• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Sinh tồn trong nhà tang lễ (1 Viewer)

  • Chương 4 END

13.

Trái tim…

"Không được, cái này không được!" Trương Lan sợ hãi lắc đầu.

Một câu nói mỉa mai thốt ra từ miệng tôi: "Đưa đi, còn hơn là tất cả chúng ta đều ch*t."

Đôi mắt trắng bệch kỳ lạ của Đoàn Ninh Ninh nhìn chằm chằm vào anh ta.

Trương Lan là người khai man trong phòng thi, anh ta nói rằng mình tận mắt nhìn thấy Đoàn Ninh Ninh gi.an l.ận.

"Không có trái tim, tôi sẽ ch*t, đến hay đi đều ch*t thì chi bằng đấu một trận!"

Trương Lan nghiến răng, nhưng ngay khi lời vừa nói ra, một con da.o đâ.m thẳng vào trái tim cậu ta.

Cậu ta sững sờ không tin được.

Người làm việc đó chính là người bạn tốt bên cạnh cậu ta.

Là một chàng trai cao gầy với mái tóc húi cua, hai người này từng là bạn cùng giường tầng trong ký túc xá, chơi rất thân. Khi Đường Kiều Kiều bắ.t n.ạt Đoàn Ninh Ninh, họ cũng là những người hỗ trợ.

Tiếng thét tu.yệt vọng vang lên từ thang máy.

Khi hai nhóm còn lại nghe thấy âm thanh này liền cạy mở cửa thang máy, họ sững sờ trước cảnh tượng bên trong.

Không gian nhỏ tràn ngập mùi ta.nh không thể tiêu tan.

Ba th.i th.ể nằm trên mặt đất.

Lớp trưởng và tôi là hai người cuối cùng sống sót.

“Trương Lan bị bạn cùng phòng Đỗ Khải Huân đâm, nhưng trước khi ch*t cậu ta còn gi*t ch*t đối phương, như vậy chỉ còn lại 3 người."

Tôi tường thuật lại mọi chuyện

"Chỉ có số chẵn người sống mới có thể thoát ra khỏi một không gian chật hẹp."

"3 người, nếu không có ai ch*t, vậy thì chẳng có ai có thể ra khỏi thang máy."

Vì vậy, tôi đã cùng lớp trưởng gi*t ch*t người kia.

Tôi đã nói rất thẳng thắn, dù sao bây giờ không có sự l.ên á.n đạo đức.

Không ai đủ tư cách để đổ lỗi cho bất cứ ai, các bạn học khác cũng vừa trải qua điều tương tự.

Ba nhóm đi ra, chỉ còn lại một nửa số người có thể sống sót trở về.

Tại thời điểm này, một quy tắc đặc biệt đã được ban hành.

"Tìm ra ba ruột của con Đoàn Ninh Ninh, sẽ có thêm phần thưởng."

14.

Ai đã ức hiếp Đoàn Ninh Ninh? Tôi lập tức nhìn về phía nghi phạm lớn nhất.

Bạch Thiên Lăng.

Anh ta là một kẻ bắ.t n.ạt học đường, cao lớn và quyền lực, cậy mình giàu có mà qu.ấy r.ối các cô gái.

"Tôi chưa bao giờ chạm vào cậu ấy!"

Bạch Thiên Lăng vội vàng nhảy dựng lên để phủ nhận, nhưng các bạn học khác tàn nhẫn vạch trần nó.

"Ha, tôi đã thấy cậu mấy lần vây quanh Đoàn Ninh Ninh, lại còn táy máy tay chân."

"Tôi cũng nhìn thấy, cậu ta kéo Đoàn Ninh Ninh đến nhà kho của trường, cậu ấy vừa khóc vừa mắng, không phải cậu đã nói trong ký túc xá sớm muộn gì cậu cũng sẽ ngủ với cậu ấy sao?"

"Cái đó, tất cả đều nhìn thấy trong video, cậu ấy bị Đường Kiều Kiều l.ột tr.ần tru*ng, tôi không cần thứ hư hỏng như thế!"

Mặt Bạch Thiên Lăng đỏ bừng vì tranh cãi, anh ta chỉ thẳng vào lớp trưởng.

"Đúng rồi, tôi thấy cậu ta và Đoàn Ninh Ninh hôn nhau trên sân thượng, bọn họ là một cặp, đứa bé chắc chắn là của cậu ta!"

