• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Weibo Việt Nam ( ͡° ͜ʖ ͡°) (2 Viewers)

  • Điều tàn khốc nhất bạn từng thấy là gì?

Điều tàn khốc nhất bạn từng thấy là gì?
_______________
Dịch tại blog: Tinh Quang Minh Lượng 《星光明亮》 | Bài dịch thuộc quyền sở hữu của dịch giả, vui lòng không tự ý repost.
_______________
1. Nam giới trong ngành y tế nói chung sẽ không hẹn hò với nữ trình dược viên (trình dược viên: đại diện cho một công ty hoặc tổ chức trong các hoạt động liên quan đến bán hàng, tiếp thị, hoặc chăm sóc khách hàng) chứ đừng nói đến việc kết hôn với nữ trình dược viên, bởi ai cũng hiểu ngành này nếu không phải 100% thì ít nhất 90% là nữ. Đặc biệt là ngành này căn bản là thối nát từ lâu rồi...
Tiểu Mộng, một cô gái vừa mới tốt nghiệp đại học y khoa trọng điểm, bởi vì gia cảnh bần hàn, lại không có bất kỳ quan hệ xã hội nào, vì có thể đạt được thu nhập cao một chút, liền ứng tuyển vào một công ty dược phẩm có vốn đầu tư nước ngoài làm đại biểu y dược. Cô vốn tưởng rằng làm trình dược viên sẽ không vất vả, lương cũng không thấp, nhưng cô không ngờ để được làm công việc này, cô phải trả giá đắt tới nhường nào. Thực sự là không còn gì để nói về điều đó.
Công ty mà Tiểu Mộng ứng tuyển là một công ty của Mỹ nổi tiếng khắp thế giới, sản xuất nhiều loại sản phẩm, có tác dụng chữa bệnh tốt, tuy nhiên giá cả cũng rất đắt, không phải ai cũng có thể mua được.
Khi tham gia đào tạo trước khi đi làm, quản lý khu vực là bác sĩ đã nói rõ với họ rằng chẳng có chiếc bánh nào sẽ rơi từ trên trời xuống đâu và mọi người phải tìm cách hoàn thành việc bán hàng của mình, nếu không sẽ khó giữ công việc này. Đồng thời, ông nhấn mạnh không thể chỉ dựa vào năng lực làm việc để mở ra cơ hội được, xã hội này luôn cười nhạo người nghèo chứ không cười nhạo kỹ nữ, mọi người phải phát huy hết khả năng “đặc biệt” của mình trong quan hệ bên ngoài.
Quản lý khu vực tương đối coi trọng Tiểu Mộng trẻ tuổi xinh đẹp, trình độ học vấn lại cao, thường cùng cô nghiên cứu làm thế nào mới có thể đưa dược phẩm của công ty vào hai bệnh viện lớn. Ông ta còn nghe được danh sách viện trưởng, phó viện trưởng, chủ nhiệm khoa thuốc, chủ nhiệm khoa nội ngoại và hội viên ủy viên bệnh viện, địa chỉ gia đình và số điện thoại liên lạc, sau đó lại nghiên cứu sở thích, quan hệ xã hội của bọn họ.
Nhiều năm tiếp xúc với bệnh viện, ông ta hiểu rất rõ "sở thích" của những người đó: nam thường háo sắc, nữ thường tham tiền. Gặp phải người vừa háo sắc lại tham tiền, nam lãnh đạo liền phái nữ đại diện đi gặp mặt, nữ lãnh đạo liền phái nam đại biểu đi “ngoại giao”.
Hai bệnh viện lớn mà họ đối đầu đều rất nổi tiếng ở vùng Đông Bắc và có nhiều bệnh nhân, trong đó có nhiều người đến từ nông thôn, hơn nữa, hai bệnh viện này luôn nổi tiếng với chi phí cao vì không bao giờ sử dụng thuốc rẻ tiền. Họ thông báo với bệnh nhân rằng sử dụng các loại thuốc giá rẻ sẽ không mang lại hiệu quả, nhưng thực tế là vì họ không nhận được phần trăm từ việc sử dụng các loại thuốc giá rẻ nên mới sử dụng loại đắt đỏ kia. Bác sĩ được lại khoản khấu trừ cao, trình dược viên cũng có thể thu được lợi nhuận khổng lồ, một mũi tên trúng hai con chim, tại sao không?
Một lần, để đưa một loại kháng sinh vào phòng phẫu thuật của một trong những bệnh viện, Tiểu Mộng đã đến gặp giám đốc của bệnh viện đó. Ông ta đã hơn sáu mươi tuổi, có thể bởi vì tay nghề cũng khá cao nên được bệnh viện mời về, cho nên còn đang làm chủ nhiệm. Hắn tuy rằng có tiền, nhưng vẫn rất tham của, đưa ra hoa hồng cao đến thái quá, làm cho Tiểu Mộng không thể tiếp nhận. Thấy Tiểu Mộng mặt lộ vẻ khó xử, chủ nhiệm liền bắt đầu ám chỉ Tiểu Mộng: Nếu như cô có thể quan tâm với tôi một chút, hoa hồng sẽ giảm xuống cho cô. Tiểu Mộng hiểu được hàm nghĩa chân chính của "quan tâm", sau khi tiến hành một phen đấu tranh tư tưởng kịch liệt, cô đồng ý cùng anh đến khách sạn thuê một phòng... Cứ như vậy anh đem tiền hoa hồng thuốc giảm xuống mười phần trăm, nhưng điều kiện là công ty y dược phải mỗi tuần phái một đại biểu đến "quan tâm" với anh, còn phải trẻ tuổi xinh đẹp, nếu không sẽ không dùng thuốc của bọn họ...
Những năm gần đây, Tiểu Mộng gặp phải lãnh đạo bệnh viện tham tiền lại háo sắc thật sự không ít, nhưng vì thành tích, Tiểu Mộng không thể không nghe theo. Cô cũng vì vậy mà trở nên tệ liệt.
Có một lần, người phụ trách một bệnh viện cộng đồng, đột nhiên hơn mười giờ tối gọi điện thoại cho Tiểu Mộng, nói là muốn bàn chuyện làm ăn, địa điểm là ở nhà anh.
Có một lần, người phụ trách một bệnh viện cộng đồng, đột nhiên hơn mười giờ tối gọi điện thoại cho Tiểu Mộng, nói là muốn bàn chuyện làm ăn, địa điểm là ở nhà anh.
Làm ăn đàng hoàng, làm sao có thể hơn mười giờ tối nói chuyện? Hơn nữa còn là đến nhà ông ta. Nhưng mà ở dưới mái hiên người khác, sao có thể không cúi đầu? Tiểu Mộng đành nhận lời mà đến nhà hắn. Sau khi tới, Tiểu Mộng đầu tiên là làm bộ làm tịch giải thích cho hắn về công hiệu sản phẩm, người phụ trách nghe như cho có, sau đó liền bắt đầu động tay động chân, ở trên sô pha liền giải quyết “vấn đề”. Bởi vì bọn họ đều là người có gia đình, lúc vợ không ở nhà liền hẹn đại diện tới đây, giải quyết nhanh chóng.
Có đôi khi, còn gặp phải bác sĩ đặc biệt biến thái, bệnh hoạn.
Có một nghiên cứu sinh tiến sĩ vừa trở về từ Nhật Bản và đã đạt được thành tựu to lớn trong lĩnh vực cấy ghép nội tạng. Để yêu cầu Tiểu Mộng thỏa mãn những yêu cầu biến thái của mình, đầu tiên anh ta đột ngột ngừng tiếp nhận thuốc từ Tiểu Mộng, sau đó mời Tiểu Mạnh đến khách sạn, trói Tiểu Mạnh bằng dây bông, sau đó bắt cô quỳ xuống đất... Trong Cuối cùng, anh bày tỏ rằng anh rất hài lòng, nên Tiểu Mạnh có thể yên tâm rằng anh nhất định sẽ sử dụng sản phẩm của cô.
Đáng buồn thay, trình dược viên đôi khi thậm chí có thể trở thành công cụ để một số nhân viên y tế hối lộ lãnh đạo.
Có một lần, giám đốc kho thuốc gọi điện thoại cho Tiểu Mộng, bảo cô cùng anh đi làm việc, bởi vì đắc tội không nổi, Tiểu Mộng đành phải đi theo. Anh đưa cô tới phòng bao của một khách sạn, sau đó gọi một cú điện thoại, một lát sau có hai người trung niên tới, dáng vẻ như là lãnh đạo gì đó, bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện, thì ra giám đốc kho thuốc muốn điều động công tác cho vợ ông ta, nhưng lãnh đạo đơn vị mới không muốn nhận, đưa tiền thì ông lại luyến tiếc, liền muốn đưa Tiểu Mộng cho bọn họ. Lúc này bọn họ đều gần như say khướt, nhìn chằm chằm Tiểu Mộng một cách thèm muốn, khiến cô không được tự nhiên cho lắm. Sau khi cơm nước xong ông giám đốc kho thuốc mang theo bọn họ đến một khách sạn năm sao thuê một căn phòng. Sau khi đi vào chủ nhiệm nói với Tiểu Mộng, để cho cô chiêu đãi hai vị lãnh đạo, sau đó hắn liền đi......
Sau đó, công việc của giám đốc đã được giải quyết, ông ấy rất vui mừng và nói rằng vì đã giúp đỡ ông ấy nên sau này ông ấy nhất định sẽ chiếu cố cho Tiểu Mộng... Với sự nỗ lực của Tiểu Mộng, một số bệnh viện mà cô ấy phụ trách đã mua số dược phẩm của công ty cô. Nhưng điều này không có nghĩa là nhiệm vụ đã kết thúc, những sản phẩm này phải được bán cho bệnh nhân và thu hồi số tiền thì mới có thể coi là hoàn thành nhiệm vụ. Kế tiếp, Tiểu Mộng bắt đầu lôi kéo quan hệ với bác sĩ ở phòng khám bệnh, phòng bệnh của bệnh viện, lôi kéo làm quen, nói cho cùng vẫn phải dựa vào tiền và sắc. Trước mặt tiền và sắc còn có thể kiên trì nguyên tắc gì, nói đạo đức gì, nguyên tắc và đạo đức của bọn họ đều là cho người khác xem, đến phiên chính bọn họ, liền sớm đem chúng ném lên chín tầng mây.
Ở trong bọn họ, đại bộ phận là dùng tiền là có thể giải quyết, nhất là những bà già kia, đều rất tham tiền, chỉ cần tiền được gửi đến đúng thời hạn, căn bản là mặc kệ bệnh nhân có phải cần hay không, có thể thừa nhận nổi phí đắt đỏ kia hay không, nếu như bệnh nhân không dùng phương thuốc của họ, họ liền hù dọa bệnh nhân, đến đạt được mục đích mới thôi.
Nhưng một số bác sĩ, đặc biệt là những người có thâm niên hơn, hiểu rất rõ ràng về ngành này, họ biết rằng sự cạnh tranh hiện nay rất khốc liệt và các trình dược viên sẽ làm bất cứ điều gì để hoàn thành chỉ tiêu của họ nên họ cố tình gây ảnh hưởng đến cho những người này. Lấy ví dụ: bạn đến chỗ họ nhưng họ cố tình phớt lờ bạn, bạn không còn cách nào khác ngoài cầu xin họ, nhưng họ vẫn không bày tỏ ý định của mình, chỉ khi bạn bị dồn vào đường cùng và không còn cách nào ra ngoài, họ bắt đầu đàm phán các điều khoản với bạn với một số yêu cầu quá đáng và bạn phải đồng ý với họ, nếu không họ sẽ đoàn kết để đối phó với bạn. Nếu điều đó xảy ra, người thiệt duy nhất là bạn.
Có một lần Tiểu Mộng đến khoa ngoại tổng hợp của một bệnh viện để bàn chuyện dùng thuốc, mấy bác sĩ trong khoa liền yêu cầu Tiểu Mộng đến bất cứ khi nào được gọi, phải cùng bọn họ chơi đùa, nếu như không đáp ứng thì miễn bàn. Tiểu Mộng hiểu được quy tắc này, chỉ có thể đáp ứng bọn họ. Vào một buổi chiều cuối tuần Tiểu Mộng nhận được một cú điện thoại, bảo cô bảy giờ tối đi tới nhà một bác sĩ, bọn họ muốn mở một bữa tiệc tối.
Khi đến nơi, tôi thấy trong phòng có năm nam và ba nữ, nam đều là bác sĩ trong khoa, còn nữ là trình dược viên của các công ty khác, căn phòng này rất rộng và sang trọng, bởi vì bình thường chúng tôi thường xuyên giao tiếp, cho nên đều rất quen thuộc, mọi người cùng một chỗ vừa nói vừa cười, sau đó chúng tôi bắt đầu khiêu vũ, và rồi…
Trong thời gian năm năm từ 23 tuổi tốt nghiệp đại học đến 28 tuổi, Tiểu Mộng dùng thân thể đổi lấy hơn trăm khách hàng, trung bình mỗi tháng phải tiếp đãi khách hàng ở hai con số, có đôi khi gặp được một số khách hàng vốn đã nói đồng ý sau đó lại không ký hợp đồng, cũng khiến cho người ta chiếm tiện nghi.
Bởi vì từng mang thai hai lần, sau đó trong một lần làm kiểm tra phụ khoa, bác sĩ cảnh cáo cô nếu tiếp tục làm như vậy, có thể sẽ mất đi năng lực sinh sản, vì thế Tiểu Mộng hạ quyết tâm, từ chức trở về quê nhà Cát Lâm. Dưới sự giới thiệu của thân thích, xem mắt quen biết chồng hiện tại, trải qua cuộc sống yên bình. Nhưng cô cũng cực kỳ lo lắng, sợ có một ngày lão công sẽ biết nàng quá khứ "trình dược viên", cùng với những kí ức tủi nhục kia...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom