-
Chương 3
7.
Đêm cuối thu mang theo vài phần se lạnh, ở trong màn mưa, tôi mỉm cười.
.“Được a, vậy cậu ly hôn đi.”
Thẩm Yến sửng sốt, sau đó cậu ta liều mạng gật đầu: “Được, tôi lập tức liền trở về ly hôn.”
Nói xong, ngây ngốc mà chạy đi.
Cho đến khi bóng lưng biến mất, một người đàn ông bước ra khỏi chiếc Maybach đậu trước cửa.
Hắn thanh lãnh tự phụ, mang một cặp kính gọng vàng, đáy mắt đen nhánh thâm trầm như biển.
“Cảnh Hành, anh đã đến rồi sao?”
Tống Cảnh Hành khoác áo khoác cho tôi, hỏi: “Em có uống thuốc đúng giờ không?”
Tôi nắm chặt ngón tay và không nói gì.
Bầu không khí im lặng.
Tống Cảnh Hành thở dài: “Lên xe trước đi.”
Lên xe, anh lấy hộp thuốc từ trong túi áo vest và đổ ra vài viên thuốc.
Tôi không muốn uống nó nhưng trước ánh mắt cảnh cáo của anh ấy, tôi liền bưng ly nước lên và uống.
"Sao em không đến bệnh viện kiểm tra?"
Tôi thì thầm một từ: "Bận."
Tống Cảnh Hành cất thuốc, thản nhiên hỏi: “Kế hoạch thuận lợi chứ?”
Tôi cười lạnh: “Em vừa ném mồi, hắn nóng lòng muốn cắn câu.”
Nói xong, điếu thuốc tôi vừa châm đã bị Tống Cảnh Hành lấy đi, anh ta cầm lấy, tiếp tục hút: “Từ hôm nay trở đi, anh sẽ giám sát việc em uống thuốc mỗi ngày, những chuyện khác anh sẽ không quan tâm. Về việc hút thuốc, em phải chú ý!"
8.
Tôi mua căn nhà đối diện căn nhà Thẩm Yến đang thuê, bố trí người theo dõi hắn.
Những người đó đã lắp đặt thiết bị theo dõi trong nhà Thẩm Yến.
Tôi mở video bọn họ gửi.
Thẩm Yến vừa về nhà liền đưa đơn ly hôn.
Triệu Vãn Vãn khóc đến đỏ mắt, toàn thân run lên vì giận dữ.
Mẹ Triệu cắn hạt dưa phun đầy mặt đất: “Mẹ đã nói từ lâu, chỉ cần người phụ nữ kia quay về, nó liền chờ không nổi mà lập tức ly hôn với con, con coi mẹ nói có đúng không?”
Triệu Vãn Vãn cố gắng lấy lòng: "Không ly hôn được không, anh biết mà không có anh em sẽ chết!”
Thẩm Yến nhăn mày thật sâu nói: “Chỉ cần cô đồng ý ly hôn, cô muốn cái gì cứ nói!”
“Con trai!” Mẹ Thẩm nháy mắt ra hiệu với cậu ta, bà biết cô ta muốn gì.
Thẩm Yến trấn an bà, cậu ta cũng biết Triệu Vãn Vãn muốn gì.
Mẹ Triệu không ăn hạt dưa nữa, đứng lên: “Đây là chính miệng cậu nói, tôi muốn căn nhà mà mẹ cậu đang đứng tên, hoặc quy ra giá thị trường là 300 vạn cũng được, chỉ cần cậu giao ra, Vãn Vãn sẽ lập tức ly hôn cùng cậu!”
“Không được, con sẽ không không ly hôn, các người đừng có mà mơ!”
Xem xong video, tôi đem điện thoại ném ở một bên trên sô pha.
9.
Mấy ngày kế tiếp, Thẩm Yến không có xuất hiện trước mặt tôi.
Khi gặp lại lần nữa là đi cùng ông bà Thẩm.
Bọn họ già đi không ít, đặc biệt là mẹ Thẩm, gương mặt không được bảo dưỡng tốt, có rất nhiều nếp nhăn và tóc bạc.
"Đường Đường, đã lâu không gặp, con càng ngày càng xinh đẹp."
Tôi lễ phép chào hỏi: “Chú và dì, chú đến đây làm gì vậy?”
Mẹ Thẩm khẽ mỉm cười, bà muốn nắm tay tôi nhưng khi thấy tôi né tránh, trong mắt bà hiện lên vẻ bất mãn nhưng bà nhanh chóng kìm nén.
“Dì nghe tiểu Yến nói con muốn nó cùng Triệu Vãn Vãn ly hôn sau đó lấy con đúng không?”
Tôi nhìn Thẩm Yến hỏi: “Tôi nói vậy khi nào?”
Mẹ Thẩm không quan tâm tôi nói như thế nào chủ yếu là muốn nói mục đích hôm nay tới đây: “Đường Đường, là như vầy, Vãn Vãn rất yêu tiểu Yến nhà dì, không đồng ý ly hôn trừ khi bọn ta đưa cho nó 500 vạn, nếu con muốn cùng tiểu Yến ở bên nhau, dì hy vọng…”
Bà ta nhìn tôi chờ đợi….
Ta tiếp lời bà và nói: “Dì hy vọng con bỏ ra 500 vạn này?”
(không tính tỷ giá chỉ tính giá trị tương đương thì cỡ 5 tỏi á mọi người)
“Đúng rồi, chờ khi hai đứa kết hôn, thu nhập đều là tài sản chung của hai vợ chồng, hiện tại chỉ là lấy ra một chút dùng trước, chắc là không có vấn đề gì?”
Tôi cười lạnh, trước kia mẹ Thẩm không phải như thế, bà rất không thích nhắc tới tiền, nói sẽ ảnh hưởng hình tượng của bà, hiện giờ lại câu câu chữ chữ không rời chữ tiền.
“Nếu vậy thì đừng ly hôn nữa!”
Nói xong tôi xoay người bỏ đi.
Thẩm Yến ở sau oán trách mẹ Thẩm: “Mẹ, vất vả lắm Đường Đường mới cho con cơ hội như vậy, mẹ cùng cô ấy nói những thứ này để làm gì, căn hộ của mẹ bán đi rồi không phải vừa đủ 300 vạn sao, đem kia số tiền cho Triệu Vãn Vãn, kết thúc cái hôn nhân sai lầm này, đến lúc đó con hứa nhất định sẽ mua lại cho mẹ!”
Mẹ Thẩm thở phì phì nói: “Mẹ làm sao biết Ôn Đường bây giờ như vậy, năm đó nó yêu con, đừng nói là 500 vạn, 5000 vạn cũng cho con được, căn nhà kia con đừng nghĩ tới, nếu con bán đi rồi mà Ôn Đường trở mặt không cưới là còn sẽ trắng tay đó thằng con ngốc!”
“Đường Đường tức giận là con tự làm tự chịu, con nhất định dùng chân tình cảm hóa cô ấy, khiến cô ấy tha thứ cho con!”
(tới giờ vẫn não yêu đương)
“Con thật ngu ngốc.” Mẹ Thẩm gõ mạnh vào trán Thẩm Yến, mong cậu ta tỉnh lại.
Thẩm Yến đuổi theo tôi ra ngoài, túm lấy áo của tôi: “Đừng nghe mẹ nói, chuyện tiền bạc tôi sẽ tự mình giải quyết, giải quyết xong sẽ đến tìm cậu.”