Sau khi gửi xong mail công việc, thấy đã chạm mốc 12 giờ, tôi rót thêm cốc nước, đặt tài liệu lên bàn và mở điện thoại ra để nhắn tin cho Lục Trầm.
"Tiểu thanh mai của anh có đến kể lể với anh không?"
"Tiểu thanh mai nào? Em đang nói về em đó à?"
"Đó là Đồng Tiêu Tiêu, cô ấy nói rằng đã lớn lên cùng anh ở nước ngoài, không phải là thanh mai trúc mã thì còn là gì?"
"Con gái của cổ đông công ty."
Con gái của cổ đông công ty à. Không trách được Lục Trầm không động đến cô ấy, nhưng mà, Lục Trầm cũng không giống như là người sẽ chịu sự kiểm soát của người khác, chẳng lẽ có điều gì khó nói.
"Đến giờ ăn cơm rồi, em lên tìm anh nhé."
Đúng 12 giờ, không nhiều không ít, vừa đúng lúc, tôi xách theo hai hộp cơm giữ nhiệt, và đi tìm Lục Trầm.
Thực sự không phải vì tôi muốn gặp anh ấy, chủ yếu là vì hộp cơm này do dì Lục chuẩn bị, dặn dò tôi phải để ý việc anh ấy ăn cơm. Dì Lục phàn nàn rằng khi bận rộn, Lục Trầm thường xuyên bỏ bữa khiến dạ dày ngày càng tệ hại hơn.
Quan trọng là cơm của dì Lục nấu thực sự quá ngon. Cho nên, vì miếng ăn đó, tôi tất nhiên "canh" Lục Trầm ăn cơm.
"Cô quản lý kia ôm hộp cơm lên phòng tổng giám đốc à?"
"Trước kia Đồng Tiêu Tiêu cũng đã làm những chuyện tương tự mà phải không? Nghe nói cô ấy còn chưa ra khỏi thang máy đã bị trợ lý Trần ngăn lại rồi."
"Không biết kết cục của cô quản lý này thế nào"
Đồng Tiêu Tiêu nghe những lời bàn tán đó, nhìn về phía thang máy tỏ ra hậm hực và nghĩ: "Cô ta dám dùng thang máy riêng của tổng giám đốc?! Cô gái này từ đâu mà đến, không chỉ không đặt mình vào mắt, mà còn tỏ ra thân mật với Lục Trầm, thậm chí còn mang cơm đến cho anh".
Vì là thang máy riêng nên đã đi thẳng tới phòng của Lục Trầm mà không gặp bất kỳ trở ngại nào. Trong mắt Đồng Tiêu Tiêu, ngọn lửa ghen tuông đã sắp bùng cháy.
"Tiêu Tiêu à, chị và Lục tổng thân như vậy, chị có biết quản lý Lâm này với Lục tổng có quan hệ gì không?"
"Có quan hệ gì được, chẳng qua là một người phụ nữ muốn trèo cao thôi".
Đồng Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn người hỏi, không hề muốn thừa nhận rằng Lâm Tử Thanh có thể có liên quan đến Lục Trầm.
"Nhưng mà chưa chắc đâu, quản lý Lâm đã lên lầu ăn cơm với Lục tổng rồi đấy. Tôi ở công ty đã lâu như vậy, mà chưa từng thấy Lục tổng ăn cơm ở công ty cùng với ai hết".
Người cất giọng là La Đình, một nhân viên lâu năm của phòng Marketing, cô vốn chẳng ưa gì Đồng Tiêu Tiêu - người không có năng lực nhưng thích phô trương và chèn ép người khác.
La Đình tính tình kiêu ngạo, nhưng sự kiêu ngạo của cô ấy có cơ sở, mỗi bản đề án của cô ấy đều rất nổi bật, luôn nhận được sự đánh giá cao từ đối tác. Người có năng lực có quyền tự cao tự đại, cũng không thể không có lý do.
"La Đình, ý cô là gì"
Đồng Tiêu Tiêu tức giận, nếu không phải ba cô nói rằng La Đình có tài năng không thể đụng vào, thì cô đã khiến La Đình bốc hơi khỏi Lục thị từ lâu rồi.
"Ý trên mặt chữ mà thôi"
"Đi thôi, chúng ta cũng đi ăn cơm thôi, tiện thể xem buổi chiều nên uống gì, quản lý Lâm bảo cô ấy đãi đó. Tôi thấy mấy cửa hàng cô ấy đề xuất đều không rẻ đâu, chúng ta nhanh chóng lựa chọn đi."
La Đình dẫn dắt nhóm của mình rời đi, không để ý đến Đồng Tiêu Tiêu đang tức giận phía sau.
Phòng Marketing có hai nhóm, một nhóm do La Đình phụ trách là nhóm A, một nhóm B do Đồng Tiêu Tiêu quản lý.
Hai nhóm này luôn xung đột với nhau, nhóm A cảm thấy nhóm B quá tầm thường, nhóm B cảm thấy nhóm A coi thường họ...
Dần dà, đã có nhiều mâu thuẫn, thậm chí còn xuất hiện hiện tượng lập phe phái. Đặc biệt là nhóm B của Đồng Tiêu Tiêu, những thành viên chủ yếu đều là bạn bè thân thiết của cô ta.
Bình luận facebook