• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Uyển Nương (3 Viewers)

  • Chương 4

Ngày hôm sau, sau khi Lưu Lương nói câu đó, ta đã mặc kệ hắn, ta thực sự tức giận.

Đúng là xúi quẩy, sao lại dám nói A Lang phụ ta.

Lẽ ra ta không cần bực tức chỉ vì một câu nói đó, nhưng không biết vì sao, ta lại cảm thấy hoang mang.

Giống như, ta thật sự sẽ lo lắng nếu như chuyện này xảy ra.

Nơi ta đang ở là tẩm cung của Lưu Lương, từ trong ra ngoài đều được Cẩm Y Vệ bảo vệ. Đây không phải là nơi ta thường ở.

Sau khi ngủ một giấc, tỉnh lại ta thấy bệ hạ đang ngồi xem tấu chương trước bàn. Ta kìm lại nỗi bất an, do dự hỏi: “Bệ hạ, ngài có biết A Lang của ta đang ở đâu không?”

Bệ hạ xoay người, dưới ánh đèn dầu đang cháy bùng bục, đôi mắt phượng đen như mực lẳng lặng nhìn ta.

Hắn nói: "Không biết."

Ta cụp mắt, lại hỏi: "A Lang của ta đã chết rồi sao?"

"Chưa." Bàn tay đang nắm chặt của ta thả lỏng, trong lòng như trút được nỗi lo, ta mím môi nói: "Vậy thì tốt rồi."

Bệ hạ hỏi: "Có gì tốt?"

Ta ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn hắn nói: "Thời thế loạn lạc, mạng người rẻ mạt, không biết mỗi ngày có bao nhiêu người không thể nhìn thấy ngày mai. Cho dù ta và A Lang không được ở bên nhau, thì ta chỉ cần chàng còn sống là tốt rồi.”

Nói vậy thật là ngại, đã thế ta còn là quý nhân của bệ hạ nữa. Ta ngập ngừng hỏi: "Ngài có bận tâm chuyện trong lòng ta có A Lang không?"

Lưu Lương nhìn ta, dường như có rất nhiều lời muốn nói.

Cuối cùng hắn chỉ lắc đầu, lảng sang chuyện khác:

"Trước đây ta đã từng gặp A Lang. Uyển Nương, A Lang dặn ta chăm sóc nàng thật tốt."

Ta yên lòng. Ta cũng biết mình đã quên rất nhiều chuyện.

Nhưng không sao, ta chỉ cần biết, A Lang vẫn còn nhớ ta, chàng sẽ đến tìm ta.

Ta phải sống thật tốt.

Một lát sau, lúc ta sắp ngủ thiếp đi, ta nghe thấy thanh âm khàn khàn của Lưu Lương: "Triệu Uyển, A Lang trong lòng nàng tốt tới vậy sao?"

Ta trả lời không chút nghĩ ngợi: "A Lang của ta tốt nhất trên đời."

____________

A Lang của ta tốt nhất trên đời.

Nếu không có hắn, ta đã bỏ mạ..ng.

Huyện Ấm ở vị trí xa xôi hẻo lánh nên không bị ảnh hưởng bởi loạn thế, nhưng quan lại ở đây còn không đáng sợ bằng thổ phỉ.

Cha và anh ta bị bắt đi làm lính đã chec từ lâu, trong nhà chỉ còn lại mình ta,vài mẫu đất cằn cỗi,vài nô bộc già vẫn lưu lại nhà ta. Ta thường không ra ngoài vì biết dung mạo của mình sẽ gây phiền phức. Nhưng tai họa vẫn ập đến với ta, nhị công tử nhà họ Lâm có tiền quyền của huyện Ấm muốn cưới ta làm vợ lẽ, mọi người đều gõ trống khua chiêng vì ta.

Vào nhà họ Lâm là có gạo ăn không hết, có vô số gấm vóc để mặc nhưng ta vẫn thà chec cũng không theo hắn, cho dù ta gầy đến mức vàng vọt xanh xao.

Lâm công tử cười, chỉ vào một tên ăn mày đẫm máo bên cạnh, hỏi: "Coi thường Lâm thiếu gia ta thì để ta sắp xếp hôn sự cho ngươi. Ta và hắn, Triệu Uyển, chọn đi."

Ta chọn tên ăn mày, hắn bị chọc tức đến mức suýt nữa ngã ngay tại chỗ.

Ta cắn răng cõng tên ăn mày về nhà, không có bà mối, không có sính lễ nhưng vẫn thành hôn với hắn, thậm chí còn không biết tên họ của hắn là gì. Sau khi rửa mặt cho hắn sạch sẽ thì ta mới biết tên ăn mày này trông cũng tuấn tú.

Tiếc là chán bị đánh gãy, lưng cũng vậy luôn.

Hắn đang nhắm mắt, môi tím tái. Khômg biết con cháu quý tộc nào tàn tạ đến mức này.

Ta hỏi hắn: "Muốn sống không?"

Đợi đến buồn ngủ mới nghe thấy hắn yếu ớt trả lời: "Muốn."

Trong thời loạn lạc, ta muốn sống, mà Vân Nô cũng muốn sống.

Ta giúp hắn trị thương, giúp hắn có thể tiếp tục cầm bút luyện kiếm, từ giây phút cõng hắn về, cả sinh mệnh của ta đều giao cho hắn.

Sau này, A Lang cũng đối xử với ta rất tốt.

Phải nói là cực kỳ tốt.

Ta như chec đuối, cuối cùng cũng tìm được cọng cơm cứu mạng.

Cho đến một ngày, A Lang đột nhiên hỏi ta: “Uyển Uyển, nếu một ngày ta có quyền thế trong tay, nàng muốn gì?”

Ta ngây người một lát, trả lời: "Chàng nhất định phải để bá tánh được no đủ.”

Không chỉ sống, mà còn phải được ăn no mặc ấm.

Ta biết, A Lang của ta còn có thể làm được nhiều việc lớn hơn ngoài chuyện yêu ta.

______________

Nghĩ đến đây, ta đoán A Lang đang làm việc dưới trướng của Lưu Lương, nếu làm việc vì bá tánh chỉ sợ nguy nhiều hơn an, có lẽ thế cho nên hắn mới đưa ta vào cung để bảo vệ an nguy cho ta.

Chắc chắn vì không muốn ta suy nghĩ lo lắng nên không nói cho ta biết.

Vậy thì ta càng phải hiểu chuyện, không đươnc gây phiền phức cho A Lang.

Phải ngoan ngoãn chờ hắn tới đón ta.

Trong triều vì chuyện đổ máo ở cung hoàng hậu hôm đó mà không ai dám dùng lời lẽ nặng nề trách móc thủ đoạn tàn nhẫn của bệ hạ, vậy nên bọn họ nhắm vào ta.

Họ loan tin là vì ta nên bệ hạ mới nổi điê..n giee..t nhiều người như vậy, không ít đại thần hợp lại dâng tấu chương yêu cầu giieet chec yêu phi là ta.

Đúng là nói hươu nói vượn, ta và thị nữ A Nhượng thầm mắng bọn họ 8000 lần. Bệ hạ tự nổi đien, sao lại đổ lỗi cho ta?

Chỉ có A Nhượng thấy ta đang sợ hãi nên trấn an ta: "Quý nhân, không sao đâu."

Quả thật bệ hạ cũng không nghe theo lời họ, coi như vẫn còn có chút lương tâm bảo vệ ta.

Thậm chí còn cho ta ăn chung, ở chung với hắn, đi đâu cũng có Cẩm Y Vệ đi theo bảo vệ.

Nghe đồn bệ hạ rất vô tình, nhưng ta thấy rõ ràng không phải thế, đôi mắt phượng lúc nhìn ta không hề thờ ơ.

Nhưng mà có đôi lúc bệ hạ rất kỳ lạ.

Lúc hắn luyện chữ, ta tới gần xem thử, một cảm giác quen thuộc khó hiểu nhen nhóm trong ta. Ta laii nhìn gương mặt bệ hạ: “Ngài thật giống A Lang của ta. Nhất là đôi mắt phượng.”

Nghiên mực bị bệ hạ lúng túng làm đổ, mực chảy hết lên y phục màu vàng chói lọi.

Hắn im lặng đứng dậy. Vẻ mặt vừa hoảng sợ vừa đau buồn

Lúc A Nhượng bôi thuốc lên đùi cho ta, ta nghĩ rồi nói với A Nhượng: "Hình như bệ hạ không xấu như lời đồn."

Cung nhân đều bị đổi, ta chỉ biết mỗi A Nhượng.

Nàng ta không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn ta bằng ánh mắt khổ sở.

A Nhượng nói:

"Quý nhân, không cần nhớ lại đâu."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom