trong lòng càng sâu, trước mặt mọi người phong Liễu Huyên Nhi làm Trưởng Công chúa, địa vị ngang với chư hầu. Và để cho nữ nhi thân sinh vui vẻ, nên quyết định để cho thế thân là ta rời khỏi hoàng cung.

Liễu Huyên Nhi lại chủ động thỉnh cầu giữ ta lại: "Phụ hoàng, không cần đâu!"

Nàng mạnh mẽ nhào tới trước mặt Hoàng đế, dập mạnh đầu một cái: "Tỷ tỷ thay Huyên nhi tận hiếu mười sáu năm, không có khổ lao cũng có công lao, huống chi tỷ tỷ lại là một nữ tử yếu đuối, đã quen cuộc sống cẩm y ngọc thực, sau khi bị giáng chức xuất cung nên sống như thế nào đây?"

“Cầu phụ hoàng hãy giữ tỷ tỷ lại, Huyên nhi nguyện xem tỷ tỷ như tỷ muội ruột thịt, sẽ đối đãi nàng thật tốt."

Hoàng đế nghe xong, cười cực kỳ vui vẻ, khen ngợi Liễu Huyên Nhi tâm địa thiện lương lấy đức báo oán, lại phong cho Liễu Huyên Nhi danh hiệu “Nhân Thiện Công chúa", gọi nàng là một trái tim Bồ Tát, làm gương cho hoàng thất.

Nghe Hoàng đế khen ngợi liên tục không ngừng, lại nhìn cái trán đỏ bừng của Liễu Huyên Nhi, bộ dáng luống cuống lĩnh chỉ, trong lòng ta nhịn không được cười lạnh một tiếng.

A, hay cho một đóa bạch liên hoa thịnh thế. Nếu không phải kiếp trước đã thấy qua sắc mặt độc ác của nàng ta, thật đúng là sẽ bị vẻ thiện lương nàng ta ngụy trang đánh lừa.

Kiếp trước, lúc Liễu Huyên Nhi được đón về hoàng cung, chẳng những giữ ta ở lại hoàng cung, còn đối đãi với ta như thân tỷ muội. Chi phí ăn mặc, đều giống như nàng ta.

Ta nhớ kỹ điểm tốt của nàng, móc tim móc phổi đối xử tốt với nàng, chỉ cần là thứ nàng ta thích hay muốn, ta đều sẽ nghĩ hết mọi cách giúp nàng ta có được.

Nhưng ta nằm mơ cũng thật không ngờ, cuối cùng kẻ hại ta chet thảm, không còn x ương c ốt lại là nàng ta!

Mà tất cả những thứ này, đều là âm mưu nàng ta đã sớm chuẩn bị! Hôm nay ta đã được sống lại, kiếp này, ta nhất định phải tự tay xé nát đóa bạch liên hoa này!

2.

Cũng giống như kiếp trước, Hoàng đế không nói hai lời đồng ý thỉnh cầu của Liễu Huyên Nhi, cũng quyết định vào cung yến ba ngày sau chính thức giới thiệu Liễu Huyên Nhi với mọi người, Hoàng hậu còn nhiều lần nhắc nhở ta phải chăm sóc muội muội thật tốt.

Ta mỉm cười đáp ứng, cung kính hành lễ cung tiễn bọn họ rời đi. Đêm đó, ta đi theo Liễu Huyên Nhi vào ở điện Công chúa. Liễu Huyên Nhi quấn lấy ta nhất định phải ngủ cùng ta, mỹ danh là "muốn xúc tiến một chút tình cảm giữa tỷ muội".

Ta lại chỉ muốn cười thật to. Hai người mới quen nhau chưa tới một canh giờ, làm sao có thể cùng giường chung gối tình tỷ muội? Liễu Huyên Nhi dính lấy ta, rõ ràng là muốn lôi kéo làm quen với ta, để tiện thực hiện kế hoạch kế tiếp của nàng ta.

Quả nhiên, mới vừa đi ngủ không bao lâu, Liễu Huyên Nhi liền chủ động bám lên cánh tay của ta, làm nũng nói: "Tỷ tỷ, ta mới vừa vào cung cái gì cũng không hiểu, tỷ tỷ có thể dạy ta một ít quy củ trong cung hay không?"

Kiếp trước khi ta nghe được Liễu Huyên Nhi nói như vậy, còn tưởng rằng nàng ta là một cô nương có chí cầu tiến.

Hơn nữa mấy ngày kế tiếp, nàng ta đối xử với ta thân như tỷ muội, ta rất cảm động, vì thế tận tâm tận lực dạy nàng ta cung quy lễ nghi, nàng ta cũng rất cố gắng học, có khuôn có dạng.

Kết quả không biết chuyện gì xảy ra, ngày đó ở trên cung yến, nàng ta lại liên tiếp phạm sai lầm, trở thành trò cười cho toàn bộ người trong cung.

Nàng ta khóc tự mắng mình ngu ngốc, rõ ràng mỗi ngày đều nghiêm túc theo ta học tập cung quy, không nghĩ tới vẫn xảy ra vấn đề.

Hoàng đế nghe xong, lầm tưởng ta không thật tâm dạy dỗ Liễu Huyên Nhi, cố ý muốn cho Liễu Huyên Nhi xấu mặt, mắng ta tâm tư ác độc, ngay tại chỗ thưởng cho ta năm mươi đại bản!

Liễu Huyên Nhi chắn ở trước mặt của ta, quỳ trên mặt đất trông rất đáng thương thay ta cầu xin tha thứ, ôm hết mọi trách nhiệm trên người mình, ta lúc này mới phải nhận hai mươi đại bản, giữ lại được cái mạng nhỏ.

Vì vậy ta càng thêm cảm kích nàng ta, xem nàng ta như thân tỷ muội, bắt đầu tín nhiệm nàng ta vô điều kiện, móc tim móc phổi đối xử tốt với nàng ta.

Mà đây chính là điều Liễu Huyên Nhi muốn, nàng ta lợi dụng tín nhiệm của ta đối với mình, từng bước một dẫn dắt ta, biến ta thành quân cờ của nàng ta. Đến cuối cùng, tất cả mọi người bên cạnh ta đều bị nàng ta t àn nh ẫn giet chet, mà ta cũng bị nàng ta đưa lên đoạn đầu đài!

Ngay lúc này, nhìn Liễu Huyên Nhi bên cạnh cười tươi như hoa, ta kiềm nén ham muốn b óp chet nàng ta: "Muội muội tốt, ngươi yên tâm, ba ngày nay tỷ tỷ nhất định sẽ mời ma ma tốt nhất dạy ngươi cung quy, tuyệt đối sẽ giúp ngươi trở thành nữ nhân sáng nhất trong yến hội."

Liễu Huyên Nhi không nhận ra được sự lạnh lẽo trong đáy mắt ta, vui vẻ biểu đạt cảm tạ. Nhưng mà ngày hôm sau, khi Dương ma ma cầm một cái roi mây, giờ Mão đã xuất hiện ở trước giường kéo nàng ta từ trên giường xuống, nàng ta rốt cuộc cười không nổi nữa.

3.

Khi Dương ma ma đến, ta đã sớm ăn mặc chỉnh tề chờ ở một bên, mà Liễu Huyên Nhi còn không hề có hình tượng nằm ngửa xoay tứ phía trên giường.

Dương ma ma thấy cảnh như vậy lập tức thay đổi sắc mặt, xốc chăn lên, kéo Liễu Huyên Nhi đang ấm áp trong chăn ra: "Đường đường là Công chúa lại có tướng ngủ như vậy, lỡ bị người khác nhìn thấy sẽ làm mất mặt hoàng thất!"

Liễu Huyên Nhi vừa mới vào cung, làm sao phân rõ cung chức lớn nhỏ. Thấy Dương ma ma hung dữ như vậy, còn tưởng rằng là nhân vật lợi hại gì, nửa ngày không dám nói chuyện. Cho đến khi nghe ta cung kính gọi một câu: "Dương ma ma."

Liễu Huyên Nhi mới phản ứng lại mình lại bị một lão cung nữ kéo xuống giường, sắc mặt lập tức thay đổi.

Chỉ là, nàng không biết chính là, Dương ma ma cũng không phải là cung nhân bình thường, mà là ma ma cùng Thái hậu vào cung dạy dỗ cung quy lễ nghi cho hai đời Hoàng hậu, cho dù là Hoàng đế thấy bà cũng phải khách khí ba phần.

Dương ma ma hành lễ với ta, hiếm khi lộ ra nụ cười, lúc nhìn về phía Liễu Huyên Nhi lại biến thành vẻ mặt ghét bỏ: "Lão nô phụng mệnh đến dạy cung quy lễ nghi cho Công chúa. Công chúa, mời."

Liễu Huyên Nhi sau khi hồi cung, đều là được mọi người nâng niu sủng ái, sợ nàng có một chút không hài lòng, đột nhiên bị Dương ma ma lạnh nhạt đối đãi, nên cảm thấy không vui.

Nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ làm tịch: "Huyên nhi nghe nói cung quy lễ nghi của tỷ tỷ là tốt nhất, ta muốn đi theo học tỷ tỷ..."

“Huyên nhi, Dương ma ma chính là lão nhân đi theo Thái hậu tiến cung, ngay cả tỷ tỷ cũng được ma ma dạy một khoảng thời gian mới có thể làm được như bây giờ, ngươi cần phải biết quý trọng cơ hội lần này."

Không đợi Liễu Huyên nhi nói xong, ta đã cắt ngang lời nàng ta, còn cố ý nhắc tới lai lịch của Dương ma ma. Quả nhiên, Liễu Huyên Nhi vừa nghe nói Dương ma ma là người bên cạnh Thái hậu, lập tức thay đổi ý nghĩ, ngay cả nụ cười cũng chân thành hai phần.

“Nếu tỷ tỷ đã nói ma ma tốt, vậy làm phiền ma ma chỉ dạy Huyên nhi một chút."

Dương ma ma không mặn không nhạt nói một câu: “Lão nô không dám."

Sau đó nháy mắt, chúng cung nữ lập tức mang các loại xiêm y trang sức hoa lệ đi vào, muốn thay quần áo trang điểm cho Liễu Huyên nhi. Hai mắt Liễu Huyên Nhi lập tức tỏa sáng, theo bản năng muốn sờ tơ lụa.

“Chát!" Cây roi hung hăng quất vào mu bàn tay mềm mại của Liễu Huyên Nhi. Liễu Huyên Nhi thét lên một tiếng, mạnh mẽ rút tay về, không dám tin mở to hai mắt nhìn Dương ma ma.

Dương ma ma lại vô cùng lạnh nhạt nói: "Lại đây."

Liễu Huyên Nhi có chút luống cuống, một ma ma lại dám quất roi Công chúa, vậy còn có chuyện gì không làm được?

Nàng gắt gao bắt lấy cánh tay ta không chịu buông ra, nước mắt lưng tròng cầu xin ta cứu nàng, nói mình không muốn học cung quy cùng Dương ma ma.

Nhìn Liễu Huyên Nhi rõ ràng muốn c ướp lấy cây roi hung hăng đánh Dương ma ma một trận, lại còn cố kìm nén không phát tác, trong lòng ta vui vẻ đến nở hoa, trên mặt lại giả vờ tỏ ra sốt ruột: "Ma ma, muội muội thân kiều thể yếu không chịu được hình phạt thể xác, nếu muội muội không muốn học, cung quy này hay thôi không học nữa, cùng lắm thì...... Không đến cung yến là được."

Lời này vừa ra, ta rõ ràng cảm giác được lực nắm cánh tay ta buông lỏng, động tĩnh cũng không lớn như vừa rồi.

