Tôi dùng sức lắc đầu.
“Vậy cắt bím tóc này của mày đi, cũng có thể đổi được chút tiền.”
Cô ta kéo tôi vào tiệm cắt tóc bên cạnh, đúng lúc này, một giọng nói to lớn vang dội vang lên: “Các người làm gì đó!”
5
Anh hai cưỡi xe đạp, nhanh như chớp chạy đến, dừng ở trước mặt tôi.
Anh rất dữ: “Còn không buông em tôi ra?”
Trên đường trở về anh vẫn luôn dạy tôi: “Em phải phản kháng chứ, phải biết đá đánh lại, đừng tùy ý để người ta khi dễ……”
Dạy đến một nửa, anh lại thở dài: “Thôi, vẫn là đừng phản kháng, bím tóc còn có thể dài lại, người vẫn quan trọng hơn.”
Ngày hôm sau anh mang tôi đi tìm bạn học cao trung của anh.
Một người mập mạp, tràn đầy hình xăm trên mình.
Cũng thường xuyên hoạt động ở cửa trường chúng tôi.
Từ ngày đó, chẳng sợ xuất hiện trước mặt bọn người đó, cũng không ai cản tôi.
Tới năm ba, mấy bà hàng xóm bắt đầu bàn tán:
“Lưu Châu mau tốt nghiệp sơ trung đi.”
“Cậu mợ cháu mấy năm nay nuôi lớn cháu không dễ dàng, đến lúc đó phải hiếu thuận bọn họ hiểu không?”
Mấy người đó cũng sẽ nói với mợ:
“Lưu Châu lớn lên xinh đẹp, tính tình lại ngoan ngoãn. Sang năm là có thể đi ra ngoài kiếm tiền, đến lúc đó không phải tha hồ hưởng thụ sao?”
Mợ lớn tiếng nói: “Mấy năm nay tôi chưa từng bạc đãi nó, hiếu thuận chúng tôi cũng là chuyện đương nhiên!”
Anh hai học năm ba, thành tích không tồi, có hi vọng đỗ vào đại học tốt.
Cậu một mặt rất vui, mặt khác cũng vì học phí và sinh hoạt phí của anh mà phát sầu.
Tôi nghĩ.
Tôi hẳn là sẽ giống hai chị ở nhà mẹ đẻ, sau tốt nghiệp sơ trung liền đi vào xưởng.
Sau đó qua một hai năm, tổ chức một lễ hỏi, gả chồng sinh con.
Bởi vì có ý niệm này, thi giữa kỳ thành tích của tôi trượt xuống.
Cậu nhìn phiếu điểm, hung hăng đập bàn: “Cháu học hành như vậy, rớt hơn hai mươi hạng!”
“Cháu như vậy thì sao có tư cách thi cao trung!”
Khi đó ở nông thôn thi cao trung, không phải muốn thi là có thể thi.
Căn cứ số người trúng tuyển năm rồi của trường học, sẽ phân phối những cái tên nhất định.
Trường chúng tôi chọn ra 30 người.
“Dù sao tốt nghiệp sơ trung liền phải đi làm công……”
Cậu trừng lớn đôi mắt: “Cháu đừng nghe mấy bà hàng xóm nói bậy, chỉ cần cháu thi được vào cao trung, cậu đập nồi bán sắt cũng đưa cháu đi học!”
Tôi ngó mợ một cái.
6
Mợ âm dương quái khí: “Nhìn mợ làm cái gì, nhà của chúng ta cậu cháu làm chủ.”
Đây là ngầm đồng ý.
Đôi mắt tôi đỏ, nức nở nói: “Cháu sẽ cố gắng học.”
Sau ngày đó, tôi cơ hồ cắm đầu cắm cổ học.
Thành tích cũng nhanh chóng tăng trở lại.
Trong nhà, mợ cũng không để tôi làm việc quá nhiều.
Mợ không khỏi tức giận: “Bị cậu biết mợ sai cháu làm việc, lại mắng mợ, tôi đây không phải nuôi cháu ngoại, tôi đang nuôi công chúa!”
Anh hai thi đại học xong, điểm không tồi, đỗ vào các trường 985 trong tỉnh.
Mợ vui không tả xiết, cả gương mặt đều là ý cười.
Tôi cũng thuận lợi có được tư cách thi cao trung.
Thi cao trung phải vào huyện, thầy cô mang cả đoàn ở khách sạn.
Ăn cơm dừng chân đều là tiền.
Chúng tôi ở cái khách sạn ước chừng đã lâu không được dọn dẹp, chăn đều là mùi mốc.
Ban đêm trần nhà có gián nhện đang bò, cả đêm sột soạt, tôi cơ hồ cũng không biết làm sao ngủ được.
Thi xong trở lại thôn, sắc mặt tôi trắng bệch.
Mợ tấm tắc: “Xem bộ dáng này là không diễn.”
Vài bạn học mời tôi cùng đi Quảng Đông làm công, có bà dì nhiệt tình giới thiệu đối tượng cho tôi.
Cậu nói chờ một chút, có điểm thi rồi lại nói.
Rất mau tới sinh nhật 16 tuổi của tôi, mẹ đẻ tới cửa.
Bà ta còn ở trấn trên mua cái bánh kem nhỏ.
Tôi còn tưởng rằng trong lòng bà ta hổ thẹn, đang bồi thường tôi.
Không nghĩ tới rượu đủ cơm no, bà ta nói ra ý đồ: “Tam muội tốt nghiệp sơ trung, cũng tròn mười sáu, tôi chọn cho nó một đối tượng tốt.”
Nam nhân kia 25, lúc trước xảy ra tai nạn xe cộ đi đường có chút khập khiễng, nhưng tiền hỏi cưới có thể đến mười lăm vạn.
Năm 2007.
Mười lăm vạn ở nông thôn, là một số tiền không nhỏ.
Mẹ đẻ mặt mày hớn hở: “Tiền này đến lúc đó chúng ta mỗi người một nửa. Lưu Quang học đại học, học phí và phí sinh hoạt cũng khá nhiều.”
“Dù sao tam muội cũng thi không đậu cao trung, đi làm công cũng không biết mấy năm mới có thể kiếm được số tiền này!”
Bà ta coi như tôi vô hình.
Như nhiều năm trước, biến tôi thành một vật phẩm kiếm lợi.
Tôi giận đến đỏ mặt.
Mẹ đẻ còn đang hớn hở: “Tam muội, tuy nam nhân kia què, nhưng điều kiện rất tốt, vụ tai nạn xe cộ kia, hắn cầm mấy chục vạn tiền bồi thường…… Con gả qua đó là chuyện tốt, ta sinh con, vẫn phải vì con mà tính toán!”
Tôi cắn răng: “Tôi sẽ thi đậu.”
Mẹ đẻ cười nhạo: “Thôi đi, con khi còn nhỏ không biết ngu ngốc cỡ nào, hai mươi chữ số còn không đếm được, thi được vào cao trung mới là lạ.”
“Con từ trong bụng ta bò ra, con nặng mấy cân mấy lượng ta còn không biết?”
Tôi đúng là ngốc.
Tôi thế nhưng cho rằng, đối với chuyện bỏ rơi tôi, lương tâm bà ta sẽ bất an.
Nước mắt lăn xuống, tôi rống lớn: “Thi không đậu cao trung tôi liền đi làm công, tôi mới không gả chồng. Lúc năm tuổi bà không cần tôi, tôi kiếm tiền cho mợ cũng không cho bà!”
Trong khi cảm xúc bùng nổ, điện thoại bàn trong nhà vang lên.
Là chủ nhiệm lớp gọi tới: “Tống Lưu Châu, điểm thi có rồi.”
7
Thầy giáo ngừng một chút.
Tim tôi như treo trên ngọn cây.
Sau đó nghe thầy nói: “Em thi đậu, trường chúng ta thi đậu mười người, em đứng thứ hai.”
Cái trán đầy mồ hôi nóng, tôi duỗi tay lau một cái, phát hiện mình thế mà khóc.
Cậu đoạt lấy điện thoại, lại hỏi một lần.
Biết được điểm, cậu liên tục gật đầu: “Thật tốt quá thật tốt quá, cảm ơn thầy bồi dưỡng, cảm ơn cảm ơn!”
Mợ không biết khi nào cũng đi lại đây, dán lên mặt trái microphone, sau khi nghe xong, nhìn tôi chằm chằm.
“Lúc trở về mặt cháu trắng bệch, mợ còn tưởng rằng là thật.”
Mẹ đẻ ngơ ngẩn.
Lẩm bẩm nói: “Hai mươi số còn không biết, còn thi đậu cao trung?”
Bà ta liếc xéo: “Một học sinh cao trung, một sinh viên, hai người làm sao lo xuể, vẫn là để nó gả cho người ta!”
Anh hai đang ngủ kế bên, anh luôn không thích mẹ đẻ.
Lúc này đột nhiên kéo cửa ra: “Hiện tại em ấy là em gái của tôi, gả chồng hay đi học, có quan hệ gì với cô?”
“Học phí tôi có thể cho vay, phí sinh hoạt có thể tự mình kiếm, không cần em ấy hy sinh.”
“Cô biết thi cao trung có bao nhiêu khó không, Lưu Châu không biết ăn nhiều ít khổ mới thi đậu, cô nói không học là không học à?”
……
Cậu làm bộ làm tịch răn dạy: “Lưu Quang, sao có thể nói chuyện với cô như vậy, không lễ phép!”
Giữa thân thích chính là như thế.
Khập khiễng không ngừng, nhưng chỉ cần có chuyện là xé rách mặt.
Mẹ đẻ sắc mặt vừa hồng vừa trắng.
Tôi hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Cô, dù con phải gả cho người ta, tiền cũng là cho cậu mợ, cô đã bỏ rơi con, không thể lại bán con một lần nữa?”
Mẹ đẻ bị làm cho tức giận.
Một đường mắng tôi là bạch nhãn lang.
Còn nói cậu mợ tiêu tiền đưa con gái đi học, khẳng định là sọ não cháy hỏng.
Mợ buổi tối giết một con gà mái già đẻ trứng, gắp cái đùi gà to cho tôi.
“Ăn đi, nhớ rõ về sau tiền cưới đều phải cho mợ!”
Mấy bà trong thôn cũng khuyên cậu mợ:
“Con trai học đại học tốn nhiều tiền như vậy, còn phí tâm phí lực nuôi con gái nhà người khác, đừng đến lúc đó như giỏ tre múc nước, tốn công dã tràng.”
“Cha mẹ con bé còn không chịu đưa nó đi học, một đứa cháu ngoại như vậy mà còn để bụng.”
……
Thư thông báo trúng tuyển có thêm danh sách chi phí cần chi, bắt đầu khai giảng liền phải giao học phí, phí dừng chân, chi phí phụ tổng cộng 1800.
Mặt mợ đen như đáy nồi: “Mợ đi đâu kiếm đủ tiền cho cháu?”
“Cháu về sau đi làm, toàn bộ tiền lương phải nộp lại cho mợ hiểu không?”
Học phí của anh hai có thể đi vay, sinh hoạt phí vẫn phải chuẩn bị.
Lúc nghèo, một phân tiền cũng có thể làm khó anh hùng.
Cậu chạy khắp nơi mượn tiền, có người nói: “Tìm con trai cả của cậu mà xin.”
Cậu cười gượng vài tiếng: “Đưa con cái đi học là trách nhiệm của cha mẹ, lại không phải trách nhiệm của người làm anh như nó.”
“Chúng tôi không có tiền cho nó mua nhà cưới vợ, đã là rất có lỗi với nó.”
Anh cả đi vào huyện làm gia sư cho người ta, thuận tiện ở tiệm net làm công.
Buổi tối liền ngủ ở trên sô pha tiệm net, có thể bớt được tiền thuê nhà.
Tôi cũng nghĩ ra cách.
Vừa lúc hôm nay, trong thôn tới thu tóc.
Tóc tôi vừa dày vừa đen, để thêm 5 năm, cũng dài quá eo thôi.
Cò kè mặc cả mãi, bán được 80 đồng.
Tôi cầm tiền mồ hôi đầy đầu chạy về nhà, mợ vừa lúc từ đồng trở về.
Tôi đưa tiền cho mợ: “Mợ, cháu bán tóc, được 80 đồng.”
8
Mợ lau tay, sờ cái ót của tôi mấy cái: “Trời đất, ai cắt tóc cháu ngắn như vậy!”
“Không sao, mợ. Nó sẽ dài lại thôi, hơn nữa mợ không phải nói tóc cháu quá dài rụng đầy nhà sao.”
“Mợ dẫn cháu đi tiệm cắt lại một chút, quá xấu.”
“Không cần, mợ lấy kéo tùy tiện cắt cho cháu, đừng lãng phí năm đồng.”
Chạng vạng, rặng mây đỏ đầy trời.
Mợ mượn được cây kéo mới, sửa tóc lại cho tôi.
Vừa cắt vừa mắng.
Trước mắng thợ cắt tóc không có tâm, rồi mắng tôi là đứa ngu xuẩn tùy ý người khác cắt loạn.
Mắng mắng, giọng mợ thấp dần.
“Về sau cháu phải nuôi tóc, con gái để tóc dài đương nhiên là đẹp, trong nhà không thiếu cháu mấy đồng lẻ này.”
Anh hai trở về thấy bím tóc to của tôi không còn, tức giận đến chết khiếp.
“Em dứt khoát cắt tóc húi cua, kiểu tóc này từ sau lưng còn không biết là nam hay nữ.”
Mẹ đẻ biết cũng mắng tôi ngốc: “Tóc con nhiều như vậy, ít nhất có thể bán 150 đồng!”
Ba năm cao trung, tóc tôi vẫn luôn ngắn như vậy.
Bởi vì tóc ngắn càng dễ xử lý, không cần lãng phí thời gian cùng tinh lực.
Vào cao trung tôi mới biết được.
Người với người không giống nhau.
Rất nhiều bạn học nghỉ hè liền lên lớp học bổ túc, học trước nội dung cao trung.
Các bạn nhẹ nhàng đuổi kịp tiến độ của giáo viên, mà tôi lại như con bò già, hự hự đuổi theo.
Giáo viên chiếu cố học sinh xuất sắc rất nhiều, sẽ không bận tâm học sinh dở như chúng tôi hiểu hay không.
Sau một tháng, lòng tự tin của tôi cơ hồ sụp đổ.
Có hôm anh hai về.
Tôi nắm lấy cơ hội hỏi anh cách giải đề, càng hỏi càng suy sụp.
Học không xong, căn bản học không xong.
Anh hai buông bút trong tay: “Lưu Châu, khi anh mới vừa vào cao trung, cũng giống em, cảm thấy mình ngốc, có cảm giác chênh lệch rất lớn.”
“Anh cái gì cũng muốn học tốt, muốn chứng minh chính mình.”
“Sau này anh mới biết được, học tập cũng nên biết cái gì quan trọng cái gì nên vứt bỏ.”
Anh nói, tới năm hai liền sẽ phân ban văn lý phân ban.
Học lý khoa, khoa cơ bản của văn khoa sẽ không quá khó, chỉ cần đạt tiêu chuẩn đề thi chung là được.
Cho nên tôi hoàn toàn có thể từ hiện tại bắt đầu lựa chọn.
“Khoa học tự nhiên tương đối nhiều bài tập thực hành, văn khoa cần phải ghi nhớ nhiều, càng hợp với con gái, tùy em thôi.”
Đêm đó, trời đầy sao.
Lời của anh hai vẫn còn văng vẳng, nhẹ nhàng bâng quơ.
Nhưng lúc trước khi anh một mình vượt qua núi cao, nhất định trăm ngàn khó khăn.
Hiện giờ anh có đèn sáng, lập tức xoay người chỉ dẫn tôi, hy vọng tôi có thể bước đi dễ dàng hơn.
Bình luận facebook