1.
Ta là nữ thượng thần duy nhất trên Thiên giới.
Nhưng ta còn có một thân phận khác - Nguyệt lão.
Lúc đó, khi được chọn làm Nguyệt lão, ta rất không vui.
Suy cho cùng, làm gì có Nguyệt lão nào là nữ chứ?
Nhưng Thiên Đạo vì lừa ta làm việc, đã dụ dỗ ta.
Bảo với ta chỉ cần làm đủ mười vạn năm, sẽ cho ta một dây tơ hồng có thể tùy ý kết duyên với thần, ma, quỷ, quái nào cũng được
Ta ngờ vực: “Nhưng không phải ta là Nguyệt lão à? Ta tự nối cho mình một dây chẳng phải là được rồi sao? ”
Thiên Đạo: “Ngươi phụ trách phàm trần, còn ta cai quản thiên giới!”
Ta phớt lờ hắn, nhìn sang khuôn mặt đẹp trai khiến cả người lẫn thần đều phải ghen tị của Thiên Đế mới nhậm chức.
Ta nghiến chặt răng, gật đầu đồng ý.
Từ đó, ta bắt đầu kiếp sống làm công không ngừng nghỉ trong mấy vạn năm.
2.
Ta là Nguyệt lão.
Nhưng ta còn có một thân phận khác, đó chính là cẩu độc thân vạn năm.
Để thoát kiếp độc thân, ta chăm chỉ làm việc.
Vất vả chịu đựng chỉ còn một ngày nữa, đến hôm sau là đủ hạn mười vạn năm.
Thiên Đạo đến hỏi ta: “Ai đẹp trai nhất thiên giới?”
Ta không do dự trả lời: “Thiên Đế!”
Đêm đó, ta hay tin - tăng ca một vạn năm.
Ta không hiểu mô tê gì.
Thiên Đế và Thiên Đạo, lớn lên giống nhau, đến cả tên chỉ khác nhau có một chữ.
Điểm khác biệt duy nhất là, Thiên Đạo có một nốt ruồi lệ, còn Thiên Đế thì không.
Chỉ có khác nhau một điểm như thế, sao Thiên Đế thì thanh lãnh cao quý, còn Thiên Đạo lại ti tiện phụt-
(đoạn trên là bả đang nghĩ trong đầu xong kiểu phủi phui cái mồm ý, chính là dạng mà đang nói xấu xong ngừng miệng, ngắt giữa chừng không nói tiếp, bỏ dở câu để người còn lại tự hiểu)
3
Ta là cẩu độc thân vạn năm.
Nhưng ta còn có một thân phận khác - kẻ thù của Thiên Đạo.
Hắn ép ta tăng ca, hủy hoại nhân duyên của ta, chính là tội ác tày trời!
Trước những lời phản đối và trách mắng của ta, vào năm thứ mười một vạn Thiên Đạo cuối cùng đã đưa cho ta dây tơ hồng.
Đã thế còn hỏi ta: “Bệnh ở mắt một vạn năm trước của ngươi, chữa khỏi chưa?”
Ta chỉ ra cửa động phủ: “Cút.”
Đêm đó, ta gửi thiệp cưới đến tất cả mọi người trên thiên giới.
Trên tấm thiệp đỏ điểm thêm vài chữ lớn lấp lánh ánh vàng: “Tiệc mừng thoát ế của Nguyệt Lão Hồng Nương.”
Vì để có nhân duyên tốt khi xuống trần gian lịch kiếp, mọi người đều nể tình đến dự tiệc.
Bao gồm cả Thiên Đế lẫn Thiên Đạo.
Người trước là do ta mời tới.
Người sau là mặt dày mày dạn chạy đến.
Ba ly rượu tiên vừa xuống bụng đã say, thân thể ta lảo đảo, dựa vào chút ý thức còn sót lại, ngẩng đầu cười nhếch mép hỏi.
“Úi chà… ngươi đẹp trai ghê, có muốn một đêm tuyệt vời bên nhau hong?”
Nói xong, ta liền lăn ra ngủ mất tiêu.
Trong lúc mơ màng, ta nghe thấy tiếng Thiên Đạo gào lên: “Sớm muộn gì một ngày nào đó ta cũng phải chữa khỏi mắt của nàng!"
4.
Ta là kẻ thù của Thiên Đạo.
Nhưng sau khi tỉnh lại, ta lại có thêm thân phận khác - người đã ngủ với Thiên Đạo.
Ta không hiểu, sao ta lại ngủ cùng với hắn?
Ta lại càng không hiểu, tại sao sau khi tỉnh dậy người hét lên lại là hắn, mà không phải là ta?
Ta cố gắng nhớ lại, ở trần gian khi xảy ra chuyện này, dường như người chịu thiệt luôn là nữ giới.
Ta hít một hơi thật sâu rồi dứt khoát nói: “Chúng ta... xem như chưa có chuyện gì xảy ra nhé.”
Không bắt hắn phải chịu trách nhiệm, ta đúng là một vị thần thấu tình đạt lý.
Nhưng không ngờ là, Thiên Đạo cánh môi run run, vành mắt đỏ lên, kể cả nốt ruồi lệ cũng trông như đang thể hiện sự uất ức.
“Hôm nay nàng bỏ rơi ta chỉ là chuyện nhỏ, ngày sau nàng bỏ rơi Thiên Đế và chúng tiên nhân khác thì hẳn mới là chuyện lớn.”
Nói xong, hắn lại dùng giọng điệu như oán phụ tiếp tục.
“Ôi, có người lừa ta lên giường, chơi xong là quên, đến cái danh phận còn không cho ta. Là do ta trông xấu như Chung Quỳ*, hay là ngu xuẩn như hung thú ư? Là do ta quá kém cỏi sao?”
Ta: ? ? ?
Ta hỏi chân thành: “Khi ngươi hạ phàm lịch kiếp, có phải đã đầu thai vào Lâm phủ, tên gọi là Đại Ngọc*?”
Sau đó, Thiên Đạo liền đá ta xuống giường.
*Chung Quỳ (钟馗): là một vị thần diệt yêu trừ ma trong truyền thuyết dân gian Trung Hoa. Ông có tướng mạo kỳ dị: đầu báo mắt tròn, mặt đen tóc xoăn. (cre: wikipedia)
*Nhân vật Lâm Đại Ngọc trong “Hồng lâu mộng” của Tào Tuyết Cần. Sòm thấy dài quá nên không đọc để tìm nội dung-
5
Ta là người đã ngủ với Thiên Đạo.
Nhưng ta còn có một thân phận khác, đó là người giở trò lưu manh với Thiên Đạo.
Thiên Đạo khóc hoa lê đái vũ, yếu đuối như cành liễu trước gió mà rời khỏi động phủ của ta.
Vào đêm Đại hội Tiên giới.
Khi Kỳ lân đang dương dương tự đắc khoe khoang, ăn một quả kỳ lân thì sẽ tăng thêm một ngàn năm tu vi...
Thiên đạo lặng lẽ đứng ở nơi ta có thể thấy, ánh mắt buồn bã nhìn ta.
Lâu lâu lại kéo cổ áo một chút...
Để lộ phần cổ có vết đỏ.
Ta suýt nữa bật cười.
Rõ ràng là Thiên Đạo, khi hóa hình người cũng thật là biết giả vờ giả vịt!
Cũng may mà không có ai nhìn thấy!
Bằng không, cho dù nhảy xuống linh tuyền cũng không thể rửa sạch được!
Đúng vậy, Thiên Đạo là quy tắc của thế gian này, cũng là ý thức của thế giới này.
Hắn tồn tại, nhưng vô hình.
Mọi người đều biết đến Thiên Đạo nhưng không ai thấy được hắn.
Ngoại trừ ta.
Ta không biết sao lại như thế, nhưng từ lúc ta bắt đầu có ý thức thì có thể nghe, nhìn và chạm vào hắn.
Thế nên, chỉ có ta mới xem được một màn kịch này của hắn...
Quá! Chướng! Mắt!
Không để ta kịp chớp mắt, một thân ảnh mặc áo gấm màu trắng đã xuất hiện ngay cạnh Thiên Đạo.
Là Thiên Đế.
Tuy rằng ngài ấy có ngoại hình giống với Thiên Đạo, nhưng tính cách lại hoàn toàn trái ngược. Thiên Đế lạnh lùng nội liễm, còn Thiên Đạo lại thích diễn trò.
Thiên Đế vẻ mặt điềm tĩnh, biểu cảm lạnh lùng, trên thân không vương khói lửa nhân gian yên tĩnh đứng đó.
Ngài ấy từ xa nhìn về phía ta, nghiêng đầu trò chuyện.
Lúc này, phần cổ bên phải của ngài cũng lộ ra ngoài.
Trên đó, cũng xuất hiện vết đỏ, còn có cùng vị trí với vết đỏ của Thiên Đạo.
Ta :? ? ?
6.
Ta là người giở trò lưu manh với Thiên Đạo.
Nhưng bây giờ ta lại có một thêm một thân phận khác - tra nữ bắt cá hai tay.
Một người là nhân vật tôn quý trên Thiên giới, một người là chủ nhân của đất trời.
Mà ánh mắt hai người họ nhìn về phía ta...
Một cái thì bình tĩnh không một gợn sóng lại có chút âm u, một cái thì lại thiếu điều cắn môi nghiến răng kèn kẹt.
Ta: “……”
Ta muốn đầu thai chuyển kiếp, rất muốn.
Thế gian này, cũng không có gì đáng để ta lưu luyến.
Không ngờ là… điều đáng sợ hơn lại ở phía sau.
Sau khi Kỳ Lân hào hứng giới thiệu trái, quả của bản thân xong, đổi chủ đề xong bỗng nhiên quay đầu nhìn ta.
“Đúng rồi Hồng Nương, cô không phải đang muốn tìm đạo lữ sao? Đã chọn được người chưa?”
"Không thì xem xét ta này! Chọn ta, quả kỳ lân cho cô hết!”
“Dù sao thì hai ta cũng đã quen biết lâu vậy rồi, tiến thêm một bước nữa…”
Giọng hắn càng nói càng nhỏ.
“Sao mà… ta cảm nhận được sát khí?” Kỳ Lân vừa nói, vừa nhìn xung quanh.
Ta trông thấy dáng vẻ như muốn mài đ.a.o giết thú của Thiên Đạo.
Cảm thấy thương hại cho Kỳ Lân nhiều chút.
Cũng không biết Kỳ Lân với EQ thấp như thế, mấy năm này sao lại sống dài lại còn dai như thế, sao chưa bị đánh chít.
Ngay lúc đó, ta đồng thời nhận được hai cái truyền âm.
Thiên Đế: “Về động phủ, chúng ta nói chuyện.”
Thiên Đạo: “Về giường, nàng giải thích rõ cho ta, hừ~”
7.
Vào đến động phủ, Thiên Đạo đã tuỳ ý nhảy phắt lên giường của ta.
Còn sai khiến rất thành thục: "Hồng Nương, ta muốn uống nước linh mật (mật của ong ở thiên giới?)”
Ta ngó lơ hắn, cẩn thận rót một tách linh trà cho Thiên Đế với vẻ mặt bình tĩnh đang ngồi ở bàn đá.
Thiên Đạo tức giận: “Tách của ta đâu! Tại sao nàng chỉ rót cho hắn mà không rót cho ta!”
Vừa ồn vừa nháo, khiến ta nhịn không nổi khinh bỉ mấy cái.
Cho ngươi cái cục c.ớ.t á mà cho!
Ta đã thử rất nhiều lần rồi, toàn bộ Thiên giới, chỉ có ta mới nhìn thấy Thiên Đạo.
Lúc này nếu ta rót thêm một tách trà, ở trước mặt Thiên Đế khi không lại bị uống hết sạch…
Hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi!
Nhân lúc Thiên Đế không nhìn thấy, ta quay đầu, dùng khẩu hình nói với Thiên Đạo: “Câm miệng!”
Cuối cùng, Thiên Đạo ủ rũ im lặng, nằm lăn trên giường ta, bắt đầu nghịch ngón tay.
Ta mới có thể dùng hết toàn bộ tâm tư để đối phó với Thiên Đế:
“Cái đó...Thiên Đế, ngài tìm ta có việc gì?"
Ta không dám hỏi thẳng về vết đỏ trên cổ, mà chỉ có thể âm thầm dò hỏi.
Thiên đế không trả lời ngay, mà tiếp tục an tĩnh uống linh trà.
Không nhanh không chậm, hết tách này đến tách khác.
Giống như đây không phải là loại linh trà không giá gì, mà là thứ đồ hiếm có khó tìm
Nhịn không nổi, ta nín thở lấy thêm một tách khác, cũng uống luôn.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Thiên Đế cũng thong thả ung dung mở miệng.
“Chọn thời gian, chúng ta tổ chức lễ thành hôn, kết làm tiên lữ đi.”
Bình luận facebook