Dương ma ma cũng không cho Liễu Huyên Nhi có cơ hội đổi ý, lệnh cho các cung nữ kéo nàng ta về tiếp tục trang điểm thay xiêm y.

Liễu Huyên Nhi rõ ràng có chút phản kháng. Như vậy không được, nàng ta không ngoan ngoãn học tập những cung quy lễ nghi này, ta làm sao có thể nhìn thấy vở kịch lớn phía sau chứ?

Ta vội vàng nháy mắt, ý bảo nàng ta ngoan ngoãn, không nên cử động. Thân là Công chúa, chỉ cần hưởng thụ sự hầu hạ của cung nhân là được.

Liễu Huyên Nhi nhận được gợi ý của ta, cảm kích gật đầu với ta. Nhìn bộ dáng ngốc nghếch cẩn thận của nàng ta, trong lòng ta âm thầm bật cười.

Nàng ta nghĩ ngoan ngoãn đứng yên sẽ không bị đánh à? Sao có thể chứ?

4.

Tiếng roi quất liên tiếp vang lên trong cung điện. Tiếp theo là từng tiếng kêu thảm thiết mang theo tiếng run rẩy khóc lóc.

Tư thế đứng không đúng, thủ thế không đúng, biểu cảm không đúng, thậm chí ngay cả lúc bị đánh kêu lên cũng thành nguyên nhân bị đánh. Gần nửa canh giờ, trên người Liễu Huyên Nhi đã xanh tím tím, vô cùng thê thảm.

Ta nhìn những vết thương trên người nàng ta, chỉ tiếc không thể tự mình động thủ, bằng không ta khẳng định so với hiện tại càng sảng khoái hơn. Tuy nhiên đã chơi thì phải từ từ chơi, cũng không thể lập tức chơi chet người.

Vì thế, ta giả vờ như vừa mới kịp phản ứng, vội vàng đi tới trước mặt Dương ma ma, nói đỡ cho Liễu Huyên Nhi: "Nhạc Bình biết ma ma một lòng vì thể diện hoàng gia, mới có thể nghiêm khắc dạy dỗ muội muội như vậy, nhưng muội muội vừa hồi cung, rất nhiều chuyện vẫn chưa hiểu, chi bằng hôm nay dạy dỗ đến đây thôi, được không?"

Dương ma ma nhìn ta, lại nhìn Liễu Huyên Nhi, vung roi, để lại một câu: "Sau bữa trưa tiếp tục."

Liễu Huyên Nhi vốn còn tưởng rằng mình cuố cùng cũng được giải thoát, nghe nói như thế thì không thở được nữa, hai mắt trợn tròn hôn mê bất tỉnh.

Ta vội vàng sai người đỡ Liễu Huyên Nhi lên giường, bảo cung nữ đi mời ngự y, gọi Hoàng hậu. Chờ tất cả mọi người đi rồi, ta mới chậm rãi lấy thuốc cao từ trong ống tay áo vừa rồi Dương ma ma vụng trộm đưa cho ta, cẩn thận bôi lên vết roi trên người Liễu Huyên Nhi.

Roi mây và thuốc cao của Dương ma ma đều là đặc chế, roi mây đánh người mặc dù sẽ có dấu vết, nhưng sẽ không làm cho người ta cảm giác được có bao nhiêu đau.

Nhưng mà một khi phối hợp với thuốc cao đặc chế, vết roi sẽ lập tức biến mất, không để lại bất cứ dấu vết gì.

Một thời gian sau, miệng vết thương sẽ truyền đến cơn đau ngứa dữ dội, có thể giày vò người ta sống không bằng chet.

Đây là bí pháp độc truyền của lão nhân trong cung, chuyên dùng để giáo huấn một ít cung nhân không nghe lời, còn có thể phòng ngừa bị chủ tử phát hiện.

Về phần tại sao ta lại lựa chọn tìm Dương ma ma? Ngoại trừ khi còn bé Dương ma ma từng dạy ta có tình thầy trò vài năm, thì điều khiến ta tin tưởng bà chắc chắn sẽ giúp ta chính là kiếp trước bà có ân cứu mạng ta, vì ta mà chet.

Kiếp trước, Dương ma ma chính là bởi vì ta mới đắc tội Liễu Huyên Nhi, cuối cùng bị Liễu Huyên Nhi dùng roi đ ánh chet. Lần này có thể để cho Dương ma ma dùng phương thức của kiếp trước báo thù và trút giận.

“Rầm!" Cửa điện bị người đẩy mạnh ra. Ta mặc quần áo của Liễu Huyên Nhi, bình tĩnh quỳ trên mặt đất.

Ngay khi người kia vào cửa, ta lập tức nhéo mạnh vào đùi của mình, đau đến mức ta khóc thét lên: "Mẫu hậu... là Nhạc Bình không tốt, không có chăm sóc tốt muội muội..."

Hoàng hậu cũng lười bố thí cho ta một ánh mắt, chỉ một lòng nhớ thương nữ nhi thiện lương thuần khiết của bà: "Huyên Nhi, Huyên Nhi, con thế nào rồi?"

Ta xoa xoa đùi, có chút hối hận vì nhéo quá mạnh.

Có lẽ là “lời yêu thương” của Hoàng hậu quá mức mãnh liệt, lông mi Liễu Huyên Nhi khẽ run rẩy, từ từ mở mắt ra. Vừa mở mắt từng giọt nước mắt đã lập tức rơi xuống, trông vô cùng ấm ức: "Mẫu hậu...... Huyên Nhi đau......"

Hoàng hậu vừa nghe thấy đã vô cùng đau lòng: "Không đau không đau, mẫu hậu sẽ mời thái y xem cho con một chút."

Hoàng hậu phân phó cung nhân, bên kia còn có cung nữ mang theo thái y của Thái y viện trùng trùng điệp điệp tới. Mọi người nhìn thấy Hoàng hậu, nhất tề quỳ xuống đất: "Chúng thần bái kiến Hoàng hậu."

Ta nghiêng đầu liếc mắt, chỉ riêng thái y đã có năm sáu bảy người. Người không biết nhìn thấy đám đông này, còn tưởng rằng Hoàng đế sắp băng hà nữa đó.

Hoàng hậu rõ ràng cũng ý thức được điều này, sắc mặt nhất thời trầm xuống, chỉ có Liễu Huyên Nhi kia còn ngây ngốc vui vẻ cho rằng đây là người khác coi trọng nàng ta, sắc mặt nhìn cũng hồng hào hơn vừa rồi không ít.

Thái y đã đến, cũng không thể lập tức đuổi người trở về, Hoàng hậu đi qua một bên ngồi xuống, để cho các thái y xem bệnh cho Liễu Huyên Nhi.

Bệnh không nhìn còn đỡ, vừa nhìn, sắc mặt các thái y lập tức thay đổi: “Hoàng hậu...... Công, Công chúa đây là có hỉ......”

5.

Thái y vừa nói một câu, sắc mặt Liễu Huyên Nhi lập tức trắng bệch, sắc mặt Hoàng hậu cũng trở nên xanh mét.

Công chúa lưu lạc dân gian, hôm trước hồi cung ngày hôm sau đã bị thái y khám ra hỉ mạch, việc này nếu truyền ra ngoài, danh hiệu "Nhân Thiện Công chúa" Hoàng đế mới vừa phong cho Liễu Huyên Nhi cùng với Hoàng hậu, người tâm tâm niệm niệm xem nàng ta như bảo bối, lập tức trở thành trò cười lớn nhất từ trước tới nay của cả kinh thành.

Đầu ta cúi thấp, dùng sức bóp thịt mềm trên đùi, sợ mình không cẩn thận sẽ cười ra tiếng. Kiếp trước, cuộc sống riêng của Liễu Huyên Nhi cực kỳ hỗn loạn, trước khi vào cung không biết đã tư thông với bao nhiêu nam nhân.

