Một tuần bình yên trôi qua, lại đến Thứ Sáu - ngày cuối cùng nộp phương án quảng cáo. Không hổ là nhân viên kỳ cựu, dự án quảng cáo kia cùng với bản thảo của La Đình đều tinh tế và độc đáo. Phần điểm nhấn cũng được La Đình lựa chọn cực kỳ hợp lý, và tất nhiên với sự chỉn chu này bản kế hoạch của La Đình nhanh chóng được thông qua.
Mọi thứ đều ổn cho đến khi phương án và bản thảo thiết kế của Đồng Tiêu Tiêu được trình bày.
"Bản thảo này, có vẻ quen mắt nhỉ..." La Đình thì thầm bàn luận cùng người bên cạnh.
"Thật sao? Chị Đình, em thấy bản thảo này khá tốt, Đồng Tiêu Tiêu hiếm khi làm ra sản phẩm xuất sắc như vậy. Có vẻ như cô ấy cũng không phải là kẻ vô dụng nhỉ."
Đồng Tiêu Tiêu trước giờ nếu không là sao chép tác phẩm của những bậc thầy, thì cũng là đánh cắp ý tưởng của người khác, thậm chí sử dụng thiết kế của người cùng nhóm như là của mình. Mặt dày mày dạn đến trơ trẽn, bị phát hiện còn nói chỉ là trùng hợp suy nghĩ.
Bởi vì cô ta là con gái của đại cổ đông Đồng Vạn nên mọi người đều không tiện tính toán, không ngờ lần này lại có thể làm ra sản phẩm nổi bật.
"Đây là do cô tự thiết kế?" Tôi ngước nhìn lên màn hình chiếu, nhíu mày nhìn cô ấy.
"Đúng vậy, có chuyện gì sao quản lý Lâm?" Đồng Tiêu Tiêu có chút tự đắc, cô đã chỉnh sửa một số đường nét, sau đó còn thay đổi màu sắc, dù Lâm Tử Thanh có phát hiện, cô cũng có cách thoát thân. Dù sao cũng chỉ là trùng hợp ý tưởng mà thôi, chẳng phải điều này xảy ra rất thường xuyên sao?
"Không có gì, trông rất đẹp, chỉ là, nó giống hệt với một bản thảo đạt giải của tôi từ hai năm trước." Tôi xoay bút trên tay không phát một tiếng động nào, mở một thư mục trên máy tính có tên là "Đạt giải".
Sau đó mở bản thảo của Đồng Tiêu Tiêu ra, so sánh cả hai, mặc dù màu sắc và đường nét có chút khác biệt, nhưng bố cục lại y hệt, nguyên liệu sử dụng cũng vậy.
"Có lẽ là trùng hợp thôi, tác phẩm này là do tôi sáng tạo ra, từng nét vẽ đều do tay tôi làm ra." Đồng Tiếu Tiếu không hề hoảng hốt, cô đã sao chép toàn bộ file gốc, điều này có nghĩa là mỗi lớp hình ảnh đều do cô tạo ra, đích thực là sáng tạo gốc.
"Có phải là sáng tạo gốc hay không, chúng ta cứ đem file gốc ra so sánh xem." La Đình đột nhiên nhảy vào cuộc trò chuyện, cô biết ngay tại sao lại thấy quen thuộc rồi, đó là một tác phẩm đoạt giải ba trong một cuộc thi quốc tế, nghe nói người nộp bài là một học sinh.
Nhìn thấy sự tự tin của Lâm Tử Thanh, La Đình gần như chắc chắn, Đồng Tiếu Tiếu sắp gặp hạn rồi.
"Cũng tốt, như vậy mọi người cũng không phải nghi ngờ tôi sao chép." Đồng Tiếu Tiếu lấy file gốc ra, cô đã kiểm tra và thực hiện một số thay đổi, chắc chắn nó sẽ khác với bản của Lâm Tử Thanh.
"Lâm quản lý, tôi đã gửi rồi đấy, còn bản của cô thì sao?"
Tôi mở file, ẩn đi một vài lớp hình ảnh, sau đó thay đổi thứ tự của một số lớp khác, đổi nền thành màu đen, phóng to góc dưới bên phải, một chữ ký rõ ràng hiện ra. Đó chính là chữ ký của Lâm Tử Thanh.
Đúng vậy, đây chính là thói quen nhỏ của Lâm Tử Thanh, dù có phiền phức, nhưng cô ấy vẫn luôn kiên nhẫn làm điều đó, mỗi một tác phẩm, đều có một chữ ký như vậy, giống như là giọt nước.
"Tôi nghĩ, mọi người đều hiểu rồi nhỉ?" Những lời giải thích và ngôn từ thêm vào lúc này đều trở nên nhạt nhẽo, giống như sắc mặt của Đồng Tiếu Tiếu vậy.
Những chuyện như thế này cô đã làm không ít, không ngờ rằng sẽ có ngày lại gặp phải sự cố như vậy.
27/
Dù sao, một vụ sao chép nghiêm trọng cũng không đủ để loại bỏ hoàn toàn Đồng Tiêu Tiêu - người có bối cảnh hậu thuẫn vững chắc ra khỏi Lục thị. Nhưng "cú đánh" này đủ để cô ta mất chức trưởng nhóm của nhóm B.
Đồng Tiêu Tiêu vẫn còn giữ cho mình đường lui, sau khi mất chức trưởng nhóm, cô nàng dường như đã thu lại hết kiêu ngạo, bề ngoài trông rất biết điều.
Nhưng tôi biết, cô ta vẫn luôn âm thầm liên hệ với Triệu Yến Uyển, thậm chí còn có mối quan hệ sâu sắc với Trình thị.
Ngày mai Lục Thị và Trình Thị sẽ có một cuộc gặp gỡ hợp tác do Đồng Vạn dàn xếp. Có vẻ như hai bên sẽ cùng nhau phát triển một dự án bất động sản.
"Đang nghĩ gì vậy?" Có lẽ thấy tôi suy tư mất tập trung, trong lúc chờ đèn đỏ, Lục Trầm bất ngờ quay sang hỏi.
"Đang nghĩ về cuộc họp ngày mai." Dù tôi có tính toán kỹ lưỡng đến mấy, cũng không khỏi lo lắng việc mình không thể đối phó với cái gọi là "hào quang nhân vật chính". Tôi không muốn lãng phí cả đời mình để vướng mắc với họ, tôi muốn dứt khoát loại bỏ mọi trở ngại một cách triệt để.
"Suy nghĩ nhiều làm gì, không có gì phải lo lắng cả. Dù có chuyện to đến mấy, tôi sẽ che chở cho em"
"Phải, đúng vậy, 'quân tới thì chặn, nước lên thì lấp' mà." Tôi bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, đúng là 'hôm nay có rượu thì say hôm nay, ngày mai lo thì ngày mai tính', có vẻ thật sự không cần phải lo lắng quá mức.
Nhưng tôi không ngờ rằng, ngày hôm sau tin tức về tôi đã lan tràn khắp nơi. Phải nói là bản tin được viết khá tốt.
"Lâm Tử Thanh, tiểu thư hào môn bị nghi ngờ là "tiểu tam"
"Từ Tập đoàn Trình thị đến Tập đoàn Lục thị"
"Tài nữ hay là tai nữ? Lâm Tư Thanh rơi vào bê bối đạo nhái"
Có lẽ là Triệu Yến Uyển và Đồng Tiêu Tiêu đã bắt tay tung tin, một người nói tôi xen vào chuyện tình cảm, dựa vào thân thế để đánh gãy uyên ương, người kia nói tôi thay lòng đổi dạ, lừa gạt Lục Trầm, thậm chí không có tài năng chỉ biết sao chép. Để cho lời đồn thêm chứng thực, họ không ngần ngại tung bằng chứng.
Cuộc gặp gỡ hợp tác hôm nay đã sụp đổ ngay lập tức, giá cổ phiếu của Tập đoàn Lâm thị và Tập đoàn Lục thị tụt giảm mạnh, trong khi Tập đoàn Trình thị từ khi mở cửa đã tăng mạnh không ngừng, và cuối cùng đạt giá trần.
Dù Lâm Thị và Lục Thị đã lần lượt đưa ra thông cáo báo chí, nhưng tất cả đều không mang lại hiệu quả. Đương nhiên, đó chỉ là hành động mang tính thủ tục.
Là một công dân vô tội, tôi tất nhiên lựa chọn phương án tìm đến sự giúp đỡ của cảnh sát nhân dân, làm sao có thể chịu đựng sự vu khống như vậy, phải không?
Tôi đã đăng ký một tài khoản Weibo cá nhân mang tên Lâm Tử Thanh, và bài đăng đầu tiên chính là văn bản báo án. Thông tin này ngay lập tức đã leo lên top tìm kiếm hot.
Sau đó, bài đăng thứ hai, tôi đã tag Triệu Yến Uyển, bài thứ ba, tag Đồng Tiêu Tiêu kèm theo tất cả các tác phẩm tham gia cuộc thi đã đoạt giải của tôi, cũng như các tác phẩm của Đồng Tiêu Tiêu trong hai năm qua tại Lục Thị. Đâu là thật, đâu là giả, nhìn một cái là rõ.
Sau đó, dường như còn chưa kịp phản ứng, tôi phát hiện mình đã được Lục Trầm tag trên weibo. Đó là một đoạn văn nhỏ.
"Khi tôi 10 tuổi, có một cô bé nói muốn gả cho tôi, tôi đã trả lời, 'Được.'
'Khi 28 tuổi tôi trở về nước, cô bé ấy đã quên mất, cô ấy hỏi: 'Tôi nói muốn gả cho anh có thật không?' 'Anh đã trả lời thế nào?' Tôi nói: 'Được.'"
Bài viết trên Weibo này có vẻ hơi mơ hồ, nhưng lại ngọt ngào quá mức. Ai nói rằng người đàn ông 28 tuổi không biết lãng mạn. Lục Trầm, anh ấy hiểu rõ lắm.
Mười phút sau, bài viết này trực tiếp lên đầu top tìm kiếm hot. Đã có người hâm mộ nhiệt tình bắt đầu tưởng tượng về câu chuyện tình yêu giữa chúng tôi.
Thậm chí có người còn bắt đầu tiết lộ thông tin, ví dụ, nói rằng tôi biết anh ấy dạ dày không tốt nhưng vẫn thường xuyên uống cà phê đen khi đói, nên đã lấy hết cà phê trong phòng trà.
Ôi chao, cái tên tài khoản này: "Chàng trai hàng xóm Tiểu Trần", trợ lý Trần, tôi biết ngay là anh mà! Còn có rất nhiều tài khoản khác nữa, đăng tải những chi tiết ngọt ngào đến mức khó tin giữa tôi và Lục Trầm.
Ngài Lục, tôi biết ngay là anh đã thuê thuỷ quân để làm nhiệm vụ này! Không sai, mọi người trong công ty đều là thuỷ quân của anh! Người này chẳng lẽ đã in những chuyện giữa chúng tôi ra để phát tán sao?!
Cảm giác như đây là chuyện mà Lục Trầm, người kín đáo mà lại giỏi giang, có thể làm.
Vậy nên, lời khuyên hãy làm theo những gì mình nghĩ, không có gì phải lo lắng của Lục Trầm cũng là thật.
Lục Trầm, từ trước tới giờ không bao giờ thích nói nhiều, anh ấy luôn thể hiện bằng hành động.
Tôi hít một hơi thật sâu, gọi điện cho Lục Trầm, sau đó vào thang máy đi xuống hầm đậu xe.
"Lục Trầm, có thời gian thì đi đăng ký kết hôn nhé?"
"Được." Tôi vừa tới cạnh xe thì mới nhận ra, anh ấy đã ngồi trên xe, cửa ghế phụ mở ra, trông rất thản nhiên, nhưng những ngón tay trắng bệch lại bộc lộ sự căng thẳng của anh.
"Chúng ta đi thôi."
"Trực tiếp tới cục dân chính à?" Lục Trầm do dự một chút.
"Có cần phải mua nhẫn không?"
"Tôi nghĩ là anh đã chuẩn bị rồi." Tôi thấy có hộp nhẫn trên ghế sau.
"Lục tiên sinh, anh đã lường trước điều này à? Và anh đã chuẩn bị để đợi tôi vào bẫy này phải không?" Tôi nhếch mày nhìn anh.
"Cái nhẫn là tôi mới quay về nhà lấy. Ngày gặp em tôi đã chuẩn bị rồi. Những tin tức giải trí kia tôi cũng không ngờ tới, chỉ là tôi nghĩ cách tốt nhất để đánh gục dư luận là chúng ta nên công khai."
Lục Trầm hơi căng thẳng, từ "công khai" này, anh ấy học từ miệng của Tiểu Trần.
"Thực ra, nếu em không gọi điện này, tôi cũng định tìm em."
Ờ? Vậy là tôi hấp tấp quá sao? Chết tiệt, tính toán thiếu chu đáo rồi.
"Được, vậy chúng ta đi thôi, ông xã"
"Được, bà Lục."
Bình luận facebook