16.
Ta cho rằng việc sưu tầm tiểu thuyết đã là cực hạn rồi.
Không ngờ núi cao lại có núi cao hơn.
Sau khi thu thập được ba nghìn cuốn tiểu thuyết, Thiên Đạo đã đưa ra một quyết định trọng đại.
Sử dụng sức mạnh quy tắc, thông qua giấc mơ đánh lừa tất cả mọi người trên thiên giới, rồi hạ phàm lập một tông phái mới - gọi là Hợp Hoan tông.
Toàn bộ thiên giới vì việc này mà trở nên bận rộn.
Mà Thiên Đạo, còn đích thân tuyển chọn một vài phàm nhân có thiên phú dị bẩm để gia nhập môn phái.
Danh gọi mỹ miều: tuyển thủ hạt giống.
Mà ba nghìn cuốn tiểu thuyết kia, đã trở thành truyền thừa của tông môn.
Sau khi nghe xong, ta tức giận mà bật cười.
Truyền thừa cái con khỉ!
Thiên Đạo còn nói như đúng rồi: “Người đông sức lớn, ta tin rằng Hợp Hoan tông sẽ tìm ra thêm được nhiều truyền thừa hơn nữa!”
Ta: "……"
"Người nào giỏi việc nấy*! Đây là vì một tông môn tốt phục vụ cho đông đảo quần chúng.”
*“Thuật nghiệp hữu chuyên công” trích từ câu 闻道有先后,术业有专攻: mang nghĩa mỗi người đều sự am hiểu chuyên sâu về một việc hay một lĩnh vực nào đó.
Ta :”……”
Nhìn thấy Thiên Đạo huyên thuyên không ngừng, ta không nhịn nổi mà ngắt lời.
“Ngoại trừ một vài kẻ do chàng tự chọn ra thì, sẽ không có người mới nào gia nhập tông môn này đâu? Dù sao thì vào Hợp Hoan tông nghe cũng không hay lắm…” Cho nên, từ bỏ đi!
Ta còn chưa dứt lời, Thiên Đạo đã dậm chân, hét lên: “Ta quên mất việc này! May mà có Hồng Nương nhắc cho ta!”
Ta:? ? ?
Sau đó... Ta nhìn thấy Thiên Đạo dựa vào sức mạnh quy tắc gửi thông báo đến phàm nhân có tài tu tiên rằng: “Trong vòng một ngàn năm, Hợp Hoan tông phải có người phi thăng!”
Trong phút chốc, cả thiên giới lẫn nhân giới đều náo nhiệt hẳn lên.
Nói cho cùng, phàm nhân phi thăng chính là việc mơ ước tha thiết của rất nhiều người.
Cứ như vậy, Thiên giới bận rộn thành lập tông môn, nhân giới bận rộn gia nhập Hợp Hoan tông.
Còn Thiên Đạo…
Đang bận dùng trà ngôn trà ngữ giữ ta lại.
Chỉ khiến ta trở thành người duy nhất bị tổn thương trong thế giới này.
17.
Hợp Hoan tông mới chỉ thành lập được vài năm, mà kiến thức về một khía cạnh nào đó của Thiên Đạo đã tiến bộ vượt bậc.
Hắn…
Học được cách thay đổi danh tính!
Còn bắt ta phải diễn cùng hắn!
Kịch bản của hắn luôn thay đổi không ngừng, dù cho ta có từ chối đi đi chăng nữa thì cuối cùng cũng phải diễn theo.
Ví dụ như…
Tháng trước, Thiên Đạo mặc trang phục của Thiên tướng, kiên cường uy mãnh, ánh mắt kiên định, cả người toát ra khí thế cường đại từ trong lửa lớn chậm rãi bước về phía ta.
Cho dù trang phục của Thiên tướng là do hắn trộm, thì ngọn lửa kia cũng là do chàng biến thành.
Nhưng khí chất đó…
Thật xấu hổ khi phải nói rằng, ta động tâm rồi.
Hai ngày trước, Thiên Đạo lại đem bản thân hóa trang thành lão hổ tinh.
Cho ta diễn cảnh một dân nữ bị sơn vương bắt đi, mang về núi làm áp trại phu nhân.
Tên nam nhân thô lỗ cục mịch nhường ấy, lại cẩn thận dỗ dành ta…
Còn bây giờ…
Ta nhìn Thiên Đạo mặc một thân áo trắng thanh lãnh, bàn tay trắng nõn mảnh khảnh của chàng từ từ để lên mạch đập của ta.
Cả người chàng toát lên khí chất lạnh lùng cấm dục, nhưng toàn bộ ánh mắt nhìn ta lại đầy sự bao dung và kiềm chế.
Hu hu hu….
Đừng trách ta không đủ định lực.
Chỉ có thể trách do chàng quá giỏi đi!
…
Khi ta mệt đến mức thiếp đi, dường như mơ màng nhìn thấy vài cuốn sách nằm dưới gối.
“Thiên tướng cường sủng tiểu kiều thê”, “Áp trại phu nhân cầu tha thứ”, “Y tiên cấm dục, xin hãy chậm chút”
Nhục… Nhục quá má ôi!
18.
Mỗi ngày, ta đều bị Thiên Đạo tra tấn.
Ta luôn cảm thấy hình như bản thân đã quên điều gì đó.
Đến khi Thiên Đạo lấy một sợi tơ hồng ánh vàng, nghiêm túc muốn buộc ngón út lại với ta...
Ta mới nhớ ra…
Khá lắm tên này, ta cân nhắc sẽ trốn việc trong ba tháng!
Nhìn những người phàm vì đường nhân duyên không thuận lợi mà cầu trời khấn phật…
Ta chột dạ cúi đầu.
“Sẽ… có hậu quả gì không?”
“Không có chuyện gì to tát lắm, chỉ là ảnh hưởng đến chuyện sinh đẻ mà thôi.” Thiên Đạo vừa chuyên tâm quấn tơ hồng, vừa thản nhiên nói: “Ta nói cho nàng biết, hai ta đã buộc tơ hồng lại với nhau rồi, vậy nên nàng sẽ không thể đi gặp người khác nha! Nếu không chính là nghịch thiên!”
Nghe vậy, ta nhất thời không còn lời nào để nói.
Nghịch thiên cái mẹ gì vậy.
Mà buộc thì buộc, dù sao thì khắng định là cũng chẳng có ai được nữa.
Ta gật đầu, thuận miệng nói: “Tơ hồng đã buộc rồi, chúng ta cũng đến chỗ đá Tam Sinh để bái đi.”
Tơ hồng, là để kết đường nhân duyên của cả hai lại với nhau.
Nhưng nếu hai người đã kết tơ hồng lại với nhau mà đến đá Tam Sinh khắc tên lên đó, thì về linh hồn của họ sẽ trở thành tiên lữ của nhau.
Dù nửa kia có trở thành ai đi chăng nữa, thì cuối cùng vẫn là người nọ.
Ta cứ cho rằng Thiên Đạo yêu ta như thế, chàng sẽ không chút do dự mà đồng ý.
Chỉ là…
Chàng ấy ngập ngừng, nói không tự nhiên lắm: “Việc này… Chờ đến ngày chúng ta tổ chức Lễ thành hôn đi rồi bàn tiếp nhé.”
Ta nghi ngờ nhìn hắn.
Còn chưa kịp để ta hỏi lại, chàng đột nhiên nói: “Nàng giải quyết chuyện nhân duyên của nhân giới cho xong đi, ta sẽ không quấy rầy nàng. Tối nay ta sẽ quay lại!”
Nói xong, Thiên Đạo biến thành một đóm sáng, biến mất trước mặt ta.
Như thế, ta có ngu ngốc cỡ nào cũng nhận thấy điều không thích hợp!
Vì sao chứ…
Ta vừa vuốt tơ hồng, vừa suy nghĩ.
Từ phía sau đột nhiên có một giọng nói vang lên, bình đạm yên ả trả lời nghi vấn của ta.
"Bởi vì linh hồn của Thiên Đạo và ta, trên lý thuyết là một."
"Nàng đến đá Tam Sinh khắc với hắn, chẳng khác nào cũng là khắc cùng ta."
“Đương nhiên hắn sẽ không vui.”
Ta bỗng xoay người lại.
Là Thiên Đế.
“Ngài, ngài đang nói gì cơ?”
19.
“Nếu không, vì sao bọn ta lại trông giống nhau?”
“Nếu không, vì sao ta cũng có vết đỏ giống hệt hắn?”
“Nếu không, vì sao ta cũng… muốn cùng nàng kết làm tiên lữ?”
Mỗi một câu Thiên Đế nói, lòng ta đều run lên.
Ta im lặng một lúc lâu.
Cuối cùng, ta khó khăn mở miệng: "Các ngươi… là cùng một người sao?"
Thiên Đế lắc đầu: “Chúng ta chỉ là có… linh hồn giống nhau.”
Ta không lý giải nổi, như vậy không phải là… cùng một người sao?
Thiên Đế thấy ta bối rối cũng không giải thích gì thêm.
Ngài ấy hỏi ta với giọng đầy mê hoặc: “Chúng ta đến đá Tam Sinh để khắc ấn linh hồn đi, như thế… nàng có thể có được bọn ta hoàn chỉnh, nói cách khác… chính là hai người bọn ta.”
"Chỉ cần nàng đồng ý, ta và hắn đều không để ý gì cả."
Khóe môi Thiên Đế nâng lên một nụ cười, ánh mắt như vực sâu không đáy, đang cố kéo ta từng bước xuống vực thẳm.
Ta đã mất hồn trong vài giây.
Khi ta vừa mở miệng, định gật đầu đồng ý.
Trong đầu ta hiện lên vẻ mặt uỷ khuất của Thiên Đạo.
Ta liền tỉnh táo lại.
Hít một hơi thật sâu rồi kiên định lắc đầu.
"Không, chàng ấy sẽ để ý mà ta cũng sẽ."
20
Thiên Đế mỉm cười: “Quả nhiên, ta lại thua rồi.”
Ta không biết phải nói gì nên chỉ có thể gượng cười.
Trong mắt Thiên Đế hiện lên một tia gian xảo: “Ta nói cho nàng nghe bí mật lớn nhất của bọn ta, nhưng hắn vẫn luôn muốn giấu nàng. Nàng cứ bỏ qua như vậy sao?”
Ta sửng sốt: “ Ngài đây là đang… ly gián bọn ta sao?”
Thiên Đế sảng khoái gật đầu thừa nhận: “Phải.”
Ta đột nhiên không biết nên cười hay nên khóc.
Nhưng Thiên Đế đã đoán đúng rồi.
Thiên Đạo cái gì cũng không nói, luôn giấu ta mọi chuyện.
Ta có chút tức giận, cảm giác cứ như bị người ta đùa bỡn ý!
Sau khi Thiên Đế rời đi, ta càng nghĩ càng tức giận, cuối cùng vì quá tức giận ta đã tự sắp xếp một chuyến lịch kiếp cho bản thân.
Hạ phàm lịch kiếp nhiều lần, ta tuỳ ý đan hàng trăm tơ hồng, kết vô số nhân duyên chính mình.
Làm xong, căn đúng thời gian ta nhảy thẳng xuống ao lịch kiếp.
Ha ha, hai người các ngươi cùng nhau chơi ta…
Thế thì ta sẽ đi chơi với cả tá người!
Ai sợ ai!
…..
Bình luận facebook