• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Thiên kim trở về (3 Viewers)

  • Phần 2

4.

“Không phải em nói xin nghỉ phép đi cắt ruột thừa sao? Sao lại thành thiên kim thật của Lục gia? Úc Tinh, thì ra mạng phú quý này của em là do ruột thừa làm chậm trễ sao?”

Quán cà phê dưới lầu công ty.

Ngón tay trắng nõn của Tông Ngự gõ xuống mặt bàn.Trong con ngươi mờ mịt ám sắc ta xem không hiểu.

“Sếp ơi, chuyện tôi là con gái Lục gia không liên quan đến việc cắt ruột thừa...”

Điều này thật sự không thể trách tôi. Tôi cũng không thể nói thẳng: [Thưa sếp, tôi sống nghèo khổ hơn 20 năm, đột nhiên phát hiện mình là thiên kim thật của Lục gia, nên đặc biệt xin nghỉ với anh để trở về nhận tổ quy tông.]

Điều này có tệ hơn việc cắt bỏ ruột thừa không? Tông Ngự không nói lời nào.

Anh ấy nhìn tôi chằm chằm với thái độ "Em tiếp tục giải thích đi."

Bản thân anh ấy thuộc loại tướng mạo cấm dục và rất chính trực, lúc trầm mặt nhìn chằm chằm người khác vừa đẹp trai vừa biến thái. Rất đáng sợ. Tôi hơi cúi đầu, nhỏ giọng hỏi: "Sếp ơi... nhà anh và ba em có quan hệ rất tốt sao?"

Nhưng Tông Ngự không trả lời tôi, mà hỏi ngược lại: "Quan hệ tốt xấu rất quan trọng sao?"

Đương nhiên quan trọng! Nếu quan hệ tốt, tôi đây phải từ bỏ trả thù ba tôi và Lục Chi Chi, nhanh chóng ôm tiền chạy trốn với mẹ và anh tôi.

Nếu quan hệ không tốt...Vậy chúng ta chính là bạn rồi! Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng tôi cũng không dám trực tiếp hỏi.

Thật ra điều tôi muốn hỏi hơn là: "Anh không thích Lục Chi Chi phải không?" Nhưng lời này càng không có cách nào hỏi.

Tôi có tư cách gì hỏi chứ? Càng nghĩ càng buồn bực, tôi yên lặng đưa tay lấy một nắm bỏng ngô nhỏ, nhét vào miệng.

“Nhìn lên!”

Tông Ngự lấy bỏng ngô từ trong đĩa thức ăn vặt, đập lên đầu tôi:"Công việc không muốn nữa đúng không?"

“Muốn muốn muốn!” Tôi vội vàng ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của anh ấy, bĩu môi nói với giọng đáng thương:"Sếp à sếp ơi, nếu tôi cãi nhau với ba tôi, anh sẽ giúp ai?"

Tông Ngự trả lời không chút do dự: "Em.”

Quyết đoán như vậy sao? Hu hu hu, sếp à, tôi có chút cảm động đó. Sau này tôi sẽ không bao giờ lén mắng anh có vẻ ngoài vô nhân tính nữa!

“Bắt em làm báo cáo, em đã khóc chet lên chet xuống. Vậy mà đòi đấu với ai?” Tông Ngự bổ sung thêm một câu này, chút cảm động trong lòng tôi liền bay theo gió. Biết ngay mà. Lãnh đạo đều là chó, không có một người nào tốt.

Tông Ngự thấy tôi không nói lời nào, hừ một tiếng: "Nếu không có bệnh, ngày mai trở lại làm việc.”

Tôi vội vàng xua tay: "Không không không, tôi, tôi còn có chút việc......Sếp, tôi không làm việc ở công ty của ba tôi, chỉ là đến khảo sát một chút mà thôi, qua một thời gian nữa tôi sẽ trở lại làm việc.”

Tông Ngự không nghĩ tới tôi sẽ nói như vậy, hơi sửng sốt một chút. Sau đó nheo mắt lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn tôi:”Úc Tinh.”

Đột nhiên nghiêm túc gọi tên tôi. Sợ thật. Tôi đứng thẳng người, nói: “Hả? Sếp có gì cần phân phó.”

“Nếu gặp phải chuyện gì không giải quyết được có thể tiếp tục tìm tôi, nhà tôi và Lục gia cũng không thân thiết lắm.”

“A, cảm ơn sếp.” Tôi gật gật đầu, chỉ coi lời anh ấy nói là lời khách sáo, không để trong lòng.

Tôi nghiêng người về phía trước, hạ giọng hỏi: "Sếp, gia thế nhà anh là gì vậy?"

Có thể khiến cho ba tôi tôn trọng như vậy, chắc chắn thế lực không nhỏ. Tông Ngự rũ mắt cười cười, nghiêng mặt lộ ra đường cong khiến người ta thèm thuồng
1f924.png
.

“Qua một thời gian nữa tự nhiên em sẽ biết.”

Ồ! Lại nói một nửa. Tôi và Tông Ngự cùng nhau ra khỏi quán cà phê, đứng ở bên đường tôi hoàn mỹ phát huy đặc tính chó săn, cười hết sức sáng lạn.

“Sếp ơi, anh đi thong thả~”

Tông Ngự lại không mở cửa xe, mà đột nhiên tiến lên ôm tôi một cái. Một chút cũng không khoa trương. Trong khoảnh khắc tiếp xúc với lồng ngực ấm áp của anh ấy, cả người tôi đều tê dại!

Đại ca, anh có biết mình rất đẹp trai không?Đừng có xả điện cho một đứa trẻ như tôi, được chứ?

“Sếp...... Cái đó...... Tôi cũng có giới hạn nha.”

Tôi cảm thấy hơi thở của Tông Ngự trở nên nặng nề hơn vì tức giận. Anh ấy lập tức buông tôi ra, khịt mũi, hếch cằm và nói đầy ẩn ý.

“Vừa rồi không phải nói là bạn gái tôi sao? Bây giờ không diễn nữa à?”

Tôi không quay đầu lại, nhưng tôi biết hướng anh ấy đang đi là tòa nhà văn phòng của chúng tôi. Anh ấy là đang giúp tôi hoàn thành lời nói dối vừa rồi à?

Trong chốc lát, tôi cảm thấy có chút may mắn. Không sao! Tuy rằng Tông Ngự không phải là đồng minh của tôi, nhưng hiện tại cũng không tính là kẻ địch. Ít nhất bây giờ anh ấy vẫn nguyện ý giúp tôi một chút.

“Ông chủ, anh yên tâm, qua một thời gian tôi sẽ tìm một cơ hội nói rằng hai chúng ta đã chia tay, cam đoan không làm chậm trễ anh tìm kiếm tình yêu của mình..."

“Úc Tinh!” Tông Ngự tức giận ngắt lời tôi, không biết có phải tôi ảo giác hay không, tôi cảm giác anh ấy lại tức giận.

“Em ngốc muốn chết!”

5.

Sau khi tiễn Tông Ngự xong, tôi nhàn nhã trở lại vị trí công tác. Cũng may Lục Chi Chi không công bố thân phận của tôi, tất cả mọi người đều coi tôi là một thực tập sinh không có kinh nghiệm.

Cho nên bọn họ đem một đống danh sách tài chính qua cho tôi. Tôi cũng rất vui vẻ. Tối qua, anh trai nói với tôi:"Các cổ đông nắm giữ tổng cộng 30% cổ phần của công ty, ba 30%, mẹ 20%, anh 10%, còn lại 10% của em vẫn còn đứng tên Lục Chi Chi."

“Cho nên trước mắt ba là cổ đông lớn nhất, công ty nắm trong tay ba.”

“Hiện tại chúng ta không có chứng cứ ba và Lục Chi Chi không trong sạch. Nếu mẹ tùy tiện đề nghị ly hôn không chỉ một phần cổ phần của em không lấy lại được, chúng ta cũng sẽ bị ông ta đuổi ra khỏi công ty.”

“Thật ra thì tiền và cổ phần được chia ít một chút cũng không sao cả, mấu chốt là anh thật sự không nuốt nổi cục tức này."

Nếu đi đến bước đó kỳ thật cũng tương đương với việc Lục Chi Chi thượng vị, ba mẹ con chúng tôi sẽ bị đuổi ra khỏi cửa. Dựa vào cái gì chứ?

Người phải chật vật lăn ra ngoài là Lục Chi Chi, được chứ?

Những gì tôi tiếp xúc bây giờ là những báo cáo tài chính trực tiếp và xác thực nhất. Hầu hết các báo cáo tài chính của công ty khi được công bố ra bên ngoài, thường sẽ trải qua quá trình xử lí sơ bộ, được làm lại "đẹp" một chút.

Như vậy đến lúc đó, chỉ cần tôi cầm trong tay phần báo cáo gốc này đến cục tố cáo là chuẩn xác nhất.

Trên thực tế, công ty của chúng tôi khá trong sạch nhưng chúng tôi đã thực hiện một số hành vi trốn thuế. Nếu thật sự tra ra, đem thuế bổ sung lên nộp một chút là xong.

Nhiều nhất là cổ phiếu bị ảnh hưởng một chút, mất đi một lớp da.

Nhưng không quan trọng!

Chúng tôi không thiếu chút tiền đó!

Thù này nhất định phải báo!

Chỉ cần cơ quan thuế tham gia, sổ sách của công ty nhất định sẽ bị điều tra. Đến lúc đó, những chuyện xấu mấy năm nay ba tôi liên hợp cùng với quản lý tài chính Lục Chi Chi có thể giấu được nữa không.

Các cổ đông tuyệt đối sẽ không dễ dàng để cho hai người này nắm giữ quyền lực công ty. Mà cổ phần của tôi, mẹ tôi, anh tôi cộng lại, cũng đủ để đuổi hai người bọn họ ra khỏi cửa.

Hoàn hảo! Tôi vui vẻ kiểm tra đối chiếu thông tin kế toán ở công ty, mãi cho đến hơn bảy giờ mới tan ca.

Không ngờ lúc về đến nhà, tôi nhìn thấy khuôn mặt tái mét của mẹ và anh trai. Nhìn qua thì thấy Lục Chi Chi đang ngồi trên ghế sofa khóc lóc thảm thiết.

Ba tôi mặt đầy tức giận, nhìn thấy tôi đi vào liền ném mạnh tách trà qua. Nếu tôi không nhanh chóng né tránh thì tôi đã bị trúng đòn.

“Ba?” Tôi trừng to mắt nhìn ba, không thể tin được ông ta lại thật sự động thủ?

"Đừng gọi tao là ba, tao cũng không có loại con gái không biết liêm sỉ như mày!”

“Tao vốn tưởng rằng mấy năm nay mày chỉ là gặp phải chút khó khăn, ít nhất cũng có phẩm chất tốt. Nhưng khi trở về, mày chỉ muốn đuổi Chi Chi đi, bây giờ lại dám cướp đi hôn sự của con bé!"

"Tao mặc kệ mày dùng thủ đoạn gì quyến rũ Tông Ngự, hiện tại mày phải chia tay với Tông Ngự, trả lại nó cho Chi Chi!"

Nói cái rắm gì vậy?

Ông ta có quan tâm đến việc tôi phải đi lang thang xin ăn và chịu đói không, ông ta nói tôi chỉ khổ một chút thôi sao?

Nỗi đau bị ôm nhầm, đối với ông ta chỉ giống như gãi ngứa thôi à?

Lục Chi Chi là một đại tiểu thư sống an nhàn sung sướng, có gì mà tủi thân?

“Chị, em biết chị không thích em, nhưng con dâu Tông gia chọn là em. Cha mẹ Tông gia từng nói, chỉ chọn em làm con dâu, nếu đổi thành người khác sẽ không hợp tác với nhà chúng ta nữa.”

“Cái khác ta đều có thể tặng cho con, nhưng hôn nhân không phải trò đùa, cũng đừng tranh giành với em gái.”

Lục Chi Chi nước mắt lưng tròng đi tới, muốn kéo tay tôi thì bị tôi né tránh. Cô ta càng tủi thân, quay đầu nhìn ba tôi: “Ba, hay là con dọn ra khỏi nhà, chỉ cần có thể làm cho chị gái nguôi giận, có thể thuận lợi hoàn thành cuộc hôn nhân này đối với con không sao hết.”

Vừa nghe cô ta nói muốn rời đi, ba tôi trừng mắt nhìn tôi, giọng điệu gượng gạo: “Úc Tinh, sau này con đừng gặp mặt Tông Ngự nữa! Trực tiếp chia tay đi! Chờ Chi Chi thành công rồi nói sau!”

Tôi nghe những lời này mà thấy mắc cười. Ba à, ba tỉnh lại đi!

Lục Chi Chi rõ ràng là ham mê sắc đẹp của Tông Ngự, được chứ? Nói ngược lại là một bộ dáng đường hoàng, giống như cô ta là vì Lục gia bất đắc dĩ mới hy sinh chính mình, nhịn nhục để gả cho Tông Ngự.

Sao cô ta dám dát vàng lên mặt như vậy?

"Dựa vào cái gì mà bắt Tinh Tinh chia tay?"

Mẹ tôi nghe không nổi nữa, đứng lên hung hăng nhìn chằm chằm ba tôi và Lục Chi Chi.

"Tông Ngự là bạn trai của Tinh Tinh, dựa vào cái gì mà bắt chúng nó chia tay?"

Ba tôi nghe xong lời này, cười lạnh một tiếng: “Tông gia là gia đình gì? Tông tiên sinh và Tông Ngự đều là quan chức cấp cao trong chính trị, Tông phu nhân là người giàu nhất trong giới kinh doanh! Trong một gia đình như vậy, Úc Tinh chỉ là một nha đầu hoang dã, xứng để gả qua đó sao?"

“Nói như thế nào Chi Chi cũng là đứa con gái được hai chúng ta bồi dưỡng từ nhỏ, nó gả qua đó mới được trân trọng!”

“Không thể để người ta nói con gái Lục gia chúng ta và con dâu nhà Tông gia không được giáo dục tử tế, đúng không?”

Ba tôi như không có não thốt ra lời này, khiến cả phòng khách rơi vào sự im lặng chet chóc.

Anh trai tôi Lục Diên Niên lập tức đỏ mắt, tiến lên túm lấy cổ áo ba tôi, điên cuồng hét lớn:"Đây là lỗi của ai? Là Úc Tinh không muốn làm thiên kim sao? Là con bé nguyện ý lưu lạc bên ngoài sao?"

“Lục Chi Chi đã cướp đi cuộc sống của Úc Tinh, ông còn muốn đ â m thêm một nhát dao vào lòng con bé! Ông không xứng làm chồng thì thôi đi, hiện ngay cả làm cha cũng không xứng sao?”

Từ khi Lục Diên Niên tìm được tôi đến bây giờ, thật ra tôi và anh ấy đã ở chung nửa tháng. Tôi chưa bao giờ thấy anh ấy nổi giận, nhưng hôm nay tôi đã nhìn thấy.

Anh trai tôi, theo cách riêng của anh ấy, đã thể hiện tình yêu của anh ấy dành cho tôi. Lời nói của ba tôi thật khó nghe, nhưng tôi kỳ thật không có khổ sở như vậy.

Bởi vì bắt đầu từ chai thuốc trừ sâu đêm giao thừa, tôi đã không coi ông ta là ba.

Lúc này ba tôi cũng biết mình nói sai, hiếm khi luống cuống nhìn tôi: “Úc Tinh...... Ba ba...... Không phải có ý đó.”

“Không sao cả, ba nói đúng.”

Tôi nhún vai, cũng không muốn nói nhiều với ổng, đi tới nhẹ nhàng ôm mẹ tôi đang khóc không thành tiếng, vỗ vỗ lưng bà. Mẹ phải chịu khổ biết bao.

Con gái ruột ở bên ngoài chịu khổ nhiều năm, trở về còn phải nhận hết mọi khinh thường. Thiên kim giả chim cu chiếm tổ chim khách càng làm trầm trọng thêm mọi chuyện, ngay cả chồng bà cũng cướp mất.

Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ khiến bọn họ phải trả giá, vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới của chúng ta.

Tôi vỗ lưng mẹ, khóe mắt lại phát hiện Lục Diên Niên không biết đang gửi tin nhắn cho ai.

Đến khi tôi ngẩng đầu nghiêm túc muốn nhìn, anh ấy đã để điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn tôi, dịu dàng cười.

Anh trai từ từ bước tới và vỗ nhẹ đầu tôi, rất cẩn thận: “Ngôi sao của nhà chúng ta, là ngôi sao đẹp nhất. Ngôi sao khiến người ta yêu thích nhất.”

Tôi hiểu được sự an ủi của anh trai, hốc mắt có chút chua xót, lúc tôi sắp khóc thì chuông cửa nhà tôi vang lên.

Quản gia nhìn màn hình, không nói hai lời liền mở cửa, cung kính ra ngoài nghênh đón.

Một lúc sau có người bước vào.

Lại là Tông Ngự!

6.

Anh ấy tới giờ này làm gì? Ánh mắt lạnh lùng của Tông Ngự đảo qua từng người trong phòng khách, cuối cùng dừng lại trên mặt tôi.

Nhìn hốc mắt đỏ lên của tôi, sắc mặt không tốt lắm. Lúc này ba tôi cũng tỉnh táo trở lại, mỉm cười nghênh đón: “Ô, Tông Ngự đến rồi, đến tìm Chi Chi sao?”

“Không phải.”

Tông Ngự quay người lại, phớt lờ lời chào của ba tôi, đi thẳng về phía mẹ con tôi.

"Dì à, ba mẹ cháu đều nói muốn gặp Tinh Tinh, cháu có thể dẫn cô ấy đến nhà cháu ăn một bữa cơm không?"

Mẹ tôi thực sự rất sốc nhưng vẫn cố gắng kiềm chế, liếc nhìn Lục Chi Chi và mỉm cười.

“Đương nhiên có thể.”

Lục Chi Chi lập tức lo lắng, kéo kéo ống tay áo ba tôi. Ba tôi vội vàng chen vào: "Tông Ngự à, lúc trước mẹ cậu không phải rất thích Chi Chi sao? Mang Chi Chi cùng đi đi, vừa lúc Úc Tinh cũng không hiểu chuyện lắm, Chi Chi còn có thể nhìn trợ giúp nó.”

Hết lần này đến lần khác hạ thấp tôi, vẫn chưa chịu thôi đúng không? Tôi hít một hơi, đang định cãi lại, Tông Ngự lại lười biếng ngước mắt liếc Lục Chi Chi: “Đừng, mẹ tôi nói nhìn thấy người đạo đức giả liền phiền. Bà ấy chỉ muốn gặp Tinh Tinh thôi.”

Lục Chi Chi vừa rồi không phải còn nói với tôi, Tông gia chỉ nhận cô ta là con dâu sao? Cái này là trực tiếp đánh vào mặt rồi.

Tôi nhìn Lục Chi Chi trêu tức, nhìn mặt cô ta đỏ bừng vì xấu hổ, không nói được lời nào, trong lòng cảm thấy rất vui.

Tông Ngự lại cùng mẹ và anh trai tôi hàn huyên vài câu, sau đó dưới ánh mắt trừng trừng của ba tôi và Lục Chi Chi, anh ấy trịnh trọng đưa tôi ra cửa.

Một chiếc Cayenne màu xám dừng dưới đèn đường, Tông Ngự dẫn đầu đi qua mở cửa xe, lặng lẽ nhìn tôi.

Ánh đèn mờ nhạt bao phủ toàn bộ thân ảnh cao lớn của anh ấy. Phối hợp với sống mũi cao thẳng, anh ấy giống như là thần linh lạnh lùng rơi xuống nhân gian, thanh tú nhưng không thể chạm tới.

Thực ra tôi và Tông Ngự quen nhau cũng chưa lâu. Dù sao tôi mới thi đậu chưa đầy ba tháng, đi làm hơn hai tháng liền xảy ra chuyện này.

Tuy rằng tôi thèm muốn sắc đẹp của anh, nhưng rốt cuộc vẫn kiêng kị anh là lãnh đạo, cho tới bây giờ cũng không dám nhìn anh nhiều.

Bây giờ có thể quang minh chính đại mà nhìn. Ừm. Đẹp trai quá! Thơm quá! Ngon quá!

"Ông chủ, chúng ta đi đâu vậy?"

Tôi ngồi lên ghế lái phụ, thành thật hỏi một câu. Nhớ đến hành động gửi tin nhắn của anh trai tôi. Tôi dám khẳng định rằng Tông Ngự là tới giải cứu tôi.

Dẫn tôi đi gặp ba mẹ, đoán chừng chỉ là lý do thoái thác. Tông Ngự quay đầu, ánh mắt nhìn quanh một vòng trên mặt tôi, thấy tôi thật sự không sao, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Nhìn giống như gà con, nhưng năng lực chống trả lại rất mạnh.”

Anh ấy đang nói về cái gì vậy? Sao tôi không hiểu? Tông Ngự đối diện với ánh mắt mờ mịt của tôi, giống như thỏa hiệp thở ra một hơi: “Ba mẹ tôi rất ghét Lục Chi Chi, chưa từng nói muốn tôi cưới cô ta.”

“À….” Tôi biết mà. Lúc nãy ở nhà, anh đã nói qua điều này rồi.

“À cái gì?” Tông Ngự rít một tiếng, gõ gõ đầu tôi.

Tôi cau mày vì đau, một bàn tay to lớn đột nhiên đè lên đầu tôi. Ngay sau đó, Tông Ngự nghiêng người tiến tới, nhẹ nhàng hôn lên trán tôi.

Đầu óc hỗn loạn của tôi nhất thời ngừng lại. Chớp chớp mắt nhìn Tông Ngự với khoảng cách gần, mặt bắt đầu đỏ bừng. Tim đập thình thịch.

Ăn trộm, đánh lén! Người này đánh lén!

"Sếp, sếp..."

“Úc Tinh. " Tông Ngự nhẹ nhàng gọi tôi, giọng nói ôn nhu chưa từng có.

“Hả?”

“Trên ngôi sao của em, có một hoàng tử nhỏ.”

“Sếp, ý của anh là gì? Tôi nghe không hiểu.”

“Không có việc gì, về sau sẽ hiểu.”

Lại là sau này. Người này thật là, nói chuyện luôn nói một nửa. Tông Ngự dẫn tôi ra ngoài ăn một bữa thịt nướng, ước chừng ăn hơn hai giờ.

Khi anh ấy đưa tôi đến cửa nhà thì đã gần mười một giờ. Sau khi nói với anh ấy một câu chúc ngủ ngon, tôi trực tiếp xuống xe, một câu dư thừa cũng không nói.

Thật không có cách nào nói được! Nụ hôn trán bất ngờ của anh ấy khiến tôi bối rối đến tận bây giờ!

Có thể duy trì tâm tình bình tĩnh xuống xe, đã rất khó khăn rồi!

Anh ấy rốt cuộc là có ý gì đây? Tôi vừa đi vừa đỏ mặt, sờ sờ nơi Tông Ngự đã hôn. Nhịp tim càng rối loạn.

“Úc Tinh.”

Lục Chi Chi đứng trong sân, dường như đang đợi tôi. Tôi lười phản ứng, cúi đầu nghịch điện thoại, chuẩn bị vào nhà.

Lục Chi Chi vội vàng mở miệng: "Mày có cái gì mà dám cướp đồ của tao?”

A, không giả bộ làm một bông sen trắng nhỏ nữa sao?

“Lục Chi Chi, tất cả vốn là của tôi,cô không nên nói là cướp, phải nói là trả.”

Lục Chi Chi sắc mặt vặn vẹo, dưới ánh trăng tôi thấy được sự tàn nhẫn trong đáy mắt cô ta.

“Tao dựa vào thực lực của mình cướp đi, vì sao phải trả lại?" Úc Tinh, cứ chờ xem đi, Tông Ngự, còn có toàn bộ Lục gia đều sẽ là của tao, mới vừa sinh ra tao đã có thể thắng mày, thì bây giờ cũng có thể!"

Tôi lẳng lặng nhìn cô ta: "Tuổi thanh xuân tươi đẹp lại phải đi theo ba tôi, không thấy tiếc sao?"

Lục Chi Chi lập tức siết chặt nắm tay, trong mắt hiện lên một tia chán ghét.

Nhưng rồi cô ta lập tức nhìn tôi và cười khẩy: “Mày không cần gạt tao, tao cái gì cũng sẽ không nói, nếu có năng lực thì mày đi tìm chứng cớ đi. Úc Tinh, còn nhiều thời gian, chúng ta cứ chờ xem!”

Lục Chi Chi trở về phòng. Tôi đứng ở trong sân, ngửa đầu nhìn trăng sáng trong suốt, thở ra một hơi.

Không, Lục Chi Chi. Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa đâu. Cô chỉ còn chưa đầy sáu ngày. Tôi không cần tìm chứng cớ gì, tôi sẽ để cho các người tự chó cắn chó.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom