-
Chương 4
10.
Tống Cảnh Hành nói cho tôi biết Thẩm Yến đã đi vay nặng lãi, thậm chí cậu ta chấp nhận trả tiền lãi cao hơn để nhanh chóng được giải ngân.
“Em đoán xem tại sao cậu ta dám làm như vậy?”
Tôi nhận chén trà trong tay Tống Cảnh Hành, nhấp một ngụm: “Đơn giản là cậu ta vẫn nghĩ chỉ cần đến cầu xin em, là em sẽ tha thứ cho cậu ta thôi, giao cơm hộp mấy năm rồi mà vẫn không tiến bộ lên chút nào cả!”
Tống Cảnh Hành bưng ấm trà lên, rót thêm cho tôi 1 tách.
“Bị bức đến lửa sém lông mày, không rảnh lo những cái đó.”
Vài phút sau video được gửi đến.
Thẩm Yến về nhà, ném thẻ ngân hàng lên bàn: “Đây là 300 vạn, khi nào ký giấy?”
Mẹ Triệu tham lam, cầm thẻ ngân hàng hôn vài cái, rồi nhìn Thẩm Yến với ánh mắt cảnh giác: “Làm sao tôi biết trong đó có 300 vạn? Lỡ như cậu lừa tôi thì sao.”
“Bà có thể gọi cho ngân hàng để xác nhận.”
Mẹ Triệu gọi cho bộ phận CSKH của ngân hàng để xác nhận, sau khi nhận được câu trả lời, bà ta đem chiếc thẻ cẩn thận cất vào túi.
Thẩm Yến khinh thường hành động của bà ta: “Không có mật khẩu sẽ không rút được, khi nào ký đơn ly hôn tôi sẽ nói mật khẩu cho bà.”
“Yên tâm! tôi đã nói là sẽ làm, tôi sẽ lập tức nói Vãn Vãn ký giấy, cậu có bản thỏa thuận ly hôn chưa?”
Thẩm Yến cầm giấy ly hôn đã chuẩn bị sẵn để lên bàn, chỉ chờ Vãn Vãn ký tên.
Ai ngờ khi ra tới cô ta liền xé: ”Không ly hôn, tôi không bao giờ ly hôn! Thẩm Yến kiếp này tôi mãi mãi là Thẩm phu nhân, tôi sẽ không để anh và Ôn Đường được toại nguyện.”
Khi nói những lời này cả khuôn mặt cô ta đều vặn vẹo.
Thẩm Yến bất ngờ, từ khi nào Triệu Vãn Vãn đã không còn là nữ thần mà cậu ta tôn thờ.
Mẹ Triệu tát vào mặt cô ta: “Mày có điên không? đây là 300 vạn, mày muốn cái gì mà không được, giữ lấy một người đàn ông không yêu mình có ích gì?”
Thẩm Yến thấy vậy lấy ra tờ giấy ly hôn khác.
Triệu Vãn Vãn vẫn không ký.
Mẹ Triệu cũng không phải hiền từ, Triệu Vãn Vãn rất sợ bà ta.
Mẹ Triệu túm tóc cô ta, đẩy xuống bàn nhét cây viết vào: “Trước mặt tao mày có tư cách nói chuyện à? Hôm nay nhất định phải ký, muốn ký thì ký, không muốn ký cũng phải ký!”
Thẩm Yến hài lòng cầm tờ giấy thỏa thuận ly hôn.
Tôi tắt video.
Không bao lâu, Thẩm Yến gọi video call tới.
cậu ta quơ quơ tờ giấy ly hôn trước mặt tôi như khoe báu vật: “Đường đường, Triệu Vãn Vãn đã ký!”
Tôi cười như không cười: “Nghe nói cậu vay nặng lãi 300 vạn, ngày đáo hạn phải trả 480 vạn. Số tiền này cậu tính giải quyết thế nào?”
Thẩm Yến sắc mặt cứng đờ: “Cậu làm sao biết được?”
Tôi dùng đầu ngón tay, xoay xoay tách trà bằng sứ trắng: “Số tiền này không phải cậu muốn tôi trả đấy chứ?”
“Không, không phải.”
Cậu ta chột dạ phủ nhận, bị người ta nhìn thấy nội tâm đen tối nên lúng túng chưa kịp nghĩ ra câu trả lời, thì trong điện thoại vang lên giọng mẹ Thẩm hét:
“Triệu Vãn Vãn tu tu! Nó nhảy lầu, hiện đang cấp cứu ở bệnh viện!”
“Cái gì?” Thẩm Yến trong lòng nhất thời có chút mơ hồ, cậu ta không ngờ Triệu Vãn Vãn thật sự sẽ tự tu.
Cậu ta thét lên và nhìn tôi.
Tôi nhíu mày: “Sao? Bộ tính rủ tôi đi cùng?”
“Không phải, rốt cuộc tôi cùng Triệu Vãn Vãn hiện tại không có gì quan hệ, nếu cậu không muốn tôi cùng vợ cũ có tiếp xúc tôi sẽ không đi.”
Tôi không trả lời.
Tắt video.
11.
Tống Cảnh Hành cười lạnh: “Ngày xưa, cậu ta có thể làm bất cứ điều gì vì Triệu Vãn Vãn. Hiện tại để giành lại trái tim của em, cậu ta đối xử với người phụ nữ mình từng yêu đến tận xương tủy chẳng khác nào giày cũ.”
“Em chưa bao giờ hứa hẹn gì với cậu ta, những chuyện sau khi ly hôn là do cậu ta tự nghĩ ra.”
Tống Cảnh Hành cười một tiếng, không muốn tiếp tục chủ đề này: “Buổi chiều anh đã hẹn bác sĩ Vương đến kiểm tra cho em, đi thôi!”
Tôi cầm tách trà nhấp từng ngụm một mà không cử động.
“Chỉ là kiểm tra sơ thôi, đừng sợ!”
“Có đúng là sẽ không có ai nhốt em vào bệnh viện tâm thần nữa không?”
Tống Cảnh Hành đau lòng ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi: "Chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Anh hứa, bây giờ anh là người giám hộ của em, em có thể tin tưởng anh không?"
"Cảnh Hành, em đã làm gì sai? Rõ ràng không phải lỗi của em, em là người bị hại. Tại sao họ lại đối xử với em như vậy!"
Trong cơn hoảng loạn, tôi như quay lại hai năm trước.
Thẩm Yến vì học sinh nghèo không quan tâm tôi mà nhất quyết từ hôn, những lời nói tổn thương của cậu ta ám ảnh tôi mỗi ngày, tôi bị toàn trường cười nhạo, các bạn bè cùng lớp nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ.
Triệu Vãn Vãn luôn gửi tin nhắn quấy rầy tôi chỉ để thể hiện tình cảm.
Tôi nhốt mình trong phòng, không hiểu vì sao Thẩm Yến từng thích tôi lại đối xử với tôi như thế.
Khoảng thời gian này tôi đã tu tu nhưng được ba mẹ cứu kịp.
Bọn họ ghét bỏ tôi vì làm Ôn gia mất mặt, cổ phiếu Ôn thị sụt giảm.
Khi các bác sĩ nói tôi bị điên, dù tôi có cố gắng giải thích thế nào rằng tôi không bị bệnh thì họ vẫn không tin tôi.
"Đường Đường, con ở đây trị liệu thật tốt, chờ con khỏe lại, ba mẹ sẽ đưa con ra ngoài."
Bệnh viện tâm thần căn bản không phải là nơi dành cho con người. Không điên cũng có thể bị ép cho phát điên. Trong khoảng thời gian đen tối này tôi gặp Cảnh Hành, anh ấy cưới tôi và lấy danh nghĩa người giám hộ bảo lãnh tôi ra ngoài.
Sau khi trở ra, tôi nhanh chóng tiếp quản tập đoàn Ôn thị giành lại quyền lực từ ba mẹ.
Tống Cảnh Hành lúc đầu không chịu cho tôi về nước, nhưng lại không chịu nổi tính tình của tôi, cuối cùng cũng đồng ý, nhưng với một điều kiện là tôi không được ngừng uống thuốc.
Vốn dĩ tôi đang uống thuốc rất tốt.
Nhưng sau khi nhìn thấy Thẩm Yến và Triệu Vãn Vãn tôi đã ngừng uống thuốc.
Tôi sẽ bắt hai người này phải trả giá.
Tống Tĩnh Hằng đợi tôi trút giận xong liền ôm tôi: "Em không làm gì sai cả, anh sẽ luôn ở bên cạnh em, em sẽ không phải khóc nữa."
12.
Vào bệnh viện, bác sĩ kiểm tra: “Vẫn như trước, nếu uống thuốc đúng giờ sẽ không có vấn đề gì.”
Tôi lấy lại bình tĩnh, mỉm cười và nói cảm ơn.
Trong lúc Tống Cảnh Hành đi lấy thuốc, tôi đến phòng cấp cứu.
Nghe được bác sĩ nói Triệu Vãn Vãn miễn cưỡng giữ được tính mạng, nhưng tổn thương đầu óc, vẫn chưa tỉnh lại về sau có lẽ sẽ trở thành người thực vật.
Mẹ Triệu tức giận ném đồ đạc vào Thẩm Yến: “Điều tại vì mày, nếu không phải do mày, còn gái tao làm sao tu tu. con gái đáng thương của tao, làm sao có thể yêu một người như mày được! Tao mặt kệ, Vãn Vãn thành ra như vậy là do mày, mày phải chăm sóc nó cả đời, còn phải cho tao 200 vạn tiền dưỡng lão, bằng không tao liền tới tòa án tố cáo mấy người!”
Thẩm Yến nhịn hết nổi rồi, ngoại trừ lúc cậu ta chưa phá sản còn đối xử dễ chịu với cậu ta, sau này bà ta lúc nào cũng chế nhạo hay cười lén mình.
“Triệu Vãn Vãn tu tu liên quan gì đến tôi? Là bà ép cô ấy ly hôn, là bà nhét cây bút vào tay cô ấy, chính bà lựa chọn 300 vạn thay vì con gái mình, bây giờ bà có tư cách gì chất vấn tôi? bà xài hết 300 vạn rồi bây giờ tính đòi tôi nữa hay sao, Triệu Vãn Vãn thành ra như vậy tất cả là do bà.”
Hai người cuối cùng cũng chịu bộc lộ bản chất thật, không ai nhường ai.
Mẹ Triệu: Mày đừng nghĩ sẽ chối bỏ được trách nhiệm!”
Tôi vỗ tay khen ngợi.
Thẩm Yến thấy tôi xuất hiện ở đây, trong mắt nhanh chóng hiện lên một chút sợ hãi, tôi đoán là cậu ta lo lắng tôi sẽ nhìn thấy bộ dạng trơ trẽn vừa rồi của.
Mẹ Triệu đi về phía tôi: “Tao sẽ đánh chết con chó nhỏ này. Hồi đó mày không có bản lĩnh giữ chân đàn ông, bây giờ trở về nước cũng không an phận. Xem tao có cào rách mặt mày ra không.”
Tôi nắm lấy cổ tay bà ta hất ra.
Bà ta liền nhào lại, tôi lấy báo cáo giám định ra: “Bà có biết bị tâm thần giet người sẽ không phạm pháp a, biết đâu bữa nào tôi bỏ thuốc độc vào ly nước của bà đó!”
“Con khốn này! đừng nghĩ mấy cái tờ giấy giả này tao sẽ tin, nhiều năm như vậy tao chưa biết sợ là gì.”
“Vậy bà thử xem.”
Mẹ Triệu sợ hãi nuốt nước miếng, bà ta chỉ giỏi cái miệng, lúc này rút lui nhanh hơn bất kỳ ai khác.
Thẩm Yến không dám tin mà giật lấy báo cáo: “Đường Đường, cậu.. tại sao lại…”.
Tôi trào phúng mà nở nụ cười: “Năm đó cậu làm đến tuyệt tình, sau khi từ hôn còn gửi tin nhắn cho bạn cùng lớp hủy hoại thanh danh của tôi, cậu có hiểu cảm giác bị người người cười chê, cậu có hiểu cảm giác chuyện riêng tư bị người ta đào bới, bởi vì cậu mà tôi thành bộ dáng này, cậu thật cho rằng tôi ra nước ngoài du học sao, tôi đi ra nước ngoài để chữa bệnh.”
Thẩm Yến vô cùng sốc.
“Xin lỗi đường Đường, tôi thật sự không biết…”
“Sau này tôi sẽ chăm sóc cậu, bù đắp thật tốt.”
“Chờ khi chúng ta kết hôn cậu cứ nghỉ ngơi thật tốt, công ty cứ để tôi xử lý!”
(chời ơi nghĩ sao phun ra được câu này)
“Về phần Triệu Vãn Vãn, đã trở thành người thực vật, tôi biết cậu là người tốt bụng, tôi sẽ thuê y tá chăm sóc cô ấy được không?”
“Cậu thật biết tính toán, nhìn ra hình như cậu sợ nghèo.”
Thẩm Yến cố gắng giải thích: “Đường Đường, tôi làm vậy là để yên tâm dưỡng bệnh!”
Tôi vạch trần bộ mặt dối trá của cậu ta: “Cậu biết là tôi bị bệnh tâm thần, ngay sau khi kết hôn, liền tìm mọi cách chiếm đoạt công ty, ngày đó ở bữa tiệc thật sự là vô tình gặp mặt sao? Lớp trưởng đã kể cho tôi nghe sự thật, cậu ấy đã sớm nói với cậu là tôi sẽ đến tham gia họp lớp, cậu cố tình đến đó để gặp tôi, kể cả ở công ty Game ngay từ đầu cậu đã biết đó là của tôi phải không? Mấy năm không gặp, cậu thật sự thông minh lên rồi, còn biết sắp xếp trước kế hoạch.”
Thẩm Yến chuẩn bị giải thích, tôi liền đưa tin nhắn của Lớp trưởng ra.
Lần này cậu ta không giả vờ nữa.
“Đúng là tôi tính toán, cũng bởi vì tôi yêu cậu. Sau khi cưới Triệu Vãn Vãn tôi mới hiểu không môn đăng hộ đối khó mà hạnh phúc, nếu tôi và cậu kết hôn tôi đảm bảo từ đây về sao sẽ chăm sóc cậu thật tốt, còn cùng nhau thiết kế ra Game hay nhất.”
Ta khoe ra chiếc vòng cổ và nhẫn kim cương: “Tôi đã kết hôn, cậu cất mấy cái suy nghĩ chó chết đó trong bụng đi!”
“Đã kết hôn! Cậu nói dối tôi! Rõ ràng là cậu bảo tôi ly hôn với Vãn Vãn!”
“Là cậu nói muốn cùng cô ta ly hôn, tôi trước giờ chưa từng đề cập tới chuyện đó, cũng chưa từng hứa hẹn gì với cậu, tất cả là do tự cậu suy diễn.”
“Không phải, hiện tại tôi đã ly hôn, chúng ta lập tức có thể đi đăng ký liền!”
Tống Cảnh Hành ôm eo tôi: “Nãy giờ không thấy em đâu! Xử lý chuyện ở đây xong chưa?”
Tôi gật đầu.
Thẩm Yến nhìn thấy cánh tay đặt lên eo tôi, tức giận lao tới, bị Cảnh Hành đá một cái.
“Xin lỗi, quên giới thiệu với cậu đây là chồng tôi, người thừa kế của Tống gia và là đương kim vô địch võ thuật cả nước.”
Mẹ Thẩm vội vàng đi tới, tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của chúng tôi: “Dì biết ngay là lần này trở về con không có ý gì tốt, cũng may là dì không đồng ý bán nhà, nếu không bây giờ chẳng phải mất cả người lẫn của hay sao.”
“Dì con không biết con trai dì vì muốn gom đủ 300 vạn đã đi vay nặng lãi, cái này so với bán nhà còn nghiêm trọng hơn nhiều.”
Tôi rất là vui vẻ mà nói ra câu này.
Mẹ Thẩm há hốc mồm: “Cái, cái gì?”
“Cả vốn lẫn lãi tổng cộng 480 vạn, căn nhà kia của dì không đáng giá vậy đâu a.”
Bà ta hỏi Thẩm Yến đây có phải là sự thật.
“Đúng vậy.”