13.
Mấy ngày sau, Thẩm Yến tìm gặp tôi.
Nói rất nhiều.
“Tôi biết cậu đang trả trù tôi về việc năm đó, tôi đáng bị như vậy, cậu muốn trả thù tôi như thế nào cũng được nhưng cậu có thể cho tôi vay 200 vạn được không? Chỉ 200 vạn thôi!”
Cậu bị bệnh à? Tại sao tôi phải cho cậu mượn tiền?”
Cách đó không xa vài người đi tới, Thẩm Yến muốn chạy, bị bọn họ ngăn lại.
“Người anh em, hôm qua đã tới hạn trả nợ, nhưng không thấy cậu tới gặp bọn tôi, chắc là cậu quên phải không nên hôm nay chúng tôi cố ý tới tìm cậu.”
Thẩm Yến biết bọn họ đều không phải hạng tốt lành gì, liền chỉ vào tôi: “Cô ấy có tiền, mấy người đòi cổ đi.” (ủa anh chai)
Tên đòi nợ cười: “Anh Tống, cô Ôn, hai người cũng ở đây, quen cậu ta à?”
Ta quay đầu nhìn lại, Tống cảnh hành không biết từ khi nào đã đứng ở cửa.
“Tôi không quen, các người tiếp tục làm việc của mình đi, đừng nghe cậu ta nói bậy.”
Những người đòi nợ đều là những người thông minh, chỉ cần nói vài lời là có thể hiểu được tình hình ở đây.
“Lúc trước chính mày vay tiền, tại sao tụi tao phải đòi người khác, mau đem tiền ra đây!”
Thẩm Yến muốn chó cùng cắn bậy nhưng sau khi bị bọn người này dạy dỗ một lúc liền ngoan ngoãn.
“Ôn Đường số tiền này cậu cho tôi mượn có được không, nhất định tôi sẽ trả lại cho cậu. Dù không thể trở thành vợ chồng, nhưng quen biết nhiều năm như vậy cậu thật sự tuyệt tình sao?”
Ban đầu cậu ta nói những điều tốt đẹp, nhưng khi thấy tôi nhất quyết không cho cậu ta mượn, thái độ của cậu ta lập tức thay đổi.
"Tôi sẽ không để yên cho cậu!"
“Đừng đánh, đừng đánh, tôi sẽ tìm cách kiếm tiền! Mẹ tôi còn có một căn nhà tôi sẽ bán ngay. Nếu không đủ, tôi sẽ tìm cách kiếm tiền thêm.”
“Anh em chúng ta không có nhiều thời gian trốn tìm với mày như vậy đâu, hôm nay mày phải trả tiền, mau lấy sổ đỏ ra.”
Thẩm Yến lúc gần đi còn hung ác mà trừng mắt nhìn tôi một cái.
Sau khi tôi đến bệnh viện kiểm tra thì mới biết, mẹ Thẩm bán nhà cũng không bù nổi số tiền kia, mẹ của Triệu Vãn Vãn đã trả phần còn lại với điều kiện là tái hôn với Triệu Vãn Vãn và chăm sóc cô ta cả đời.
Thẩm Yến mới đầu không đồng ý, cuối cùng cùng đường, chỉ có thể chấp nhận.
14.
Sau này mỗi lần tôi đến bệnh viện làm kiểm tra đều nghe được tiếng ồn ào trong phòng bệnh của Triệu Vãn Vãn, hai bên ai cũng chướng mắt nhau, mẹ Triệu dùng hết sức lực của bản thân mà chửi Thẩm gia không ai dám ngẩng đầu.
Thẩm Yến bất mãn ném khăn lông lau người đi: “Tôi chịu đựng hết nổi rồi!”
Mẹ Thẩm an ủi cậu ta nhịn một chút, chờ về sau xoay sở được rồi tính.
“Con cố gắng làm việc, khôi phục tập đoàn Thẩm thị càng sớm càng tốt, lúc đó đừng nói là Triệu Vãn Vãn ngay cả Ôn Đường cũng sẽ tới cầu xin con!”
Mẹ Triệu đi lấy nước về và cười lớn khi nghe điều này: “Với mức lương khoảng 1 vạn nhân dân tệ một tháng của nó mà muốn đông sơn tái khởi? Tôi nghĩ mấy người đừng si tâm vọng tưởng, Cuộc sống hiện tại của Ôn Đường tốt hơn các người gấp ngàn lần chuyện xảy ra ngày hôm nay là do các người đáng bị như vậy!”
Mẹ Thẩm hung hăng trừng mắt với bà.
Mẹ Triệu: “Bà dám trừng mắt với tôi, có tin tôi móc mắt bà ra không.”
15.
Game mới của tôi chính thức open beta hôm nay.
Trong công ty, mọi người đều hồi hộp chờ đợi phản hồi từ cư dân mạng.
"Có nhiều người dùng online cùng lúc như vậy, tôi lo ..."
Tôi: "Đừng lo lắng, công ty những ngày gần đây đã tiến hành thử nghiệm kiểm tra dữ liệu rất nhiều, sẽ không có vấn đề gì đâu."
Trò chơi này đúng như mong đợi.
Vừa ra mắt đã nhận được nhiều bình luận tích cực.
Trong bữa tiệc ăn mừng, tôi đã giới thiệu Tống Cảnh Hành với mọi người trong công ty.
Bùi Khải căng thẳng suốt mấy tháng nay, bây giờ cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, anh là người đầu tiên nói đùa: “Tôi đã nghe Ôn tổng nhắc đến Tống tổng từ lâu rồi. Tôi mời ngài một ly.”
Đang trò chuyện bên bàn rượu, điện thoại của tôi reo lên.
Sau khi nhìn tên, tôi cúp máy.
Trên đường về, Tống Cảnh Hành hỏi tôi số điện thoại của ai.
Một lúc lâu sau, tôi mới chậm rãi nói: “Ba Mẹ.”
Bầu trời phủ một lớp sương mù, bóng hai chúng tôi cứ kéo dài dưới ánh đèn đường mờ ảo.
The End.
Bình luận facebook