Tiêu Thần? Tôi cười thành tiếng.

Bây giờ ngón tay cậu ấy bị chặt đứt, yếu ớt đến mức không thèm nói, càng không thèm phản bác, dựa vào tường nhắm mắt lại.

Một người là lớp trưởng với tính cách và thành tích học tập xuất sắc, người kia là kẻ bắ.t n.ạt học đường với thành tích xấu.

Không ai tin lời nói của Bạch Thiên Lăng.

Khi tôi đứng dậy, tôi tìm thấy một quả bóng giấy trong túi.

Ai đã bỏ nó vào đây? Tôi nghi ngờ mở ra.

Ngay lập tức, đồng tử của tôi co lại vì dòng chữ nguệch ngoạc trên tờ giấy viết nguệch ngoạc.

"Mau chạy đi, Tiêu Thần là người ch*t sống lại!"

15.

Đùa cái gì vậy, là Bạch Thiên Lăng đang hãm hại người ta đúng không?

Tôi sát cánh chiến đấu với Tiêu Thần suốt chặng đường, cậu ấy có bình thường hay không tôi còn không biết sao?

Nhưng chờ đã.

Tôi chợt nhớ ra một chuyện.

Hôm nay tôi là người thứ hai đến nhà ta.ng lễ, người đầu tiên là…

Chính là Tiêu Thần.

Nhưng rõ ràng cậu ấy đã mấy ngày rồi không trở lại trường học, cậu ấy biến mất từ khi nào?

Dường như là sau t.ai n.ạn của Đoàn Ninh Ninh.

Tâm trí tôi rối loạn, chút cảm thức đó khiến tôi vô thức im lặng.

Nhưng nếu đó là sự thật thì sao…

Cũng may sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào Bạch Thiên Lăng, vì vậy tôi lặng lẽ đứng dậy lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.

Quy tắc nói: Người ch*t không để lại bóng trong gương.

Liệu người ch*t được sống lại có tuân theo quy tắc tương tự không?

Chắc chắn đó không phải sự thật, tôi cảm thấy bức bối đến mức mà cứ cầu nguyện liên tục đây chỉ là một báo động sai lầm.

Nhưng khi phóng to bức ảnh lên, tôi choáng váng.

Trong ảnh, mọi người khác đều có mặt.

Chỉ có điều là không có Tiêu Thần!

Lúc này, trên khóe miệng Tiêu Thần xuất hiện một nụ cười kỳ qu.ái.

Anh ấy đứng dậy đi thẳng về phía Bạch Thiên Lăng, tâm trí tôi gầm lên, dùng hết toàn bộ sức lực của mình trong cuộc đời này mà hét lên.

"Mau chạy đi, Tiêu Thần là người ch*t sống lại!"

Nhưng đã quá muộn.

Tiêu Thần đã đâm vào sau lưng Bạch Thiên Lăng rồi.

"Cậu nói đúng, tôi thích Đoàn Ninh Ninh."

Gi*t ch.óc đột ngột khiến tất cả mọi người sợ hãi đến mức ngây ngốc ra.

Lúc này tôi mới nhận ra, dưới ánh đèn, ánh mắt Tiêu Thần không có một chút ánh sáng nào.

Hóa ra vào ngày Ninh Ninh xảy ra t.ai n.ạn, cậu ấy gặp t.ai n.ạn xe hơi trên đường đến bệnh viện.

"Tôi đã tỏ tình với Ninh Ninh, nhưng cô ấy không chấp nhận, cô ấy nói chúng tôi xuất thân nghèo khó như nhau, nếu chúng tôi ở bên nhau sẽ trở thành mục tiêu chỉ trích của tất cả mọi người, cô ấy bảo tôi lấy đại cuộc làm trọng, dù sao chúng tôi thực sự không thể gây rối với các người."

Ánh mắt lạnh lùng của anh ấy quét qua mọi người.

“Cô ấy nhẹ nhàng nói rằng dù sao nửa năm nữa cô ấy cũng sẽ tốt nghiệp, đợi đến khi chúng tôi có được công việc chúng tôi muốn, có đủ sức mạnh tài chính, thì mọi chuyện sẽ tốt hơn."

"Cô ấy chưa bao giờ kể chi tiết cho tôi chuyện gì đã xảy ra với cô ấy."

Tiêu Thần tránh né đâm vào điểm yêu của Bạch Thiên Lăng, anh ấy muốn từ từ tra tấn cậu ta, thẩm vấn cậu ta.

"Cậu đã làm cái qu.ái gì với Ninh Ninh để khiến cô ấy tự s*t?"

16.

Bạch Thiên Lăng nói rằng đứa trẻ đó không phải là của mình.

Nói chính xác, cậu ta thật sự không biết đứa trẻ là của ai.

Khuôn mặt cậu ta đẫm m.áu, vẻ mặt đau đớn g.ớm gh.iếc.

"Hôm đó tôi mời hai người bạn ký túc xá đến chơi trong khách sạn do chú tôi mở, chúng tôi uống rất nhiều rượu. Lúc đó tôi tình cờ thấy Đoàn Ninh Ninh đang làm lễ tân bán thời gian ở đó, tôi… Tôi đã lén cho người bỏ thuốc vào thức ăn của cậu ấy rồi đưa cậu ấy đến khách sạn… Cái này cũng không thể trách tôi vì tôi đã uống rượu!"

Tôi siết chặt nắm tay đến mức m.áu chảy ra cũng không cảm nhận được.

"Sau đó, Đoàn Ninh Ninh muốn báo cảnh sát, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, tôi nói với cậu ấy rằng tôi đã quay lại toàn bộ tất cả quá trình."

"Tôi nói cậu ta cứ báo cảnh sát, chúng tôi cũng không nhất định sẽ xảy ra chuyện, nhưng đời này của cậu ta coi như xong rồi."

"Lúc đó cậu ta đã thỏa hiệp, nhưng tôi không ngờ cậu ta lại mang thai… Mang thai thì có thể phá, cậu ta không tìm tôi lấy tiền để phá thì trách ai? Lúc đó có nhiều người như vậy…"

Tiêu Thần không để cho cậu ta tiếp tục nói.

Cậu ấy rạch cổ họng Bạch Thiên Lăng.

Chàng trai trẻ lịch lãm ôn hòa bị vấy bẩn, cậu ấy giờ là một con qu.ỷ đến để bá.o th.ù.

"Ở đây, là chấp niệm của tôi, cũng là nơi âm dương giao nhau.”

"Các bạn học, hãy tận hưởng những ngày cuối cùng của cuộc đời đi."

Các bạn học hoảng loạn bỏ chạy, không biết ai hét lên rằng có một phòng nghỉ ở đối diện, bây giờ mọi người chạy đến đó như đi.ên.

"Phòng nghỉ rất an toàn, nhưng chỉ có 6 người được phép vào cùng một lúc, nếu quá số người thì sẽ không còn an toàn nữa.”

Mọi người đều quyết tâm phải giành được, ánh mắt dữ tợn.

Chỉ cần đi vào là có thể sống sót!

Có người bước vào trước, giây tiếp theo bị người phía sau kéo lại, tôi bị bạn nam trước mặt cố chen chân xô ngã, chúng tôi lập tức xô xát với nhau.

Giờ phút này, chúng tôi còn hung dữ hơn cả dã thú.

Tôi đẩy mạnh đầu gối đánh vào vết thương của bạn nam, cậu ta hét lên đầy đau đớn, tôi nhân cơ hội quay người sang một bên rồi chen vào!

Đóng cửa, khóa lại, tất cả chỉ trong một lần.

Vô số qu.ái vật loạng choạng xung quanh, những bạn học bị bỏ lại đang cúi lạy sát đất trước cửa, hèn mọn cầu xin chúng tôi cho chúng vào.

Nhưng chỉ có sáu người có thể vào phòng, sao để cho thêm những người khác vào được.

Tôi thở hổn hển, trong tầm nhìn mờ ảo của mình, những người bên ngoài đang bị qu.ái vật ăn thịt một cách thích thú.

Cô bạn học khập khiễng quỳ trên mặt đất lẩm bẩm.

"Thật tốt quá, cuối cùng cũng an toàn."

"Chúng ta thật sự có thể sống sót sao? Tại sao các quy tắc không nói khi nào nó sẽ kết thúc?"

"Ở lại đây luôn an toàn, chỉ cần đợi đến…"

Ngay khi mọi người liên tục an ủi cổ vũ lẫn nhau, bên ngoài, những con qu.ái vật bắt đầu đập cửa.

Niềm vui còn sống sót trên gương mặt bọn họ đều dừng lại, mà thay vào đó là vẻ hoang mang, tu.yệt vọng

Chỉ mất vài giây để cánh cửa sập xuống.

Các x.ác ch*t đang tiến lại gần chúng tôi.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy, tại sao quy tắc lại… mất hiệu lực?"

"Đây không phải là phòng nghỉ sao, chỉ có sáu người chúng ta!"

"Quy tắc không thể sai, nhưng vấn đề là…”

Tôi thưởng thức cảnh tượng tuyệt vời này, từ từ nói ra sự thật tàn khốc.

"Đây hoàn toàn không phải là phòng nghỉ trong quy tắc."

17.

"Nhưng rõ ràng vừa rồi có người nói…"

Tôi đã lợi dụng sự hỗn loạn để nói rằng có một phòng nghỉ ở đây, nhưng trên thực tế.

Nó chỉ là một căn phòng bình thường.

"Cậu cùng nhóm với lớp trưởng, tôi đã làm gì đắc tội cậu mà cậu lại hại tôi như vậy hả!"

Không phải đâu, tôi kiên nhẫn giải thích.

"Chính trong nhà x.ác, tôi phát hiện ra rằng cậu ấy đã ch*t từ lâu rồi."

"Bởi vì tủ đông bên cạnh Ninh Ninh, viết tên của Tiêu Thần."

Dưới cái nhìn tu.yệt http://xn--v-kxm.ng/ của họ, tôi từ từ kéo khóa kéo áo khoác xuống.

Để lộ quần áo bên trong.

Khoảnh khắc yêu thích của tôi là nhìn hy vọng của bọn họ bị đập tan.

"Không ai mặc đồ đỏ ở đây, đừng nói chuyện với người đó mặc đồ đỏ, cũng đừng nhìn vào con mắt đỏ."

Tôi không nhịn được mà bật cười.

"Xin lỗi, hôm nay tôi mặc đồ đỏ."

"Lời tôi nói ra không thể tin được."

"Cũng chính tôi là người đã gửi tin nhắn đe dọa đến tất cả các cậu"

Tôi có trong tay bằng chứng về những việc độc ác của bọn họ.

Nó đủ để hủy hoại nhóm cặn bã tự xưng là vượt trội này.

Đoàn Ninh Ninh và tôi ngồi cùng bàn, chúng tôi là bạn thân.

Chúng tôi từng bị bắ.t n.ạt cùng nhau, xử lý vết thương cùng nhau và chữa lành cho nhau.

Chúng tôi cổ vũ nhau, cố gắng chịu đựng thêm một chút vẫn còn nửa năm nữa, đợi đến lúc sau khi tốt nghiệp đi làm, là chúng tôi có thể thoát ra được rồi.

Cơ hội đi trao đổi của Ninh Ninh bị Đường Kiều Kiều thay thế.

Tôi biết cô ấy mơ ước muốn ra được nước ngoài trao đổi, vì vậy tôi nghĩ cách: "Cậu giả vờ đến gặp họ, lấy lòng tin của họ, sau khi cậu có được bằng chứng, chúng ta sẽ vạch trần bọn họ một lần nữa, vạch trần một cách triệt để luôn!"

Ninh Ninh đồng ý, nhưng ai ở lại, ai qua đó?

"Để tớ đi, tớ mạnh mẽ, tớ sẽ đi."

Ninh Ninh nhìn tôi, ánh mắt cậu ấy rất dịu dàng, cậu ấy nói rút thăm cũng được.

Cuối cùng, cậu ấy rút thăm ra là ở lại.

Tôi ngơ ngác cầm giấy thăm, nhưng Ninh Ninh giống như đã đoán trước được, lúc này tôi mới nhận ra mình đã bị lừa.

"Cậu lớn hơn tớ, là chị gái, làm sao có đạo lý để em gái đi được."

Tôi vặn lại: "Chỉ có vài ngày tuổi, tớ không phục."

"Ngay cả hơn một giây cũng là lớn hơn." Cậu ấy vẫn dịu dàng.

"Hơn nữa, tớ đã đối chọi với bọn họ lâu như vậy, nếu tớ đầu hàng, Đường Kiều Kiều sẽ không tin."

"Bạn yêu, cậu đi qua đó, vậy vất vả cho cậu rồi, nhiệm vụ thu thập bằng chứng giao toàn bộ cho cậu.”

Tôi chịu đựng cơn buồn nôn của mình mà đi tỏ ra thân thiện với Đường Kiêu Kiều.

Mỗi lần nhìn thấy Ninh Ninh bị đánh, tôi chỉ muốn nhéo ch*t chính mình, nhưng Đường Kiều Kiều không thoải mái, cậu ta bảo người giữ chặt Ninh Ninh rồi đưa tàn thuốc cho tôi.

"Hừm, không phải là chị em tốt sao?"

Tay tôi run rẩy, tôi không muốn diễn, tôi không thể chịu đựng được nữa.

Tôi nghĩ ngọc nát thì đá tan*.

*Ngọc nát đá tan: Ý chỉ đồng quy vu tận, cùng ch*t

Nhưng ánh mắt của Ninh Ninh vẫn dịu dàng như vậy, ánh mắt cậu ấy im lặng nhắc nhở tôi.

“Đừng để việc sắp thành lại hỏng bét.”

Tôi cúi xuống ấn tàn thuốc vào cánh tay Ninh Ninh.

Đêm đó, tôi cũng dùng tàn thuốc để ấn xuống cùng một vị trí trên cánh tay.

Ninh Ninh nói tôi ngu ngốc, tôi vừa khóc vừa lắc đầu.

"Tớ chỉ muốn nhớ rõ, nhớ rõ rằng cậu đã đau đớn đến mức nào."

Tôi đã làm đúng nhiệm vụ của mình, tìm thấy bằng chứng cho thấy Đường Kiều Kiều đã hối lộ mọi người.

"Lần này, tớ phải giúp cậu lấy lại vị trí của cậu!"

Tôi thề, nhưng vào ngày tôi chuẩn bị giao chứng cứ, Ninh Ninh đã ch*t.

Chính là t.ự t*.

18.

Tôi không tin cậu ấy sẽ tự s*t.

Chúng tôi là những cô gái mà lòng tự trọng đã bị ch.à đạ.p từ lâu, nhưng chúng tôi vẫn gắn bó với nhau, cố gắng sốt sót.

Cố gắng nhìn giống như một con người.

Đó là mục tiêu của chúng tôi.

Cậu ấy rõ ràng đồng ý với tôi rằng sẽ cùng nhau trải qua sinh nhật tuổi 20, 30 và 40.

Người đáng ch*t vĩnh viễn không phải là chúng tôi.

Vài ngày sau, tôi nhận được một lá thư từ cậu ấy.

Ngoài ra còn có nhiều quà tặng.

Chỉ khi đó tôi mới biết tất cả những gì cậu ấy đã trải qua phía sau.

Nỗi đau không thể diễn tả được đang đè nát tôi, nhưng tôi biết rằng những thứ này không được bằng một phần mười nghìn những gì Ninh Ninh đã phải chịu đựng.

Cho dù đêm có tối đến mấy thì vẫn luôn có ánh sáng.

Nhưng tại sao sự đau khổ của chúng tôi lại không thể chấm dứt?

"Tiểu Đồng, tha thứ cho tớ, ở đây quá đau đớn, tớ phải đi đây, tớ thực sự muốn cùng cậu trải qua từng sinh nhật, tha thứ cho tớ, cầu xin cậu, nhất định phải tha thứ cho tớ.”

Tối 7/7, trên địa bàn thành phố G xảy ra t.ai n.ạn giao thông nghiêm trọng.

Một chiếc xe buýt đã gặp t.ai n.ạn trên đường đến nhà ta.ng lễ, báo cáo rằng có 38 sinh viên từ khoa XX của Đại học A đã có mặt trên xe, 32 người trong số họ đã ch*t tại chỗ và 6 người được đưa đến một bệnh viện gần đó để điều trị nhưng 5 người không qua khỏi.

Chỉ có 1 người sống sót.

Ninh Ninh, cậu nói đúng.

Trên thế giới này, thực sự là những người có quyền lực tạo ra quy tắc, đó là một lẽ thường trong thực tế mà chúng ta không thể đảo ngược.

Chúng ta chỉ có thể tin vào lẽ trời, tin vào thiện ác hữu báo*.

*Thiện ác hữu báo: Ý chỉ dù ác hay thiện bạn cũng sẽ nhận được báo ứng phù hợp.

Tin rằng ác giả sẽ có ác báo là những thứ viển vông hão huyền.

Nếu vậy, chúng ta chỉ có thể chấp nhận tất cả các quy tắc.

Vậy còn ở thế giới khác thì sao?

Chúng ta có thể có quy tắc riêng của mình không?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom