“Đương nhiên phải nhớ cậu mợ tốt, nhưng nếu mẹ không sinh con ra, con cũng sẽ không có hôm nay. Chủ yếu vẫn phải nhớ đến mẹ và ba con……”
Bà ta duỗi tay kéo tôi: “Chúng ta mới chân chính là người một nhà.”
Tôi một phen ném tay bà ta ra.
“Cô, dượng…… Cháu nhớ rõ lúc trước khi chối bỏ tôi, các người nói về sau không bao giờ là ba mẹ tôi nữa.”
“Nhiều năm như vậy, các người trước nay không hỏi chuyện học tập của tôi.”
“Chưa từng cho tôi một phân tiền học phí, chưa từng mua một đôi vớ một bộ quần áo cho tôi.”
“Năm tôi tốt nghiệp sơ trung, cô còn muốn bán tôi đổi tiền hỏi cưới.”
“Mười mấy năm nay đều là cậu mợ nuôi dạy tôi.” Tôi nghẹn ngào nói, “Tôi học ba năm cao trung, mợ một bộ đồ mới cũng chưa mua!”
“Hiện tại tôi thi đậu đại học có tiền đồ, các người chạy tới nhận tôi?”
“Các người đánh chủ ý gì, cô cho rằng tôi không biết?”
Tôi cất cao giọng: “Các người nghĩ hiện tại đối tốt với tôi một chút, chờ tôi tốt nghiệp kiếm tiền, liền hút máu tôi, để tôi thay các người nuôi con trai có phải hay không?”
“Nằm mơ, tưởng bở!”
“Tôi một phân tiền cũng sẽ không cho các người.”
Cha ruột tức chết, giơ tay muốn đánh tôi: “Mày cái đồ mất dạy, lão tử là cha ruột của mày, ai dạy mày nói chuyện với tao như vậy?”
Cậu mợ cùng anh hai tiến lên, một phen ngăn ông ta lại.
Anh cả trầm mặc ít lời dùng một tay túm tôi ra phía sau.
Mẹ đẻ chịu đựng gượng cười: “Tiểu Vĩ là em trai ruột thịt của con, con giúp nó cũng là chuyện thường tình mà.”
“Mẹ năm đó là bất đắc dĩ, hiện tại bồi tội với con, được không?”
Nói xong, bà ta vậy mà uốn gối muốn quỳ xuống.
Hôm nay nếu bà ta quỳ xuống, thanh danh của tôi hoàn toàn bị bôi nhọ, người trong thôn khẳng định sẽ bắt cóc đạo đức khiến tôi nhận tổ quy tông.
Về sau tôi mãi mãi không thoát ra được cái nhà ghê tởm nhà.
Tôi tức giận đến tròng mắt đỏ bừng, hận không thể một đao băm nát mụ la sát này.
Đúng lúc này, mợ xông lên, một phen kéo tóc của bà ta, hai người cùng lăn lộn dưới đất.
“Tống Xuân Hoa, cô có biết cô nợ nhà tôi bao nhiêu không.”
“Nể mặt Lưu Châu, tôi vừa rồi vẫn luôn nhịn. Nhưng cô thật sự là quá không biết xấu hổ.”
“Cô tưởng tiền bạc của hai vợ chồng tôi là cỏ rác hả, trăm cay ngàn đắng thay chị nuôi lớn con gái, tới khi nhận quả ngọt, cô liền muốn nó dọn về nhà?”
“Đừng có mơ!”
“Lưu Châu về sau tiền hỏi cưới đều phải giao cho tôi, tiền lương cũng là của tôi, lão nương nuôi nó mười mấy năm, đây là những gì tôi nên nhận.”
“Cô muốn mang nó về cũng có thể, cô một lần trả cho ta mười vạn, đứa con gái này tôi liền trả lại cho cô!”
Nhóm quần chúng ăn dưa lúc này phản ứng lại, sôi nổi tiến lên kéo hai người ra.
Mợ ngồi dưới đất gào khóc: “Số tôi sao khổ như vậy, gả đến Tống gia đã mệt chết mệt sống nhiều năm như vậy, trước kia mẹ chồng khi dễ tôi, hiện tại cô em chồng tính kế tôi……”
Mợ kêu khóc mấy năm nay vì tôi trả giá.
Năm tôi bảy tuổi sốt cao muốn ngất, ngày mùa đông mợ chân trần ôm tôi chạy như điên năm dặm đi tìm thôn y.
Năm mười tuổi mưa to, mợ đến trường học đón tôi, lúc trở về đường ngập lụt, mợ cõng tôi thiếu chút nữa bị lũ cuốn đi.
Trên đùi bị nhánh cây làm bị thương, bây giờ còn có một cái sẹo.
Mấy năm sơ trung kia, mợ cơ hồ một mình làm thuê mười mấy mẫu đất, chính là vì kiếm nhiều tiền chút trợ cấp học phí cho tôi.
Năm tôi học cao trung mợ sẽ ở trên công trường, giữa trưa 12 giờ mặt trời nóng rát, mợ đội mũ rơm đi nhặt đinh bán phế liệu……
“Tôi moi tim đào gan nuôi lớn nó, chị nói mang đi liền mang đi.”
“Cuộc sống này còn có đạo lý không, tôi không bằng đi tìm chết!”
13
Mọi người hoảng hốt.
Sắc mặt của tôi cũng trắng bệch.
Mọi người vừa trấn an mợ, vừa mồm năm miệng mười chỉ trích mẹ đẻ:
“Cái bà không lương tâm này, muốn bức chị dâu bà chết mới thoải mái đúng không?”
“Mười mấy năm nay bà chưa từng nuôi dạy Lưu Châu, sao giờ bắt nó phải đi về?”
“Có thật là bà để ý nó không, nhiều năm như vậy có rất nhiều cơ hội mang Lưu Châu trở về.”
……
Mẹ đẻ vẫn không cam lòng: “Nó là do tôi sinh…… Tôi chỉ luyến tiếc……”
“Đánh rắm!” Là cậu, cậu tức đỏ mặt, “Là luyến tiếc nó, hay luyến tiếc tiền nó kiếm sau này, tự trong lòng cô hiểu rõ!”
“Nếu cô còn tính kế như vậy, về sau nơi này cũng không phải nhà mẹ đẻ của cô.”
Sắc mặt của mẹ đẻ cứng đờ, không dám tin nhìn về phía cậu.
Mẹ đẻ liếm môi, ký thác một tia hy vọng cuối cùng lên người tôi: “Tam muội, chuyện trước đây là mẹ sai, hiện giờ mẹ nhận con về, cũng là muốn giảm bớt gánh nặng cho cậu con.”
“Mẹ cùng ba con phụ trách chi phí cho cuộc sống đại học của con, anh cả con chơi máy tính không kiếm tiền, anh hai lại còn muốn thi lên nghiên cứu sinh, cậu mợ con gánh nặng rất nhiều.”
Tôi cười nhạo: “Vậy học phí đâu?”
Mẹ đẻ ngượng ngùng: “Học phí không phải có thể đi vay à?”
Nhìn xem, bà ta hết thảy đều tính kế đến rõ ràng.
Một tháng mấy trăm tệ phí sinh hoạt, là có thể đổi một đứa con gái nửa đời sau làm trâu làm ngựa, nhiều giá trị!
Anh cả cau mày: “Ai nói tôi không kiếm tiền, các người chờ chút.”
Nói xong, anh từ phòng ngủ lấy ra một cái cặp sách, từ bên trong móc ra một xấp tiền lớn, cứ như vậy tùy tay ném lên khăn trải bàn nhựa màu đỏ dùng một lần.
Khô khốc nói:
“Lưu Quang, em yên tâm đi thi lên nghiên cứu sinh.”
“Lưu Châu, học phí đại học, sinh hoạt phí của em, do anh phụ trách!”
Năm vạn tệ, cũng không phải là số tiền nhỏ!
Một khoảng lặng.
Mẹ đẻ nhìn một bàn toàn là tiền, hung hăng nuốt nước miếng.
Mợ cầm lấy tiền sờ sờ thật giả, ngơ ngẩn đặt câu hỏi: “Con ở đâu ra kiến nhiều tiền như vậy?”
Anh cả nhún nhún vai: “Con sớm nói với mọi người, con viết tiểu thuyết kiếm tiền mà.”
Anh cả còn cho mợ phí sinh hoạt.
Mợ tưởng anh chỉ giả vờ là mình ổn, tiền này là tiền tiết kiệm trước kia làm ở trong xưởng.
Mợ không kềm được nước mắt: “Được được được, em trai em gái đi học không liên quan chuyện của con, tiền này con giữ lại, về sau mua nhà cưới vợ.”
Mợ thu hết tiền lại, tròng mắt của mẹ đẻ vẫn luôn chạy theo tiền.
Mợ đi vào trong nhà, mẹ đẻ cũng theo sau, gương mặt tươi cười: “Chị dâu, chị dâu, chị chuẩn bị xây căn nhà cho tiểu Vĩ……”
Mợ dừng lại, lạnh lùng nhìn bà ta: “Ai là chị dâu của cô, tôi không có em dâu vừa ngu ngốc vừa không biết xấu hổ như vậy.”
“Tiền này là để cưới vợ cho Lưu Tài, bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ từ trong tay tôi moi được một đồng!”
Thấy mợ đã đem tiền khóa kỹ, tôi đẩy cửa đi vào.
Mợ vừa chải đầu vừa lau nước mắt.
Tôi đứng ở cửa, khoanh tay: “Rất xin lỗi, mợ……”
Mợ tuy rằng ngày thường lớn giọng khó tính, nhưng thực tế là người sĩ diện.
Mợ chưa bao giờ tố khổ với ai, càng sẽ không la lối khóc lóc lăn lộn.
Hành động như vừa rồi, rất khác lạ.
Mợ bối rối, buộc tóc lại, quay đầu lại trên mặt đã không có nước mắt.
Mợ hung hăng dạy dỗ tôi: “Đối phó người cô như vậy, phải lấy độc trị độc. Cháu giảng đạo lý với bà ta cũng vô dụng!”
“Mợ nuôi cháu nhiều năm như vậy, nếu cháu lỗ tai mềm đi giúp bà ta nuôi con trai, mợ liền tát chết cháu, hiểu không?”
Tôi không ngăn được nước mắt: “Dạ biết.”
“Khóc cái gì, ngày vui mà.” Mợ dùng tay áo lau nước mắt cho tôi, xoa xoa hai mắt cũng đỏ của mình, “Không cần khóc, Tống gia chúng ta về sau đều là ngày lành.”
“Bọn họ mỗi người đều phải hâm mộ.”
Mợ sờ tóc tôi: “Thi đại học cũng xong rồi, về sau nuôi tóc lại. Con gái để tóc dài mới xinh đẹp.”
Mợ khóa cửa phòng lại, mang theo tôi một lần nữa trở lại bàn tiệc.
Anh cả đã bị mấy bà hàng xóm vây quanh.
“Chơi máy tính sao kiếm được tiền vậy?”
“Rốt cuộc một tháng kiếm bao nhiêu?”
“Con trai cô tốt nghiệp sơ trung, cũng có thể kiếm tiền bằng cách này không?”
“Lưu Tài, nhà mẹ đẻ của cô có đứa cháu gái, năm nay 22 tuổi, tốt nghiệp đại học chuyên khoa, rất xinh đẹp, cô giới thiệu cho cháu!”
“Cô cũng có đứa cháu ngoại gái, năm nay 20 tuổi, là giáo viên mới ra trường, điều kiện rất tốt.”
……
Anh cao 1m75, 130 cân, lẫn trong một đống bà cô, có vẻ nhỏ yếu bất lực.
Mấy bà cô còn cố gắng mai mối hết cô này đến cô khác.
Lúc này, anh cả đẩy mắt kính, thấp giọng nói: “Kỳ thật cháu đã có đối tượng.”
14
“Cái gì?”
Mợ rống một tiếng.
Đối tượng của anh cả là tác giả mà anh quen trong nhóm.
Là một tác giả nghiệp dư.
Mợ rất nghi ngờ: “Con sẽ không bị người ta lừa chứ, cô gái đó muốn con mua lá trà sao?”
Trước kia ở thôn chúng tôi có một nam nhân, để tìm đối tượng mà mua hơn một trăm cân lá trà, tầm năm sáu vạn.
Cuối cùng chia tay.
Cho nên, trong thôn mọi người đều biết, bạn gái bán lá trà không đáng tin.
“Không có, chúng con đã từng gặp mặt, con còn có ảnh chụp của cô ấy.”
Anh từ trong bóp tiền lấy ra một tấm ảnh.
Cô gái trông rất sạch sẽ, cười rộ lên có hai cái má lúm đồng tiền, đôi mắt sáng rỡ.
Mấy bà cô tiếc nuối không thôi.
Như bỏ lỡ một trăm triệu.
Nhưng rõ ràng không lâu trước đây, họ còn coi thường anh cả, cảm thấy anh ở trong nhà không kiếm tiền.
Anh cả nhìn qua rất ít nói.
Kỳ thật, là bởi vì anh không hiểu cũng không thích giao tiếp với người khác.
Nhiều lúc anh chỉ đắm chìm trong thế giới giả tưởng 2D.
Trong lúc học đại học, ngẫu nhiên gian ta phải biết đại ca áo choàng.
Anh là một tác giả từ nông thôn, fans rất đông.
Chủ yếu viết về thần y nông thôn, thần toán nông thôn linh tinh.
Còn rất được hoan nghênh, khó trách kiếm nhiều tiền như vậy.
Buổi tiệc kết thúc, khi mẹ đẻ rời đi còn giả mù sa mưa: “Tam muội, con đừng hiểu lầm mẹ, mẹ vẫn quan tâm con.”
Cha ruột nghiến răng nghiến lợi: “Đồ vô lương tâm, lúc trước nên dìm mày chết trong lu.”
Tôi khẽ mỉm cười: “Đáng tiếc tôi sống sót, còn sống rất tốt, về sau sẽ càng ngày càng tốt, hơn nữa chuyện tốt này không liên quan gì đến các người.”
Cha ruột thiếu chút nữa tức chết.
Chị cả rất không tán đồng: “Ba mẹ cũng khó xử, em cũng phải hiểu cho bọn họ.”
Tôi hỏi chị ta: “Hiện tại chính sách cho phép sinh đứa thứ ba sao?”
Chị ta hơi thở dài: “Chỉ là muốn sinh đứa con trai, bằng không anh rể của em cùng ba mẹ của hắn bên kia làm khó làm dễ.”
Hai đứa cháu gái mặc quần áo cũ nát, nhút nhát sợ sệt mà nhìn tôi.
Đứa cháu lớn không khác gì tôi lúc trước.
Tôi hỏi chị cả: “Năm 4 tuổi ấy, chị dẫn tôi vào núi nhặt xác ve, sau lại lạc mất tôi, vì sao chị không tới tìm tôi?”
Chị cả khẽ nhếch miệng: “Có chuyện này sao, chị không nhớ rõ!”
Nhìn xem.
Mấy người này tổn thương người khác, làm người ta suốt đời sợ hãi không thôi, lại khinh nhạt mà nói một câu: Chị không nhớ rõ.
“Nhưng tôi nhớ rõ.” Tôi nhẹ giọng nói, “Tôi nếu ở Trương gia, có thể sẽ chết ở núi vào năm 4 tuổi, chết ở năm bảy tuổi vì sốt cao, chết trong mưa to ở năm mười tuổi……”
“Nhưng tôi nhất định, không thể lấy thân phận sinh viên đứng ở chỗ này.”
“Chị cả, không cần lừa mình dối người, bọn họ rốt cuộc có yêu tôi hay đúng hơn là con gái không, trong lòng chị thật sự không biết sao?”
15
Có lẽ, chị cả làm trưởng nữ, từng được yêu thương.
Nhưng tôi là đứa con gái thứ ba.
Thật sự chưa từng được yêu được thương.
Khi chị cả rời đi, sắc mặt không quá đẹp.
Tuy anh cả nói có thể giúp tôi trả học phí, nhưng tôi vẫn đi vay.
Vì thế anh mua một chiếc xe làm quà khen thưởng cho tôi.
Trường học ở tỉnh lị, ngồi xe buýt mất hai giờ.
Cậu mợ lại kiên trì muốn đưa tôi đi.
Anh hai trợn trắng mắt: “Con lúc trước đi báo danh, cả nhà một người cũng không đưa, con chính là tự mình đi.”
Cậu tát lên gáy của anh một cái: “Con là một nam nhân, cần đưa đón cái gì.”
“Em con là con gái, sao có thể giống con được?”
Bình luận facebook