• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Xà Mị Tiêu Tiêu (2 Viewers)

  • Chương 2

4.

Cuối cùng, Quý Tiện Nam và Thẩm Vãn Kiều vẫn phải hành lễ với ta.

Ta nhìn gã đàn ông xưa nay luôn chỉ tay năm ngón, bấy giờ đang quỳ rạp dưới chân mình, trong lòng không khỏi vui sướng.

Khi họ hành lễ xong rồi bước vào đại diện, ta đã đặt chén canh lê tuyết ngay trước mặt Hoắc Bắc Kiêu, đứng bên cạnh mài mực cho hắn.

“Mới vừa rồi, trẫm nghe thấy các ngươi cãi cọ ầm ĩ bên ngoài, là vì chuyện gì vậy?”

Hoắc Bắc Kiêu không thèm ngẩng đầu.

Trước giờ, hắn chưa từng thích Quý Tiện Nam.

Khi tiên đế vẫn còn sống, tình cảm cha con giữa Hoắc Bắc Kiêu và ông ta rất bình thường, hắn luôn phản đối những người mà cha mình trọng dụng.

Năm đó, cha dùng mẹ ta để đổi lấy chức vị thượng thư, Hoắc Bắc Kiêu vốn không đồng ý.

Hắn cho rằng Quý Tiện Nam vì dục vọng riêng của bản thân mà có thể tùy tiện vứt bỏ người vợ tào khang, sau này cũng có thể vì lợi ích nhỏ mà phản bội tổ tông, bán đứng Đại Thịnh.

Nhưng tiên đế độc đoán chuyên quyền, quyết tâm giữ vững ý kiến của bản thân mình.

Ông ta cho rằng đây là biểu hiện cho sự trung thành của Quý Tiện Nam.

Khi Hoắc Bắc Kiêu kế thừa ngôi vị hoàng đế, trong lòng Quý Tiện Nam thấp thỏm bất an, lo sợ bản thân khó mà giữ được vị trí thượng thư.

Thế nên, ông ta dùng tro cốt của mẹ uy hiếp ta, muốn ta vào cung làm phi, ép ta giống như mẹ ta, dỗ cho thánh thượng vui vẻ, tranh đoạt quyền lợi cho ông ta.

Nhưng ông ta không biết, ta khác mẹ.

Tộc của mẹ ta thiên tính hiền lành ấm áp, nhưng tộc Xà Mị chúng ta vừa sinh ra đã có răng nanh độc.

Chưa chờ Quý Tiện Nam kịp mở miệng, ta đã đặt tay lên vai Hoắc Bắc Kiêu, nhẹ nhàng xoa bóp:

“Hoàng thượng, thượng thư đại nhân vừa răn dạy thần thiếp đó.”

“Ông ấy nói, thần thiếp chỉ là một nữ tử, là một người tầm thường trong hậu cung, sao có thể bước vào cung điện Cần Chính nguy nga lộng lẫy này?”

“Ông còn nói rằng…… Nói rằng ông ta là cha của thần thiếp, cho dù ông ta nói gì thì thần thiếp đều phải nghe theo.”

Ta cắn nhẹ môi dưới, cụp mắt xuống, đôi mắt rưng rưng đẫm lệ.

Ngay sau đó, một viên ngọc vàng rơi xuống từ khóe mắt ta.

Tuy Hoắc Bắc Kiêu và tiên đế bất hòa, nhưng hai cha con họ đều có một bệnh chung là không thể nhìn cảnh mỹ nhân rơi lệ.

Thấy ta như vậy, hắn vội vàng đặt tấu chương xuống, giúp ta lau khô nước mắt trên mặt:

“Vậy nàng cảm thấy lời nói của Quý thượng thư có đúng hay không?”

Ta liên tục lắc đầu:

“Đương nhiên là không đúng rồi. Hoàng cung này là của hoàng thượng, thần thiếp đương nhiên là nghe theo lời hoàng thượng.”

“Thượng thư đại nhân tuy là cha của thần thiếp, nhưng ông ấy dù sao cũng chỉ là thần tử của hoàng thượng. Nếu như thần thiếp nghe theo lời cha, chỉ sợ người khác sẽ hiểu lầm cha có ý xấu trong lòng.”

Vừa nghe thấy lời này, Quý Tiện Nam đột ngột ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin tưởng được:

“Hoàng thượng, thần chỉ muốn nhắc nhở nương nương là hậu cung không nên can dự vào chính sự… Nó chỉ là một phi tần trong hậu cung, xuất hiện ở đây không thích hợp chút nào, sao lại thành có ý xấu trong lòng rồi?”

Ông ta tức giận đến nghiến răng, không che giấu được sự phẫn nộ trong giọng nói:

“Xưa nay chữ hiếu lớn hơn trời, Quý phi nương nương ngang nhiên bôi nhọ cha mình, chẳng lẽ đây không phải là hành động bất nhân bất hiếu sao?”

Ta nơm nớp lo sợ, co người trốn phía sau lưng Hoắc Bắc Kiêu, nước mắt tuôn rơi nhiều hơn:

“Thượng thư đại nhân hung dữ quá……”

Hoắc Bắc Kiêu thấy vậy thì vẻ mặt không vui.

Hắn ôm ta vào lòng, lạnh lùng nói:

“Hay cho câu chữ hiếu lớn hơn trời!”

“Xem ra thượng thư đại nhân rất bất mãn với quyết định trẫm cho phép Tiêu Tiêu vào điện Cần Chính hầu hạ.”

Ánh mắt của Quý Tiện Nam tối sầm xuống, nụ cười xấu hổ cương cứng trên mặt:

“Thần…… Thần không dám.”

Hoắc Bắc Kiêu cong môi cười lạnh:

“Trước kia, ngươi ở nhà răn dạy con cái thì không sao.”

“Nhưng hôm nay Tiêu Tiêu đã là Quý phi của trẫm, hành động này của ngươi chính là dĩ hạ phạm thượng!”

“Gần đây sứ thần Bắc Nhung vào kinh, một tháng này các ngươi không cần ra khỏi cửa, tránh làm mất mặt Đại Thịnh!”

Quý Tiện Nam muốn cãi lại, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Vãn Kiều nên không dám hé răng, chỉ có thể nén giận.

Vì cứu vãn mặt mũi, vừa mới bước ra khỏi điện Cần Chính, Quý Tiện Nam đã vội vã đuổi theo ta:

“Quý Tiêu Tiêu, mày đang phát điên gì thế?”

“Mày không cần tro cốt của mẹ mày nữa đúng không?”

“Nếu mày không ngoan ngoãn nghe lời tao, hôm nay sau khi về nhà, tao sẽ hất tro cốt của mẹ mày đi.”

5.

Trên đỉnh đầu, ánh nắng mặt trời rực rỡ như muốn thiêu đố/t, nhưng trong lòng ta lại lạnh giá như băng.

Nếu mẹ ta còn sống, không biết bà có hối hận, hối hận đã đánh mất tự do và tính mạng của mình vì một kẻ lòng lang dạ sói nhường này không?

Mười mấy năm trước, thư sinh Quý Tiện Nam vào kinh đi thi, đã từng cứu một chú chim nhỏ hơi thở thoi thóp trên núi.

Quý Tiện Nam không nhận ra đó là chim nhả vàng, chỉ cảm thấy chú chim kia rất đẹp, cho nên mang theo chú chim kia suốt cả đoạn đường.

Kể từ khi nuôi chú chim đó, Quý Tiện Nam bắt đầu trở nên may mắn, thường xuyên nhặt được vàng dọc đường.

Khi những thí sinh khác ăn gió nằm sương, ăn bánh bao và rau dại, Quý Tiện Nam đã ngồi trên xe ngựa xa hoa vào kinh, ngủ trong phòng hạng nhất của khách điếm.

Mọi người bên cạnh đều cho rằng ông ta là con nhà phú quý, sôi nổi nịnh hót.

Họ nào biết rằng tất cả đều là công lao của mẹ ta?

Quê của Quý Tiện Nam ở vùng biên giới phía Bắc xa xôi, quanh năm tuyết đọng, không sống nổi một ngọn cỏ.

Một kẻ từ nhỏ đến lớn đều ăn rau dại để trưởng thành như Quý Tiện Nam chưa từng được ai bợ đỡ như thế.

Kể từ đó, ông ta mê muội, đắm chìm trong sự hoa lệ chốn kinh đô.

Thế nên, khi người khác thi rớt về quê, quyết tâm cố gắng đọc sách để thi lại từ đầu, thì Quý Tiện Nam dứt khoát kiên quyết ở lại kinh thành.

Người khác khuyên can:

“Kinh thành tiêu tiền như nước, cho dù có nhiều ngân lượng dằn túi đến đâu thì cũng đến lúc mỏ vàng cạn đáy.”

“Cho dù ngươi ra ngoài tìm việc làm thêm thì vừa làm việc vừa đọc sách sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều.”

Quý Tiện Nam lại chẳng mảy may để tâm:

“Ta tin tưởng, dựa vào bản lĩnh của ta, muốn sinh sống ở nơi này không phải chuyện gì khó.”

“Nói không chừng, ta còn có thể cưới với một nương tử người bản địa, an cư lạc nghiệp ở kinh thành. Sau này, ta không bao giờ phải quay về vùng biên giới phía Bắc lạnh lẽo rét buốt kia nữa.”

Mẹ ta đã nghe thấy những lời này.

Người mẹ ngây thơ của ta vì báo ân mà hóa thành cô gái hái sen ở lại bên cạnh Quý Tiện Nam, lấy tên là Mạnh Nịnh.

Mạnh Nịnh hợp lý hợp tình trở thành nương tử người bản địa của Quý Tiện Nam, chịu thương chịu khó hỗ trợ ông ta xử lý sinh hoạt hằng ngày.

Chim nhả vàng có khả năng nhả ra vàng, vốn dễ dàng bị người ta dòm ngó.

Vì có thể sống một cuộc sống yên ổn, mẹ che giấu năng lực này, họ trải qua những ngày tháng bình dị hạnh phúc như các bá tánh bình thường.

Nhưng hai năm trước, Quý Tiện Nam bỗng dưng bệnh nặng, không thuốc gì có thể chữa được.

Mẹ tìm kiếm rất nhiều phương pháp nhưng vẫn không thể chữa khỏi cho ông ta.

Sau đó, bà nghe nói trong phủ thừa tướng có một gốc cây Thiên Sơn Tuyết Liên có hiệu quả kỳ diệu với chứng bệnh của Quý Tiện Nam.

Mẹ ta đến tận phủ thừa tướng cầu xin nhưng lại được báo rằng cần trăm lượng hoàng kim mới có thể đổi được.

Người bình thường sao có thể lấy ra trăm lượng hoàng kim chỉ trong một đêm?

Rõ ràng là đang làm khó dễ mà.

Nhưng người mẹ ngốc của ta lại tự nhốt mình trong phòng.

Ba ngày sau, bà ấy thật sự lấy ra trăm lượng hoàng kim.

Nhìn khuôn mặt tái nhợt của bà ấy, ta biết, bà ấy lại làm khổ bản thân rồi.

Sau khi có Tuyết Liên, tình hình của Quý Tiện Nam thật sự chuyển biến tốt đẹp hơn.

Nhưng việc đầu tiên ông ta làm sau khi tỉnh lại, chính là nhốt mẹ ta trong phòng, ép hỏi bà ấy về chuyện trăm lượng hoàng kim kia.

Khi ấy, ta bị Liễu thị dẫn ra ngoài thành mua vải, không hề hay biết chuyện này.

Sau này ngẫm lại mới biết đây là mưu kế của hai mẹ con họ.

Mẹ ta tin tưởng Quý Tiện Nam, bèn nói cho ông ta biết toàn bộ sự thật.

Nào ngờ sự tin tưởng tuyệt đối của bà ấy, chỉ đổi lại sự phản bội của Quý Tiện Nam.

Hai ngày sau, Quý Tiện Nam bỏ thuốc mê vào rượu, chuốc say mẹ ta.

Khi tỉnh lại, mẹ ta đã bị đưa vào cung, mà ta bị Quý Tiện Nam nhốt trong lồng sắt dán đầy bùa chú.

“Chung chăn gối nhiều năm như vậy, ta thật sự không ngờ Mạnh Nịnh lại là một yêu quái.”

“Nhưng bây giờ tốt rồi, yêu quái kia đã bị đưa vào hoàng cung, trở thành sủng phi của hoàng thượng.”

“Có thể dùng ả ta để đổi lấy vị trí thượng thư cho ta, xem như đáng giá.”

Những lá bùa kia rất ghê gớm, ta không sao trốn ra được.

Quý Tiện Nam nhốt ta trong lồng sắt suốt hai năm.

Trong hai năm đó, ta từng chạy trốn một lần, muốn vào cung cứu mẹ nhưng không thể thành công.

Quý Tiện Nam hợp tác với quốc sư Ô Cưu bắt ta về, vì đề phòng ta lại chạy trốn thêm lần nữa, ông ta đóng 49 chiếc đinh bằng gỗ đào lên người ta.

“Có những chiếc đinh này, mày sẽ không thể làm phép được.”

“Mẹ của mày tuy đã vào cung nhưng vẫn là con rối trong tay chúng ta.”

“Nếu muốn sống thì phải ngoan ngoãn nghe lời.”

“Chỉ cần trợ giúp Ô Cưu giành được ngôi vị hoàng đế, ta sẽ có thể ngồi trên vị trí hầu tước. Để ta xem sau này còn ai dám khinh thường ta?”

Ta sinh sống trong núi mấy trăm năm, từng gặp qua vô số yêu quái.

Ta vẫn cho rằng yêu quái là sinh vật hung ác tàn bạo nhất trên thế gian này, dù sao thì trong thế giới của chúng ta, ăn tươi nuốt sống, cá lớn nuốt cá bé là chuyện bình thường.

Nhưng ta nào có ngờ, con người có đôi khi còn đáng sợ hơn cả yêu quái!

May mắn thay, Quý Tiện Nam và Ô Cưu cuối cùng vẫn không thể giành được ngôi vị hoàng đế sau khi tiên đế băng hà.

Tam hoàng tử Hoắc Bắc Kiêu ít ai biết đến mang theo quân tinh nhuệ và thánh chỉ bước vào cửa cung, thừa kế ngôi vị.

Ô Cưu thấy tình thế không đúng, chỉ có thể tạm thời hoãn lại mọi chuyện.

Mãi đến khi đó, ta mới biết, hóa ra quốc sư Ô Cưu lại kiêng kỵ tam hoàng tử Hoắc Bắc Kiêu cà lơ phất phơ kia.

Thế nên, khi Quý Tiện Nam nói muốn đưa ta vào cung, ta đồng ý ngay.

Vốn dĩ, họ muốn dùng tro cốt của mẹ để uy hiếp ta, muốn ta làm gián điệp bên cạnh Hoắc Bắc Kiêu.

Nhưng họ không biết, kể từ khoảnh khắc ta bước vào hoàng cung này, sự trả thù của ta đã bắt đầu rồi.

6.

“Thượng thư đại nhân, lén lút xâm nhập hoàng lăng chính là tội lớn tru di cửu tộc đó…”

“Nếu ông dám hất tro cốt đi, ta không ngại bẩm báo cho hoàng thượng việc ông và Thẩm thừa tướng trộm hoàng lăng đâu!”

“Dù sao ta cũng chẳng có gì phải sợ, thượng thư đại nhân có thể thử xem.”

Nhìn đôi mắt vẩn đục của Quý Tiện Nam mới đầu tràn ngập sự tự tin, dần dần trở biến thành sợ hãi hoảng loạn, ta biết, ta đã thắng cược rồi!

Sau khi mẹ ta qua đời, tiên đế an táng bà ấy long trọng bằng lễ nghi của Quý phi.

Di hài của bà vốn nên ở trong hoàng lăng.

Nhưng Quý Tiện Nam vì muốn khống chế ta, không ngần ngại cùng Thẩm Vãn Kiều nửa đêm đột nhập vào hoàng lăng trộm đi di hài của mẹ.

Họ trộm di hài của mẹ ta ra ngoài rồi thiêu nó thành tro, đem bình đựng tro cốt đặt trong ngăn bí mật trong thư phòng, dùng bùa chú để phong ấn.

Ngày hôm ấy, Quý Tiện Nam mang theo một bộ gông xiềng và một bộ quần áo mới tinh đến gặp ta.

“Mẹ của mày có thể nhả vàng, mày là do ả ta sinh ra, mày cũng có thể đúng không?”

“Tro cốt của mẹ mày đang nằm trong tay tao.”

“Nếu muốn có được tro cốt của mẹ mày thì mày phải ngoan ngoãn nghe lời.”

Từ trước đến nay, Quý Tiện Nam luôn am hiểu nên lợi dụng mẹ thế nào để khống chế ta.

Ta làm theo ý muốn của ông ta, thay bộ quần áo mới tinh, đeo lên gông xiềng dán đầy bùa chú, tĩnh dưỡng trong sân bên lạnh lẽo.

Làm từng bước một.

Thậm chí, ta còn nghe theo yêu cầu của họ, quấn lấy tân đế Hoắc Bắc Kiêu không rời.

Khiến hắn mê mẩn, chìm đắm, không thể kiềm chế.

Quý Tiện Nam cho rằng họ đã thành công khống chế được ta.

Cũng giống như năm đó, họ dùng sự an nguy và tính mạng của ta để ép mẹ làm việc cho họ.

Nhưng lần này, họ tính sai rồi.

Bởi lẽ, rắn độc lựa chọn ẩn nấp là vì muốn cho con mồi một đòn trí mạng.

“Mày…… Rốt cuộc mày muốn thế nào?”

Quý Tiện Nam biết không thể dùng tro cốt của mẹ để uy hiếp ta được nữa, trong lúc nhất thời bắt đầu hoảng loạn.

Dáng vẻ sợ hãi luống cuống của ông ta, thật sự giống chuột cống đang bò loạn xạ khắp nơi vậy.

“Thượng thư đại nhân, thay vì đòi quốc sư cho mình một tương lai mờ mịt, sao ông không hợp tác với ta làm một giao dịch có sẵn?”

“Ông thấy rồi đó, ta là người phụ nữ được hoàng thượng sủng ái nhất hiện giờ. Nếu như ông đồng ý giúp ta, ta sẽ bảo hoàng thượng đặc biệt ban cho ông một vị trí hầu tước, sao nào?”

Quý Tiện Nam hơi động lòng, nhưng ông ta vẫn rất dè chừng:

“Tao lấy cái gì để tin tưởng mày? Tao đưa mẹ mày vào cung, lại giam cầm mày, mày không hận tao hay sao?”

Đương nhiên là hận rồi.

Ông ta đích thân gi/ết ch/ết mẹ ta, lại hại ta mất đi hai năm tự do.

Ta hận không thể lột da róc xương ông ta.

Nhưng ta chỉ nở một nụ cười ngọt ngào với ông ta:

“Nếu như cha không làm như vậy, sao chúng ta có thể có cuộc sống tốt như bây giờ được?”

“Trước khi vào cung, con đúng là đã hận cha, nhưng vào cung rồi, được hoàng thượng sủng ái, con mới hiểu ra rằng quyền lực là thứ tốt nhất trên đời này.”

“Nếu không có cha bày mưu đặt kế thì sao con có thể lên làm Quý phi chứ?”

“Mẹ hy sinh vì hai cha con chúng ta, xem như ch/ết không vô ích.”

Ta bước tới, giúp Quý Tiện Nam chỉnh lại quan phục trên người, híp híp mắt:

“Nếu như con có thể sinh hạ hoàng tử, lại giúp con trai của con bước lên ngôi vị hoàng đế, Đại Thịnh sau này chẳng phải là của hai cha con chúng ta đó sao?”

“Đến lúc đó, thừa tướng đại nhân còn dám nói gì cha nữa hay không?”

Nghe xong, Quý Tiện Nam chấn động, đôi mắt sâu kín lóe lên ánh sáng.

Ta biết, ông ta động lòng rồi.

Tuy tình cảm giữa Thẩm Vãn Kiều và Quý Tiện Nam rất tốt, nhưng Thẩm thừa tướng vẫn luôn xem thường Quý Tiện Nam.

Thứ nhất, lão ta chán ghét Quý Tiện Nam đã lớn tuổi.

Thứ hai, lão ta chán ghét hành vi bán vợ cầu vinh của Quý Tiện Nam.

Mấy năm nay, thừa tướng không ít lần mặt nặng mày nhẹ với Quý Tiện Nam.

Nếu không phải Thẩm Vãn Kiều kiên trì, chuyện kết hôn của hai người họ chắc chắn không thể thành công.

Bây giờ, có một cơ hội cho ông ta nở mày nở mặt.

Lấy tính cách của Quý Tiện Nam mà nói, chắc chắn ông ta sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Quả nhiên, không ngoài dự đoán, ba ngày sau, Quý Tiện Nam đưa đến cho ta một tập tranh được trộm từ trong thư phòng của thừa tướng.

Tập tranh kia thoạt nhìn bình thường, nhưng bên trong lại kẹp chứng cứ Thẩm thừa tướng tham ô, nhận hối lộ suốt nhiều năm qua.

Đổi lại, Quý Tiện Nam yêu cầu ta xin hoàng thượng ban cho ông ta một tấm kim bài miễn tử.

Ông ta dùng phương pháp này để xem vị trí của ta trong lòng hoàng thượng.

Ta mỉm cười đồng ý.

Ông ta không biết, ta và Hoắc Bắc Kiêu đã sớm hợp tác với nhau rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Zhihu] Cá Koi Báo Thù
Chương 3 END
[Zhihu] Hỉ xung hỉ
Chương 3 END
[Zhihu] Đừng tin ai
Chương 4 END
[Zhihu] Ai đã hại Tĩnh Tĩnh?
Chương 4 END
[Zhihu] Diễm thi trở về
  • Đang cập nhật..
Chương 4 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom