Đi bệnh viện làm kiểm tra nội soi và gặp học trò cũ là loại trải nghiệm như thế nào?
_______________
Dịch tại blog: Tinh Quang Minh Lượng 《星光明亮》 | Bài dịch thuộc quyền sở hữu của dịch giả, vui lòng không tự ý repost.
_______________
Duyên phận nói đến là đến.
Tôi là giáo viên cấp 3 đã công tác ở một trường trên thị trấn cũng được khoảng 20 năm rồi. Bởi vì bị viêm ruột nên cứ vài năm tôi lại phải nội soi đại tràng một lần.
Có một lần làm nội soi, tôi cởi quần ra nửa chừng rồi nằm nghiêng người trên giường.
Bỗng nhiên có một cô y tá vỗ vào mông tôi rồi nói: “Thầy à, em là học sinh khoá xxx.” Sau đó, cô gái bôi lên đó chất bôi trơn rồi cười hì hì. Những gì còn lại trong trí nhớ tôi chính là một người đã hơn 40 tuổi nhưng vẫn mặt đỏ tía tai.
Vài năm sau, vào lần thứ hai đi làm nội soi, tôi đã cố ý đổi bệnh viện khác để khám.
Tình hình lần này có vẻ tốt hơn nhiều rồi.
Đó là tôi tưởng vậy, chứ thật ra là tôi còn chưa cởi quần xong, nữ y tá và bác sĩ cùng nhau cười nhìn tôi: “Thầy X, thầy còn nhớ bọn em không? Em khoá xxx đó thầy.”
Chuyện gì đến cũng phải đến. Sau đó vẫn phải tới khúc cởi quần… Lần này là tận hai học sinh nữ lận.
Lần thứ ba đi nội soi, tôi đưa học sinh đi huấn luyện thi đấu rồi tiện đường vào một bệnh viện cấp 3 để làm kiểm tra.
Lần này chắc sẽ không có học sinh của tôi nữa đâu nhỉ. Tôi tự nhủ là vậy.
Sau đại tràng được tẩy rửa sạch sẽ, tôi đứng ở cửa đợi kết quả.
Đột nhiên có người gọi tên tôi: “Thầy X sao?”. Tôi quay qua nhìn, là một nữ bác sĩ đang đeo khẩu trang. Cô gái tháo khẩu trang xuống, ấn tượng quá sâu sắc vì đây là học sinh giỏi khoá đầu tiên tôi dẫn dắt. Tôi chỉ biết cô bé thi vào viện Y Đại học Giao thông Thượng Hải, học luôn ở đấy đến bậc tiến sĩ. Sau này không biết con bé công tác ở bệnh viện nào.
“ Thầy sao vậy ạ” Có phải thầy làm nội soi không ạ?”
Thật sự mà nói thì lúc đó tôi có một dự cảm không lành rồi.
“Nào, em đưa thầy đi.”
Thế là con bé cứ đứng ở bên cạnh nhìn đồng nghiệp làm kiểm tra cho tôi. Còn giới thiệu với mấy đồng nghiệp xung quanh, người đàn ông với bờ mông đang lộ ra ngoài này chính là giáo viên chủ nhiệm cấp ba của mình. Lại còn trách tôi, đến bệnh viện này làm kiểm tra sao không gọi cho con bé một tiếng?
Hai năm nữa phải đi làm nội soi tiếp, tôi không tin tôi sẽ gặp phải người quen lần nữa. Quá tam ba bận rồi!!!
Lần tới, tôi ở Giang Tô nhưng tôi sẽ đến Quảng Đông làm kiểm tra!
Bình luận facebook