• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Quỷ Hí (1 Viewer)

  • Chương 4 END

13.

Tôi đi lên tầng trở về phòng của mình.

Bỏ lại tiếng khóc của Thẩm Kiều Kiều ở lại sau cánh cửa.

Quả nhiên, nói chuyện tình cảm sẽ thất vọng mà.

"Tôi cứ nghĩ cô về nhà sẽ vui vẻ..."

Lục Phù Sinh bay đến trước mặt tôi, trong giọng điệu chứa đầy sự cẩn thận.

"Ảnh đế Lục, đừng diễn nữa."

Tôi nhìn anh ta cảm thấy buồn cười khó hiểu: "Chỉ là nhờ một nhân vật nhỏ như tôi giúp anh giải khống chế, không cần phải giả vờ hèn mọn thế đâu."

Anh ta cắn môi hồi lâu, cuối cùng vẫn thu lại dáng vẻ cẩn thận kia, thay vào đó là dáng vẻ cao quý tự tại.

"Là sự quan tâm thật sự, nếu cô đã không thích dáng vẻ này, tôi sẽ không để cô thấy phiền muộn."

"Cổ m.ộ đó, cô có thể đi, trong đó có một lục lạc đồng vàng trăm năm trước, qu.ỷ hí dùng được."

Nói rồi, anh ta biến mất không một tiếng động.

Tôi ngả người lên giường, chùm chăn lên đỉnh đầu.

Chỉ có ở trong chăn, tôi mới có cảm giác an toàn.

Sau khi hết bữa cơm kia, ông bà Thẩm cũng rất ít tới tìm tôi.

Loáng thoáng nghe thấy tiếng cãi nhau rất lớn ở bên ngoài, còn có tiếng ông bà Thẩm đau đớn chất vấn.

"Một đứa con gái ngoan như mày, sao lại làm ra thủ đoạn tiểu nhân thế này..."

Tôi không đi ra nhìn, nhưng trong lòng đã rõ.

Thẩm Kiều Kiều đã làm thuật pháp ở nhà họ Thẩm, nhìn thì là tụ vận cho nhà họ Thẩm, thực ra đều là tụ lại cho chính bản thân cô ta.

Chỉ là tạm thời sẽ không nhìn thấy hậu quả của ông bà Thẩm mà thôi.

Ông bà Thẩm không hề tới phòng tôi.

Thế nhưng nhìn từ sự chăm sóc của người hầu đối với tôi, quả thật bọn họ đã quan tâm tôi nhiều hơn.

Ví dụ buổi trưa mỗi ngày đều có sữa chua, là mùi vị của cửa hàng tôi từng đến mấy lần.

Ví dụ như Thẩm Kiều Kiều bị cấm tới làm phiền tôi.

Ví dụ nữa là khi mỗi khi Thẩm Kiều Kiều nhìn tôi, ánh mắt đều chứa h.ận th.ù nhưng lại không dám làm gì.

Cô ta vẫn được tha thứ.

"Kiều... Đình Nguyệt à, chương trình kia, con còn muốn đi không?"

Một tuần sau, ông Thẩm dè dặt hỏi tôi.

"Được thôi, tôi muốn đi."

Tôi sảng khoái đáp lời.

Chỉ còn ba ngày nữa là 49 ngày Lục Phù Sinh ch.ết.

Ba ngày này, tôi phải tiễn anh ta đi.

Mấy ngày này ở nhà họ Thẩm, tôi phát hiện xung quanh Thẩm Kiều Kiều không có qu.ỷ khí gì đó, xem ra nguồn gốc vẫn ở trên người Hà Châu.

Đi cổ m.ộ, là cơ hội cuối cùng.

Hà Châu, là nam ngôi sao có độ nổi tiếng cao nhất trong giới giải trí sau khi Lục Phù Sinh ch.ết.

Chỉ có điều, Lục Phù Sinh dựa vào tác phẩm điện ảnh và truyền hình.

Còn Hà Châu, dựa vào bán khuôn mặt từng phẫu thuật và thiết lập hình tượng.

Trước ống kính là một vẻ, ống kính vừa quay đi, ông ta lập tức biến thành một vẻ khác.

"Chà, đây chính là thiên kim mới từ trong núi ra à."

Vừa xuống m.ộ hu.yệt, anh ta và Thẩm Kiều Kiều liền chặn tôi ở một góc.

"Ngoại hình thật tốt, đáng tiếc, đáng tiếc, hôm nay cố gắng kiếm máy quay nhé, giữ lại chút cảnh vào."

Trong nụ cười của anh ta có giấu da.o, quan sát tôi mấy lượt.

"Cảm ơn, hai người cũng vậy."

Tôi đẩy anh ta và Thẩm Kiều Kiều ra, đi theo những khách mời khác trong tổ chương trình đi tiếp vào trong.

Càng tiến vào sâu càng lạnh lẽo, tôi bước chậm, â.m khí nơi này rất giống với chuỗi vòng tay ngọc thạch, tìm được nơi â.m khí dày đặc nhất, có lẽ sẽ tìm được then chốt giải trừ khống chế.

"Đình Nguyệt!"

Sau lưng bất ngờ có người gọi tôi, tôi quay đầu lại, Thẩm Kiều Kiều bên cạnh bỗng đẩy tôi.

Cánh cửa ngầm bên cạnh đột nhiên mở ra, sau khi tôi ngã vào đó thì cánh cửa đóng chặt lại.

14.

"Tí tách... tí tách..."

Trong lúc hốt hoảng, tôi nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt.

Đi theo âm thanh, vòng qua mấy dây leo cuối cùng treo trên đỉnh hang, một đầm đen khổng lồ xuất hiện sâu trong hang. Trong đầm tối đen có một bệ được phủ đầy phù văn, bên trên đặt một qu.an t.ài lớn bằng bạc.

Qu.an t.ài bạc, huyền đàm làm chỗ dựa, dây leo xanh làm bạn đồng hành, đất nung làm tế, đây là trận pháp x.ác hóa thành tiên.

Hai người trong đó đã hóa thành xương trắng, trên xương trắng của một người trong đó lại đang chảy ra dòng m.áu tươi, tóc đen phủ trên xương đầu giống như gấm, quấn quanh hai bộ xương trắng.

Một người đã thành công, người còn lại thì ch.ết.

Người thành công kia lấy thân của mình bảo vệ bộ xương trắng còn lại.

Đây là ch.ết vì tình nhỉ, là tình yêu thuần khiết sâu đậm chỉ có trong truyền thuyết cổ xưa.

Huyền đàm có thể giải được một ít s.át khí khống chế, chỉ cần thả chuỗi vòng ngọc thạch vào bên trong, Lục Phù Sinh sẽ tự do.

Tôi chậm rãi đi lên bậc thang bên bệ.

Vừa bước lên mấy bước, bên cạnh đột nhiên vươn ra mấy móng qu.ỷ, tóm lấy cổ chân tôi.

Tôi nhảy khỏi bậc thang, chỉ thấy trong huyền đàm nhô ra hơn mười th.i s.át thảm hại, mắt trắng dã, bò từng chút về phía tôi.

Tôi vội vã lắc vang lục lạc ngọc.

"Dưới báo âm ti Thành Hoàng, trên báo tổ sư đạo lăng, nay có qu.ỷ qu.ái la s.át, oan hồn quấy nhiễu â.m dương, xin âm ti tổ sư tương trợ, ban sắc lệnh của ta!"

Tiểu qu.ỷ grừ một tiếng chạy ra, quang thân được bao phủ bởi ánh sáng vàng của tôi, di chuyển qua lại giữa mười mấy th.i s.át.

Không đến 15 phút, tiểu qu.ỷ bị đánh bầm dập mặt mũi ngã lăn đến cạnh chân tôi.

Hơn mười th.i s.át cười khằng khặc, khiến người nghe rợn tóc gáy: "Cô nhóc, mang theo tiểu qu.ỷ có gì vui, tới đầm sâu cùng chúng ta đi, khà khà khà..."

"Mẹ đừng sợ, cứ để con, con vẫn đánh được!"

Tiểu qu.ỷ chắn ở trước mặt tôi, nắm chặt nắm đấm nhỏ bé.

Tôi lắc đầu, chậm chạp không niệm nữa.

Tôi chỉ có thuật pháp qu.ỷ hí, không có linh giác qu.ỷ hí, dù tôi có đọc thuộc lòng hí chú pháp thì cũng không thể đánh được, đều công cốc cả.

Mắt thấy đám th.i s.át đã chậm chạp bò lên bờ, mùi tanh xộc vào mũi.

Cứ tiếp tục thế này, chỉ có thể tế m.áu lấy thân mình làm linh giác.

15.

Tôi dằn lòng, lấy kim bạc định đâm vào mi tâm.

Bỗng nhiên cổ tay bị một bàn tay lạnh lẽo nắm chặt.

"Để tôi."

Là Lục Phù Sinh.

"Mời Thành Hoàng, để tôi đảm nhận."

Tình huống cấp bách, tôi cũng không quan tâm đến việc nổi giận với anh ta và tranh cãi xem có lợi hay không.

Anh ta là diễn viên xuất sắc nhất, diễn Thành Hoàng hù dọa th.i s.át chắc hẳn không hề khó khăn.

"Dưới báo âm ti Thành Hoàng, qu.ỷ qu.ái la s.át quấy rầy, tế linh đài của ta là đỉnh, xin âm ti hoàng thành đích thân đến phát xét â.m dương! Sắc!"

Gió lạnh nổi lên, qu.ỷ khí tản ra.

Lục Phù Sinh hóa trang như một Thành Hoàng, đội chiếc mũ cao khoác áo choàng rộng, tay cầm quạt ngọc trắng, sắc mặt lạnh tanh cao quý.

"Th.i s.át nơi nào gây rối, thấy âm ti còn không quỳ xuống."

Giọng nói của anh ta vang vọng trong hang.

Thật giống như âm ti Thành Hoàng đích thân đến.

Mấy th.i s.át không tin tà vẫn xông lên, Lục Phù Sinh trợn trừng mắt, phất quạt ngọc trắng, ngay lập tức đã đá bay mấy th.i s.át trước mặt, trấn giữ trận.

"Sau khi ch.ết không báo cáo Thành Hoàng, còn muốn mang tai họa xuống âm phủ, hồn phi phách tán ngay lập tức! Còn không nói nguyên do!"

Đa phần th.i s.át khi còn sống cũng không có cốt khí gì.

Sau khi ch.ết thèm muốn đắc ý nhất thời mới biến thành th.i s.át, phần lớn cũng rất hèn nhát.

Bị Lục Phù Sinh dọa sợ, ngay lập tức đều khai báo.

Đây là http://xn--l-sha.ng/ m.ộ của tướng quân thân vương thời Mạt Hán, hai bộ xương trắng trong kia là thân vương và vương phi.

Khi xưa triều Hán sụp đổ, thân vương và vương phi bị ép đầu hàng nước Ngụy, vì không chịu mất đi phong cốt, nên đã h.y si.nh thân mình cầu mong trở thành tiên ban phước lành cho trời đất, giảm bớt đau khổ chiến tranh.

Chỉ đáng tiếc, vương phi đã bị vương thất nước Ngụy nhìn trúng, chôn cất không lâu đã bị đào m.ộ http://xn--l-sha.ng/ nh.ục x.ác ch.ết, chỉ có một mình thân vương x.ác hóa thành tiên.

Thân vương không nỡ để vương phi cô độc, đã lấp lối vào m.ộ hu.yệt, thân xác vẫn luôn ở đây bảo vệ vương phi, còn hồn tiên vẫn luôn ở thế gian tìm kiếm chuyển thế của vương phi.

Bởi vì trong m.ộ hu.yệt dày đặc qu.ỷ khí nên không ai chú ý, có lần Hà Châu theo nhóm tr.ộm m.ộ kiếm tiền đã từng tới đây, vô tình phát hiện nơi này.

Tr.ộm không ít đồ ch.ôn cùng bên trong.

Còn tr.ộm mất không ít sách cổ thuật pháp được thân vương và vương phi để lại năm đó.

Lợi dụng thuật pháp trong sách cổ, anh ta chú ý đến con đường tr.ộm vận kéo dài mạng sống.

Mà Thẩm Kiều Kiều là người anh ta vẫn luôn yêu thầm, tất nhiên cũng muốn cùng Thẩm Kiều Kiều kéo dài mạng sống.

Lần này dẫn tôi tới cũng là vì sợ tôi phát hiện bí mật của bọn họ, muốn diệt khẩu hoàn toàn.

"Thật sự đều đã khai báo rõ ràng, chúng tôi đều là tr.ộm mộ các triều đại trước và ch.ết ở nơi này, xin Thành Hoàng đại nhân chỉ cho một con đường sống..."

Tôi lấy ra thư cây lau, lần lượt viết tên từng th.i s.át lên đó, bắt quyết tạo lửa trong không trung, đố.t thư cây lau thành tr.o rồi rắc vào trong huyền đàm.

"Đây là thư giới thiệu Hoàng Tuyền, có cái này, mấy người có thể báo cáo Thành Hoàng, thế nhưng trước khi đi, mấy người phải đi tìm Hà Châu, mượn miệng của anh ta để nói hết tất cả chân tướng."

16.

Th.i s.át lần lượt cảm ơn đáp lời rồi biến mất.

Tôi bắt quyết thu lại hí pháp trên người Lục Phù Sinh.

Thả chuỗi vòng ngọc thạch vào đầm nước, rửa đi rửa lại.

Khống chế bên trên quả nhiên đã biến mất khi gặp nước.

Bóng qu.ỷ của Lục Phù Sinh cũng dần dần rõ hơn.

Hiện giờ, chỉ thiếu một buổi pháp sự chuyển sinh là anh ta có thể rời đi.

Tôi nhìn qu.an t.ài bạc trên bệ, hai bộ xương trắng trong đó vẫn ôm chặt nhau.

"Anh đoán thân vương kia có hối hận không?"

Tôi nhìn Lục Phù Sinh.

Lục Phù Sinh né tránh ánh mắt của tôi: "Chắc là không, bọn họ rất yêu nhau."

"Vậy ư? Vậy vương phi biết bọn họ yêu nhau không?"

"Đó không phải yêu nhau, là tình yêu của một mình thân vương."

"Hai bên không có giấu giếm, đôi bên hiểu rõ tâm ý nhau, mới gọi là yêu nhau."

"Nếu không, chỉ là tự mình làm mình cảm động thôi."

Tôi không quay đầu lại, quay lưng lại với anh ta đi ra khỏi hang.

Anh ta lặng lẽ đi theo sau tôi, cũng không quấy rầy.

Bên ngoài đang ồn ào, Hà Châu và Thẩm Kiều Kiều không ngừng dập đầu với ống máy ghi hình, miệng không ngừng nói bản thân dùng tà thuật hại những nghệ sĩ kia như thế nào.

Thấy tôi đi ra, hai người lao đến giống như nhìn thấy cứu tinh.

"Đại sư, chị gái, cầu xin chị, cầu xin chị cứu chúng em, bảo bọn họ mau đi đi, đừng qua lại trước mắt em, em không muốn ch.ết..."

"Chị gái, cứu em, cầu xin chị, chị muốn gì em cũng cho chị, chị cứu em với..."

"Chị chắc chắn có cách tiêu diệt bọn họ, chị và bọn họ là người giống nhau, chị chắc chắn cũng biết đánh qu.ỷ đúng không!"

Tôi rút tà váy bị bọn họ tóm lấy ra, ngồi xuống.

Tôi bóp cằm bọn họ giống như khi đó bọn họ đã làm với tôi vậy.

"Tôi là người, nhưng tôi không giống mấy người, các người không phải là người."

Kỳ này của chương trình đã tạo ra quả dưa lớn nhất năm nay cho giới giải trí.

Đạo diễn cười cũng sắp không thấy mắt đâu.

Còn nói muốn đích thân lái xe tiễn tôi.

Tôi nhìn ảnh đế bên cạnh, uyển chuyển từ chối ông ta, thuê một chiếc xe ở gần đó.

"Vậy được cô Thẩm, kỳ sau vẫn mời cô, nhất định phải góp mặt nhé!"

Tôi gật đầu, giẫm chân ga lái đi, lái thẳng đến ngôi nhà cổ bà ngoại để lại cho tôi.

"Nơi này â.m dương giao thoa, phong thủy rất tốt, tôi sẽ ở đây tiễn anh rời đi."

Tôi nhìn Lục Phù Sinh chăm chú.

Trên mặt anh ta không có gợn sóng, ngoan ngoãn đáp được.

"Từ nay về sau, sinh tử cách biệt, sau không gặp lại."

Khóe mắt anh ta đỏ lên, ánh nước lấp lánh.

Tôi không nhiều lời thừa thãi nữa.

Khởi động trận pháp, một bát chu sa máu gà đổ khắp người anh ta.

Mồi lửa bùng lên, trong ánh lửa anh ta không hề động đậy chút nào, ánh mắt nhìn về phía tôi lại vô cùng khó hiểu.

Tôi nhắm mắt lại, khi mở mắt ra ánh lửa đã tắt.

Lục Phù Sinh không hề biến mất, mà biến thành một người mặc huyền y, tóc dài như gấm, quanh người là khí qu.ỷ tiên dày đặc.

"Tôi nên gọi anh là ảnh đế hay là thân vương?"

Anh ta hé mở miệng, lâu sau mới phát ra tiếng.

"Hoặc là, em có thể gọi tôi là phu quân.”

Ngoại truyện: Lục Phù Sinh

Tôi đã tìm cô ấy hơn trăm năm.

Ngàn năm trước, chúng tôi â.m dương cách biệt, tôi ở thế gian mỏi mòn kiếm tìm cô ấy, cuối cùng vào trăm năm trước tôi đã tìm được chuyển thế của cô ấy.

Nhưng khi đó, cô ấy là chưởng môn của một mạch qu.ỷ hí pháp.

Thời đó, chiến tranh loạn lạc, cô ấy vẫn như ngàn năm trước, trong lòng chỉ có thiên hạ, nước nhà.

Để bên cạnh cô ấy, gần cô ấy hơn một chút, tôi đã tự xin làm linh giác trong đoàn qu.ỷ hí của cô ấy.

Tôi và cô ấy cùng nhau xuôi ngược bắc nam, linh giác trong đoàn qu.ỷ hí lần lượt từng người rời đi.

Có người không muốn mạo hiểm nữa.

Có người không tin trận chiến Hoa Hạ này sẽ thành công.

Có người h.ồn phi ph.ách tán, tan thành tr.o bụi trong cuộc chiến.

Chỉ có tôi bên cạnh cô ấy đến cùng.

Nhưng trận n.ổ kia, tôi không bảo vệ được cô ấy.

Là tôi vô dụng, không ngăn được lực sát thương của vũ khí đó.

Cô ấy sắp ch.ết rồi, tôi đã dùng hết tu vi nửa đời, ngưng tụ li.nh h.ồn của cô ấy, đưa cô ấy đến Thành Hoàng.

Đuổi kịp đến chỗ Mạnh Bà lịch kiếp, đã thấy li.nh hồ.n cô ấy vỡ vụn.

"Con nhóc này theo ta một kiếp, kiếp này giúp nó tu hành thành tiên, thành toàn câu chuyện của hai người, cũng coi như giúp đỡ Nguyệt Lão một phen."

Chỉ đáng tiếc, lúc này trên sổ số mệnh đã viết xong vận mệnh xuất thân của cô ấy.

Không còn cách nào khác, chỉ đành thêm một nét "đi lạc" lên sổ số mệnh đã có của cô ấy.

Đi lạc đến nhà của Mạnh Bà, kế thừa qu.ỷ hí, bắt đầu tu hành.

Mà đời này, tôi vẫn sẽ mãi ở cạnh cô ấy.

Bây giờ thái bình thịnh thế, đã không cần cô ấy đổ mồ hôi sôi nước mắt nữa.

Chúng tôi cuối cùng cũng có thể yêu một lần đường hoàng.

Trước đây tôi là thân vương, cho cô ấy mọi thứ tốt nhất.

Thời đại bây giờ, dường như giới giải trí có địa vị hơn.

Tôi hóa thân làm diễn viên, lăn lộn trong giới giải trí bao năm đã ngồi được vị trí ảnh đế, nhưng lại bị Thẩm Kiều Kiều kia nhắm đến.

Không được, thế này thì sau này gặp lại Đình Nguyệt, cô ấy có chê tôi bẩn không.

Khi bọn Hà Châu tính kế tôi, tôi dứt khoát lặng lẽ thoát xác tới bên cạnh cô ấy.

Quả nhiên cô ấy vẫn sẽ rung động vì khuôn mặt tôi.

Ngàn năm trước, nhiều vương gia công tử xin cưới cô ấy, cô ấy cũng vì vẻ ngoài đẹp mã của tôi mà chọn tôi.

May là tôi bảo dưỡng tốt.

Nhưng dường như cô ấy rất ghét tôi gạt mình.

Tôi không thể trốn tránh nữa.

Cho dù cô ấy sợ tôi.

Tôi cũng không trốn nữa.

Đoạn đường này, tôi nhất định phải đi tiếp cùng cô ấy, sẽ không bao giờ buông tay.

Tôi hiện chân thân, cô ấy lại không hề sợ hãi.

Thật tốt, thật tốt mà.

Thế nhưng cô ấy nói chuyện thật xa cách.

"Gọi anh là Lục Phù Sinh hay là thân vương."

Đều không được, trước đây em không gọi tôi như vậy.

"Hoặc là, em có thể gọi tôi là, phu quân."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom