• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Nhân duyên (3 Viewers)

  • Chương 3

7.

Sau khi trở thành bạn cùng bàn với Cố Thời, tôi phải công nhận rằng giữa bộ não của một học sinh xuất sắc và bộ não của người bình thường thật sự có một vách ngăn lớn.

Một đống công thức lộn xộn, phức tạp mà tôi phải học thuộc lòng, cậu ấy có thể tự mình suy ra như một trò chơi giải trí vậy.

Có lần khi cậu ấy giải thích xong các câu hỏi cho tôi, tôi liền phàn nàn rằng toán và lý thật sự rất khó.

Cậu ấy lại ngây ngô cười rồi nói toán và lý thực ra có mối liên hệ với nhau.

Tôi ngơ ngác: “Có…có mối liên hệ?”

“Chúng mình thật sự học chung lớp hả? Rõ ràng một bên là một dãy số, một bên là một thanh trượt nhỏ gì đó mà, hai cái đó sao lại liên quan gì với nhau chứ?”

Cậu ấy nghiêm túc gật đầu: “Ừm, đó chỉ là một vấn đề nhỏ thôi, chúng ta cứ coi nó là một điểm đi. Khi mà cậu ngày càng thắp sáng thêm nhiều điểm, cậu sẽ phát hiện thật sự có một mạng lưới khổng lồ liên kết chặt chẽ chúng lại với nhau, có thể gọi là dung hợp hoàn mỹ.”

Tôi:...

Cậu ấy gãi đầu, ngượng ngùng cười: “Thật sự rất lãng mạn.”

Tôi không hiểu chút nào, nhưng tôi thật sự shock luôn.

Trong đầu có mười ngàn con chuột chũi đang gào thét: Cm.n, học nhiều quá lú hay gi trời!!! Gì mà lãng mạn chứ ạ?!!

Không nói đến bộ dạng si mê toán lý hoá của cậu ấy nữa, bình thường cậu ấy vẫn khá dễ thương, nhất là trong giờ Tiếng Anh.

Ai mà ngờ được chứ, mỗi lần luyện nghe Tiếng Anh cậu ấy lại rất dính lấy tôi.

Còn bực bội cầm bài thi hỏi tôi từng câu tại sao lại chọn đáp án này, thật sự rất đáng yêu!

Tình thế xoay chuyển rồi, cũng là gậy ông đập lưng ông thôi, lúc này tôi sẽ nói với cậu ấy: “Vì các đáp án còn lại sai á!”

“ Sao lại sai chứ? Mấy đáp án này đều na ná nhau mà.”

“Thì…Cậu đọc thêm mấy lần nữa sẽ thấy chúng khác thôi.”

Lúc này, tôi sẽ thấy tất cả các vẻ mặt đau đớn khó hiểu trên khuôn mặt đẹp trai của cậu ấy hahaha.

Tiểu Cầm còn nói, “Đó không phải người trong lòng của bà sao? Bị chà đạp đến không còn bình tĩnh nổi rồi kìa.”

Hahaha, nói tiếp đi, tôi thích lắm.

Trong buổi tự học tối hôm đó, tôi đã nói với Cố Thần rằng muốn học giỏi Tiếng Anh không thể dùng đến logic của khoa học tự nhiên mà phải chú ý đến ngữ nghĩa.

“Ngữ nghĩa là gì thế?”

“Ngồi gần hơn xíu đê.”

Cậu ấy ngoan ngoãn nhích cái ghế lại gần tôi.

Tôi đeo một bên tai nghe vào tai cậu ấy, bài hát “Hey Jude” du dương vang lên.

Lúc đó chúng tôi còn chưa có tai nghe bluetooth đâu, sợi tai nghe có dây đã rút ngắn khoảng cách giữa chúng tôi một cách tinh tế.

Khuỷu tay chúng tôi sát bên nhau.

Chúng tôi đều cúi đầu bận rộn với việc riêng, không ai nói gì cả, cẩn thận từng li từng tí ngay cả ánh mắt cũng không dám tiếp xúc.

Bề ngoài thì trông bình thản, chỉ có âm nhạc đang hò hét thay chúng tôi, đem tất cả những điều giấu kín trong lòng trút ra hết.

Từ đó về sau, dùng chung tai nghe đã trở thành hành động ăn ý nhất giữa chúng tôi. Chỉ cần tôi lén lấy tai nghe ra, ghế cậu ấy liền từ từ nhích tới.

8.

Kỳ hai năm lớp 10 kết thúc, điểm số hai chúng tôi đều được cải thiện đáng kể.

Mặc dù khả năng tiếng bộ của cậu ấy tương đối nhỏ nhưng Tiếng Anh vẫn tiến bộ rõ ràng. Ít nhất sau khi hoàn thành bài nghe cậu ấy không còn ngơ ngơ nữa, điều này lại khiến thành tích quái vật của cậu ấy giờ lại thêm quái vật hơn.

Còn tôi, dưới sự ảnh hưởng của cậu ấy cũng dần hiểu toán lý hoá hơn, đôi khi còn thấy sảng khoái sau khi giải được một bài toán khó nữa.

Chính là loại cảm giác đạt được thành tựu này đã thúc đẩy tôi tiến bộ từng chút một, sau khi có kết quả cuối kỳ tôi chính là người tiến bộ nhất lớp.

Tôi kích động ôm Tiểu Cầm hét toáng lên, Cố Thời thì đứng bên cạnh bất lực nhìn.

Sau giờ học, khi mọi người đi hết, tôi đang ở trong lớp đợi Tiểu Cầm đi vệ sinh thì cậu ấy đột nhiên nghiêm túc cảm ơn tôi, sau đó lại nhẹ nhàng ôm tôi.

Tôi không kịp phản ứng gì thì cậu ấy đã chạy le.

“Đi thôi, cười ngốc gì thế?” Tiểu Cầm quay lại, kéo tôi vào canteen.

“Không có gì, học…vui quá!”, nai con chạy loạn trong tim, dopamine (*) điên cuồng tiết ra.

(*) Còn được gọi là hormone Hạnh phúc. Hormon này thực chất là một chất dẫn truyền thần kinh được tạo ra từ tyrosin, nó đóng vai trò quan trọng với não và cơ thể. Khi hormone “hạnh phúc” này tăng lên trong cơ thể nó sẽ giúp bạn cảm thấy vui vẻ hơn, có thêm động lực thúc đẩy việc thực hiện các kế hoạch đã đặt ra trong cuộc sống. Nó làm bạn tràn đầy cảm hứng, thấy thích thú hưng phấn hơn; tăng cường trí nhớ và khả năng tập trung của cơ thể. Ngược lại khi mức độ hormone này thấp sẽ làm bạn lười biếng, kém linh hoạt và giảm sự nhiệt tình với mọi thứ xung quanh.

Tiểu Cầm dùng ánh mắt quái dị nhìn tôi: “Những lời này mà thốt ra từ miệng bà, thật sự có gì đó rất lạ, lạ lắm í!”

Canteen hôm đó trở nên ngon hơn sau thời gian dài vắng bóng.



Lần chiến tranh lạnh đầu tiên giữa tôi và Cố Thần là ở đợt phân khoa xã hội và tự nhiên sau đó.

Cậu ấy không do dự chọn tự nhiên, còn tôi dưới sự thôi thúc của dopamine cũng viết tự nhiên.

Sau khi Tiểu Cầm chọn khoa xã hội liền quay đầu nhìn tôi: “Ủa, gần đây điểm xã hội của bà cao hơn nhiều so với tự nhiên mà, sao lại chọn tự nhiên thế? Không phải trước giờ bà sợ toán lý hoá nhất mà?”

“Giỏi toán lý hoá đi khắp thế giới cũng không sợ, nghe nói là đi tự nhiên thì thi đại học có nhiều lựa chọn hơn đó.” Tôi chột dạ nhìn về phía bàn, phát hiện Cố Thời cũng đang nhìn chằm chằm tôi.

“Đừng vội, cậu đã trao đổi kỹ với ba mẹ và thầy cô chưa? Chuyện này rất quan trọng.”, Cậu ấy hơi nhíu mày, mặt nghiêm túc, “Mình nghĩ cậu nên chọn khoa mà cậu giỏi nhất.”

“Đúng vậy, chọn sai khối không chỉ khiến bà đau khổ hai năm mà còn ảnh hưởng đến chuyên ngành đại học của bà đó, có khi còn ảnh hưởng đến công việc sau này nữa í. Hiệu ứng cánh bướm (*) ghê lắm.”

(*) Hiệu ứng cánh bướm (Butterfly effect) là một cụm từ dùng để mô tả khái niệm trong lý thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc. Vốn được sử dụng ban đầu như một khái niệm khoa học đơn thuần, hiệu ứng cánh bướm sau đó đã được nhắc đến nhiều như một phép ẩn dụ trong văn hóa đương đại, đặc biệt là các tác phẩm có đề cập tới quan hệ nhân quả hoặc nghịch lý thời gian.

Cô ấy còn lấy em họ mình làm ví dụ để thuyết phục tôi từ bỏ.

Cố Thời và Tiểu Cầm đồng thời bao vây, không ngừng công kích tôi.

Tôi hơi bực mình: “Đây là cuộc đời của mình, mình có quyền quyết định.”

Tôi biết mình không nên nổi giận như vậy, nhưng tôi thấy hai người bọn họ, một người là bạn thân nhất lại không hiểu tâm tình của tôi, một người là bạn cùng bàn biết rõ tôi thích cậu ấy nhưng vẫn liều mạng đẩy tôi ra.

Thật sự rất khó chịu.

Tôi quyết định không để ý bọn họ, vội đem nộp bảng nguyện vọng phân khoa đã điền xong.

Gạo cũng đã thành cơm rồi, không cần nói gì hết.

Nhưng sau đó không biết là ai đã nói với giáo viên chủ nhiệm lớp, tôi liền bị gọi lên văn phòng, nói luyên thuyên suốt một tiết cuối cùng phải gọi xin ý kiến phụ huynh, tôi cũng bị “thuyết phục”.

Tôi cầm theo một tờ đơn phân khoa mới rồi điền lại khoa xã hội mà tôi giỏi.

Sau khi ra khỏi văn phòng, tôi đã không kìm được nước mắt, bối rối, lạc lõng, và hụt hẫng.

Cũng may là sau khi phân khoa, trường không kịp chia lớp theo các môn liền cho chúng tôi tiếp tục học lớp như cũ, đến mãi cuối kì 1 lớp 11 tôi mới tách khỏi Cố Thời.

Cậu ấy từ một người tôi có thể dễ dàng chạm tay, tại dần rời ra tôi.

Thế mà không ngờ, tôi còn chưa kịp buồn thì sau giờ tự học buổi tối cậu ấy đã chạy đến tìm tôi.

Vừa thấy mặt đã nhét cho tôi một đề toán: “Nè, mình đã khoanh tròn một số chỗ sai và câu khó trong đề thi toán lớp cậu tuần trước. Phía dưới đã tóm tắt ngắn gọn cho cậu dễ nhớ rồi đó, nhớ nhé.”

Nhìn cậu ấy bước ra từ suy nghĩ của mình, tôi có chút bối rối.

Hiếm lắm lại thấy cậu ấy xấu hổ lúng túng nói: “Cậu có thể cho ai mượn cũng được, mình đi trước đây!”

Thấy cậu ấy lại vọt lẹ, tôi mới ngớ người ra phản ứng lại.

Ừm, là “mượn”, không phải là xin ké, không phải cùng xem, mà là “mượn” từ tôi.

Học sinh khoa xã hội, đặc biệt là những nữ sinh khoa xã hội đang yêu, thật sự rất nhạy cảm với những từ đặc biệt này.

Ý cậu ấy là chủ sở hữu của những bài thi này là tôi, chỉ thuộc về một mình “Lý Cận Cận” tôi thôi, người khác muốn xem chỉ có thể “mượn” của tôi thôi đúng không.

Có một chùm pháo hoa rất to, rực rỡ sắc màu trong lòng tôi bỗng bùng nổ.

9.

Sau khi chia khoa xã hội và tự nhiên, vì có thêm rất nhiều thời gian và sức lực hơn để tập trung vào khoa xã hội mà tôi giỏi, điểm của tôi bắt đầu tăng đều đặn.

Sau mỗi kỳ kiểm tra hàng tuần, Cố Thời vẫn chạy tới đưa tôi một bài thi toán đã ghi chú đầy trên đó, tôi đều cất chúng kỹ càng trong một tập hồ sơ, một tờ cũng không thiếu.

Đôi khi cậu ấy cũng nhân tiện mang theo ít đồ ăn vặt yêu thích của tôi, có lần tôi thuận miệng nói ăn nhiều đồ ăn vặt sẽ béo, lần sau cậu ấy lại mang theo thạch không đường không calo.

Đổi lại, tôi sẽ chuẩn bị cho cậu ấy một bản mẫu viết luận tiếng Anh mà tôi thu thập, đánh dấu cẩn thận cách sử dụng các câu ví dụ bằng mấy cây highlight khác nhau.

Thỉnh thoảng cũng đem cho cậu ấy chút đồ riêng, lâu lâu cập nhật danh sách nhạc Anh đề cử cho cậu ấy.

Sau đó bắt đầu tưởng tượng xem cậu ấy sẽ cảm thấy như thế nào khi nghe bài hát này, liệu cậu ấy có nhận ra những tâm tư nhỏ bé mà tôi gửi gắm vào những bài hát đó không.

Trước kia tôi sợ nhất mấy kỳ thi, các cuộc thi lớn nhỏ đều có thể khiến tôi căng thẳng lo lắng, thậm chí chán ghét và chống cự.

Chính Cố Thần đã khiến tôi dần bớt nhạy cảm với mấy kỳ thi, để tôi có thể từ từ tiếp nhận mấy kỳ thi, đối diện với nó một cách bình tĩnh, thậm chí còn bắt đầu mong tới kỳ thi tiếp theo nữa.

Dưới đống áp lực cao như núi của kỳ thi đại học, ngay cả ba mẹ cũng nhận ra sự thay đổi của tôi, cảm thấy tôi trở nên tự tin hơn.

Việc học không còn là nỗi đau với tôi, bầu không khí trong nhà cũng không còn phải cẩn thận từng li từng tí, tầng áp lực trôi nổi trên không trung kia cũng đã tan biến.

Thời gian chẳng mấy chốc đã đến cuối năm cấp ba.

Tại lễ tuyên thệ 100 ngày (*), Cố Thần dẫn đầu cả lớp tuyên thệ trên sân khấu, khí thế to lớn, từng câu từng chữ đều đánh thẳng vào tâm hồn tôi.

(*) Đếm ngược 100 ngày tới kỳ thi.

Lớp cũ đứng trước lớp tôi, đối diện với chúng tôi cùng hô vang khẩu hiệu, đôi mắt ửng đỏ.

Các bạn học phía trước đã sớm bật khóc, giọng nói cùng với tiếng khóc nức nở càng lúc càng mạnh mẽ.

Ánh mắt kiên định như một đoàn quân sắp ra trận giết giặc, thế như chẻ tre (*), thấy chết không sợ.

(*) Thế mạnh áp đảo, tạo nên chiến thắng thần tốc, liên tiếp

Dưới bầu không khí này, có một con thú nhỏ đang nổi cơn thịnh nộ ở góc sâu nhất trong lòng tôi, muốn đem hết đống tâm tư tình cảm bấy lâu ấy đạt đến đỉnh cao.

Trong giờ tự học tối hôm đó, khi cậu ấy chạy đến đưa bài kiểm tra toán cho tô.

Mặt tôi đỏ bừng, tim đập như đang chạy trên cao tốc với tốc độ 180mph, lời giấu trong lòng đã lâu đã bật ra: “Mình…”

Lại bị cậu ấy giành nói trước: “Cận Cận, suất đề cử đi học của mình đã được xác nhận rồii!”

Cậu ấy như chú nai con hứng khởi nhìn tôi, đôi mắt trong veo lấp lánh ánh sao: “Sắp tới mình còn muốn tham gia một cuộc thi này nữa, chỉ hai tuần nữa thôi. Sau hai tuần đó mình sẽ rảnh hết, lúc đó mình sẽ dạy kèm cho cậu nhé, Cận Cận, mình tin cậu, chúng mình nhất định có thể cùng nhau vào trường Đại học A!”

“À…thật tốt quá, chúc mừng cậu!”, tôi bị tin vui của Cố Thời cắt ngang, thời tỏ tình đến bên miệng cuối cùng bị nuốt xuống.

“Ừm, cảm ơn cậu, cậu chờ mình hai tuần nhé, hai tuần nữa mình sẽ thuộc về cậu! Đến lúc đó chúng ta sẽ có thể cùng đăng ký lớp tự học buổi tối…”

Đại não của tôi đột nhiên ngừng hoạt động, một tiếng vo ve cứ vang lên bên tai tôi, lặp đi lặp lại, phát đi phát lại mãi…

Thuộc về cậu…thuộc về cậu…về cậu…cậu…

Người nói không cố ý, nhưng người nghe thì có, tôi biết cậu ấy không có ý đó.

Nhưng từ nhỏ tới lớn tôi đã rất kén chọn, ngay cả nghe cũng chỉ thích nghe câu mình thích, hơn nữa cũng thích nhan sắc của Cố Thời.

Tôi không thể nghe thấy những gì cậu ấy nói sau đó nữa, chỉ đắm chìm trong vòng tuần hoàn chế.t tiệt này.

Được rồi, một gia đình cũng không nhất thiết hai người đều tỏ tình mà.

Một lời tỏ tình thôi là được!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom