• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Nhạc Bình công chúa (1 Viewer)

  • Phần 2

6.

Rất nhanh, trong đám lão già bảo thủ kia có một thái y trẻ tuổi bước ra, hành lễ với Hoàng hậu: "Hạ quan Trọng Lương, nguyện một lần nữa bắt mạch cho Nhân Thiện Công chúa."

Ta lặng lẽ liếc hắn một cái, ở trong một đám lão bảo thủ râu bạc, hắn có thể coi là một người thanh lưu, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, lại phối hợp với một đôi mắt hoa đào phong lưu, vừa lạnh vừa dục.

Khó trách chỉ có trên mặt hắn là không thấy vết đỏ, sợ là tiểu cung nữ không nỡ làm tổn thương khuôn mặt kia. Ta thầm nhớ kỹ tên của hắn: "Trọng Lương."

Kiếp trước, ta chưa từng gặp qua hắn, chỉ từng nghe nói qua người này là người quang phong tế nguyệt, luôn đối xử tốt với mọi người, chẩn bệnh từ thiện vì dân.

Trong danh sách những thái y được báo lên tham gia chẩn đoán từ thiện dân gian, còn có tên của hắn. Không nghĩ tới kiếp này, ta lại dùng phương thức này quen biết hắn.

Hoàng hậu đánh giá Trọng Lương một cái, tựa hồ có chút hoài nghi về y thuật của hắn. Nhưng có thái y nguyện ý một lần nữa chẩn mạch, cho thấy việc này có thể là một nhầm lẫn.

Hoàng hậu đương nhiên rất vui mừng, cho dù không phải chẩn đoán sai, bà ta cũng có thủ đoạn khác khiến bí mật này hoàn toàn bị chôn dấu, vì vậy bà ta không băn khoăn nữa, gật đầu ngầm đồng ý.

Hàng loạt ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào động tác của vị thái y trẻ, ngay cả hô hấp cũng nhẹ hơn, mà trong đó kẻ khẩn trương nhất chính là Liễu Huyên Nhi, muốn thái y chẩn đoán lại nhưng sợ nghe được đáp án mình không muốn nghe, đành phải làm bộ vô lực suy yếu từ từ nhắm mắt lại.

Mà Trọng Lương, không hề bị mọi người ảnh hưởng. Hắn không kiêu ngạo không siểm nịnh đem gối đặt dưới cổ tay Liễu Huyên Nhi, lần nữa bắt mạch.

Sau thời gian nửa chén trà, trong ánh mắt chờ mong của mọi người, Trọng Lương thu tay lại, cung kính hành lễ với Hoàng hậu: "Hạ quan bất tài, Công chúa thật sự là bị kinh hãi gây nên mạch tượng hỗn loạn, mới sinh ra dị tượng, nên đã chẩn đoán sai thành hỉ mạch. Hiện giờ mạch tượng đã vững vàng, chỉ cần phối hợp với mấy liều an thần dược là có thể khỏi hẳn."

Ta hơi nhướng mày, cẩn thận đánh giá vị thái y trẻ tuổi kia. Nếu không phải ta đã sớm biết bộ mặt thật của Liễu Huyên Nhi, thì thật đúng là bị bộ dáng có nề nếp của thái y trước mắt này hù dọa.

Mà biểu cảm của những lão già kia càng sinh động hơn, nhao nhao thỉnh nguyện bắt mạch lại lần nữa. Hoàng hậu vì muốn triệt để xóa bỏ nghi ngờ, đều đồng ý.

Cuối cùng các thái y hai mặt nhìn nhau, do dự rối rắm một lát, cho ra một kết luận thống nhất: "Cái gọi là hỉ mạch của Nhân Thiện Công chúa, chính là sai sót do quá sợ hãi gây nên."

Liễu Huyên Nhi thở phào nhẹ nhõm, thút thít gọi mẫu hậu, càng không ngừng nói ấm ức của mình, thậm chí còn xắn ống tay áo lên cho Hoàng hậu nhìn vết thương trên người nàng ta, nhưng mà trên làn da trắng nõn trơn bóng ngay cả một chấm đỏ cũng không có.

Hoàng hậu giống như con khỉ bị người đùa giỡn, cuối cùng không nhịn được nói: "Thái y ở Thái y viện y thuật không tinh thông, suýt nữa gây ra sai lầm lớn, toàn bộ bị phạt bổng lộc ba tháng, răn đe!"

“Về phần Nhân Thiện Công chúa, trước khi cung yến bắt đầu, cứ ở lại điện Công chúa học tập cung quy đi.”

Nói xong, Hoàng hậu mang theo một nhóm lớn cung nhân giống như lúc tới, hùng hùng hổ hổ mà đi.

Ta trấn an Liễu Huyên Nhi một chút, sau đó đi ra ngoài điện, thưởng cho những cung nữ đã gọi Hoàng hậu cùng các thái y.

Cung nữ đi gọi thái y, có lẽ chỉ mời được một người tới, nhưng một đám cung nữ lục tục chạy đi mời người, có thể thấy địa vị của Liễu Huyên Nhi trong lòng Hoàng đế hiện tại như thế nào, sao có thể không khiến những lão gia hỏa kia ở Thái y viện không sốt ruột được?

Cho nên có đôi khi ân sủng quá thịnh, cũng chưa chắc là chuyện tốt gì. Xử lý xong việc này, ta vỗ vỗ tay, đi về phía hậu hoa viên.

Đột nhiên, một thân hình cao lớn chặn đường đi của ta. Người tới chắp tay, cung kính hành lễ với ta: "Thần, đa tạ ân cứu mạng của Công chúa hôm nay.”

7.

Ta nhìn bộ dáng nghiêm túc của hắn, che môi cười: "Trọng thái y đây là có ý gì? Nhạc Bình sao có thể cứu ngươi một mạng?"

Trọng Lương thẳng lưng, ánh mắt bình tĩnh nhìn ta: "Nếu không có Công chúa nhắc nhở, chỉ sợ người hôm nay bước vào điện Công chúa, đều khó thoát khỏi cái chet. Công chúa ngày sau nếu có yêu cầu gì, Trọng Lương nhất định dốc mạng tương trợ."

Khóe miệng ta cong lên mang theo chút chân ý, xem ra người này không ngốc. Ta cố ý đề nghị các thái y bắt mạch lại, chính là đang nhắc nhở bọn họ "thận trọng lời nói và hàng động".

Nếu bọn họ có thể nghe hiểu thâm ý trong lời nói của ta, chính là cứu bọn họ một mạng, ngày sau những người này phải nhận một phần ân tình của ta. Nếu như nghe không hiểu, đó chính là do bọn họ ngu xuẩn, là mệnh của bọn họ.

Chỉ là ta không nghĩ tới trong những người này, người thông minh nhất lại là hắn. Nhưng kiếp trước ta cũng không có tiếp xúc với người này, chỉ dựa vào vài câu nói vẫn chưa đủ để ta hoàn toàn tín nhiệm hắn.

“Nhạc Bình cũng không muốn mạng Trọng thái y. Chỉ là Huyên Nhi muội muội hai ngày nay ăn không ngon ngủ không ngon, nửa đêm còn luôn nằm mơ thét chói tai, người làm tỷ tỷ như ta quả thực lo lắng sẽ ảnh hưởng đến cung yến sau này, không biết Trọng thái y có cách trị liệu gì không?"

Trọng Lương trầm tư một lúc, trả lời:" Thần có một phương thuốc tốt, có thể trị bệnh cho Nhân Thiện Công chúa."

Nói chuyện với người thông minh đúng là không tốn sức, ta mỉm cười, xoay người rời đi. Sau đó, Thái y viện quả nhiên phái người đưa tới "thuốc an thần". Liễu Huyên Nhi nhìn canh thuốc đen kia, trên mặt là vẻ không tình nguyện không hề giấu diếm.

Ta cũng không cho nàng ta cơ hội từ chối, giống như kiếp trước nàng ta lấy danh nghĩa "vì tốt cho ta", vừa dỗ vừa lừa, tự tay đút những thứ thuốc kia từng muỗng từng muỗng vào trong miệng của nàng ta.

Kiếp trước, ta bởi vì bị nhiễm một chút phong hàn, bị Liễu Huyên Nhi bắt được cơ hội. Nàng ta thường xuyên lừa ta uống thuốc có chứa chất gây ảo giác, hại tinh thần ta dần dần trở nên mê muội.

Hết lần này đến lần khác thất lễ trước điện, xấu mặt tại yến hội, làm cho ta từ Công chúa Nhạc Bình biết tri thức hiểu lễ nghĩa mà người người khen ngợi, biến thành một thôn nữ không hiểu lễ nghĩa.

Cuối cùng, đừng nói đến Hoàng đế và Hoàng hậu vốn đã không thích ta, mà ngay cả Thái hậu, người yêu thương ta nhất cũng bắt đầu thất vọng với ta.

Khi thị vệ đào ra từng thi thể mặc phục sức y quan, và phục sức cung nhân dưới đám hoa cỏ ta trồng, tinh thần của ta cuối cùng cũng đến bờ vực sụp đổ. Hoàng đế sai người ném ta vào ngục.

Mà chính Liễu Huyên Nhi tự tay đẩy ta vào những tên tử tù dơ bẩn bên trong, để lại dấu ấn nhục nhã trên người ta. Ta khóc lóc, giãy dụa, la hét rằng mình bị oan, cầu xin Hoàng đế Thái hậu không được, ta liền xin gặp Dương ma ma một lần.

Dương ma ma đến, mang theo ý chỉ của Thái hậu. Bà nói Thái hậu không tin ta sẽ giet người, muốn ta kiên trì một chút, ngàn vạn lần không nên nhận tội. Bà còn nói nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho ta.

Ta cắn răng, chịu đựng vô tận nhục nhã khổ sở chờ đợi mấy tháng, kết quả lại chờ được th i th ể của Dương ma ma!

Liễu Huyên Nhi chỉ vào vết roi m áu chảy đầm đìa trên người Dương ma ma, cười hì hì nói cho ta biết, tất cả đều là do ta ban tặng, là ta hại chet Dương ma ma.

Ta biết nàng ta muốn ta hoàn toàn sụp đổ, muốn hoàn toàn phá hủy ý chí của ta, nhưng ta lại không theo ý của nàng ta. Chỉ cần Thái hậu còn sống, ta vẫn còn hi vọng, ta cũng không tin một Công chúa nửa đường trở về như nàng ta có thể có bản lĩnh thông thiên, có thể đối đầu với Thái hậu.

Nhưng ông trời dường như muốn trêu đùa ta. Sau khi Dương ma ma chet không bao lâu, trong cung lại truyền đến tin tức, nói là Thái hậu đột nhiên bệnh nặng, qua đời.

Chỗ dựa cuối cùng của ta cũng không còn. Ta hoàn toàn suy sụp. Hoàng đế bị Hoàng hậu và Liễu Huyên Nhi châm ngòi, cũng lười thẩm tra xử lý vụ án này, trực tiếp đưa ta lên đoạn đầu đài.

Ta từng hỏi qua Liễu Huyên Nhi, ta rốt cuộc đã làm cái gì lại khiến nàng ta đối xử với ta như vậy? Hận đến mức muốn ta chet?

Nàng ta nói: "Ngươi đã biết bí mật không nên biết.”

8.

Sau khi sống lại, ta từng vô số lần hồi tưởng bản thân mình rốt cuộc đã biết bí mật gì của Liễu Huyên nhi, mới có thể làm cho nàng ta hận ta như vậy, nhất định muốn đưa ta vào chỗ chet.

Nhưng cho dù ta hồi tưởng bao nhiêu lần, cũng không có được đáp án. Duy chỉ có một lần vào cung yến lần đó, ta trong lúc vô tình đã bắt gặp Liễu Huyên Nhi cùng một nam tử lôi kéo.

Chỉ tiếc màn đêm che khuất, ta căn bản không thấy rõ bộ dáng của nam nhân kia. Lúc ấy nàng ta nói người nọ say rượu lạc đường, ta cũng không suy nghĩ nhiều. Chẳng lẽ, việc này có ẩn tình khác?

Đảo mắt đã đến ngày cung yến. Trong hoàng cung giăng đèn kết hoa, khắp nơi treo đầy đèn lồng đỏ vui mừng. Giống như kiếp trước, Thái hậu bởi vì thân thể có bệnh nhẹ, đã sớm bảo Dương ma ma nói cho Hoàng đế, bà sẽ không tham gia cung yến lần này.

Lần này tham gia cung yến ngoại trừ phi tần trong cung, còn có các thần tử cùng gia quyến. Liễu Huyên Nhi cố ý chọn một bộ cung phục hoa mỹ tinh xảo, dung mạo có bảy phần tương tự với Hoàng hậu, được Dương ma ma dạy dỗ chỉ đạo, lại càng giống mười phần.

Mà ta lại vô cùng khiêm tốn, chỉ chọn một bộ y phục thanh lịch, sau khi hành lễ với Hoàng đế Hoàng hậu, an tĩnh tìm vị trí của mình ngồi xuống. Liễu Huyên Nhi miệng nói phải theo tôn ti trật tự, cố ý đi ở phía sau ta.

Vừa đi vào đại điện, lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Ta nâng tay uống một chén rượu, mượn ống tay áo che chắn quan sát phản ứng của mọi người.

Tuy rằng tất cả mọi người khiếp sợ dung mạo có phần tương tự nhau của Liễu Huyên Nhi và Hoàng hậu, nhưng duy chỉ có nhi tử của Thừa tướng Lưu Khang ngồi ở vị trí thứ hai bên trái, ánh mắt nhìn chằm chằm Liễu Huyên Nhi.

Ánh mắt kia giống như một con sói đói, hận không thể lập tức xông lên lột sạch nàng ta. Khóe miệng ta hơi nhếch lên: "Tìm được rồi."

Sau khi xác định mục tiêu, ta cũng không sốt ruột nữa, tiện tay rắc bột thuốc tối hôm qua Trọng Lương giao cho ta vào trong chén rượu.

Liễu Huyên Nhi thản nhiên hưởng thụ sự chú ý của mọi người, dịu dàng cúi đầu về phía Hoàng đế và Hoàng hậu: "Huyên Nhi bái kiến phụ hoàng mẫu hậu, nguyện phụ hoàng mẫu hậu hồng phúc tề thiên, thọ dữ thiên tề, Đại Lương quốc thái dân an, cửu thịnh bất suy."

Hoàng đế nhìn thấy bộ dáng đoan trang tiểu thư khuê các của nàng ta, long tâm vô cùng vui mừng, ngay tại chỗ tuyên bố thân phận của Liễu Huyên Nhi, cũng thưởng cho nàng ta mấy chục cuộn gấm vân thiên kim khó cầu, cùng với vàng bạc châu báu.

Hoàng hậu cũng không chịu thua kém: "Bổn cung không có chuẩn bị gì, tặng cây trâm này cho con."

Nói xong, Hoàng hậu liền lấy trâm phượng thuần kim trên búi tóc của mình xuống, giao cho Liễu Huyên Nhi. Nghe nói, cây trâm phượng kia là Hoàng đế lệnh cho thợ thủ công tốn mấy tháng chế tạo mà thành, vào ngày sinh nhật Hoàng hậu đặc biệt làm lễ vật tặng cho bà ta.

Những chi tiết phía trên, và mỗi sợi lông vũ đều trông rất sống động, thậm chí cả những viên đá quý khảm trong mắt phượng hoàng cũng là những viên hồng ngọc đẹp nhất được dị bang vượt biển tiến cống.
Trâm phượng này, toàn bộ hoàng triều chỉ có một chiếc, là độc nhất vô nhị. Liễu Huyên Nhi mặc dù không biết lai lịch của nó, nhưng được thưởng trước mặt mọi người, lại thấy biểu tình hâm mộ và ghen tị của các phi tần quận chúa, nội tâm vô cùng đắc ý, sau khi tạ ơn, vội vàng cài lên búi tóc của mình.

Vốn cách trang điểm và tóc đã hòa hợp vừa phải, nhưng khi cài thêm chiếc trâm vàng này lại phá hỏng vẻ đẹp ban đầu, trông rất thô tục.

Con người thì sao chứ, cho dù có đi lên địa vị cao, trải qua cuộc sống vinh hoa phú quý, nhưng trong x ương c ốt vẫn sẽ mang theo thói quen cũ, chỉ cần không chú ý một chút thôi sẽ lộ ra bộ mặt thật.

Chúng nữ gia quyến cũng không thèm ghen tị nữa, chỉ che môi len lén cười. Liễu Huyên Nhi lại hoàn toàn không phát giác ra điều gì, ngồi ở bên cạnh ta tự trách nói: "Tỷ tỷ, phụ hoàng mẫu hậu tặng nhiều đồ như vậy cho ta, tỷ sẽ không không vui chứ? Nếu tỷ không vui, ta sẽ đưa hết đồ đạc cho tỷ......"

Ta đưa chén rượu cho nàng ta, cười ngắt lời nói: "Làm sao có thể? Phụ hoàng mẫu hậu thương muội, tỷ tỷ vui vẻ thay muội còn không kịp đây."

“Đến đây, để tỷ chúc mừng muội muội hôm nay tỏa sáng rực rỡ, tỷ tỷ kính muội một chén."

Liễu Huyên Nhi liếc mắt nhìn rượu trong tay ta sắp tràn ra, quyết đoán bưng chén trên bàn ta đã uống qua một ngụm: “Tỷ tỷ vừa rồi uống chén này dường như rất ngon miệng, nên muội muội sẽ dùng chén này. Chạm cốc nào, tỷ tỷ.”

Ta cười: "Được."

Mắt thấy Liễu Huyên Nhi sắp uống xong chén rượu bỏ thêm bột kia, một giọng nam nhân đột nhiên vang lên bên cạnh chúng ta: “Thanh Nương...... "

Liễu Huyên Nhi giống như bị kinh hãi, cả người run lên. Chén rượu "cạch" một tiếng rơi xuống đất.

9.

Liễu Huyên Nhi có lẽ không ngờ ở cung yến lại nghe được cái tên này. Biểu tình bối rối không kịp che giấu, lọt vào tầm mắt của mọi người xung quanh. Mà ta lại nhìn cái chén vỡ nát trên mặt đất, cảm thấy đau lòng vì loại thuốc mà Trọng Lương đã đặc biệt tìm cho ta.

Sau đó ngẩng đầu nhìn người tới, thay mọi người hỏi ra nghi vấn trong lòng: "Lưu công tử có phải nhận lầm người hay không? Tại sao lại gọi Huyên Nhi là ‘Thanh Nương’?”

Lưu Khang hừ nhẹ một tiếng: "Bản công tử duyệt nữ vô số, làm sao có thể..."

“Tỷ tỷ!" Liễu Huyên Nhi sắc mặt trắng bệch thất thanh hét lên.

Giọng nói sắc bén trực tiếp xuyên phá tiếng nhạc mừng trong cung yến. Không khí sôi nổi ngưng đọng một lát, ngay cả các vũ nữ cũng dừng động tác. Hoàng đế nhìn qua: "Đã xảy ra chuyện gì? Trên cung yến, sao lại hô to gọi nhỏ như thế?"

À đúng rồi, Hoàng đế tuy rằng sủng ái Liễu Huyên Nhi nhưng cũng giống như Thái hậu, cũng là một người rất chú trọng lễ tiết, thể diện.

Thân là một phần của hoàng thất, lén lút làm thế nào cũng được, nhưng ở trước mặt mọi người thất thố như vậy, tuyệt đối sẽ trở mặt không nhận người.

Liễu Huyên Nhi biết rõ điều này, lập tức đổi thành dáng vẻ tủi thân: "Bẩm phụ hoàng, vừa rồi tỷ tỷ và Huyên Nhi chạm chén, không cẩn thận hoảng hốt làm đổ chén rượu, y phục của Huyên Nhi bị bẩn...... Nhất thời hoảng loạn nên mới..."

Kiếp trước ta lòng đầy tín nhiệm Liễu Huyên Nhi, chưa bao giờ suy nghĩ sâu xa lời nàng ta nói. Hiện tại tinh tế nghĩ lại, kỳ thật mỗi lần xuất hiện ngoài ý muốn, Liễu Huyên Nhi đều có thể dựa vào mấy câu nói, đổ hết tất cả trách nhiệm lên người ta.

Quả nhiên, Hoàng đế vừa nghe lời Liễu Huyên Nhi nói, lập tức mắt trầm mặt: "Nhạc Bình nếu thân thể không tốt, thì hãy sớm trở về nghỉ ngơi đi."

Tiếp theo phân phó cung nhân bên người: "Người đâu, đưa Nhân Thiện Công chúa đi xuống thay y phục."

Hai thái độ, rõ ràng muốn cho mọi người biết địa vị của ta và Liễu Huyên Nhi trong lòng Hoàng đế hoàn toàn khác nhau. Nhưng điều này vừa hay hợp ý của ta.

Ta không biện giải cho mình một câu, hành lễ xong, giữa tiếng nghị luận của mọi người xoay người đi về điện Công chúa. Đi qua ngự hoa viên, ta đột nhiên nhớ tới khăn tay của mình vẫn còn để ở cung yến, liền phân phó cung nữ đi lấy về giúp ta.

Cung nữ chân trước vừa rời đi, Trọng Lương từ sau hòn non bộ bên cạnh đi ra: "Công chúa."

"Mọi chuyện đã điều tra rõ ràng chưa?"

“Tra được rồi." Trọng Lương lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy, trên đó ghi lại tất cả những gì Liễu Huyên Nhi đã trải qua trước khi hồi cung.

Không ngoài dự liệu, Liễu Huyên Nhi từng ở ngõ Yên Hoa mấy năm, gọi là "Thanh Nương". Vào thời điểm nổi tiếng nhất, vì ăn cắp tiền của khách mà bị bắt vào đại lao.

Sau đó không biết vì nguyên nhân gì, huyện lệnh ngay cả thẩm vấn cũng không làm đã thả nàng ta ra. Sau đó, Liễu Huyên Nhi được đón về cung, biến mình trở thành "Nhân Thiện Công chúa" mất tích mười sáu năm.

Ta nhìn lướt qua danh sách khách của Liễu Huyên Nhi, Lưu Khang rõ ràng đứng đầu. Lưu Khang vốn là một công tử ăn chơi trác táng, từng khoe khoang mình đã dạo qua tất cả Hoa Lâu của Đại Lương quốc, nếu hắn không có trong danh sách, đó mới là ngoài dự liệu của ta.

Chỉ là, một cái tên hơi quen thuộc khác thu hút sự chú ý của ta. Liễu Nhuế Thành?

Trọng Lương chú ý tới ánh mắt của ta: "Người này tổng cộng đến ba lần, mỗi lần đều khoác áo choàng che mặt, giờ tý sẽ đi ra. Theo tú bà nói, người này nói giọng kinh thành, ước chừng bốn mươi tuổi."

Nghe Trọng Lương giới thiệu, trong đầu ta đột nhiên hiện lên một hình ảnh. Giống như kiếp trước ta từng ở đâu đó nghe được một nữ nhân thân mật gọi cái tên này: "Nhuế Thành..."

Ngay khi ta đang cẩn thận hồi tưởng, ánh mắt đột nhiên thoáng nhìn thấy hai bóng dáng một trước một sau đi về phía này. Ta vội vàng túm lấy tay Trọng Lương, lắc mình trốn sau hòn non bộ.

Chẳng mấy chốc, hai người đã đến gần và đi thẳng vào hòn non bộ. Sau vài tiếng sột soạt, chính là tiếng thở dốc không ngừng. Ta hơi thò đầu ra, mới vừa thấy rõ bộ dáng hai người kia đã bị Trọng Lương bịt kín mắt, kéo trở về.

Lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ nóng rực, bàn tay to ấm áp bao phủ trên mí mắt. Còn có mùi thuốc nhàn nhạt từ bên người truyền đến, không chỗ nào không nhắc nhở ta, đó là một nam nhân.

Ta cùng một ngoại nam, trốn ở sau núi giả, nghe người khác tư thông... Nhận thức này, làm cho ta hơi ngây người. Trọng Lương hình như cũng nhận ra có điều không ổn, vội vàng thu tay về.

Ta quay đầu nhìn về phía hắn. Dưới ánh trăng, khuôn mặt tuấn lãng của hắn mang theo chút ngượng ngùng, đôi mắt đen láy sáng ngời, yên lặng nhìn chằm chằm ta.

Ta còn chưa kịp thấy rõ thâm ý bên trong, trong núi giả đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm thiết. Ta không để ý đến phản ứng của Trọng Lương, vội vàng nhìn vào trong núi giả.

Chỉ thấy Liễu Huyên Nhi quần áo xốc xếch nhào vào người Lưu Khang, trong tay giơ cao cây trâm cài tóc, từng nhát lại từng nhát đ âm vào cổ, ngực Lưu Khang.

Lưu Khang giãy dụa, muốn kêu cứu, vừa mở miệng, trong miệng đã tuôn ra một đống m áu tươi.

M áu rất nhanh nhuộm đỏ y phục của hai người. Liễu Huyên Nhi lại giống như không hề phát hiện, thần sắc điên cuồng hét: "Chet đi! Chet đi!”

10.

Mọi chuyện đều theo kế hoạch của ta, cảnh Liễu Huyên Nhi đ iên cuồng đ âm người vừa vặn bị cung nữ lấy khăn tay trở về bắt gặp. Cung nữ bị dọa vỡ mật xông về cung yến, dẫn mọi người tới.

Hoàng đế nhìn Liễu Huyên Nhi y phục xốc xếch, cả người đầy m áu ngã vào người Lưu Khang, sắc mặt xanh mét.

Gặp phải chuyện xấu này, các thần tử và nhóm nữ quyến đều cúi đầu, im lặng như chim cút. Duy chỉ có Lưu tướng không quan tâm lao tới, một tay đẩy Liễu Huyên Nhi ra, cực kỳ bi thương ôm Lưu Khang vào trong ngực, không ngừng hét lớn: "Khang nhi......"

Bởi v bị Lưu tướng đẩy, Liễu Huyên Nhi lập tức tỉnh táo lại. Sau khi thấy rõ tình hình xung quanh, nàng ta vừa lết vừa bò đến bên chân Hoàng đế, hoảng loạn giải thích: "Không... không phải như vậy..."

“Phụ hoàng, vừa rồi con nhìn thấy Lưu công tử bất động ngã xuống chỗ này... Con chỉ là muốn tới xem... Không phải con..."

Liễu Huyên Nhi lại một lần nữa lộ ra vẻ mặt điềm đạm đáng yêu vô tội. Nếu không phải toàn bộ quá trình lúc nãy ta đã thấy rõ, nói không chừng thật đúng là sẽ bị bộ dáng này của nàng ta lừa dối.

Ta thật sự khâm phục tốc độ phản ứng và khả năng nói dối không chớp mắt này của nàng ta. Hoàng đế rõ ràng cũng có chút do dự.

Dù sao lúc bọn họ chạy tới, dược liệu trong cơ thể Liễu Huyên Nhi đã tan hết. Không thể để cho bọn họ trực tiếp nhìn thấy cảnh Liễu Huyên Nhi giet người, thật sự điên cuồng đến mức nào.

Hoàng hậu thấy thế, đúng lúc nói: "Huyên Nhi là một cô nương nhu nhược như vậy, sao có thể đả thương Lưu Khang được chứ? Nói không chừng là cung nữ kia nhìn lầm. Việc này phải cẩn thận điều tra kĩ, miễn cho oan uổng Huyên Nhi."

Cung nữ chạy đi báo tin nghe xong lời này, hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống. Không đợi Hoàng hậu nháy mắt, đã có cung nhân nhấc nàng lên, kéo xuống.

Trong lòng ta lộp bộp một tiếng, chợt cảm thấy không ổn. Quả nhiên, Hoàng đế dường như thở phào nhẹ nhõm. Hạ lệnh giam lỏng Liễu Huyên Nhi vào điện Công chúa, sau khi điều tra xong sẽ định đoạt.

Lại sai người khiêng Lưu Khang vào Thanh Tâm điện, gọi thái y tới trị liệu. Ta trốn trong bóng tối, lẳng lặng nhìn cảnh này. Một cung yến lại biến thành trò cười.

So sánh với sự thất thố trước điện kiếp trước, đời này Liễu Huyên Nhi có thể nói là thật sự thân bại danh liệt.

Mặc dù Hoàng đế không trực tiếp định tội nàng ta, nhưng đường đường là một Công chúa lại cùng ngoại nam y phục xốc xếch nằm ở trong núi giả, cũng đủ để cho nàng ta trở thành trò cười của toàn bộ hoàng triều.

Nhưng ta vẫn cảm thấy chưa đủ. Chưa đủ. Kiếp trước chỉ vì ta trồng hoa cỏ phát hiện thi thể của thái y, cung nhân, đã mang tội danh "sát nhân", bị nhốt vào đại lao.

Mà Liễu Huyên Nhi ở trước công chúng hại nhi tử độc nhất của Lưu tướng, chứng cứ vô cùng xác thực, lại chỉ bị giam lỏng. Rõ ràng hai người đều là bởi vì dược liệu dẫn đến tinh thần thất thường, hành vi điên cuồng, kết quả lại khác nhau một trời một vực.

Điều này sao có thể được chứ? Chờ mọi người tản đi hết, ta ra hiệu cho Trọng Lương rời đi trước, còn mình thì đi vào trong núi giả, nhặt "hung khí" bị người ta quên lãng kia lên, dùng khăn tay cẩn thận bọc lại.

Nếu hoàng đế không thể chủ trì công đạo, ta đây sẽ đi tìm người có thể chủ trì công đạo.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom