9.
Cửa phòng bị đá mạnh ra, tôi vội vàng cất chuỗi vòng tay, bóng qu.ỷ của Lục Phù Sinh bay phấp phới trên trần nhà.
Tổ đạo diễn và người dẫn chương trình đã lao vào, giơ chân đá đổ máy quay hình.
Nhìn thấy Thẩm Kiều Kiều sợ hãi ngồi bệt trên đất cũng do dự chốc lát, vẫn cầm khăn che cho cô ta đi ra ngoài.
Dù sao ngoài là nữ diễn viên có lượng fan đông đảo ra, thì Thẩm Kiều Kiều cũng là con gái của ông trùm “Truyền thông Niệm Kiều” – công ty điện ảnh và truyền hình lớn nhất hiện nay.
Còn tôi bị tổ đạo diễn nh.ốt ở trong phòng.
“Cô chịu thiệt một chút nhé, việc hôm nay trước mắt có hơi biến động, có chút hiểu lầm, giai đoạn sau có thể cần cô giải quyết.”
Đạo diễn để lại một câu rồi khóa cửa lại.
Không sao, dù sao cả tòa nhà cổ này đều là nhà tôi, ở đâu cũng như nhau.
Tôi lấy điện thoại ra lướt tin tức, hóa ra vừa rồi khi Thẩm Kiều Kiều nói đến tr.ộm thì tổ đạo diện đã tắt livestream rồi.
Nhưng bảng hot search vẫn là thứ không ai có thể theo kịp.
#Ngọc nữ tr.ộm vận hại người#
#Bóc trần bí mật nguyên nhân nam diễn viên xuất sắc ch.ết, CP ngày xưa chắc là
hu.ng thủ#
#Khách mời người thường của tổ chương trình dường như là đại sư thông linh ẩn thế#
#Người thường với nam diễn viên, â.m dương trùng phùng#
...
Mấy chủ đề này treo cao mãi không hạ nhiệt xuống.
Thật là bùng nổ.
Lục Phù Sinh từ trên trần nhà bay xuống, tiến sát màn hình điện thoại.
“Đừng xem nữa, tôi sắp có phiền phức lớn rồi.”
“Cô sẽ không có phiền phức đâu.” Lục Phù Sinh chậm rãi lên tiếng.
Giọng nói của anh ta rất hay, bất giác đã an ủi được tôi.
Tôi khóa màn hình điện thoại, lấy ra chuỗi vòng tay.
Vẫn nên tiễn Lục Phù Sinh đi trước đã, chuyện người sống người sống giải quyết thôi.
“Cho dù có phiền phức, tôi cũng sẽ đưa anh đi, chuyện tôi đã hứa thì nhất định sẽ làm được.”
Lục Phù Sinh chăm chú nhìn tôi, hồi lâu mới thì thầm: “Vậy coi như là chuyện tốt nhất.”
Khống chế của qu.ỷ con kia trên chuỗi vòng tay rất dễ tháo bỏ, nhưng một khống chế khác làm thế nào không tháo ra được.
Khống chế đó vô cùng u ám, giống như đang ẩn chứa qu.ỷ khí hơn trăm năm.
Loại khống chế này, tôi chỉ từng thấy trên sách cổ ghi chép lại cấ.m th.uật cổ m.ộ.
“Thẩm Kiều Kiều vì anh mà hao tâm tổn sức nhiều nhỉ?”
Tôi nhìn Lục Phù Sinh.
Khuôn mặt này, đôi mắt chất chứa tình cảm này, cao 1 mét 9.
Hao tâm tổn sức là việc cũng dễ hiểu.
“Khống chế này, cần m.áu của người khống chế, hiện giờ tôi không cứu được anh.”
Tôi thở dài.
Nếu biết trước thì vừa rồi tôi đã dùng cốc đá.nh ng.ất Thẩm Kiều Kiều để đấy chút m.áu rồi.
“Bây giờ, chỉ sợ cũng rất khó có cơ hội tiếp xúc với Thẩm Kiều Kiều nữa, dù sao tôi cũng là một cô gái thôn quê, người ta là thiên kim cao quý.”
“Không sao đâu, gây thêm rắc rối cho cô rồi, đi như này tôi cũng không yên tâm.”
Lục Phù Sinh xoa đầu tôi trong không trung.
“Vả lại, cô ta cũng không cao quý bằng cô đâu.”
10.
“Chủ tịch Thẩm, ở chỗ này, mời ông vào.”
Bên ngoài vang lên giọng nịnh hót của tổ chương trình.
Cửa phòng đẩy ra, một cặp vợ chồng hào hoa phú quý đi vào trong.
Đằng sau còn có Thẩm Kiều Kiều run như cầy sấy khóc lóc thảm thiết.
“Cô là người hãm hại Kiều Kiều nhà chúng tôi?”
Người đàn ông trong cặp vợ chồng đó là “Giám đốc Thẩm”, ngồi phịch xuống sô pha.
Vừa lên tiếng đã chụp cho tôi cái mũ thật to.
Còn to hơn cả cái bụng bia của ông ta.
Tôi vừa muốn lên tiếng đáp trả, ông ta đã bắt đầu móc ví da.
Từng xấp tiền mang trị giá 100 tệ rơi xuống bàn trà.
Đợt tết tôi đốt giấy cho bà ngoại mới có thể nhìn thấy nhiều tiền như thế.
"Đăng một video giải thích rõ ràng, tỏ rõ tất cả đều là bẫy của cô, những thứ này đều là của cô."
"Bố!" Thẩm Kiều Kiều bĩu môi kêu: "Những fan kia chắc chắn sẽ quy cái ch.ết của ảnh đế Lục lên người con, bảo cô ta thừa nhận mình là fan cuồng, là cô ta theo đuổi thần tượng quá điên nên hại người ta, nếu không con phải làm sao, con làm sao sống tiếp được."
Nói rồi, cô ta bắt đầu khóc.
Phu nhân Thẩm vội vã ôm lấy cô ta, dùng vải áo mình lau nước mắt cho cô ta.
"Đừng gấp đừng gấp, mẹ xót lắm."
"Ông Thẩm! Tôi đã từng mất một đứa con gái, bây giờ Kiều Kiều là con gái tôi, tôi nhất định không thể mất nó!"
Một nhà bọn họ dựa dẫm lẫn nhau, che chở cho nhau, làm lòng tôi có hơi chua xót khó hiểu.
Đây chính là hơi ấm gia đình nhỉ?
Cho dù tôi có thể kết nối giữa â.m dương, có thể đối phó các loại qu.ỷ qu.ái.
Nhưng hiện giờ tôi vẫn là con người, đối mặt với người, đối mặt với xã hội này, đối mặt với tư bản, tôi không có lực đáp trả.
Phu nhân Thẩm nhíu mày tức giận nói với tôi: "Một con nhóc miền núi, đừng có không biết điều, nếu không tôi sẽ khiến cô không lăn lộn được trong nước, ngày nào đó bị bình hoa đập vào đầu cũng đừng trách chúng tôi!"
Lời vừa dứt, bình hoa trên nóc giá sách bất ngờ rơi xuống.
Vừa hay đập trúng đầu bà ta.
Lục Phù Sinh bay lượn trên giá sách, như không có chuyện gì mà cười tươi với tôi.
Thật là quá trẻ con.
Nhưng tôi lại thấy khóe mắt cay cay.
Phu nhân nhà họ Thẩm được người ta vội vàng đỡ dậy, Thẩm Kiều Kiều lao đến muốn bắt tôi.
"Do cái đồ sao chổi cô, gài bẫy tôi, còn khiến mẹ tôi xui xẻo!"
Móng tay giả của cô ta rất nhọn, hai ba cái đã làm rách áo của tôi.
"Mau chụp! Các người mau chụp cô ta! Để cô ta lên hot search, đè chủ đề của tôi xuống! Tôi là thiên kim của nhà họ Thẩm! Các người mau nghe lời tôi!"
Lạnh lẽo thấu xương, tôi chưa từng chịu áp bức và
http://xn--l-sha.ng/ nh.ục thế này.
Vậy thì dẫn qu.ỷ ra đòi công bằng đi!
Tôi lắc vang lục lạc ngọc ở eo, thầm niệm tâm pháp cấm thuật.
"Qu.ỷ qu.ái tám phương, la s.át mười hướng, nay nghe tiếng gọi, tập hợp tại linh đài của ta, lấy ta làm vạc, cáo trạng tế â.m dương, sắc!"
Chữ cuối cùng còn chưa niệm thành tiếng, tôi bỗng nhiên được bế lên.
Trên người ấm áp, Thẩm Kiều Kiều bị đẩy sang một bên.
"Vết bớt này, cô có từ khi sinh ra?"
Giọng của chủ tịch Thẩm vang lên từ đỉnh đầu.
Tôi quay đầu, ông ta đang nhìn thẳng vào vết bớt đỏ sau lưng tôi, hốc mắt rưng rưng nước.
"Vợ, em xem, vết bớt này..."
Ông ta chỉ vào lưng tôi, kéo phu nhân Thẩm qua nhìn.
"Đây là..."
Phu nhân Thẩm cũng sững sờ tại chỗ.
Lâu sau, chủ tịch Thẩm cởi áo khoác phủ lên người tôi, sau người đưa tôi đến bệnh viện.
"Mọi thứ vừa rồi ở đây, không được để lọt một chữ nào ra ngoài."
Trước khi đi, chủ tịch Thẩm hung dữ để lại câu nói.
Không nhìn Thẩm Kiều Kiều lấy một cái mà đưa tôi rời đi.
11.
Nhà họ Thẩm có bệnh viện gia đình của riêng mình.
Mấy người mặc áo blouse trắng rút m.áu tôi mấy lần.
Tôi nằm trên giường, bên cạnh là Lục Phù Sinh ẩn hình.
"Bọn họ không phải đang kiểm tra sức khỏe cho tôi."
Tôi nhìn trần nhà.
"Ban nãy ở chỗ kia, anh nói cô ta cũng không cao quý bằng tôi, có phải anh đã biết từ lâu rồi đúng không?"
"Tôi chỉ biết ngày xưa nhà họ Thẩm đã mất tích một cô con gái, mà cô rất giống phu nhân nhà họ Thẩm..."
Lục Phù Sinh thấp giọng nói, giống như đứa trẻ đã làm sai.
"Tôi sẽ cố gắng tìm cơ hội giúp anh tháo khống chế, tiễn anh rời đi."
Tôi nhắm mắt lại không muốn nhìn anh ta.
Tôi có rất nhiều câu hỏi.
Ví dụ anh ta biết quan hệ của tôi và nhà họ Thẩm từ khi nào?
Ví dụ như, anh ta làm sao biết phu nhân nhà họ Thẩm sẽ tới?
Làm sao Thẩm Kiều Kiều và những người khác có thể tìm được ngôi nhà cổ nằm sâu trong núi của bà ngoại, một nơi mà người ngoài không thể vào được?
Thế nhưng tôi cũng không muốn biết những thứ này nữa.
Anh ta bỏ qua bao người bạn khi còn sống để tìm tôi thế kia, vốn đã không bình thường.
Là do tôi bị nhan sắc làm mờ đầu óc, tự mình đồng ý giúp anh ta.
Bị anh ta lợi dụng, cứ cho là tôi ham muốn sắc đẹp của anh ta nên phải trả giá vậy.
Ba tiếng đồng hồ sau, một bản báo cáo giám định huyết thống đặt trước mặt tôi và phu nhân nhà họ Thẩm.
"Con mới là con gái ruột của chúng ta."
"Kiều Nhi, bố mẹ thật sự đã tìm con rất lâu."
Hai người ngồi ngay ngắn, trong giọng điệu không giấu nổi sự vui mừng.
Tôi là Kiều Nhi, vậy Thẩm Kiều Kiều thì sao.
Bọn họ yêu tôi đến mức nào mà lại ôm một cô con gái nuôi vào lòng, đặt cho một cái tên tương tự thế này và lớn lên trong sự chiều chuộng như kia.
Nhớ đến những hành động ở ngôi nhà cổ của bọn họ, tôi vô cùng cảm kích bọn họ không có nuôi tôi.
Vào biệt thự nhà họ Thẩm, tôi còn chưa ngồi xuống, ông bà Thẩm đã vội vàng đi vào đỡ Thẩm Kiều Kiều ngồi dậy trên sô pha.
"Kiều Kiều không phải em gái ruột của con, nhưng thân thế của con bé rất đáng thương, từ nhỏ đã được nuôi ở nhà chúng ta, sau này con sẽ là chị gái của Kiều Kiều, nhất định phải chăm sóc lẫn nhau."
Từ nhỏ đã nuôi ở nhà họ Thẩm, nuông chiều từ bé.
Đây là đáng thương, vậy thì tôi là gì?
Thế nhưng cũng không sao cả.
Tôi tới đây, một là lấy lại những thứ thuộc về mình, hai là hoàn thành chuyện đã hứa với Lục Phù Sinh.
Chỉ cần cô ta không tới chọc ngoáy tôi, tôi cũng không thèm so đo tính toán với loại giun dế.
12.
Chỉ là, Thẩm Kiều Kiều dường như không nghĩ như vậy.
"Bố, mẹ, chị Kiều Nhi vừa quay về, cũng không có học vấn công việc gì cả, chi bằng để con hướng dẫn chị ấy."
Trên bàn ăn, Thẩm Kiều Kiều đột nhiên lên tiếng.
"Muốn tiến vào giới giải trí, năng lực học vấn đều có yêu cầu rất cao, nhưng có con, vẫn có thể dẫn đường cho chị gái."
Cô ta vừa nói, vừa nâng ly rượu, mỉm cười vô hại với tôi.
"Vừa hay chương trình linh dị kỳ trước bị hỏng cần phải quay bổ sung, lần này là ở một cổ m.ộ, anh Hà Châu cũng đi, con có thể mang theo trợ lý đến hiện trường, dẫn theo chị gái cũng ổn ạ."
Tôi ngẩng đầu lên, thản nhiên nhìn cô ta, còn có bố mẹ tỏ ra vui mừng sau khi nghe hết lời cô ta nói.
"Kiều Kiều đúng là khiến người ta yên tâm."
Bà mẹ tỏ ra vui mừng yên tâm, ngay lập tức tháo dây chuyền đế vương lục trên cổ xuống đeo lên cổ Thẩm Kiều Kiều.
Không hề quan tâm ý hạ thấp tôi trong miệng của cô ta.
Song tiểu qu.ỷ tôi thu được từ chỗ cô ta đã nói cho tôi biết.
Thẩm Kiều Kiều và Hà Châu, nam ngôi sao có lượng fan vượt bậc cấu kết với nhau làm việc xấu, chương trình linh dị chính là chỗ hai người bọn họ cùng nhau bỏ vốn.
Kỳ trước, Hà Châu bận hẹn hò hot girl nên không tham gia, bây giờ quay lại, e là nhằm vào tôi và Lục Phù Sinh.
Nhưng tôi không muốn lãng phí sức lực và tâm trí với bọn họ.
"Cảm ơn, không đi."
Tôi đẩy ly rượu Thẩm Kiều Kiều đưa tới, cúi đầu nhấp ngụm trà.
Thẩm Kiều Kiều trề môi ngay lập tức, vô cùng tủi thân nhìn ông bà Thẩm.
"Có phải chị gái không thích em, đều tại em cướp mất cuộc sống bao năm của chị gái thế này, có lẽ em vẫn nên rời đi thì tốt hơn."
Ông Thẩm vỗ mạnh bàn.
"Cả nhà đang ăn cơm bình thường, ồn ào cái gì? Kiều Nhi, em gái con có ý tốt dẫn con theo, con không đồng ý cũng nên cảm ơn con bé đàng hoàng mới phải. Con phải biết Kiều Kiều trời sinh có vận cực tốt, may mắn nhà chúng ta đều dựa vào con bé đấy!"
"Tôi không tên là Kiều Nhi."
Tôi cắt ngang ông ta: "Tôi là Đình Nguyệt, là tên bà ngoại nuôi tôi 28 năm đặt."
"Trưởng bối nói chuyện sao có thể chen lời, đứa trẻ thôn quê con thật không có giáo dục."
Bà Thẩm nhíu mày chỉ trích tôi, một bên ôm Thẩm Kiều Kiều vào lòng vỗ về.
"Đúng thế, có mẹ sinh không có mẹ dạy, biết làm sao được chứ?"
Tôi đặt bát xuống, nhìn bà ta như cười như không.
"Các người mở mồm ra nói là bố mẹ tôi, nhưng ngay cả tên tôi cũng không biết, biệt danh của tôi cũng đặt cho đứa con nuôi này, bà biết tôi thích gì ghét gì sao? Biết quá khứ của tôi không? Tôi không biết các người tìm tôi về là để làm gì, làm chân sai vặt của con gái nuôi các người sao?"
Bà ta bị tôi chọc giận tức đỏ mặt, không nói được chữ nào.
"Bà đừng thấy lạ, tôi cần nghỉ ngơi, con gái thôn quê cởi giày thế này này."
Tôi hừ lạnh đứng dậy, hai chân đá thật cao, chiếc giày chuẩn xác rơi vào hai bát canh trên bàn ăn, nước canh bắn tung tóe lên mặt ba người bọn họ.
"Ồ đúng rồi, vận may cực tốt gì đó, các người chi bằng quay về xem gạch sàn góc đông nam phòng mình đi, lật ra xem dưới đó có cái gì?"
Bình luận facebook