9.
Nhà của Trương Thủy Hoa không lớn, ngoài phòng chính ra, bên cạnh chỉ có một phòng khép kín.
Ông ấy đưa nước cho chúng tôi, nói: “Uống xong rồi thì đi đi.”
So với ban ngày, lúc này rõ ràng ông lão lo lắng hơn rất nhiều.
Thỉnh thoảng, ánh mắt ông ta lại liếc nhìn căn phòng đóng kín cửa.
Tưởng Thiếu Thiên cầm cốc nước đi vòng quanh phòng chính, đi đến trước cửa phòng kia, đưa tay sờ sờ.
Trương Thủy Hoa lập tức đứng lên: “Ngươi làm gì vậy!”
Tưởng Thiếu Thiên sửng sốt: "Sao vậy, cửa nhà ông làm bằng vàng à?"
Trương Thuỷ Hoa không nói gì, nhưng dáng vẻ khẩn trương nhìn cậu ấy.
Tưởng Thiếu Thiên giơ tay: "Được, được, ta không sờ nữa."
Cậu ấy ra hiệu định rời đi, nhưng vừa bước được một bước, cơ thể cậu lắc lư, mất thăng bằng, “vô tình” tông vào cửa.
"Ah!"
Bên trong đột nhiên vang lên một tiếng hét.
Tưởng Thiếu Thiên lập tức xoay tay nắm cửa xông vào.
Cậu di chuyển nhanh đến mức khiến Trương Thuỷ Hoa thậm chí không kịp phản ứng.
Đến khi ông lão bừng tỉnh, tức giận đứng dậy chạy tới thì đã quá muộn.
"Đừng nhìn tôi, đừng nhìn tôi!"
Tôi đứng ở cửa, im lặng nhìn con lợn đang run rẩy trong góc giường.
Trương Thuỷ Hoa đẩy Tưởng Thiếu Thiên ra, kéo chăn trên giường đắp lên con lợn.
Ông ấy mở to mắt nhìn chúng tôi: "Ra ngoài!"
Tưởng Thiếu Thiên từng bước lùi về phía sau, đứng ở bên cạnh tôi.
“Chị Như Ý, trên đời này thật sự có lợn biết nói.”
Tôi phớt lờ cậu ta, dựa vào khung cửa nhìn Trương Thủy Hoa:
"Đây có phải con trai ông không?"
Trương Thuỷ Hoa bị sốc, quay lưng lại với chúng tôi, ông không nói gì, tiếp tục bảo vệ con lợn.
Tôi lại hỏi: “Con trai ông có đến chùa Tàng Khang và gặp thần đúng không?”
"Anh ta trở nên như thế này chắc chắn có liên quan gì đó đến vị thần đó."
"Chú, nếu chú không hợp tác với chúng tôi nữa, con trai chú thật sự sẽ tuyệt vọng."
Trương Thủy Hoa đột nhiên quay đầu nhìn ta: "Làm sao các người..."
"Các người là ai?"
10.
Trương Thủy Hoa đứng trong sân hút thuốc một hồi lâu, cuối cùng quyết định đem hết sự tình năm ấy kể cho chúng tôi nghe.
Con trai ông là Trương Hổ đã đến miếu Tàng Khang.
Đó là một năm về trước, Trương Hổ bị đuổi khỏi trường trung học trong thị trấn vì tội trộm cắp, sau đó hắn quay về làng. Trải qua một thời gian vô công rỗi nghề, hắn không kìm nén được, bắt đầu ăn chơi lêu lỏng.
Mỗi ngày khi thức dậy, hắn ta lại lang thang khắp làng.
Từ đó trở đi, ở làng Sa Cương, không phải hôm nay có gia đình này mất gà, thì ngày mai lại có gia đình kia mất tiền.
Mọi người trong lòng đều biết rõ là ai đã làm, nhưng vì nể mặt Trương Thủy Hoa, họ đều nhắm mắt làm ngơ.
Sau này, lá gan Trương Hổ ngày càng lớn, hắn trộm số tiền thuốc của một gia đình nọ để lại cho ông lão. Lúc này cả làng đều bị hành động của hắn chọc giận, một nhóm người đã tìm đến nhà hắn để nói chuyện.
Thấy tình hình không ổn, Trương Hổ liền bỏ trốn trong đêm.
Trùng hợp hơn, hắn ta trốn trên núi Tàng Khang, vô tình đi vào miếu hoang đó.
Trương Thủy Hoa thở dài: "Ba ngày sau, nó vui vẻ từ trên núi xuống, không những trả lại tiền của dân làng, còn lén đưa cho tôi mấy vạn đô la."
Rất nhiều tiền, cả đời ông chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy!
"Tiểu Hổ nói nó trên núi gặp được tiên nhân, tiên nhân giúp nó thực hiện tâm nguyện..."
Tôi hỏi ông ấy: “Ông cảm thấy Trương Hổ bắt đầu kỳ lạ khi nào?”
Trương Thủy Hoa: “Sau khi xuống núi ba tháng, khẩu phần ăn của nó càng ngày càng lớn, cân nặng lại tăng lên nhanh chóng, hơn nữa nó thường xuyên kêu tiếng lợn vào ban đêm..” Ông bỗng dừng lại, không thể nói được nữa, liền lấy tay che mặt, giọng nghẹn ngào nức nở.
Tôi và Tưởng Thiếu Thiên cũng không thúc giục ông ấy.
Khi ông lão dần dần bình tĩnh lại, tôi tiếp tục hỏi: “Ông đã sống ở đây nhiều thế hệ vậy, chắc hẳn ông cũng biết về miếu Tàng Khang, có thể kể cho chúng tôi nghe được không?"
Trương Thủy Hoa suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi nói:
"Ngôi miếu đó là được xây dựng cách đây hàng trăm năm, tôi vẫn nghe ông nội kể về nó…”
Miếu Tàng Khang thờ một con thú tốt lành, tên là Đương Khang.
《 Sơn Hải Kinh 》đã từng ghi lại: Ở Khâm sơn có một con dã thú. Hình dạng trông giống như con lợn nhưng có răng, gọi là Đương Khang. Khi nó kêu lên một tiếng thì thiên hạ sẽ thịnh vượng, mùa màng đến dịp thu hoạch.
Cho nên nhiều vùng nông thôn xưa nay thích thờ Đương Khang.
Trương Thuỷ Hoa nói: "Hai trăm năm trước, mưa thuận gió hoà nhưng ở làng Sa Cương lại xảy ra một nạn đói lớn. Lúc đó có rất nhiều người chết đói. Người ta đến cúng bái nhiều lần ở miếu Tàng Khang nhưng đều vô ích."
Họ lâm vào tuyệt vọng. Một đêm nọ, người dân trong làng đã xông vào miếu Tàng Khang, đập vỡ tượng Đương Khang, lật đổ bàn cúng, họ trút hết giận dữ và oán hận lên Đương Khang.
Sau đó, những điều kỳ lạ bắt đầu xảy ra trong làng.
"Tai nạn liên tục xảy ra với dân làng hết lần này đến lần khác. Nhẹ thì bị thương gãy chân, nặng thì mất mạng!"
"Mọi người đều nói rằng khi Đương Khang hiển linh, hắn bắt đầu trả thù..."
Trương Thủy Hoa dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn ta: “Không lâu sau, có một nam nhân tự xưng là phục yêu sư đi ngang qua, hắn đi tới núi Tàng Khang, phong ấn miếu Tàng Khang, dân làng đã cứu được mạng sống.”
“Tôi vẫn luôn cho rằng đây là câu chuyện mà thế hệ trước bịa ra để hù doạ chúng ta, nhưng thật không ngờ…”
Trương Thuỷ Hoa dẫn Tưởng Thiếu Thiên và tôi đi vòng quanh con đường núi tối tăm.
Cuối cùng, ông ấy dừng lại trước cửa một hang động nhỏ và nói: “Hãy đi qua hang động này, hai người có thể nhìn thấy núi Tàng Khang.”
Ông nói rằng trước đây ông ấy đã nói dối chúng tôi vì không muốn chúng tôi có kết cục như con trai ông ấy.
Tôi tin điều này, Trương Thuỷ Hoa dường như không có ý xấu.
Ông ấy đã không theo chúng tôi suốt chặng đường còn lại.
Chúng tôi cúi xuống, khom lưng bước vào hang động. Thiếu Thiên hỏi tôi: “Chị Như Ý, chị có biết phục yêu sư mà ông ấy vừa nhắc đến không?”
Tôi nói: “Chắc chị có thể đoán được đó là ai.”
Nghe nói ở Thanh Thành có một vị lão gia họ La đã phong ấn một con thuỵ thú bị quỷ ám hai trăm năm trước.
Tưởng Thiếu Thiên nhớ lại, đột nhiên nói: "Vị lão gia kia sống gần hai trăm năm!"
Nhưng tôi nhớ rõ, không phải ông ấy đã chết cách đây vài năm rồi sao?
Ta quay đầu nhìn cậu, không khỏi trợn tròn mắt: “Vậy em cho rằng phong ấn của Đương Khang bị phá vỡ sao?”
Vị lão gia đó trước khi chết chắc chắn đã yêu cầu tiểu bối đến đây để củng cố phong ấn.
Nhưng thế hệ trẻ ngày nay không bằng thế hệ trước, hoặc là đến làm một chuyến qua loa, hoặc là không đến chút nào.
Tưởng Thiếu Thiên cau mày: “Sau khi trở về nhất định phải giải thích tình huống này cho ông nội…”
11.
Sau khi đi ra khỏi hang, trong nháy mắt chúng tôi liền nhìn thấy miếu Tàng Khang nằm toạ lạc giữa sườn núi.
Tưởng Thiếu Thiên theo tôi đi đến lối vào của ngôi miếu.
Xung quanh miếu cỏ dại mọc um tùm, tường đầy nứt nẻ, một khung cảnh thật đổ nát.
Bên trong mạng nhện dày đặt, ngôi miếu sụp đổ, lư hương rơi xuống đất.
Bức tượng Đương Khang giống như không nhiễm một hạt bụi nào, sạch sẽ trên bàn thờ trái ngược hoàn toàn với khung cảnh hoang vắng xung quanh.
"Em ở đây chờ chị, chị sẽ đi vào gặp hắn."
Tôi ném chiếc túi cho Tưởng Thiếu Thiên, bước chân vào miếu.
Sau khi tôi bước vào, cánh cửa miếu đổ nát đóng sầm lại sau lưng tôi.
Tưởng Thiếu Thiên hoảng sợ, lập tức gõ cửa: "Chị Như Ý! Chị Như Ý, chị không sao chứ?"
Tôi bừng tỉnh, thấp giọng nói: "Chị không sao!"
Vừa dứt lời, đầu tôi chợt ong ong, không tự chủ mà ngã xuống đất.
Ngôi miếu Tàng Khang này thực sự kỳ lạ! Tôi thầm niệm Chú Tịnh Tâm trong khi bám vào bàn, cố gắng đứng dậy.
Tôi ngẩng đầu lên liếc nhìn Đương Khang, cả người lại lần nữa ngã xuống.
Ý thức dần dần trở nên mơ hồ. Tôi ngã xuống đất, nheo mắt nhìn tấm lụa đỏ lúc ẩn lúc hiện trên miếu, rất nhanh đã bất tỉnh.
"Vân Như Ý, Vân Như Ý ..."
Là ai đang gọi tôi?
Tôi mơ mơ màng màng mở mắt ra, lại phát hiện chính mình đang ở trong một khoảng không trỗng rỗng.
Phía trước có một tòa sen lơ lửng, ngồi trên đó là một nam Bồ Tát hiền từ.
Tôi cảnh giác nhìn hắn, bình tĩnh giữ khoảnh cách: "Vân Như Ý, ngươi từ xa đến đây, nhất định là nhờ cơ duyên, ngươi có tâm nguyện gì không? Ta có thể giúp ngươi thực hiện."
Tôi không nhịn được cười lạnh, giả vờ đàng hoàng: “Thứ ta muốn ngươi không thể cho ta được.”
Hắn không hề khó chịu chút nào, chỉ lặng lẽ nhìn tôi:
"Điều ngươi muốn là thiên hạ thái bình, mọi yêu ma được tiêu diệt sạch sẽ?"
"Hoặc là, để phu quân của ngươi, Long Vương Minh Nguyên, trở về bên cạnh ngươi?"
Trong lòng tôi chấn động, không thể tin được, ngẩng đầu lên: "Sao ngươi có thể..."
Tôi im lặng, nhưng dường như hắn có thể nhìn thấu tôi.
"Vân Như Ý, ta biết ngươi. Long Vương Minh Nguyên đã lựa chọn ngươi hơn ba trăm năm, hắn dạy ngươi thuật pháp, dẫn ngươi đi vào con đường hàng phục yêu quái, hắn là phu quân, cũng là sư phụ của ngươi."
"Về sau, hắn vì bảo vệ thiên hạ, trong lúc đang diệt trừ các vong linh tà ác đã vô tình dẫn ma khí vào người. Thập đại môn phái đã phong ấn hắn dưới Đông Sơn, vì thế đảm bảo hòa bình trong một thời gian. Vân Như Ý, ngươi không phải muốn cứu hắn sao? Phu thê các ngươi đã xa cách hàng trăm năm, trong lòng ngươi không có chút oán hận sao?"
Hắn rũ mắt tôi, đôi mắt ra vẻ đầy lòng trắc ẩn.
Tôi trầm mặc nhìn hắn, vài giây sâu, tôi không thể không cười:
"Ngươi nghĩ ngươi là ai?"
"Chuyện của ta và Minh Uyên như thế nào cũng không tới phiên ngươi nói. "
"Nói lâu như vậy, ngươi không dám xuất hiện, ta muốn xem ngươi trông như thế nào!"
Dứt lời, tôi lùi về phía sau, chắp hai tay lại, trong lòng bàn tay xuất hiện một luồng ánh sáng vàng.
Tôi giữ chặt gương trong tay, cả người đều phát ra ánh sáng.
"Kính phục yêu!"
Giọng điệu của Đương Khang không còn khoa trương như trước nữa, bình tĩnh đến lạ thường
Khi tôi ném kính phục yêu vào người hắn, hắn lật người, rơi ra khỏi tòa sen trườn xuống phía dưới.
Ánh sáng trong gương vẫn chiếu vào hắn.
Đương Khang kêu lên một tiếng sợ hãi, cơ thể hắn lập tức biến đổi.
Khi tiếp đất lần nữa, hắn đã biến thành một con yêu quái trông giống như một con lợn, dài sáu thước và cao bốn thước.
Toàn thân hắn màu xanh lục, có hai tai to, bốn chiếc ngà nhô ra từ miệng giống như ngà voi.
Đương Khang ngửa mặt lên trời gào thét, sau đó liền quay đầu bỏ chạy.
Khi cơ thể hắn chạm vào ranh giới của cửa hư vô, quang cảnh xung quanh bắt đầu tan biến.
Một tia sáng chợt loé lên, tôi theo bản năng nhắm mắt lại.
Bình luận facebook