1.
Sau khi tốt nghiệp được hai năm, lớp trưởng tổ chức họp lớp cũ.
Mọi người thì đua nhau tâng bốc, làm tốt thì nói nhiều, làm không tốt thì yên lặng ngồi một góc nghe người khác nói.
Tôi tiếp quản cty gia tộc, bị mọi người vây quanh ở vị trí trung tâm.
Sau khi uống quá nhiều mọi người bắt đầu nói về mọi thứ, không biết ai đã nhắc tới tên Thẩm Yến trước.
“Năm đó Ôn Đường và Thẩm Yến là ưu tú nhất trong chúng ta, hai người cũng là thanh mai trúc mã cứ nghĩ rằng họ sẽ kết hôn sau khi thi tốt nghiệp, bất thình lình lại xuất hiện một Trình Giảo Kim.”
“Đúng vậy, Thẩm Yến vì học sinh nghèo khó kia khăng khăng muốn từ hôn sự. Ôn Đường năm đó đều thiếu chút nữa bệnh trầm cảm tự s.át ——”
Nói còn chưa dứt lời, không khí vui vẻ bỗng nhiên ngưng lại, người nọ nói chuyện phát giác không thích hợp, lập tức im tiếng, mặt áy náy: “Ôn Đường, xin lỗi, tôi……”
Tôi cầm tách trà trước mặt lên nhấp một ngụm, nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu.”
Tôi cùng Thẩm Yến từ nhỏ đã có hôn ước, thời kỳ đi học hắn di tình biệt luyến thích học sinh vừa mới chuyển trường, không tiếc xé rách mặt cũng muốn cùng tôi từ hôn, hành động của hắn làm tôi thành đối tượng bị mọi người trong trường học chê cười.
Trong thời gian đó, tôi mất ngủ cả đêm, không ăn uống được, cơ thể gầy đi rất nhiều, bố mẹ lo tôi tiếp tục như vậy sẽ xảy ra chuyện nên đã cho tôi nghỉ học.
Lớp trưởng lại nói thêm một tin tức: “Hồi đó Thẩm Yến là đối tượng trọng điểm đào tạo của giáo viên, bây giờ lại chuyển sang giao đồ ăn, nghe nói nhà cậu ấy phá sản, nợ rất nhiều.” . Sau khi tốt nghiệp cậu ấy cái gì cũng làm qua chịu khổ không ít”.
Đối với tôi chuyện năm đó đã sớm là quá khứ.
Trong phòng tràn ngập mùi thuốc là và rượu, tôi cảm thấy không thoải mái nên ra ngoài hít thở.
Trong hành lang, một bóng dáng quen thuộc bất ngờ đập vào mắt tôi.
Thẩm Yến không còn bộ dáng khí phách hăng hái như trước nữa.
Cậu ta đang cúi đầu cầu xin khách hàng đừng đánh giá 1 sao.
Điện thoại trong túi reo lên, khi cậu ta bắt máy, khách hàng đã không kiên nhẫn để lại bình luận tiêu cực.
Trong nháy mắt suy sụp, người ở đầu bên kia còn nói gì đó, Thẩm Yến liền mở miệng:
“Anh cầu xin em đừng nghi thần nghi quỷ được chưa!!”
“Anh đi làm đã rất mệt, không muốn cùng em cãi nhau vì những chuyện nhỏ nhặt, em nghĩ rằng anh đang lừa dối, thì cứ nghĩ tiếp đi.”
Tôi như thế nào cũng không nghĩ tới người trong điện thoại sẽ là Triệu Vãn Vãn, năm đó Thẩm Yến đem cô ta nâng trong lòng bàn tay, không có khả năng lớn tiếng cùng cô ta nói chuyện như vậy.
Tôi chuẩn bị quay lại phòng tiệc, lại nghe thấy Thẩm Yến gọi tôi ——
“Ôn đường?”
“……”
Lại lần nữa gặp mặt, những ký ức năm cuối cấp bỗng ùa về trong tôi.
2.
Lần đầu tiên tôi nhận ra Thẩm Yến có “ý khác” với học sinh chuyển trường là khi tôi nộp đơn xét tuyển học bổng.
Sau giờ trưa, Thẩm Yến cùng Triệu Vãn Vãn chặn đường tôi.
Thẩm Yến người luôn luôn không lo chuyện bao đồng nói: ““Ôn Đường, bạn học Triệu quên nộp đơn xin học bổng, về phía Lão sư … cậu có thể thêm tên cậu ấy vào danh sách được không? gia đình cậu ấy điều kiện không tốt, rất cần số tiền này.”
Tôi ôm SGK nhìn về phía Triệu Vãn Vãn đang nép sau lưng vị hôn phu của mình. Đây là lần đầu tiên tôi nghiêm túc đánh giá cậu ta.
Tôi lắc đầu: “Danh sách đã được duyệt, Lão sư cũng không có cách thay đổi.”
Thẩm Yến nói một câu đã biết.
Triệu Vãn Vãn đột nhiên cắn môi khóc thành tiếng: “Đều do tôi ngu ngốc, quên mất thời gian nộp đơn, nếu không có này số tiền, tôi không thể đóng học phí.”
Tôi thầm nghĩ trong lòng, Thẩm Yến ghét nhất chính là con gái khóc.
Giây tiếp theo, lời nói của cậu ấy nói khiến tôi cảm thấy xa lạ.
Tôi cho cậu mượn trước.
Triệu Vãn Vãn lau nước mắt: "Thật sao? Cảm ơn, nhưng..."
Cô ta thật cẩn thận mà nhìn về phía tôi: “Bạn gái cậu có đồng ý không?”
Thẩm Yến nhíu mày: “Sẽ không, Ôn Đường không phải người keo kiệt như vậy.”
Nói xong liền tạm biệt tôi.
Thế là dẫn Triệu Vãn Vãn đi lấy tiền đóng học phí.
Ánh nắng ấm áp chiếu vào hai người bọn họ, phảng phất bọn họ mới là một đôi.
Bạn thân khó chịu nói: “Đây là tình huống như thế nào a, Triệu Vãn Vãn chắc chắn là cố ý.”
Tôi nhìn bóng dáng họ rời đi và phải mất một lúc mới bình tĩnh lại được.
3.
Triệu Vãn Vãn và tôi gặp nhau có một lần, cũng không có qua lại.
Thẩm Yến chưa bao giờ nhắc đến cô ta trước mặt tôi.
Cho đến khi tôi đến tỉnh bên tham gia thi đấu. Sau khi trở về Thẩm Yến hẹn tôi ra ngoài, vẻ mặt xin lỗi nói rằng đã thích người khác, vì thanh danh của tôi mà suy nghĩ, hy vọng tôi có thể chủ động giải trừ hôn ước với ba mẹ hai bên.
Đây là lần thứ hai tôi gặp Triệu Vãn Vãn.
Nhìn bộ dáng không còn suy dinh dưỡng nữa.
Thay vào đó, khuôn mặt cô ta hồng hào và đôi mắt tràn đầy khí chất.
Cô ta như cũ nép phía sau Thẩm Yến: “Thật xin lỗi chị Ôn Đường!”
Tôi không trả lời cô ta: “Thẩm Yến, cậu ấy không hiểu, nhưng cậu hẳn là hiểu, hôn ước chúng ta không chỉ là của hai người còn vì Thẩm thị cùng Ôn thị, tôi cho cậu một tuần để có thời gian suy xét, nếu cậu vẫn khăng khăng muốn giải trừ hôn ước vậy cậu liền tự mình đến nói với ba mẹ hai bên đi.”
Tôi để tiền lên bàn cafe rồi nhanh chóng rời đi.
Chưa đầy một tuần, Thẩm Yến và Triệu Vãn Vãn lại tìm tới.
Cả trường đều biết về mối quan hệ yêu-ghét giữa ba chúng tôi, ai nấy đều tò mò dừng lại.
Mấy ngày không gặp, Thẩm Yến càng mạnh miệng hung hãn hơn một chút.
Ngày xưa cậu ấy không bao giờ nặng lời với tôi, nhưng bây giờ cậu ta dùng những lời khiến tôi đau lòng nhất.
“Cho dù nhà tôi phá sản, tôi cũng không cần gia đình cậu hỗ trợ một xu, cậu ngoài việc sống bằng đồng tiền dơ bẩn của ba mẹ mình, thì cậu không bằng một ngón tay của Vãn Vãn.”
(ủa mắc gì chửi)
“Tôi trước kia tại sao không phát hiện ra cậu ác độc như vậy, vì chia rẽ tôi cùng Vãn Vãn, lấy sự giúp đỡ Thẩm thị làm điều kiện bức ép ba mẹ tôi, không đồng ý cho tôi cùng Vãn Vãn ở bên nhau.”
Những lời nói lạnh lùng xuyên qua trái tim tôi như một con dao sắc bén, lần lượt lan ra khắp cơ thể tôi.
Tôi tránh ánh mắt như dao của Thẩm Yến: “Cậu nên nhớ rõ ai mới là vị hôn thê của cậu!”
Bình luận facebook