1.
Ký chủ thứ tư bởi vì không chịu được bạo lực học đường mà tự tử.
Vào lúc cô ấy đang trên đường đi ăn trưa cùng các bạn cùng lớp, từ lầu 5 nhảy xuống.
Thân thể nặng nề rơi xuống, phát ra tiếng động thật lớn.
Một nữ sinh ngẩn người hai giây, hét chói tai: "Má ơi! Là chị Xuân!"
Cậu bạn trai bên cạnh cũng bị doạ đến choáng váng, sau khi phản ứng lại, liền lấy áo đồng phục che mắt cô ấy, kéo cô ấy đến một nơi khác:
"Đừng nhìn những thứ không sạch sẽ, cẩn thận bị quỷ ám!"
Một số nữ sinh nhút nhát đã khóc thét lên:
"Có bệnh không vậy, muốn chết thì tự đi nhảy trong núi đi, một hai nhảy trong trường học.”
"Làm tôi sợ muốn chết! Đêm nay chắc chắn sẽ nằm mơ thấy ác mộng!"
"Thật kinh tởm! Sắp thi đại học rồi, chúng ta phải làm sao đây!"
"Đừng nói nữa! Đến lúc đó người ta thành quỷ cũng sẽ không tha cho cậu đâu."
Một số nam sinh cá biệt gan dạ lấy điện thoại ra bắt đầu chụp ảnh:
"Nhanh, đăng lên mạng đi!"
"Trường chúng ta sắp nổi tiếng rồi!"
"Đây là tổn thất tinh thần lớn đối với tôi, yêu cầu nhà trường bồi thường!"
"Ảnh chụp hiện trường này có thể bán bao nhiêu tiền đây? Ba nghìn đồng một gói ảnh thì sao?"
Lúc này chính là lúc tôi xuyên vào trong cuốn sách này.
Linh hồn tôi trôi nổi trong không trung, nhìn thấy một đám khuôn mặt non nớt, lại nói những lời đáng ghê tởm.
Xem diễn, chế giễu, chửi rủa, thờ ơ.
Hệ thống bên cạnh phát ra ánh sáng trắng, thao thao bất tuyệt kể cho tôi nghe:
[Đây là người thứ tư bị bức điên rồi.]
[Hiện tại cô có thể thay thế được bọn họ, trở thành nữ chính mới trong câu chuyện này.]
[Đây là một bộ ngược văn, bị bắt nạt là số phận của cô, cô cũng không thể chống lại được.]
[Thế nhưng, cô có thể đợi, đợi sau này nam chính đến cứu rỗi cô...]
Nó còn chưa nói xong, tôi đã bóp cổ nó, cảm nhận được dòng điện xẹt xẹt trong lòng bàn tay.
Hệ thống sợ tới mức lắp bắp: [Ký chủ... bình ... tĩnh lại ...]
Tôi nở nụ cười: [Tôi cần một thằng đàn ông đến cứu tôi sao?]
[Hắn cũng xứng?]
Còn không phải là một đám ác nhân sao.
Tốt quá rồi.
Tôi cũng là loại người này.
2.
"Xuân Sanh, em là lớp phó học tập, nhớ thu tiền quỹ lớp trước giờ học thứ hai."
Tôi bước ra khỏi văn phòng, ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu lên trên người.
Thời gian lại một lần nữa quay trở lại ba tháng trước.
Ba tháng, có thể làm được rất nhiều việc.
Chuẩn bị cho kỳ thi, tổng hợp ôn tập, thu thập tài liệu.
Và, lên kế hoạch trả thù.
Vừa bước vào lớp học, đám đông vừa mới còn đang ồn ào cũng trở nên im lặng.
Thấy tôi, mấy nữ sinh nhìn nhau cười.
Như đã hẹn nhau một bí mật nào đó, cố ý làm mặt quỷ.
Đây là một loại thủ đoạn tẩy chay thường thấy.
Bọn họ muốn cho đối phương nghĩ chính mình đã mắc lỗi trong ăn mặc hoặc là ngoại hình.
Ngượng ngùng lặp đi lặp lại tìm kiếm khuyết điểm trên người chính mình.
Nhưng thực ra, đó chỉ là mồi nhử để bọn họ hù người mà thôi.
Tôi quét một vòng lớp học, những kẻ chủ mưu đang háo hức chờ xem tôi xấu mặt.
Tưởng Mộng Vân, Hạ Thành Dương, La Hi, Chu Hào...
Bọn họ nói không sai.
"Tôi" thành quỷ cũng sẽ không tha cho bọn họ.
Vậy thì như ý bọn họ mong muốn.
Thẩm phán bắt đầu.
3.
“Mọi người vui lòng nộp tiền quỹ lớp tháng này cho tớ, tớ sẽ ghi lại."
Tôi từ bục giảng bước xuống, các bạn học sinh tự giác rút ví ra khỏi cặp.
Đường đi thu được hơn mười người, đến lượt nhóm cuối cùng, Hạ Thành Dương ngồi ở cuối lớp ho lớn một tiếng.
Các bạn học sinh đang lục lọi trong cặp liền im lặng thu tay lại.
Tưởng Mộng Vân chống tay lên bàn trò chuyện vui vẻ với bạn cùng bàn, những người khác cúi đầu viết viết vẽ vẽ trên giấy nháp, hoặc lật sách to tiếng.
Trước mặt bọn họ, tôi giống như một con người vô hình.
Bọn họ cứ như thế tùy ý bỏ tôi sang một bên.
Cái gọi là bắt nạt, đều không phải chỉ là xung đột về thể chất.
Không tiếng động mà xa lánh cũng sẽ mang lại áp lực nặng nề.
Tôi ngoảnh mặt làm ngơ, lần nữa nhẹ giọng nói: "Mọi người vui lòng nộp tiền quỹ lớp tháng này cho tớ, tớ sẽ ghi lại."
Tưởng Mộng Vân đang trò chuyện về tin tức giải trí với La Hi cố tình hỏi to: "Không phải tháng trước mới nộp rồi sao? Lại hết rồi?"
"Chi tiết chi tiêu cụ thể cậu có thể hỏi lớp trưởng và giáo viên chủ nhiệm."
Giọng tôi vẫn bình tĩnh: "Tôi chỉ đang thực hiện nhiệm vụ của ủy viên sinh hoạt."
"Ngon! Uỷ viên sinh hoạt?"
Hạ Thành Dương lười biếng ngáp một cái rồi chế giễu:
"Chức vụ uỷ viên sinh hoạt to lắm à?
"Được cái lông gà thì làm lệnh chỉ thôi."
Tuỳ tùng của hắn Chu Hào vội vàng cười hì hì vuốt mông ngựa phụ hoạ:
"Một đứa nhặt rác mà cũng có thể làm uỷ viên sinh hoạt, cười chết mất, ha ha ha ——"
"Đúng thế, nhặt rác, cậu định đem tiền bán phế liệu làm quỹ lớp à?"
Mấy nam sinh khác thấy thế cũng bắt đầu hò hét:
"Chị Xuân nhặt rác! Giờ gọi là chị Xuân Rác nhỉ ——"
"Từ giờ gọi là rác đi, rác và phế liệu mới hợp với nhau."
"Rác —— rác ——"
Tưởng Mộng Vân ở bên cạnh đang xem kịch cao giọng nói, cố tình xụ mặt: "Đủ rồi! Nói cái gì đấy!"
Cô ta lên tiếng ngăn cản trò hề của đám nam sinh, giống như đang đóng vai nhân vật chúa cứu thế:
"Nói cái gì rác hả? Có gia giáo không vậy?"
Tôi tất nhiên sẽ không cho rằng cô ta đang tốt bụng ra mặt giúp đỡ tôi.
Tôi và cô ta quen nhau nhiều năm như vậy, tôi biết đây chỉ là mặt nạ giả nhân giả nghĩa của cô ta.
Hạ Thành Dương lười biếng đứng dậy đi vệ sinh, đi ngang qua bên người tôi, thấy tôi nước mắt lưng tròng, cười nhạo một tiếng, ái muội mà nói: "Ơ, sắp khóc rồi à? Tội nghiệp quá."
“Cậu gọi tôi một tiếng anh trai, tôi liền sẽ không bắt nạt cậu nữa đâu, ha ha ha.”
Nhìn bóng dáng hắn biến mất sau cánh cửa lớp học, sắc mặt của Tưởng Mộng Vân khẽ đổi.
Cô ta thích Hạ Thành Dương.
Đây là điều ai cũng biết.
Tôi cũng không ngoại lệ.
Nhưng hôm nay, tôi lại muốn cố tình làm con chim đầu đàn không biết nhìn xa trông rộng.
Tôi kéo lấy ống tay áo của Tưởng Mộng Vân, cố ý ăn nói khép nép mà cầu xin cô ta: “Mộng Vân, hay là cậu nộp tiền quỹ lớp đi trước đi, không thì thầy sẽ mắng tớ mất…”
“Đừng chạm vào tao!” Tưởng Mộng Vân không kiên nhẫn hất tay tôi ra, “Vừa rồi không nên giúp mày nói chuyện mới phải.”
“Mày rửa tay chưa vậy? Bẩn thỉu thế!”
“Cút đi chỗ khác, ngày nào cũng đòi tiền lớp, ai biết mày có lấy tiền lớp rồi không!”
“Thích tiền như vậy, sao không đi ăn xin đi!”
Mặt ngoài, tôi mím chặt môi, nước mắt lung lay sắp đổ, để mặc cho Tưởng Mộng Vân chì chiết tôi.
Nhưng trong lòng lại đang thúc giục.
Mắng nữa đi, mắng càng khó nghe càng tốt!
Lại mắng càng tàn nhẫn một chút đi!
Bởi vì phấn khích, tôi thậm chí cảm thấy vành tai mình hơi hơi nóng lên.
Liếc mắt nhìn qua đám người đang xem kịch, tôi liếc thấy túi đựng bút của mình đang đặt yên lặng trên bàn học.
Mà từ góc khuất bị túi đựng bút che khuất.
Lại tỏa ra ánh sáng phản chiếu từ ống kính máy quay.
4.
Lúc tiếng chuông báo vào học vang lên, đám đông cũng dần tan đi.
Tôi lặng lẽ trở về chỗ ngồi.
Trong lớp không ai nguyện ý muốn ngồi cùng tôi, tôi đều ngồi một mình.
Chuyện này cũng nhờ vào việc Tưởng Mộng Vân “vô tình” tiết lộ bí mật gia đình tôi - cha tôi là người nhặt ve chai.
Trước khi tôi xuyên qua.
Trong sách có một chương, nói là trong nhà vệ sinh nữ, Mạnh Xuân Sanh chính tai nghe thấy Tưởng Mộng Vân khoa trương thảo luận với người khác.
“Các cậu không biết đâu, nhà Xuân Sanh bẩn đến mức nào! Trời ơi! Tôi nhìn thấy ngón tay của cha cậu ta, bẩn đến mức không nhìn ra màu sắc nữa!”
“Sau này các cậu phải cẩn thận đồ đạc của mình nhé, tôi nghe nói nhiều người nhặt ve chai đều là trộm cắp!”
“Trộm cắp điện thoại, máy tính bảng, rồi đem đi bán ve chai...”
Sau lại vào tiết thứ hai, cô giáo đã chuyển Tưởng Mộng Vân bạn cùng bàn của Mạnh Xuân Sanh sang nhóm khác.
Tất nhiên, đó là do Tưởng Mộng Vân tự đề xuất.
Nguyên nhân là vì cô ta ngửi thấy mùi trên người Mạnh Xuân Sanh, thân thể của mình liền phát ngứa.
Thật là buồn cười.
Mạnh Xuân Sanh đã từng sợ các bạn học ghét bỏ, quần áo đồng phục của cô ấy mỗi ngày đều phải thay một lần.
Trong tiết trời giá rét đều dùng nước lạnh để giặt quần áo, hai bàn tay bị đông cứng đến đỏ ửng cũng không cảm thấy đau đớn.
Chỉ nghĩ, phải sạch sẽ hơn một chút, như vậy mọi người sẽ không hiểu lầm cô nữa.
Tư tưởng cố hữu của thế gian thật dữ dội, đây không phải là thứ mà đôi vai cô có thể gánh vác.
Trong góc khuất mà mọi người không nhìn thấy, tôi lén lấy điện thoại ra khỏi túi bút.
Đây là một chiếc điện thoại cũ rất cũ, cũng là chiếc điện thoại cũ mà cha của Mạnh Xuân Sanh nhặt được lúc nhặt rác, thấy người khác vứt đi, nhặt về cho cô ấy dùng.
Lúc đó ông ấy coi chiếc điện thoại này như một báu vật, cười đến mức mắt cong thành một đường mỏng: "Sanh Sanh, con xem đồ tốt này nè!"
Cũng nhờ chiếc điện thoại cũ này, so với điện thoại màn hình lớn hiện nay, nó có thể được cất giấu cẩn thận hơn trong túi bút của tôi.
Tôi kéo thanh tiến trình, trên màn hình điện thoại là khuôn mặt vênh váo tự đắc của đám người Hạ Thành Dương.
Hoàn chỉnh mà lại tái hiện một lần nữa tất cả những gì đã xảy ra trước đó.
Tôi nhẹ nhàng nhét điện thoại vào ngăn của ba lô.
Nhìn đồng hồ trên tường.
Còn năm tiếng nữa.
Bình luận facebook