Sau đó phát hiện mình mang thai, nàng ta đã nghĩ hết mọi cách xử lý đứa nhỏ, cùng bị xử lý còn có những thái y chẩn ra hỉ mạch cho nàng ta.

Nếu không phải là khoảng thời gian trước và sau cung yến có nhiều thái y của Thái y viện bỗng nhiên biến mất, ta căn bản cũng không phát hiện ra bất kỳ manh mối gì.

Khi đó ta đối với Liễu Huyên Nhi tín nhiệm có thừa, nàng ta nói các thái y chủ động đề xuất với Hoàng đế muốn đến dân gian chẩn bệnh, tích phúc cho hoàng thất, ta liền tin là thật.

Cho đến khi sủng vật Thái hậu nuôi đào ra th i th ể ở trong hoa đình, Hoàng đế lập tức sai người điều tra, mới phát hiện những thái y biến mất kia toàn bộ bị ch ôn ở hậu hoa viên điện Công chúa, mà tất cả hoa cỏ nơi này đều là ta tự tay cấy ghép.

Ta trở thành nghi phạm lớn nhất và bị tống vào ngục. Nghĩ đến tất cả những gì ta đã trải qua khi đó trong ngục, ta hận không thể lập tức giet Liễu Huyên Nhi, ăn thịt, uống máu nàng ta.

Nhưng hiện tại chung quy không phải kiếp trước. Hoàng hậu vung chén trà xuống, hung hăng đập mạnh xuống bàn: "Làm càn! Danh dự của Công chúa há có thể bị các ngươi làm bẩn?! Người đâu! Vả miệng cho bổn cung!"

Tất cả các thái y đều quỳ xuống, cầu xin sự thương xót của Hoàng hậu. Nhưng mà các cung nữ ma ma bên người Hoàng hậu làm sao có thể cho bọn họ cơ hội.

Bốp bốp bốp. Trong lúc đó toàn bộ cung điện đều là tiếng tát vang vọng. Liễu Huyên Nhi ho hai tiếng, yếu ớt nói: "Mẫu hậu..."

Hoàng hậu giờ phút này đang tức giận, hơn nữa trong điện liên tiếp vang lên tiếng tát, căn bản không nghe được lời nói yếu ớt như người chet kia của nàng ta.

Vẻ mặt Liễu Huyên Nhi nhất thời xấu hổ, ánh mắt bất lực nhìn về phía ta.

Nhìn những thái y kia mặt đã sưng hết lên, tay nắm chặt thành nắm đấm, khớp xương trắng bệch, ta biết lửa đã cháy đủ.

Vì thế sửa lại vẻ mặt, đứng dậy đi tới trước mặt Hoàng hậu, lần nữa quỳ xuống: "Mẫu hậu, thân thể muội muội mảnh mai, vừa rồi lại bị kinh hãi, khó tránh khỏi mạch tượng có chút hỗn loạn, không bằng để cho các thái y lại bắt mạch lần nữa, xác nhận lại cho chính xác hơn? Tránh cho làm ô uế thanh danh của muội muội, cũng tránh hàm oan cho các thái y......”

Lời này đã nói trúng tâm Hoàng hậu, người làm mẫu thân nào có thể tiếp nhận nữ nhi của mình mang theo một đứa dã chủng trở về chứ? Nhất là nơi coi trọng thể diện hơn cả sinh mệnh như hoàng thất.

Hoàng hậu hiếm khi lộ ra sắc mặt tốt với ta, bảo ta đứng lên, sau đó phất phất tay, lệnh cho các ma ma dừng lại. Các thái y trong lòng đều biết rõ ràng năng lực của mình, một người có thể sai, nhưng tất cả sao có thể sai được?

Họ nhìn nhau, lại nhìn ta, không dám động đậy.

“Hoàng hậu đã cho các ngươi thêm một cơ hội, còn không mau đến chẩn đoán cho Công chúa?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom