• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Thiên kim trở về (2 Viewers)

  • Phần 1

1.

Về đến nhà họ Lục, câu đầu tiên tôi nói chính là hỏi thiên kim giả Lục Chi Chi khi nào thì rời đi.

Đó không phải vì tôi ghen tị muốn trả thù. Nhưng trong tình huống này, tôi phải thăm dò một chút để tìm hiểu tính cách của thiên kim giả và thái độ của ba mẹ tôi đối với cô ấy.

Từ đó quyết định thái độ của tôi trong ngôi nhà này.

“Chị, em em......”

Lục Chi Chi nước mắt lưng tròng, quay đầu nhìn ba tôi: "Nếu chị gái không chấp nhận được con, vậy tốt nhất là con...”

Ba tôi trừng mắt liếc tôi một cái, trực tiếp ném đũa xuống bàn.

“Úc Tinh! Việc ôm nhầm hai đứa cũng không phải lỗi của Chi Chi, sao con lại muốn đuổi nó đi?”

Được rồi, nếu ba đã nói như vậy. Tôi có thể hiểu được.

“Nếu ba vẫn luyến tiếc cô con gái giả này, vậy con rời đi nhé?”

Tôi cũng ném đũa, trợn trắng mắt, xoay người muốn đi.

Tôi không muốn bị lừa dối hoặc bị đối xử không ra gì. Nhưng mẹ tôi lại túm lấy tôi, trừng mắt: "Mẹ xem ai dám đuổi con đi?"

Anh tôi cũng trầm mặc gắp miếng thịt cá đã chọn xong vào bát tôi.

Ồ? Thú vị đấy.

“Mẹ... "Tôi bĩu môi, bày ra phong cách trà xanh của Lục Chi Chi," Mẹ cũng đừng trách ba, dù sao hai cha con con nhiều năm rồi không ở gần nhau, ông ấy thiên vị cũng là bình thường.”

“Hắn thiên vị! Vậy hỏi hắn xem Lục Chi Chi là con gái hay là vợ hắn!”

Ồ! Này, mẹ ơi!

Tôi im lặng ngồi xuống, không có ý định đứng dậy. Nếu không phải thời cơ không đúng, tôi thậm chí còn muốn cắn hạt dưa ngồi hóng chuyện.

Ba tôi đập bàn, sắc mặt đỏ bừng: "Trước mặt bọn trẻ mà cô nói bậy bạ gì đó?"

“Tôi nói bậy? Nếu không phải vì bảo vệ Úc Tinh, tôi đã sớm ly hôn với anh rồi!”

Mẹ tôi cũng không vừa, trực tiếp ném cái bát xuống đất. Đứng lên mở cửa, trừng mắt nhìn Lục Chi Chi, tức giận đến cả người phát run.

“Lục Chi Chi, cô tự nói đi! Tôi nuôi cô nhiều năm như vậy, có chỗ nào có lỗi với cô? Sau khi phát hiện nhóm máu của cô không đúng, tôi cũng không có ý định vứt bỏ cô, nhưng cô thì sao?"

"Thừa dịp tôi bận rộn đi tìm con gái ruột suốt một tháng qua, cô đã cùng chồng tôi làm chuyện gì?"

Ôi trời! Thật kích thích!

Nghe lời này, nghĩa là Lục Chi Chi vì muốn ở lại Lục gia đã tính nếu không được làm con gái thì liền chuẩn bị làm mẹ mới của tôi?

“Cô ta không muốn đi, cũng là chuyện bình thường. "

Anh trai tôi — Lục Diên Niên đi tới, lấy từ trong túi áo ra một nắm hạt dưa đưa cho tôi. Âm thanh không lớn, cũng không nhỏ.

“Dù sao......nhà chúng ta có quá nhiều tiền.”

Tôi nhướng mày, nhìn Lục Diên Niên cường tráng đẹp trai, không hiểu lắm. Lục Chi Chi vì sao không nhắm vào người anh trai trẻ tuổi đẹp trai của tôi, mà lại chọn ra tay với ba tôi?

“Khụ. "Lục Diên Niên ho khan một tiếng," Anh cũng không có sở thích như vậy.”

Tôi hiểu rồi. Đây là vấn đề của ba tôi.

“Lục Diên Niên!” Sắc mặt của ba tôi dường như càng đỏ hơn, hai mắt ông ta mở to hết mức có thể, dùng sức giải thích ý nghĩa của việc đó, chỉ cần giọng nói của tôi đủ lớn, tôi có lý.

Nhưng câu nói vừa rồi của anh trai tôi, không chỉ nói mỗi ba tôi, còn nói cả mẹ tôi.

Mẹ tôi giống như là nhớ tới cái gì, đột nhiên cười lạnh một tiếng. Hốc mắt bà ấy đỏ bừng, nước mắt lưng tròng.

“Tôi nói cho anh biết Lục Chấn Hoa, công ty cũng có phần của tôi, đó là của hồi môn tôi để lại cho con gái ruột, anh dám cho Lục Chi Chi một phân tiền tôi sẽ khiến anh sống không yên.”

Sắc mặt của ba tôi và Lục Chi Chi đều thay đổi. Bầu không khí bắt đầu trở nên khó xử.

“Rắc rắc.”

Tiếng hạt dưa nứt ra nghe chói tai quá. Trong giây lát, tất cả mọi người đều nhìn tôi. Lúc này không nói gì, sợ là không tốt lắm.

“Tôi cảm thấy... "Tôi giấu hạt dưa trong tay," Mẹ tôi nói đúng, tài sản trong nhà không thể chia cho người ngoài."

“Được lắm, hay lắm, ba mẹ con các người dám coi tôi là người ngoài đúng không?”

Ba tôi tức giận thở hổn hển, gân xanh trên nắm tay nổi hết cả lên. Lục Chi Chi khóc sướt mướt tiến lên đỡ ông ta, nước mắt lưng tròng, nhìn mẹ tôi một cách đáng thương.

"Mẹ, tình cảm mẹ con 23 năm đổi lấy sự vu khống như này sao? Mẹ muốn đuổi con đi thì cứ nói thẳng là được, tại sao phải bịa đặt vu khống con và ba như vậy?”

"Ba, Chi Chi bất hiếu, không thể ở lại chăm sóc ba. Con cũng sẽ từ chức ở công ty, sẽ không mang đi một phần tiền mồ hôi nước mắt nào ba kiếm được, chỉ là...Chi Chi đau lòng cho ba! Vì công ty nỗ lực như vậy, lại không có được một chút quyền chủ động...”

Hay cho một câu châm ngòi ly gián. Lời cuối cùng Lục Chi Chi nói ra, cả người ba tôi giống như một quả pháo được châm ngòi và nổ tung.

Ông ta quay người nhìn xung quanh rồi đi thẳng vào phòng chứa đồ, lấy một lọ thuốc trừ sâu diệt côn trùng trong vườn rồi đổ vào thức ăn trước mặt.

“Tôi đã làm việc chăm chỉ để điều hành công ty này. Tôi mang tiền và danh tiếng về cho công ty, tôi có quyền quyết định!”

"Hôm nay tôi chỉ nói một câu, hoặc là giữ lại Chi Chi, hai đứa nhỏ đối xử bình đẳng, cùng nhau hưởng phúc. Hoặc là, cả nhà cùng chet, tài sản của tôi ai cũng đừng hòng lấy được!"

2.

Chai thuốc trừ sâu bị ném xuống đất, toả ra mùi khó chịu. Thái độ không khoan nhượng của ba khiến mẹ tôi tức giận đến phát run, môi run rẩy không nói nên lời.

Sắc mặt anh trai tôi cũng u ám, nhíu mày. Hiển nhiên ba tôi đã thật sự bắt được điểm yếu của hai người bọn họ.

Khó trách mẹ tôi tức giận như vậy cũng không đề cập đến chuyện ly hôn, thì ra là vấn đề tài sản.

Chuyện này dễ thôi mà! Đây là thế mạnh của tôi!

Lấy khuỷu tay thúc anh tôi một cái, ho khan rồi lấy điện thoại di động ra đưa cho anh tôi.

“Anh, chúng ta gọi đồ ăn bên ngoài đi......”

Anh tôi khó hiểu nhìn tôi một cái, nhưng cũng không hỏi nhiều, nhận điện thoại di động.

Ngay sau đó, tôi liền thấy ánh mắt anh ấy sáng lên một chút.

“Khụ, mẹ, em gái nói đúng, gia hòa vạn sự hưng, gần sang năm mới rồi chúng ta đừng náo loạn nữa. Gọi đồ ăn bên ngoài đi.”

Mẹ tôi sợ ngây người, nhìn hai chúng tôi giống như nhìn kẻ phản bội, không định lấy điện thoại di động.

“Mẹ ăn không vô, các con..."Anh tôi dứt khoát giơ điện thoại di động lên trước mặt bà ấy.

Mẹ tôi không kiên nhẫn nhìn thoáng qua rồi sửng sốt, sau khi nhìn thêm lần nữa mẹ đột nhiên như là bất đắc dĩ thỏa hiệp.

Bà ấy đặt mông ngồi xuống, che mặt lại nói: “Hai đứa...... A, hai đứa đã nói như vậy rồi, mẹ còn có thể làm sao bây giờ!”

Mẹ tôi nói chuyện mang theo tiếng khóc nức nở, nhưng tôi và anh tôi ở góc này nhìn thấy vô cùng rõ ràng.

Khóe miệng bà ấy sắp chạm đến mang tai luôn rồi! Tôi cũng vậy.

Thứ tôi cho họ xem là thư thông báo nhậm chức nhân viên thuế vụ của tôi. Khi không có thêm một đứa con gái ruột biết kiểm tra sổ sách, mẹ tôi có thể không vui sao?

Ba tôi và Lục Chi Chi sửng sốt, có chút không thể tin được chúng tôi lại thỏa hiệp nhanh như vậy.

Nhưng Lục Chi Chi đúng là một kẻ tâm cơ, vừa cười vừa vươn tay tới muốn lấy điện thoại di động của tôi.

“Thật tốt quá, người một nhà chúng ta hòa thuận như vậy thật tốt. Chị, khẩu vị của ba mẹ em tương đối hiểu, để em gọi món cho.”

Tôi mím môi, nhấn thay đổi giao diện, bấm vào phần mềm giao hàng rồi đưa cho cô ta.

Lục Chi Chi nhận lấy, hơi nghi ngờ một chút nhưng cũng không nói nhiều, sau khi gọi mấy món lại đưa điện thoại trả cho tôi.

Rồi cô ta ôm lấy cánh tay ba tôi và hành động như một đứa trẻ:“Ba, ba xem như vậy thật tốt, người một nhà chúng ta có thể vui vẻ bên nhau.”

Lúc này ba tôi mới thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt áy náy nhìn mẹ tôi:"Thục Di, anh và Chi Chi chỉ là quan hệ cha con, em đừng suy nghĩ quá nhiều, vừa rồi...... là do anh tâm tình kích động, xin lỗi em......"

Mẹ tôi hừ một tiếng, thái độ dịu đi một chút:
”Lục Chấn Hoa, quan hệ giữa anh và Chi Chi tôi sẽ điều tra rõ ràng, giữ Chi Chi lại cũng được nhưng anh phải công bằng một chút. Chi Chi hiện tại ở công ty là quản lý tài vụ, Úc Tinh của chúng ta cũng phải làm quản lý nào đó mới được! Đúng rồi Úc Tinh, con học ngành gì?”

Không thể không nói đầu óc mẹ tôi phản ứng rất nhanh, giả bộ thật giống.

Tôi giả vờ bối rối khi bà ấy hỏi: "Ừm, vâng, kế toán..."

“Vậy thì tốt! Con sẽ làm quản lý tài vụ như Chi Chi!”

Mặt Lục Chi Chi lập tức trắng bệch. Sắc mặt ba tôi cũng khó coi, há miệng muốn nói chuyện.

Tôi vội vàng nói: "Mẹ, tài vụ là tài vụ, kế toán là kế toán, tài vụ là phụ trách sắp xếp tiền chi ra như thế nào, con chỉ là một người thống kê sổ sách... không làm quản lý tài vụ được."

Nói xong tôi liếc mắt liền nhìn thấy ba tôi và Lục Chi Chi đều thở phào nhẹ nhõm. Mẹ tôi thì lộ ra thái độ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Ba tôi tỏ ra dáng vẻ như đang suy nghĩ cho tôi, nói: "Đã như vậy thì cũng đừng miễn cưỡng Úc Tinh, quản lý tài vụ vẫn giao cho Chi Chi, ba sẽ để Úc Tinh đến bộ phận kế toán làm quản lí, được không?"

“Ba, hay là thôi đi, đừng cho con chức vị cao quá, nếu không người trong công ty sẽ không phục. Để con lấy thân phận con gái ba, đến thực tập một chút xem sao.”

Đùa thôi! Tôi đã được đưa vào biên chế ở cục thuế rồi. Còn tìm việc làm chẳng khác nào tìm rắc rối sao?

Ba tôi cười đến mức không ngậm miệng lại được: "Được! Úc Tinh, con thật hiểu chuyện! Ba rất vui!”

Được rồi, ông già kia! Chờ tôi tra xét sổ sách của ông xong, tôi xem ông còn cười được nữa hay không.

3.

Công ty của bố tôi thực sự rất lớn. Chẳng trách Lục Chi Chi đã cố gắng hết sức để ở lại.

Lục Chi Chi dẫn tôi đến bộ phận nhân sự, làm cho tôi một cái thẻ nhân viên thực tập không ký hợp đồng. Nhưng cũng không giới thiệu thân phận thật sự của tôi.

Rõ ràng ba tôi đã dặn dò phải giới thiệu thân phận của tôi.

“Chị, chị sẽ không trách em chứ? Em cũng sợ các đồng nghiệp nói chị đi cửa sau vào, sẽ nhằm vào chị.”

Ồ! Cô ta dựa vào quan hệ thì được, đến tôi lại không được?

Tôi muốn trợn trắng mắt nhưng vẫn nhịn xuống, mỉm cười với Lục Chi Chi.

“Rất tốt, rất tốt.”

“Hôm nay công ty có khách quý đến, em phải đi gặp ba, không đi cùng chị nữa.”

Vốn lời này của Lục Chi Chi, tôi không coi ra gì. Nhưng cô ta lại đỏ mặt, còn làm động tác vén tóc ra sau tai!

Điều này không đúng. Không phải cô ta đang mập mờ với ba tôi sao? Xem ra, vị khách quý này không tầm thường.

“Được, em đi đi.”Tôi xua tay, quay người rời đi, sau đó đi đến cửa thang máy rồi quay trở lại.

Sau đó đi đến phòng trà rót ly cà phê, bưng đến cửa phòng khách, gõ cửa. Cũng không đợi bên trong đáp lời, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Hôm nay tôi phải nhìn xem vị khách quý khiến tâm tư Lục Chi Chi nhộn nhạo trông như thế nào.

"Ba, để con đưa cà phê vào cho ba..."

Chết tiệt! Tôi tiêu đời rồi! Tại sao thủ trưởng trực tiếp của cục tôi — Tông Ngự lại ở chỗ này!

Bình thường, nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Tông Ngự, trên mặt tôi đều lộ ra nụ cười như hoa cúc. Nhưng bây giờ, hoa cúc đã biến thành hoa cúc trắng!

Bị cấp trên trực tiếp phát hiện tôi đang làm việc ở công ty khác, con đường làm quan của tôi sắp chấm dứt rồi!

Vẻ mặt Tông Ngự cũng hết sức đặc sắc, hoàn toàn không ngờ lại nhìn thấy tôi trong tình huống như vậy.

“Chị tới làm gì?” Lục Chi Chi vội vàng tới bưng cà phê cho tôi, thái độ rất không tốt.

“Tổng giám đốc đang nói chuyện, chị đi trước đi.”

Cảm ơn cô, Lục Chi Chi!

Tâm tư đến đây phá rối hoàn toàn bị dọa bay hết rồi, tôi vội vàng muốn thoát khỏi nơi này. Nhưng chân còn chưa bước đi, đã nghe thấy giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tông Ngự vang lên.

“Úc Tinh?!”

Xong rồi! Con đường làm quan của Úc Tinh, xong rồi!

“Tông Ngự, cậu biết Úc Tinh?” Ba tôi quả nhiên cũng rất khiếp sợ.

“Đâu chỉ, quen biết.”Tông Ngự như cười như không nhìn thẻ nhân viên trước ngực tôi, ánh mắt có chút hài hước.

Tôi nổi hết cả da gà.

“Úc Tinh là..."

“Bạn gái!" tôi vội vàng hét lên, "Con là bạn gái anh ấy!"

Tông Ngự nhướng mày, trong đôi mắt màu đen hiện lên một tia kinh ngạc. Tôi cũng không để ý tới những người kia, đi lên thân mật ôm lấy cánh tay Tông Ngự.

“Ba! Ba không trách con giấu ba chứ?”

Tôi cười hiền hậu với ba tôi, ngón tay giống như phát điện báo, chọc vào cánh tay Tông Ngự, chỉ hy vọng anh ta đừng khiến vở diễn của tôi bể dĩa trước mặt mọi người.

Tất cả lý do tôi có thể giải thích sau này cho anh ta. Nhưng tôi thực sự không thể cho ba tôi biết công việc thực sự của tôi bây giờ.

Ba tôi và Lục Chi Chi đều lộ ra biểu cảm vô cùng khiếp sợ. Nhất là Lục Chi Chi.

Biểu cảm kia giống như tôi đã đoạt lấy người đàn ông của cô ta, sửng sốt một chút sau đó cô ta nở nụ cười. Chính là nụ cười có chút miễn cưỡng.

“Chị, chị đừng nói bừa, em và anh Tông Ngự là thanh mai trúc mã, cũng chưa nghe nói qua anh ấy có bạn gái gì.”

Anh Tông Ngự? Thanh mai trúc mã?! Cấp trên trực tiếp của tôi là thanh mai trúc mã của Lục Chi Chi?!

Mẹ, anh, chúng ta đừng chơi nữa, không quan tâm tiền nhiều tiền ít, cầm được thì chạy đi! Đội hình này, bà đây chơi không lại!

Ngay khi tôi muốn lập tức buông tay bỏ chạy, Tông Ngự đột nhiên ôm eo tôi, cười mập mờ:
”Tinh Tinh không nói dối, chúng tôi thật sự là đang hẹn hò. Cô ấy không muốn gây chú ý cho nên chưa bao giờ công khai.”

Giọng của Tông Ngự trầm thấp lại từ tính, ngữ điệu không cao, nhưng lời nói ra uy lực cực lớn. Nụ cười của Lục Chi Chi cứng đờ trên mặt.

Nước mắt cô ta lưng tròng nhìn chằm chằm hai chúng tôi, cảm giác như lập tức sẽ khóc lên.

Ôi trời! Không phải chứ? Lục Chi Chi thích Tông Ngự? Nhưng Tông Ngự đương nhiên cũng không mù, căn bản là không coi trọng cô ta, cho nên cô ta mới chọn ba tôi là phương án thứ hai?

Xem phản ứng này của cô ta là còn chưa hết hy vọng với Tông Ngự! Vậy tôi có thể ra tay với Tông Ngự, dùng anh ta để kích thích Lục Chi Chi không?

Vừa ngẩng đầu, tôi liền đối diện với ánh mắt thâm thúy của Tông Ngự, ngay lập tức từ bỏ kế sách này! Chơi không lại, chơi không lại đâu. Úc Tinh, đừng tìm đường chet!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom