12.
Đêm qua, tôi ngủ một giấc ngon lành.
Trong mơ, mơ thấy một người đàn ông tóc bạc phơ, cưỡi một chiếc xe ba bánh, cười tươi rói vẫy tay với tôi:
"Con gái, đổi tên đi, tên Xuân Sanh trước kia không phải con nói không dễ nghe sao?”
"Hôm nay cha đi thu gom phế liệu, gặp được một cô giáo, cô ấy bảo có thể đổi chữ 'Sinh' thành chữ 'Sanh', chữ 'Sanh' đầu 'Trúc', viết ra đẹp hơn nhiều, đúng không!”
"Cha không có học thức, để con chịu khổ rồi!”
"Cố gắng thêm mấy năm nữa, đợi con học đại học, tiền đồ nhất định sẽ hơn cha!"
...
Sáng hôm sau, tôi xin nghỉ.
Nhìn thấy cư dân mạng truy ra thân thế gia đình của Tưởng Mộng Vân và Hạ Thành Dương: Hóa ra hai nhà hợp tác mở một nhà hàng.
Việc này cũng khó trách Tưởng Mộng Vân và Hạ Thành Dương lúc nào cũng quấn lấy nhau.
Thì ra hai nhà còn là bạn bè.
Tuy nhiên rất nhanh, nhà hàng của bọn họ đã bị người ta đăng bài lên mạng xã hội để chỉ trích, một lúc sau, đánh giá của bọn họ trên một nền tảng nhà hàng giảm xuống còn 1 sao.
Có một khách hàng đã từng đăng ảnh, nói hắn ở nhà hàng ăn cơm gặp phải con gián, nhưng cha mẹ Tưởng Mộng Vân lại cắn ngược lại một cái, nói hắn lừa bịp tống tiền.
Có người lại bình luận nói hai nhà hàng này đã mở cửa ở địa phương trong nhiều năm, sớm thành rắn đầu đàn, chỉ cần bọn họ mở cửa hàng nhượng quyền, các cửa hàng ăn uống nhỏ cạnh họ sẽ bị họ bắt nạt đến mức phải đóng cửa chuyển nhượng.
Có người kéo băng rôn đến trước cửa nhà hàng, tố cáo nhà hàng ăn uống không vệ sinh, định giá hỗn loạn với Cục Thương mại và Sở Giám sát thị trường.
Nhà hàng của cô ta thất bại thảm hại, trước cửa có thể giăng lưới bắt chim.
Chỉ mới hai ngày trôi qua.
Ngành ăn uống là ngành coi trọng khách hàng nhất.
Không có khách hàng, nguyên liệu, nhân viên và tiền thuê nhà của gia đình cô ta đều là một khoản chi phí không nhỏ.
Tưởng gia không dám mở cửa, Tưởng Mộng Vân bị cha mẹ dẫn đến cửa nhà tôi để xin lỗi tôi.
"Xuân Sanh, xin lỗi," Tưởng Mộng Vân khóc lóc thảm thiết, "Cậu buông tha tớ đi!”
"Cậu muốn bao nhiêu tiền chúng tôi đều đồng ý."
Tôi lại không trả lời, ai biết cô ta có ghi âm hay không.
Về tiền bạc, lẽ nào tôi lại thiếu tiền đến vậy?
"Cậu tìm tớ cũng vô dụng." Tôi tốt bụng rót cho cô ta một cốc nước, tốt bụng mà nói, "Cậu bị bắt nạt, phải đi báo cáo với thầy cô và phụ huynh chứ.”
"Cậu phải dũng cảm phản kháng."
Cô ta cắn răng ngẩng đầu, lông mi vẫn còn vương nước mắt, giọng nói đều đang run rẩy:
"Phản kháng... Phản kháng có ích gì!"
Nhìn thấy Tưởng Mộng Vân đầu tóc hỗn độn, hai mắt che kín tơ máu.
Mà mặt mày cha mẹ cô ta tiều tụy, lại khó nén căm hận đối với tôi.
Vẫn không cam tâm sao.
Còn muốn lật ngược thế cờ.
Tôi nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Cậu cũng biết phản kháng vô ích à.”
"Rất bất lực phải không?"
13.
Có bao nhiêu người cho rằng, những người bị bắt nạt ở trường là vì không biết chống trả, không biết phản đòn.
Luận điệu nạn nhân có tội sẽ không bao giờ vắng mặt.
Nhưng mà bọn họ lại không biết.
Sau khi bị bắt nạt ở trường không chỉ đơn giản là chỉ cần động mồm mép là có thể lật ngược tình thế.
Bắt nạt ở trường cũng được chia thành nhiều loại, có bạo lực thể chất, cũng có tẩy chay vòng vo.
Loại trước gây tổn thương thể chất, loại sau gây tổn thương tinh thần.
Bạn giống như một hòn đảo cô lập, xung quanh là biển cả mênh mông, kẻ bắt nạt có mạng lưới quan hệ của riêng họ, có vòng kết nối xã hội độc đáo của riêng họ.
Nếu chỉ là biện minh và tranh luận, một người không thể địch nổi đám đông, thậm chí còn sẽ trở thành trò cười, bị người ngoài hiểu lầm bạn đang sắp xù lông, thẹn quá hoá giận, bạn sẽ một lần nữa phải đối mặt với chế giễu nghiêm trọng hơn.
Làm sao để giành lại tiếng nói trong thế giới bị bọn họ chiếm đóng quả thật khó khăn.
Cũng không cần hy vọng sẽ có ai đứng ra nói vài lời tốt đẹp thay cho bạn.
Nhóm người này đã quen với càn quấy, lại thích bắt tay nhau.
Mạng lưới xã hội hiện có không thể phát triển lực lượng của bạn, vậy thì không bằng lại mở rộng chiến trường một lần nữa, thu hút lòng người mới.
Làm thế nào để xua tan đám mây mù này?
Trước tiên gậy ông đập lưng ông - khai thác những đặc điểm bị đại chúng phản cảm của bọn họ, phá hủy hình ảnh của bọn họ, phóng đại khuyết điểm của bọn họ, từ bên ngoài chậm rãi làm suy yếu tiếng nói của bọn họ, để dư luận nằm ở trong tay chính mình.
Lúc này, lại dùng bạo lực để ra tay.
Ăn miếng trả miếng, lấy bạo chế bạo.
Chẳng phải chỉ là đánh nhau đổ máu thôi sao?
Bảo vệ bản thân là bản năng tự nhiên.
Ai cũng sẽ dùng nắm đấm để đánh người.
Trước mặt cha mẹ của Tưởng Mộng Vân, tôi hạ lệnh trục khách ra khỏi nhà:
"Các người về đi.”
"Tôi sẽ không tha thứ, những đau khổ mà tôi đã phải chịu đựng——"
Tôi tuỳ ý chỉ tay vào Tưởng Mộng Vân, nở nụ cười:
"Cậu cũng cùng nhau chịu đi."
14.
Trên đường đi học, ở cổng trường gặp được các bạn học.
Nhìn thấy tôi, các bạn học thường ngày chỉ thờ ơ lạnh nhạt đều nhiệt tình đón tiếp.
Ngay cả hiệu trưởng cũng đích thân đưa tôi về lớp:
“Xuân Sanh à, nhà trường đã sắp xếp cho em giáo viên tư vấn tâm lý, nếu em có khó khăn gì thì cứ nói với nhà trường.”
Ở phía sau bọn họ, là các phóng viên đang cầm máy quay.
Tôi mỉm cười, xắn ống tay áo lên.
Cho bọn họ xem vết sẹo trên cánh tay tôi:
“Những vết sẹo này là do đám người Hạ Thành Dương dùng tàn thuốc vô tình làm bỏng, còn cái này nữa…” Tôi vén tóc, để lộ vết sẹo trên trán: “Cái này là do đám người Tưởng Mộng Vân và La Hi, lấy cái ly nhỏ đập vào trán em.”
Lãnh đạo nhà trường mồ hôi lạnh toát ra đầy trán.
Ban đầu bọn họ muốn cho phóng viên quay cảnh nhà trường quan tâm đến học sinh như thế nào, sắp xếp các biện pháp khắc phục.
Nhưng không ngờ tôi lại một lần nữa, công khai khoe vết thương của chính mình trước ống kính.
“Xuân Sanh, như vậy đi, em cứ về lớp trước đi, sắp đến giờ học rồi.” Hiệu trưởng tươi cười nói, “Chờ lúc tan học rồi chúng ta nói sau.”
Công lý muộn màng có còn là công lý không?
Quan tâm muộn màng có còn là quan tâm không?
Nữ chính ban đầu không phải là không tìm kiếm giúp đỡ từ bên ngoài, cô ấy đã tìm đến giáo viên chủ nhiệm, nhà trường, cảnh sát.
Không ai giúp cô ấy.
Nhà trường nhiều nhất chỉ nhất miệng nhắc nhở vài lần, khiến cho bọn họ lén giải hoà.
Không có lý do gì khác, phó hiệu trưởng và gia đình Hạ Thành Dương là họ hàng.
Tuy nhiên lần này, bọn họ tìm ra thân thế của Hạ Thành Dương, thì cũng đã cùng nhau điều tra người họ hàng này.
Vào lúc tan học, tôi gặp được Hạ Thành Dương ở ngoài cổng trường.
Hắn không mặc đồng phục, mệt mỏi nhìn tôi, rõ ràng đã đợi tôi lâu rồi.
Từ hôm nay trong miệng bạn học, tôi mới biết được điện thoại của Hạ Thành Dương đã bị gọi cháy máy, mỗi ngày đều nhận được tin nhắn chửi rủa.
Thậm chí nửa đêm hắn đi từ quán net về nhà, cũng bị người ta kéo vào hẻm đánh một trận.
Hắn thậm chí còn không dám bước ra khỏi cửa nhà.
Ảnh chụp Hạ Thành Dương bay đầy trời, trên mạng cũng tràn ngập bức ảnh ghép của hắn.
Hắn vốn dĩ chính là một kẻ không học vấn không nghề nghiệp, nhưng mà lúc phạm vi lan rộng, hắn mới biết được bộ dáng không coi ai ra gì trước đây của chính mình, hoành hành ngang ngược ở trường học, trong mắt người ngoài, chẳng qua chỉ là một kẻ hề.
"Chị Xuân, chúng ta nói chuyện đi."
Tôi nhìn về phía hắn, bình tĩnh nói: "Tôi tên Mạnh Xuân Sanh."
Hắn nhất thời cứng họng, suy sụp gật đầu: "Xuân Sanh, chúng ta... nói chuyện đi."
Hắn nói Chu Hào bị bạo lực mạng đến mức hai ngày không ngủ được một giấc, có người đào bới ra chuyện hắn đã từng trộm điện thoại của bạn cùng lớp, còn thu tiền bảo kê, nhà trường trực tiếp xử lý hắn thôi học.
Còn tài khoản mạng xã hội của La Hi cũng tràn ngập vào một đám người bình luận, bọn họ đào bới ra chuyện La Hi khoe khoang đồ hiệu, lại nghi ngờ cha cô ta từng tham ô nhận hối lộ, mặc dù nhà cô ta cực lực giải thích, nhưng Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật vẫn phải vào cuộc điều tra.
La Hi trực tiếp tạm nghỉ học ở nhà, nghe nói còn mắc bệnh trầm cảm.
"Cậu hại chúng tôi quá thê thảm." Hạ Thành Dương mím môi, cầu xin: "Cậu làm như vậy, với bạo lực mạng có gì khác nhau chứ!"
Tôi nhìn hắn, không nói một lời.
Lâu sau, mới chậm rãi nói:
"Tôi chưa bao giờ nói tôi là người tốt.”
"Tôi chỉ tin vào luật nhân quả báo ứng."
Hắn không thể tin nổi mà nhíu mày hỏi: "Nhưng như vậy, những video của cậu cũng bị lộ rồi! Bọn họ cũng sẽ tống tiền thông tin cá nhân của cậu, cũng sẽ treo cậu lên mạng!”
"Có thể sau khi cậu lên đại học, trên mạng vẫn sẽ có bài đăng của cậu.”
"Cậu đối xử với chúng tôi như vậy, cũng sẽ nhận được báo ứng giống như chúng tôi!”
“Tại sao cậu lại làm như vậy!"
Tôi không thèm để ý nói: “Thì sao nhỉ?”
“Giết địch một nghìn, tự sát ba trăm, cậu thấy tôi lỗ vốn sao?”
Hạ Thành Dương ngây ngẩn cả người.
“Tôi từ nhỏ đã không có cha mẹ, cha nuôi cũng đã qua đời, tôi không có bất kỳ người thân nào.”
“Không có bất kỳ tài sản nào, không có bất kỳ chức vụ nào, không có bất kỳ địa vị xã hội nào.”
“Đối với các cậu mà nói, tôi giống như một con chuột sống trong cống rãnh.”
“Các cậu có thể tùy ý bắt nạt, có thể tùy ý xúc phạm.”
“Bởi vì các cậu cảm thấy chuột chỉ là chuột, đối với các cậu không gây ra bất kỳ mối đe dọa nào.”
“Nhưng chuột cũng có lòng tự trọng, cũng có sinh mệnh.”
“Chuột cũng là sống trên cùng một Trái đất với các cậu.”
Tôi cười lớn, nhưng khóe mắt lại rỉ ra nước mắt:
“Danh dự, bí mật, tin đồn, những thứ này tôi đều không quan tâm.”
“Tôi đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc, tôi có gì phải sợ?”
“Nhưng các cậu bỏ được sao? Bọn họ phấn đấu cả nửa đời người mới có được danh dự danh vọng.”
Tôi vốn dĩ chẳng có gì cả.
Lại sợ mất đi cái gì nữa?
Hạ Thành Dương lúc này mới ý thức được, đàm phán với tôi hoàn toàn không có khả năng.
Hắn không có bất kỳ cách nào để có thể làm tôi đắn đo.
Trò chơi này.
Là thế cục bế tắc.
“Cậu… cậu không sợ chúng tôi tự sát sao?” Hạ Thành Dương liếm môi, giọng nói đều đang run rẩy, “Cậu… cậu đã chuẩn bị bao lâu rồi?”
“Không sợ,” Tôi cười rộ lên, “Chúng ta ở dưới hoàng tuyền cũng có thể tiếp tục làm bạn học mà.”
Một luồng khí lạnh từ phía sau lưng Hạ Thành Dương dâng lên, tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hắn dần dần tái nhợt.
Tôi lúc này mới thu lại nụ cười:
“Hạ Thành Dương, có một số hậu quả, là các cậu nên tự mình gánh chịu.”
“Không phải tôi thao túng cuộc đời các cậu, đây là nhân quả của các cậu.”
“Còn về tôi đã chuẩn bị bao lâu….”
Tôi lướt qua hắn, nhàn nhạt nói:
“Từ khoảnh khắc các cậu ra tay kia, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc đồng quy vu tận rồi.”
15.
Tôi biết, trong khoảng thời gian ngắn, cuộc vui này cũng sẽ không kết thúc.
Còn hậu quả, không phải là điều tôi cần quan tâm.
“Chi chi——” Trong đầu đột nhiên truyền đến tiếng điện xẹt.
Một luồng ánh sáng trắng xuất hiện bên cạnh tôi.
Giọng máy móc lạnh băng lại lần nữa vang lên.
[Ký chủ, cô đã hoàn thành nhiệm vụ thành công, sắp sửa bước vào phó bản mới.]
Tôi khẽ cười: [Cậu sửa xong rồi à?]
Hệ thống im lặng một lúc, tiếp tục nói: [Nhưng cô đã thay đổi quỹ đạo của nhiệm vụ, khiến cho nam chính nguyên bản không có cơ hội lên sân khấu, thuộc về hành vi gian lận.”
[Phó bản mới tiếp theo sẽ xóa sạch tất cả ký ức của cô, loại bỏ 『đã hiểu toàn bộ nội dung cuốn sách』 bàn tay vàng.]
Tôi chẳng hề để ý nói: [Tốt, xóa thì xóa đi.]
[Còn về nam chính kia, hắn tốt bụng như vậy, cứ để hắn đi giúp đỡ người khác đi.]
Hệ thống giao nhiệm vụ tiếp theo, nói xong, nó rốt cuộc nhịn không được tò mò hỏi:
[Ký chủ, cô là người chơi vượt qua đầu tiên tôi gặp.]
[Trước đây, cô là vì lý do gì mà qua đời?]
Tôi híp mắt nhìn về phía đèn đường, giống như đang hồi tưởng rất lâu:
[Tôi giết người đàn ông đang định làm hành vi không đứng đắn với em gái tôi, nhưng lại bị hắn phản sát.]
[Nhưng hắn chết trước tôi.]
Hệ thống không nói gì nữa.
Chủ đề này có lẽ có chút nặng nề.
Nó ra vẻ thoải mái nói sang chuyện khác: [Vậy cô chuẩn bị một chút, chúng ta sắp mở ra phó bản mới rồi.]
Tôi nhẹ nhàng nhắm mắt lại: [Tôi đã chuẩn bị xong.]
Hệ thống lại hỏi: [Phó bản tiếp theo, sẽ xóa sạch tất cả ký ức và bàn tay vàng của cô, nhưng cô có thể để lại cho mình một câu nói làm lời cảnh tỉnh và chìa khóa cứu mạng ở thời điểm quan trọng.]
Tôi nhắm hai mắt, mỉm cười, chậm rãi nói:
[Bạn phải hết lần này đến lần khác,
Ngàn lần vạn lần,
Cứu bản thân ra khỏi biển lửa.]
(Hết)
Bình luận facebook