Sau khi say rượu, ta giở trò lưu manh với Thiên Đạo.
Hắn cao cao tại thượng, vậy mà lại uỷ khuất khóc lóc cầu xin ta chịu trách nhiệm.
Chịu trách nhiệm? Không thể được. Ta vò đã mẻ lại sứt, quyết định hạ phàm lịch kiếp để trốn. Tiện thể ta cũng kết cho mình mấy mối nhân duyên.
Đế vương tướng quân, thư sinh công tử. Vì sắc mất trí, vui quên đường về.
Nhưng vì sao mấy tên nam nhân này cuối cùng lại trở thành bộ dạng của Thiên Đạo chứ?
Hắn bất đắc dĩ hỏi: “Nàng chơi đủ chưa? Bản tôn diễn với nàng mười vạn năm, có đau lòng cho ta chút nào không?"