Cố Thời không chỉ nói nhiều mà còn rất dính người.
Sau khi về nước anh ấy không tìm việc mà lên kế hoạch điều hành lại công ty trước đây của ba mình, mỗi ngày anh ấy làm gì, gặp ai, đi đâu đều nhắn wechat thông báo cho tôi.
Tôi đi làm không có thời gian trả lời, anh liền tự lẩm bẩm gửi voicechat cho tôi.
Mỗi ngày trước giờ tan tầm, anh đều đến chờ dưới công ty đợi tôi tam làm.
Còn thường xuyên mang hoa, trà sữa và đồ ăn vặt đút cho tôi mọi lúc mọi nơi.
Dần dần, tất cả đồng nghiệp trong công ty tôi đều biết nhân vật huyền thoại này.
Đến nỗi mỗi ngày khi tan làm, cửa sổ văn phòng sẽ luôn chật kín người hóng chuyện, mỗi ngày đều có đồng nghiệp hít drama khác nhau đến báo tôi: “Cận Cận, bạn trai em tới đón kìa.”
Có khi họ còn cố ý chờ tôi cùng nhau tan làm, chỉ để đu CP chân thực nhất.
Cố Thời thấy họ cũng rất nhiệt tình chào hỏi, anh ấy luôn nói: “Vâng, tôi là bạn trai Cận Cận, nhưng tôi vẫn đang theo đuổi cô ấy.”
Đồng nghiệp số 1 chua xót nói: “Là bạn trai sao còn theo đuổi chứ? Ai lại đọc sách ôn bài sau khi thi xong?”
Hứ, cô đừng hỏi, cô tốt nhất đừng nên hỏi.
Hôm nay cô thật sự đã gặp được vị mọt sách trăm năm hiếm có, vị bạn học Cố Thời này năm đó thật sự đã đọc sách chăm chỉ sau mỗi kì thi đó.
Đồng nghiệp:...
Cố Thời để theo đuổi tôi còn cố ý tra trên một quyển sách nào đó 100 điều sinh viên đại học phải làm khi yêu đương.
Anh ấy còn in danh sách ra rồi đưa tôi đi làm từng điều một.
Từ đó về cuối tuần của tôi đều biến mất hết, nhưng anh ấy lại chơi đến quên cả trời đất.
Có một ngày tôi thuận miệng nhắc tới triển lãm ảnh năm đó chúng tôi bỏ lỡ, một tháng sau anh liền mở một triển lãm ảnh cá nhân ở ngay địa chỉ cũ của triển lãm ảnh năm đó.
Chủ đề: ‘My Girl’
Anh ấy đã chọn một số bức ảnh từ quyển album kia rồi phóng to ra, bức ảnh ở trung tâm chính là bức ‘Cô gái múa ba lê’ kinh điển đó.
Thời gian triển lãm là hai ngày cuối tuần và mở cửa cho mọi người vào xem miễn phí.
Hôm đó anh ấy mang hai cái ghế đặt ở giữa phòng triển lãm, đối diện với vị trí "Cô gái múa ba lê", sau đó mời tôi ngồi xuống cùng nhau thưởng thức tác phẩm nhiếp ảnh lần đầu tiên trong đời anh ấy giành được giải thưởng.
Tôi ngạc nhiên vì anh ấy chưa bao giờ nói với tôi về điều này.
"Khi đó anh chỉ mới tập tành chụp ảnh, chỉ biết chụp tĩnh vật và phong cảnh còn chụp người thì dở tệ, cho nên khi giáo viên tìm đến anh muốn anh làm nhiếp ảnh gia cho buổi dạ hội văn nghệ năm đó anh đã từ chối.”
"Nhưng không biết lúc đó trường học thiếu thợ chụp ảnh hay thiếu thiết bị chụp ảnh, tóm lại đã sai giáo viên chủ nhiệm đến khuyên anh, thế là anh chỉ đành cắn răng làm theo."
"Mỗi tiết mục anh đều cố gắng chụp nhiều nhất có thể, nghĩ sẽ có một tấm đẹp, nhưng đến lúc em biểu diễn anh chỉ lo xem em nhảy, tuy rằng không hiểu vũ đạo nhưng anh chỉ cảm thấy em nhảy rất tốt, thật sự rất đẹp."
"Cuối cùng vẫn nhờ một nhân viên công tác khác nhắc nhở anh mới nhớ là phải chụp ảnh cho em, tiếc là cũng chỉ có thể chụp được ba tấm. Sau khi em xuống sân khấu anh luôn cảm thấy có lỗi với em, cũng may ba tấm này đều chụp không tệ lắm, thậm chí có thể nói là ba tấm đẹp nhất cả trường, đó là lần đầu tiên anh chụp người đẹp như vậy."
"Cũng là từ lúc này anh bắt đầu để ý đến em, anh biết em rất giỏi mấy môn xã hội, đặc biệt là tiếng Anh, nhưng mấy môn tự nhiên thì hơi chậm hiểu. Anh vừa hay lại ngược lại với em, cảm thấy chúng ta là một cặp trời sinh, bổ sung cho nhau.”
"Cho nên khi anh biết chúng ta được xếp vào cùng một lớp, em có biết anh vui thế nào không. Anh không thể đợi được nữa liền chạy đến xin cô chủ nhiệm để xin làm bạn cùng bàn với em. Cuối cùng anh cũng có thể trở thành bạn cùng bàn với em suốt một năm, một năm đó chính là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của anh.”
Thì ra đó là lý do tại sao tiết mục tôi biểu diễn lại chỉ có ba bức hình, tại sao anh ấy lại có ảnh của tôi.
Thì ra Cố Thời chính là nhiếp ảnh gia năm đó.
Tôi cứ nghĩ rằng việc trở thành bạn cùng bàn với anh ấy là do nỗ lực cố gắng tranh thủ thời cơ của tôi, hoá ra Cố Thời đã sớm động tay động chân phía sau.
Tôi đột nhiên cảm thấy rất cảm động, thì ra tình cảm của tôi không phải chỉ từ một phía, không phải là tình đơn phương.
Cho đến ngày hôm nay của tám năm sau, tôi mới biết thì ra rung động bồng bột của mình chính là tình yêu đến từ hai phía.
“Đó cũng là một năm hạnh phúc nhất của em.” Tôi không nhịn được ôm mặt hôn lên môi anh.
Anh ấy không chịu ở thế dưới, ở trước mặt toàn dân thiên hạ liền nâng mặt tôi hôn lại.
Nụ hôn dài và sâu này tượng trưng cho sự kết thúc của tuổi thanh xuân lãng phí của chúng tôi, và cũng chính là sự khởi đầu cho tương lai tươi sáng của chúng tôi.
(Hết)
Bình luận facebook