• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Uyển Nương (1 Viewer)

  • Chương 5

Bệ hạ trở về, trong cung mở yến tiệc chúc mừng.

Hiếm có dịp ta cũng được tham dự, Tạ Hoàng hậu cũng ta đều ngồi ở hai bên của bệ hạ.

Con cháu quan lại triều thần trong triều đều có mặt, nhưng ranh giới giữa quý tộc lâu đời và những gia quyến xuất thân nghèo hèn được phân chia rõ ràng.

Tiểu đệ của Tạ Hoàng Hậu là Tạ tướng quân thể hiện một màn múa kiếm, ai nấy đều hùa theo hưởng ứng.

Ta nhìn quanh, thấy Tạ Hoàng hậu mặc y phục che kín cổ, có lẽ vết thương do bệ hạ b//óp cổ trong đêm mưa đấy vẫn chưa tan. Ta khẽ rùng mình khi nhớ lại.

Ta thấy bất bình thay nàng. Nếu A Lang dám bắt nạt ta như vậy, ta sẽ bỏ mặc hắn, hận hắn tới chec.

Mọi người nói Hoàng hậu và bệ hạ là thanh mai trúc mã, quen biết nhiều năm rồi thành thân. Mối nhân duyên từ bé như vậy thì có thể có hiểu nhầm gì giữa hai người được.

Ta ghé vào tai bệ hạ, nói khẽ: “Bệ hạ, ngài phải xin lỗi Hoàng hậu đi.”

Lưu Lương nâng rượu, nghiêng đầu về phía ta.

Ta sốt ruột, năm tay áo bệ hạ: “Ngày đó ngài b//óp cổ Hoàng hậu, giờ phải nhanh chóng xin lỗi, nếu không chuyện khó vãn hồi.”

Lưu Luơng dường như không để tâm, rượu trong ly cũng không hề đụng đến. Hắn nhìn ta, yên lặng hỏi: "Uyển Nương, phải tạ lỗi như thế nào, chỉ ta.”

Lúc tới gần hắn, bỗng nhiên ta ngửi thấy mùi quen thuộc.

Gần như... là cố nhân!

Ta còn chưa kịp nghĩ kỹ thì đã bị Lưu Lương đẩy ra. Ta bàng hoàng ngã xuống đất.

Một giây sau, thanh kiếm xẹt qua ống tay áo của bệ hạ, tiếng xé gió vang lên. Nhát kiếm cuối cùng trong điệu múa kiếm của Tạ tướng quân dừng ở chỗ ta và bệ hạ.

Nếu không phải bệ hạ vừa mới đẩy ta ra thì có lẽ tay ta đã đứt rồi.

Mặt ta trắng bệch.

Tạ tướng quân rất giỏi dùng kiếm, chỉ cắt ống tay áo của bệ hạ chứ không làm bệ hạ bị thương. Hắn cười chế giễu ta: "Ha. Cũng chỉ là một dân nữ mà dám ngồi ăn ngang hàng với tỷ của ta. Chẳng qua chỉ là muốn xem nàng ta múa một điệu, mà bệ hạ lại xuống tay gieet bao nhiêu người vì ngươi, nếu không diệt trừ yêu phi, thiên hạ khó mà yên được!"

Lập tức có thêm nhiều người quỳ gối phụ hoạ, một lần nữa mong bệ hạ sẽ xử tử ta.

Tạ Hoàng Hậu yên lặng quan sát, cong môi mỉm cười.

Mấy chục năm qua, triều đại thay đổi liên tục, chỉ có Tạ gia, trải qua bốn triều đại nhưng thế gia vẫn luôn sừng sững.

Vì thế Tạ gia mới tự tin. Cũng là tự phụ.

Không ai nghĩ bệ hạ sẽ tiếp tục bảo vệ ta, kể cả ta cũng không dám nghĩ. Thân là một thường dân, ta không có chống lưng, ta chỉ có A Lang.

A Lang, chàng đâu rồi, cứu ta, ta sợ quá.

Ta nắm chặt tay áo, run lên vì lạnh, nhưng có một bóng người cao lớn đứng chắn trước mặt ta.

Bệ hạ đột nhiên đứng dậy giữa lúc hai bên đang giằng co, dùng một chân đá mạnh vào đầu gối của Tạ tướng quân, tiếng gãy xương vang lên. Tạ tướng quân lảo đảo ngã xuống đất, kinh ngạc.

Trong yến tiệc có người định manh động, lại nhìn thấy Cẩm Y Vệ bao quanh đại điện, mặc giáp sắt thì không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Bệ hạ nhìn xuống từ trên cao: "Tạ Trì, ngươi không có công trạng, lại khinh thường hoàng quyền, phế bỏ đầu gối, quỳ đến sáng mai đi."

Phế bỏ đầu gối còn bắt hắn quỳ đến sáng mai, điều này đối với người tập võ mà nói, đừng nói là đánh giặc, đi lại bình thường còn khó khăn.

Ta ngơ ngẩn nhìn Lưu Lương.

Trong thoáng chốc, có ký ức vụt qua trước mắt ta.

Là khi ta mới vào cung, ta lớn lên ở nông thôn, không biết lễ nghi quy củ nên bị mọi người cười chê nhiều.

Tạ Hoàng Hậu nói ta hành lễ sai với nàng, sai nữ quan đưa ta về Tạ gia để học quy củ một thời gian. Người ở Tạ gia không ai thích ta, ta không muốn đi. Đúng lúc này thì hoàng thượng tới.

Ta âm thầm ngước lên, theo bản năng mong được hắn giúp đỡ. Bệ hạ chưa từng để ý tới ta, lúc đi ngang qua ta còn đạp ta quỳ xuống.

Ta ngã xuống đất, đau đến mức không nói nên lời.

Bệ hạ nói: "Triệu thị không biết hành động ăn nói, quỳ đến ngày mai đi."

Hắn bắt ta quỳ trên đường đá cuội tới sáng.

Tạ Hoàng Hậu cảm thấy hài lòng, không trách móc thêm mà cùng rời đi với bệ hạ.

Khi đó đầu gối của ta rất đau, nhưng không chỉ đầu gối mới thấy đau.

Còn cả tim ta, đau đến xé lòng.

Hóa ra, trong quá khứ mà ta từng quên, bệ hạ không chỉ làm tổn thương ta một lần.

Bệ hạ nghĩ ta bị nhát kiếm vừa rồi của Tạ Trì dọa đến choáng váng, vươn tay muốn trấn an ta, nhưng ta lại theo bản năng gạt đi, gắt gỏng nói: "Đừng chạm vào ta!"

______________

Kể từ lúc ta làm bệ hạ xấu hổ trong bữa tiệc đã vài canh giờ trôi qua.

Mặc dù ta và bệ hạ sống chung nhưng từ trước đến nay, ta đều ngủ trên giường, còn hắn ngủ trên trường kỷ. Ta trằn trọc, sợ đến mức không ngủ được. Không biết A Lang nghĩ như thế nào, nhưng rõ ràng ta không thể ở trong hoàng cung này nữa.

Bên ngoài bức màn có tiếng nói chuyện của thừa tướng và bệ hạ.

Thừa tướng nói: "Lần này bệ hạ nhân cơ hội Tạ Trì bất kính loại bỏ hắn, còn thu hồi binh phù, sau này việc thu thập những thế gia khác sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều. Bệ hạ anh minh."

Bệ hạ trầm mặc hồi lâu: "Thiên hạ sẽ thái bình thôi."

Bệ hạ có chút mệt mỏi, bên ngoài nhanh chóng trở nên yên tĩnh.

Ta nghe thấy tiếng bước chân đi về phía ta, bệ hạ nhẹ nhàng vén màn lên, ta đưa lưng về phía hắn giả vờ ngủ.

Ta đang chờ hắn lên tiếng. Một lúc sau mới nghe thấy tiếng hắn khẽ gọi: "Uyển Nương."

Không nói thêm gì.

Ta lộ mặt ra khỏi chăn, đẫm nước mắt.

Bệ hạ cũng không bất ngờ.

Ta khàn giọng nói như cầu xin: "Bệ hạ, ngài bảo A Lang tới tìm ta được không? Chỉ cần cho ta gặp chàng thôi, ta nhớ chàng, ta sẽ không quấy rầy công việc của chàng đâu."

Ta vừa mới ngạc nhiên phát hiện ta quên mất Vân Nô trông như thế nào. Đã lâu rồi ta không gặp hắn, ngay cả dáng vẻ của hắn ta cũng quên mất.

Ta nghẹn ngào: "Ta sợ lắm, ta muốn gặp chàng."

Bệ hạ cụp mắt nhìn ra, mái tóc bạc rũ xuống khỏi vai hắn. Hắn vươn tay lau nước mắt trên mặt cho ta.

Lưu Lương dỗ dành ta: "Uyển Nương, chờ khi nào trời quang, ta sẽ để Vân Nô tới gặp nàng."

Ta không thể đợi được nữa, ta đã ở trong cung quá lâu, ta cảm giác mình ngày càng hồ đồ.

Trước đây bệ hạ đối xử với ta như vậy, ai biết sau này có thể sẽ gieeet ta luôn không?

Ta sợ ngày nào đó ta sẽ thành kẻ mất trí, lẫn lộn giữa nhớ nhớ quên quên, cuối cùng không phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.

Ta nắm lấy tay hắn, như van xin: "Vậy bệ hạ thả cho ta đi, cho ta về huyện Ấm được không. Nhờ bệ hạ nói với A Lang ta ở huyện Ấm chờ chàng, ở trong tiểu viện đó chờ chàng, được không?"

Bệ hạ từ từ rút tay khỏi tay ta, im lặng thật lâu.

Hắn nói: "Uyển Nương, không được."

_________

Dạo này không khí trong cung vô cùng căng thẳng, không nghe thấy ai nói chuyện bàn tán với nhau.

Có lẽ là vì bên ngoài mưa to gió lớn.

Bệ hạ dùng thủ đoạn bắt giữ ba gia tộc lớn Tạ, Thôi, Dương, thu thập chứng cứ phạm tội của ba gia tộc này trong những năm gần đây, nam thì dựa vào tội danh mà bị trảm hoặc lưu đày, nữ thì cạo đầu đi tu.

Cũng may mấy hôm nay ở thành Lạc Dương mưa liên tục, nên mới có thể rửa sạch vết máo trên đất.

Tạ Hoàng Hậu cũng không tránh được.

Khi ta đang đi dạo trong cung thì đột nhiên thấy bóng dáng một người lao đến.

Trước đây đích nữ của Tạ gia đứng trước mặt ta cao ngạo ra sao, mà giờ đây, đương kim Hoàng Hậu Tạ Doanh chật vật lao về phía ta, phía sau có Cẩm Y Vệ đuổi theo bắt nàng.

Cũng chỉ có mấy ngày mà mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi.

Tạ Hoàng Hậu vấp ngã ngay trước mặt ta, ta bị doạ giật mình.

Nàng ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu, không biết là do thù hận hay là hoảng sợ.

Tạ Doanh tóm chặt lấy mắt cá chân của ta, đau đến mức làm ta muốn hét lên, nàng cười ha hả: "Triệu Uyển, tất cả là vì tiện dân nhà ngươi mà bệ hạ xuống tay với nhà của ta. Ngươi cho rằng ngươi đã quên thì không có chuyện gì xảy ra sao? Ngươi thật sự quên được sao? Bổn cung nói cho ngươi biết."

Ta ngừng thở, trong lòng chợt nổi sóng.

Ta biết Tạ Doanh vẫn luôn chán ghét ta, nhưng đến mức trước khi chec cũng phải khiến ta đau khổ thì quả thật...

___________________

Chuyện nàng đã muốn nói với ta thì chắc chắn là chuyện có thể khiến ta sụp đổ.

Ta đợi nàng nói.

Bỗng nhiên tai ta bị bịt kín từ phía sau, đao của Cẩm Y Vệ phút chốc đ//â//m thẳng vào Tạ Hoàng Hậu, nàng vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng máo từ vết đ//â//m chảy ra ướt đẫm cơ thể nàng.

Hoàng Hậu ngã bệt xuống đất, im lặng.

Lúc này, Bệ hạ mới buông tay ra, hạ lệnh: "Kéo xuống xử lý đi."

Ta hỏi: "Bệ hạ, nương nương vừa mới nói gì?"

Yết hầu của bệ hạ khẽ động, cẩn thận quan sát vẻ mặt của ta, thấy không có gì khác thường: "Không có gì. Chỉ là những từ ngữ ô uế thôi."

Hắn xoay người đi trước, phía sau tai lại có một nốt ruồi.

Tình cờ là sau tai của A Lang nhà ta cũng có.

Vừa rồi tai ta bị bịt kín nên không nghe thấy tiếng gì. Nhưng ta lại thấy rõ khẩu hình của Hoàng Hậu.

Ta nhớ lại, từ từ ghép từng chữ lại với nhau, Tạ Doanh nói:

"Tên mụ của bệ hạ là Vân Nô."

Ta nhìn bóng người đi phía trước, tai ta ù đi.

Ta dừng bước, lấy hết can đảm lớn tiếng gọi hắn: "Vân Nô!"

Hắn theo bản năng quay đầu lại.

Ta ngã bệt xuống đất.

Hóa ra A Lang của ta, từ đầu đến cuối đều ở đây.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom