• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Sinh tồn trong nhà tang lễ (2 Viewers)

  • Chương 3

9.

Lông tôi dựng đứng, giọng nói này…

Cậu ấy là cô gái đã ch*t trước mặt tôi, Phùng Mẫn Nha!

"Nếu ai đó gọi bạn bằng tên trong khi đi vệ sinh, đừng trả lời!".

Nhưng tôi đã trả lời cô ấy rồi!

Bên ngoài nhà vệ sinh, cô gái đang rửa tay hét lên trước, còn tôi trốn trong góc, không dám thở.

Sau khi Phùng Mẫn Nhã giải quyết xong một người, cậu ấy bắt đầu gõ cửa từng gian một.

"Đầu tôi ở chỗ các người đúng không?"

Tất nhiên, những học sinh khác không dám mở cửa, nhưng tiếng gõ cửa càng lúc càng dồn dập, tấm gỗ vốn đã mỏng sắp sụp đổ bất cứ lúc nào.

Nhưng sau tiếng gõ cửa thứ ba, người đang ẩn nấp hét lên rồi không phát ra âm thanh nào nữa.

Không còn cầu cứu, không còn khóc lóc, người ch*t đèn tắt.

"Nhưng khi ai đó gõ cửa 3 lần, bất kể ở đây hãy chào đón người đó vào, trong nhà vệ sinh cũng phải có những phép xã giao cơ bản."

Nếu bạn không mở cửa, bạn sẽ bị xử lý bởi các quy tắc!

Nếu bạn không cho vào, bạn sẽ ch*t.

Để cho vào, có lẽ vẫn còn cơ hội sống!

Mồ hôi lạnh chảy từ trán đến cổ, tôi nghiến răng, ngay khi tiếng gõ đầu tiên rơi xuống, tôi lấy khăn giấy ra.

Một nắm được nhét vào tay x.ác ch*t.

Sau đó, tôi ném túi giấy ra hét lên: "Phùng Mẫn Nha, đầu của cậu ở đằng kia!"

Âm thanh đánh lạc hướng rất hữu ích, đúng như dự đoán cậu ấy đã bị thu hút.

Cậu ấy dùng tay chân bò qua.

Tôi nhân cơ hội nắm lấy cánh cửa lao ra ngoài.

Sau khi được cứu sống, tôi vùi mặt vào tay, thở hổn hển.

Bốn người đi vệ sinh, tôi là người duy nhất sống sót trở về.

Bây giờ, tôi sợ rằng có nhiều người ch*t hơn là sống.

Hơn nữa, chạy không ngừng khiến mọi người đói bụng, tiếp tục như vậy cũng không phải là cách. Sau khi nghỉ ngơi một lát, Tiêu Thần đề nghị hành động theo nhóm.

"Bây giờ chúng ta có 18 người, chia làm ba nhóm nam nữ.”

"Một nhóm đi tìm phòng nghỉ, trong quy tắc có đề cập tới phòng nghỉ rất an toàn. Nhà ta.ng lễ này có diện tích rất lớn, có căng tin, cũng có ký túc xá nhân viên, chúng ta phải tìm phòng nghỉ trong quy tắc."

"Nhóm hai, đi tìm thức ăn."

"Nhóm ba, đi tìm vật dụng hữu ích."

Đi tìm phòng nghỉ rõ ràng là một việc khó khăn, có vài bạn nam phản đối.

"Cậu bao nhiêu tuổi, sao tôi lại phải nghe theo lời của cậu?"

Tiêu Thần giễu cợt: "Vừa rồi chính là tôi ấn nút."

Nhưng cuối cùng, anh ấy vẫn xếp một vài bạn nam phản đối vào nhóm đi tìm phòng nghỉ.

Tôi nhìn dáng vẻ quyết tâm giành chiến thắng của bọn họ mà không hiểu sao lại http://xn--r-7ga.ng/ mình.

"Tiêu Thần, cậu cố ý làm như vậy."

Khi tôi phụ trách tìm kiếm thức ăn với anh ấy, tôi không thể không hỏi.

"Quy tắc của phòng nghỉ là chỉ có 6 người được vào, mà chúng ta lại đi theo nhóm 8 người."

Vì sự sống còn, vì sáu người an toàn.

Chuyện gì sẽ xảy ra, tôi không dám nghĩ về nó.

Tiêu Thần khẽ mỉm cười, đôi mắt màu nâu hạt dẻ nhạt của anh ấy, khi nhìn người khác sẽ tạo cho họ cảm giác chân thành.

"Sao có thể được, càng đông càng mạnh, do tôi sợ họ sẽ gặp nguy hiểm thôi."

Tôi cười, câu nói càng đông càng mạnh chỉ áp dụng khi lợi ích phù hợp thôi.

Nhưng bây giờ chúng ta đang ở trong đị.a ng.ục.

"Lớp trưởng, cậu có cảm thấy quy tắc của thế giới này rất quen thuộc không?”

"Bên ngoài thì không có quy tắc à? Đều có cả."

10.

Người đặt ra quy tắc chính là đám học sinh giàu có và có quyền, có thế.

Các quy tắc bọn họ đặt ra là:

Cả lớp không được phép nói chuyện với Đoàn Ninh Ninh.

Cậu ấy không có quyền sử dụng phòng tắm ký túc xá.

Cậu ấy không thể để kiểu tóc giống như Đường Kiều Kiều, cô ấy không thể muốn gì nói đấy, bởi vì khi cô ấy nói tiếng phổ thông vẫn mang chút giọng địa phương.

Cậu ấy phải chấp nhận mọi lời thoá m.ạ vô điều kiện.

Sau khi môi trường mà luật rừng ngự trị, quyền lực, tiền bạc và địa vị mới là tất cả mất đi hiệu lực, tôi cảm thấy ổn định hơn.

Dù sao thì tất cả chúng ta đều giống nhau, phải không?

Thấy tôi gi.ễu cợ.t, cậu ấy cũng không khó chịu mà cúi đầu xuống.

"Lý Đồng, cậu có biết điểm đáng ghét nhất của cậu là cái gì không?".

Cậu ấy thì thầm bên tai tôi.

“Đoàn Ninh Ninh từng nói rằng cậu là bạn thân nhất của cậu ta."

"Nhưng mỗi lần cậu ta bị bắ.t n.ạt, cậu đang ở đâu?"

"Tôi muốn biết điều gì đã khiến cậu bỏ rơi cậu ta và quay sang Đường Kiều Kiều?"

"Tại sao? Chính là bởi vì cậu đó, Tiêu Thần."

Trong hành lang phảng phất một mùi hương làm người ta ng.ạt thở, tôi thì lại thấy không có giá khác biệt, đúng là chuyện cười.

"Bởi vì tình cảm đặc biệt của cậu dành cho Đoàn Ninh Ninh, điều đó khiến tôi cảm thấy ghen tị."

Ai lại không yêu Tiêu Thần?

Cậu ấy xuất sắc, năng động, đẹp trai, tự lập, nhưng trong số những cô gái thể hiện tình cảm với cậu ấy, tôi biết rằng điều kiện của mình không đủ cao nên cũng không buồn bày tỏ.

Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không ghen tị.

Câu trả lời này khiến ánh mắt Tiêu Thần lóe lên những cảm xúc phức tạp, cậu ấy đối với tình cảm của tôi chỉ có 2 chữ.

"Không cần."

Tôi cảm thấy hơi thất vọng, chắc chắn rồi.

Đối với những người không đáng, anh ấy không cần phải thể hiện ra quá nhiều phản ứng. Không cần, tóm tắt chính xác tất cả những suy nghĩ của tôi.

Anh ấy quay đầu lại, nhưng thay vì tìm kiếm đồ ăn.

Tìm đồ ăn, vốn dĩ là giả vờ.

"Thứ chúng tôi thực sự đang tìm kiếm là th.i th.ể của Đoàn Ninh Ninh."

11.

Chỉ có năm người trong đội của chúng tôi.

Tôi cũng đồng ý với ý kiến của Tiêu Thần, thay vì mù quáng chờ đợi sự trừng phạt của các quy tắc, tốt hơn hết là tìm cách phá vỡ nó.

"Rắc rối bắt đầu từ đâu thì kết thúc ở đó, nếu Ninh Ninh là nguồn gốc của mọi thứ, vậy thì phải bắt đầu từ cậu ấy."

Trên thực tế, tôi luôn nghi ngờ về nguyên nhân cái ch*t của Ninh Ninh.

"Cậu ấy đã t.ự t*, nhưng tại sao lại t.ự t* thì chúng tôi không biết."

Cậu ấy đã trải qua rất nhiều khó khăn, nhưng cậu ấy đều vượt qua nó.

Đâu là nguyên nhân khiến cậu ấy đi vào ngõ cụt?

Nếu không tìm ra căn nguyên, chúng tôi có thể không bao giờ thoát khỏi nhà ta.ng lễ này được.

Trong nhà x.ác, sau khi mở mấy tủ đông, cuối cùng chúng tôi cũng tìm thấy Đoàn Ninh Ninh.

Tôi nín thở, từ từ kéo mở túi đựng th.i th.ể.

Cậu ấy lặng lẽ nằm đó, hai tay khoanh lại, khuôn mặt vẫn thanh tú, giống như một người đẹp ngủ trong rừng trong truyện cổ tích.

"Cậu ấy, bụng cậu ấy…" Có ai đó thốt lên.

Tôi cảm thấy chóng mặt.

Đúng vậy, bụng Đoàn Ninh Ninh hơi nhô lên.

Rõ ràng là cậu ấy đã mang thai.

Đầu tôi như muốn nổ tung, mang thai?

Một xác hai mạng, còn cắt tay mà ch*t, sự o.án h.ận này có thể tưởng tượng được.

"Tất cả đều học cùng một lớp, tại sao mọi người không nhìn ra chút nào?"

"Mấy tháng trước thì còn có thể giấu được, chỉ cần nhìn những ngôi sao nữ đó là biết. Mà cậu ấy còn gầy như vậy, đồng phục lại rộng thùng thình, rất dễ che giấu."

Bạn học khinh thường nói: "Không nhìn ra được, bề ngoài tỏ ra thanh cao, nhưng hóa ra lại là kẻ lăng nh.ăng."

Tôi không nhịn được vặn lại: "Cậu ấy chắc chắn không phải là người như vậy, nhất định có uẩn khúc nào đó."

Rất có thể Ninh Ninh đã bị làm nh.ục, nếu không kỳ thi lớn sắp đến rồi, cậu ấy đã chịu đựng nhiều gian khổ như vậy, lúc này làm sao có thể từ bỏ?

Nhất định là gặp phải chuyện gì đó khiến cậu ấy phải ngã gục.

Tiêu Thần đóng túi lại, đi được vài bước thì điện thoại rung lên.

Các quy tắc mới đã được ban hành.

"Khi có người ch*t trong thang máy, đừng nhìn lại."

"Mỗi người ch*t có thể đưa ra 3 yêu cầu, nhất định đồng ý với họ, nếu không bạn sẽ phải gánh chịu hậu quả."

"Chỉ có số chẵn người sống có thể thoát ra khỏi một không gian chật hẹp."

Lúc này chúng tôi đang ở trong thang máy.

Một nhóm 5 người.

12.

Điều tồi tệ hơn là thang máy không có điện.

Toàn bộ thang máy bị kẹt giữa tầng năm và tầng bốn, âm thanh duy nhất còn sót lại trong không gian chật hẹp tối tăm chỉ còn lại tiếng thở hỗn loạn của năm người.

Tiêu Thần lập tức nhấn mạnh: "Mọi người đừng quay đầu, cứ đứng nguyên tại chỗ, mỗi người điểm danh một lần!"

"1, 2, 3, 4, 5."

Ngay khi tôi vừa thở phào nhẹ nhõm thì có một âm thanh yếu ớt vang lên từ trong góc: "6".

"Ô, ai đang nói đấy"

"Phía sau có phải… Có cái gì?"

Tôi cảm thấy hơi thở của bạn học đứng bên cạnh đang trở nên rối loạn.

Tôi cũng vậy.

Để kìm nén nỗi sợ hãi, tôi lấy điện thoại ra bật đèn flash, dùng tay trai chụp lại phía sau lưng.

Không có gì trong ảnh!

Còn chưa kịp cảm thấy cao hứng thì Tiêu Thần nhắc nhở.

“Nhưng, trong quy tắc có đề cập tới, người ch*t không xuất hiện trong gương, vậy thì có thể trong điện thoại cũng thế."

Ngay khi tôi nói xong, một bàn tay lạnh lẽo đặt lên vai tôi, và tôi run rẩy vì sợ hãi.

Khi tôi thoáng nhìn thấy đôi bàn tay đó, trái tim tôi gần như nhảy ra khỏi cơ thể.

Trên cổ tay nhợt nhạt, có những vết cắ.t sâu.

Đó là Đoàn Ninh Ninh.

Mái tóc đen dài của cậu ấy rủ xuống cổ tôi, vô hồn.

Bây giờ tôi cảm giác như thở thôi cũng rất đau.

"Đưa cho tôi, tóc của cậu."

Tôi không dám trì hoãn, kiềm chế đôi bàn tay đang run rẩy của mình, dùng dao cắt mái tóc dài của mình.

Giây tiếp theo, Đoàn Ninh Ninh cứng ngắc giơ tay đi tới trước mặt Tiêu Thần.

"Cho tôi, ngón tay của cậu."

Ngón tay? Muốn ngón tay?

Tiêu Thần sững sờ, tôi đứng sau lưng anh ấy nên lúc này không thể nhìn rõ biểu cảm của anh ấy.

"Khi người đã ch*t đưa ra yêu cầu với bạn, buộc phải đồng ý, nếu không sẽ phải gánh chịu hậu quả.”

Tôi toát mồ hôi lạnh, khẽ hỏi: "Lớp trưởng, cậu thật sự muốn… Trong quy tắc không đề cập đến hậu quả của việc không đồng ý."

Hậu quả tự chịu, đó là một lời nói mở.

Tôi nghĩ rằng có cơ hội thay đổi.

Nhưng đề xuất này ngay lập tức bị ba bạn học phía sau từ chối.

"Quá mạo hiểm, cậu không thể đánh cược với mạng sống của chúng tôi!"

Vì sợ bị liên lụy, họ liên tục thúc giục: "Mau cho đi, còn hơn cả chúng ta ch*t hết!"

Mùi hôi thối trên người Đoàn Ninh Ninh tràn ngập không gian chật hẹp, đồng thời trên đầu trên nắp thang máy còn phát ra tiếng gõ cửa kỳ lạ.

Tôi đã quen thuộc với hành động gõ gõ của x.ác ch*t.

Khi không gi*t đủ ba người để được hồi sinh, các khớp xương của x.ác ch*t cứng đờ.

Cũng có thể nói, chúng tôi bị bao vây rồi.

Tiêu Thần lấy da.o ra, tôi nghe thấy anh ấy hít một hơi thật sâu, sau đó nhắm mắt lại hướng con da.o về phía ngón tay út của mình!

Anh ấy không thể nhịn được mà cúi người xuống.

Nghe âm thanh nghẹn lại vì đau đớn, môi tôi không khỏi run rẩy.

Mọi người chỉ thở phào nhẹ nhõm, nhưng Đoàn Ninh Ninh lại nhắm mắt làm ngơ trước ngón tay đó.

Xoay người lại, cậu ấy đi đến trước mặt một người bạn học khác là Trương Lan.

Lần này, thứ cậu ấy muốn là.

"Hãy cho tôi, trái tim của cậu."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom