-
Chương 19
Thời gian trôi qua thật nhanh, vèo 1 cái ngày nghỉ cuối tuần đã đến. Lục Trầm và gia đình đã chuyển về nhà của họ từ thứ Tư, ở ngay bên cạnh nhà tôi.
Chỉ có điều, hình như nhà họ Lục hôm nay có khách. Lục Trầm nhắn tin WeChat bảo tôi đem máy tính bảng qua cho anh, nhưng chỉ khi tôi đi đến cửa mới phát hiện ra chuyện này.Thật là một người đàn ông tồi!
Tôi đã thấy bóng dáng của Đồng Tiêu Tiêu từ xa, lập tức hiểu ra âm mưu của người đàn ông này. Anh ta cần một cái máy tính bảng để làm gì chứ? Anh ta cần người đem cái máy tính bảng qua đây thôi.
Tôi quyết định quay về nhà, soạn sửa lại 1 chút, đảm bảo từ ngón chân cho tới từng sợi tóc đều hoàn nhưng lại theo kiểu khá tự nhiên. Sau đó cầm theo máy tính bảng, lấy chiếc áo khoác vest mà tôi mặc lần trước rồi quay lại nhà Lục Trầm.
Tôi rất nghi ngờ người đàn ông lão luyện này liệu có phải đã lường trước sẽ có cảnh này không, nên mới không đòi lại máy tính bảng và áo khoác.
Khi tôi vừa đến cửa đã thấy Lục Trầm có vẻ không mấy kiên nhẫn ngồi đợi ở phòng khách. Làm sao biết anh ta không kiên nhẫn? Đó phải hỏi chính Lục tiên sinh.
Anh ta không kiên nhẫn cũng không cần thể hiện rõ ràng như vậy chứ?! Nhìn đồng hồ mấy lần trong một phút và liếc nhìn điện thoại với vẻ mặt oán trách? Người bảo vệ nhận ra tôi, trực tiếp cho tôi qua. Tôi không gặp trở ngại gì đã đến phòng khách, rõ ràng thấy được đôi mắt Lục Chẩm sáng bừng lên khi thấy tôi đến.
"Chú Lục, dì Lục, cháu đến đây để đưa máy tính bảng cho Lục Trầm và áo vest mà anh ấy để quên ở nhà cháu". Tôi với vẻ mặt ngoan ngoãn, chào hỏi chủ nhà và kịp thời bày tỏ sự tò mò với vị khách lạ.
"Cháu không biết nhà chú cô lại có khách, Lục Trầm bảo có việc cần dùng đến máy tính bảng, nên cháu vội mang đến, không nghĩ đến việc có thể làm phiền. Cháu có làm phiền mọi người không?"Ai có thể từ chối một cô gái ngoan hiền và biết điều như vậy? Ít nhất là dì Lục không thể.
"Làm sao lại phiền chứ, Tử Thanh. Con đang làm việc ở công ty Lục Trầm, có lẽ con biết Tiêu Tiêu đúng không? Tiện thể cùng nhau trò chuyện một chút đi."
"Đây là chú Đồng và dì Đồng, đây là Đồng lão gia. Đồng lão gia là bạn vong niên của chú Lục con đấy."
Dì Lục giới thiệu mọi người có mặt cho tôi. Không biết là cố ý hay vô tình mà Đồng Tiêu Tiêu ngồi đối diện Lục Trầm liên tục nhìn anh với ánh mắt đầy tình cảm, thỉnh thoảng tìm đề tài nói chuyện, đôi khi còn giúp các bậc cao niên bên cạnh rót trà để ghi điểm.
"Chào chú Đồng, dì Đồng, chào Đồng lão gia". Tôi lần lượt chào hỏi mọi người có mặt, sau đó được dì Lục kéo ngồi xuống ngay cạnh Lục Trầm. Tsk tsk tsk, quả nhiên là sân nhà.
"Nhìn xem, tôi lại quên không giới thiệu cho mọi người, đây là Tử Thanh, con gái nhà họ Lâm, hồi nhỏ Lục Trầm nhà chúng tôi còn nói lớn lên phải cưới Tử Thanh nữa cơ."
Ế? Còn có chuyện này nữa? Tôi nhìn về phía Lục Trầm, chớp chớp đôi mắt to tròn tò mò của mình. Thật sự sao, thật sự sao?
"Anh đã nói với mẹ là anh sẽ cưới em." Lục Trầm hạ giọng giải thích với tôi, vẻ mặt thì thầm thân mật đến không thể nào thân mật hơn.
"Đó chỉ là trò đùa của lúc còn nhỏ thôi mà", mẹ của Đồng Tiêu Tiêu cười nói xen vào. Bà biết con gái mình thích Lục Trầm và luôn nghĩ rằng con gái mình sẽ là nàng dâu của nhà họ Lục. Nhưng giờ đây bất ngờ xuất hiện một kẻ chen ngang, lại còn thân mật với Lục Trầm như vậy, khiến bà cảm thấy bất an.
Chương 23/
Dì Lục không nói gì, có vẻ như bà đã sớm biết kế hoạch của vợ chồng nhà họ Đồng. Bà biết Đồng Tiêu Tiêu thích Lục Trầm nhưng bà không có cảm tình với những người trong nhà họ Đồng, ngoại trừ Đồng lão gia. Không ai trong nhà họ là người dễ dàng đối phó. Nhưng đáng tiếc, bà không thể không nhẫn nhịn họ vì mặt mũi của ông già họ Đồng.
"Mẹ, con và Tử Thanh có việc cần làm, chúng con đi thư phòng trước".
Lục Trầm không muốn nhẫn nhịn thêm nữa, anh lịch sự chào từ biệt mọi người và kéo tôi rời đi. Tôi còn chưa kịp phản ứng đã bị anh lôi lên lầu. Ấy da... sao lại lên lầu rồi? Lớp make-up của của tôi không phải đã vô ích sao?!
"Tiểu Thanh, em khiến tôi phải đợi lâu như vậy..."
Lại nữa, lại là giọng điệu đùa cợt ấy, mang theo vẻ trách móc pha chút giận dỗi, giọng nói trầm thấp vô cùng quyến rũ.
"Đừng giận, đừng giận, tôi có tội, nhưng tôi có thể giải thích." Tôi, người luôn sẵn lòng tìm cách sống sót, lập tức nghiêm túc lại, dù thế nào thì nhận lỗi trước đã luôn là điều đúng đắn.
"Tôi phải chuẩn bị thật tốt khi gặp tình địch chứ. Tôi phải làm cho anh tự hào chứ. Tôi đã chuẩn bị cả một tiếng đồng hồ, anh không khen ngợi một chút sao?"
Ối, tự buồn nôn một cái, tôi thực sự đã tập luyện một tay nghề pha trà không tầm thường. Sống lâu với Lục Trầm, tôi cũng hiểu rõ tính cách của anh. Anh ấy bề ngoài trầm lặng nhưng nội tâm lại nhiệt tình. Ai có thể chịu đựng được sự tương phản của một nam thần bề ngoài cấm dục bên trong quyến rũ thế này cơ chứ.
"Thôi nào, hàng ngày đến công ty gặp Đồng Tiêu Tiêu cũng không thấy em trang điểm".
Anh ấy miệng thì chê bai, nhưng vẫn nâng cằm tôi lên, tỉ mỉ ngắm nhìn lớp trang điểm tự nhiên mà tinh tế của tôi hôm nay.
"Trang điểm đến công ty thì phải dậy sớm, đó là một chuyện khác." Tôi đẩy tay anh ấy ra, đưa chiếc máy tính bảng và áo vest cho anh ấy.
Lục Trầm nhận lấy máy tính bảng và đặt nó sang một bên, áo vest thì không thèm nhìn đã vứt lên ghế, sau đó cúi xuống như thể không định bỏ qua tôi. Đúng lúc anh ấy đang tiến gần lại, cửa đột nhiên vang lên.
"Lục tổng, dì bảo em gọi anh xuống ăn cơm."
Sắc mặt Lục Trầm đã không tốt lắm, bỗng chốc trở nên âm u. Tôi nhón chân lên, nhanh chóng chạm nhẹ vào mặt anh. Lục Trầm có vẻ hài lòng nhưng không thoải mái lắm, cúi đầu quan sát tôi một lúc rồi cho tôi đi.
Tôi luôn biết Lục Trầm hiểu rõ những mánh khóe nhỏ của tôi, nhưng anh lại chiều chuộng tôi, tại sao vậy nhỉ? Chỉ có thể nói có lẽ anh cũng thích thú với việc này. Anh ta thích tôi, ngay từ ngày đầu tiên tôi bước vào công ty tôi đã xác nhận điều này.
"Lục tổng? Quản lý Lâm?" Giọng của Đồng Tiêu Tiêu vang lên.
Tôi mở cửa, giả vờ chỉnh lại cổ áo một chút, nhìn thấy ánh mắt ghen tỵ của cô ấy, tôi quyết định trốn sau lưng Lục Trầm rồi một tay kéo lấy tay áo anh, khiêu khích Đồng Tiêu Tiêu.
"Dì bảo hôm nay có thịt nướng, bảo em gọi hai người xuống sớm một chút."
Đồng Tiêu Tiêu tỏ ra không nổi giận, tôi cảm nhận được mùi vị khác thường. Sự thân mật giữa tôi và Lục Trầm đã chạm đến giới hạn của cô ấy chưa nhỉ? Cô ấy đang chuẩn bị gây chuyện sao? Tôi bắt đầu chờ đợi rồi đây.