7.
Lần đầu tiên ta gặp Hoắc Bắc Kiêu là trong hẻm nhỏ ngoài hoàng cung.
Khi đó, ta vừa thoát khỏi bùa chú của Ô Cưu, đang trốn ở khu vực gần hoàng cung, muốn vào cung cứu mẹ.
Nhưng cho dù ta có nỗ lực thế nào cũng không thể đi xuyên qua bức tường trong hoàng cung.
Ngay lúc ta đang hết đường xoay sở, sau lưng bỗng dưng vang lên một giọng nam trong trẻo:
“Đừng phí công vô ích, trong cung hay ngoài cung đều có trận pháp do quốc sư thiết lập.”
“Yêu quái như các người không thể vào được đâu.”
Ta lùi về phía sau theo bản năng, quay đầu lại thì thấy một thanh niên mặt mũi lạnh như băng, cả người toát ra khí chất cao quý.
Hắn lười nhác bước đến gần ta.
Hắn nói, hắn là tam hoàng tử đương triều, có quen biết với mẹ ta.
Hắn nói hắn sẽ giúp ta.
Đương nhiên là ta không tin rồi.
“Trong hoàng cung này chẳng có ai là người tốt cả.”
“Ngươi đã là hoàng tử, vậy thì là cá mè một lứa với họ thôi.”
Ta xoay người muốn bỏ đi nhưng lại bị hắn nắm lấy cổ tay.
Hắn lấy một miếng ngọc giác* xanh biếc từ tay áo ra, nhét vào trong lồng ngực ta:
(* Ngọc giác: Hai miếng ngọc ghép lại thành đôi.)
“Khi nào nàng suy nghĩ kỹ càng thì hãy đến tìm ta.”
Ta còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì Quý Tiện Nam và Ô Cưu đã phát hiện ra hành tung của ta.
Quý Tiện Nam bắt ta về giam giữ trong địa lao*.
Vì đề phòng ta chạy trốn thêm lần nữa, ông ta bảo Ô Cưu đóng 49 chiếc đinh bằng gỗ đào lên người ta.
Ta bị canh giữ nghiêm ngặt.
Miếng ngọc giác mà Hoắc Bắc Kiêu cho ta được ta giấu trong lớp áo lót trong, may mắn chưa bị họ phát hiện.
Chẳng bao lâu sau, trong cung truyền ra tin tức, nói rằng mẹ ta đã buồn bực qua đời.
Sau đó, tiên đế băng hà.
Ô Cưu cho rằng cơ hội đến rồi, dẫn theo tư binh muốn xông vào hoàng cung.
Nào ngờ, Hoắc Bắc Kiêu vào cung trước họ một bước, cầm theo thánh chỉ truyền ngôi, dẫn theo mấy vạn quân tinh nhuệ.
Chính là khi đó, ta quyết định hợp tác với Hoắc Bắc Kiêu.
Ngày thường, Quý Tiện Nam bận hẹn hò yêu đương với Thẩm Vãn Kiều, không đến thăm ta thường xuyên.
Người đến đưa đồ ăn cho ta vẫn luôn là tổ mẫu — Liễu thị.
Con người của Liễu thị từ trước đến nay đanh đá chua ngoa, yêu tiền như mạng.
Khi ta cố tình vứt miếng ngọc bội mà Hoắc Bắc Kiêu luôn luôn mang theo bên người xuống sàn, đôi mắt bà ta lóe lên tia sáng tham lam:
“Nha đầu thối này, thì ra mày còn cất giấu thứ đồ quý giá như vậy.”
“Hàng ngày tao đều phải đi đưa đồ ăn cho mày, mệt muốn ch/ết. Thứ này, xem như là mày biếu tao đi.”
Ta lắc đầu, hai mắt rưng rưng:
“Bà trả ngọc bội lại cho cháu đi, ngọc bội này giá trị vạn lượng hoàng kim, là mẹ cháu cho cháu.”
Sao Liễu thị có thể trả lại cho ta đây, bà ta vội vàng nhét miếng ngọc bội vào trong ngực áo:
“Chờ chút nữa tao sẽ đem nó đi đổi thành tiền để tiêu xài.”
Ta giận dữ:
“Bây giờ cha đã là thượng thư đại nhân, bà còn muốn nhiều tiền như vậy để làm gì?”
“Huống chi, khắp kinh thành này, ngoại trừ tiệm cầm đồ Từ Ký giàu có đồng ý đổi ngọc bội này thành tiền, những tiệm cầm đồ khác đều không đủ tiền để đổi đâu!”
“Không phải thứ gì tiệm cầm đồ Từ Ký cũng chịu thu……”
Ta cố ý kích thích Liễu thị.
Liễu thị thật sự cầm miếng ngọc bội kia đi đến tiệm cầm đồ Từ Ký.
Tiệm cầm đồ đó chính là sản nghiệp của tam hoàng tử.
Người của Hoắc Bắc Kiêu nhân lúc trời tối, đột nhập vào địa lao đang giam giữ ta.
Vốn dĩ, hắn muốn trực tiếp cứu ta ra ngoài, nhưng trên người ta đóng đầy những chiếc đinh gỗ đào, một khi rời đi thì sẽ đánh rắn động cỏ.
Thế nên, ta bèn dặn thủ hạ của Hoắc Bắc Kiêu gửi lời cho hắn:
“Đón ta vào cung, cưới ta làm phi!”
Hoắc Bắc Kiêu nhận được lời nhắn, chẳng qua chỉ nói bóng nói gió vài câu bên tai Quý Tiện Nam, Quý Tiện Nam đã hài lòng sung sướng mà nói chắc chắn sẽ đưa ta vào cung hầu hạ thánh thượng.
Ngày ấy, khi ta được kiệu nâng vào cung, Hoắc Bắc Kiêu đã âm thầm né tránh sự theo dõi của Ô Cưu, lẻn vào trong cung điện của ta.
Hắn nhẹ nhàng nhướng mày, tựa người trên cửa, tay nghịch miếng ngọc giác kia:
“Nói thử xem, nàng muốn hợp tác như thế nào?”
Ta nói với hắn, ta muốn báo thù.
Hoắc Bắc Kiêu nói ta có thể báo thù, nhưng hắn cũng muốn một thứ.
Ta hiểu, tất cả giao dịch trên đời đều cần trao đổi tương xứng.
Vậy cũng tốt, ta không muốn nợ ân tình của bất cứ ai.
Đêm đó, Hoắc Bắc Kiêu lật thẻ bài của ta.
Bầu bạn với hắn một đêm, chính là cái giá mà Hoắc Bắc Kiêu yêu cầu ta phải trả.
8.
Hai ngày sau, ta đưa kim bài miễn tử cho Quý Tiện Nam.
Sự khiếp sợ trong mắt ông ta càng rõ rệt hơn:
“Không ngờ hoàng thượng lại sủng ái mày đến thế.”
“Tốt… Tốt lắm.”
Lần này, thái độ của ông ta đối với ta tốt hơn hẳn trước kia.
“Tiêu Tiêu, trong lòng cha, chắc chắn là Hoắc Bắc Kiêu hợp làm hoàng đế hơn rồi. Con yên tâm, sau này cha sẽ không làm việc cho Ô Cưu nữa.”
Chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, Quý Tiện Nam đã thay ta thu thập được rất nhiều tin tức về việc Ô Cưu và Thẩm thừa tướng mưu quyền soán vị.
Ông ta hết lòng hết dạ tìm cho ta rất nhiều bằng chứng.
Ta sắp xếp lại những bằng chứng mà Quý Tiện Nam đưa cho mình, giao lại cho Hoắc Bắc Kiêu.
Hắn phân loại những bằng chứng đó ra, giao cho thủ hạ điều tra rõ ràng.
Ngày hôm sau, Hoắc Bắc Kiêu ôm theo một chồng chứng cứ phạm tội, lẻn vào trong cung điện của ta.
Ta nhìn hắn trèo cửa sổ mà vào, không nhịn được nhíu mày:
“Ngươi là mèo à?”
“Sao lại thích trèo cửa sổ đến vậy?”
Hoắc Bắc Kiêu híp mắt, cười đến mức mặt mày nhăn lại:
“Trước kia trèo tường quen rồi, trong lúc nhất thời chưa sửa được thói quen.”
Hắn bày những chứng cứ phạm tội đó ra trước mặt ta:
“Không nên để lại nhà họ Thẩm!”
Hai ta đều biết, quốc sư Ô Cưu có thể ngang ngược nhường ấy là vì ông ta có chỗ dựa lớn phía sau.
Hoắc Bắc Kiêu nói với ta, thật ra, Ô Cưu là con ngoài giá thú của Thẩm thừa tướng.
Nhiều năm trước, Thẩm thừa tướng theo tiên đế đến Giang Nam.
Khi đó, lão ta phải lòng một ca kỹ Giang Nam từ cái nhìn đầu tiên, âm thầm chuộc thân cho ca kỹ kia rồi đưa về kinh thành, nuôi dưỡng bên ngoài.
Sau đó, ca kỹ sinh hạ một đứa con trai, đặt tên là Thẩm Cưu.
Sau khi tin tức Thẩm thừa tướng lén nuôi vợ bé bên ngoài bị phu nhân thừa tướng phát hiện, lão ta đã vạch rõ giới hạn với ca kỹ và Thẩm Cưu.
Kể từ đó trở đi, lão ta không hề đi gặp đôi mẹ con kia nữa.
Ca kỹ ôm hận mà ch/ết, nguyện vọng trước khi ch/ết là muốn Thẩm Cưu nhất định phải trở nên nổi bật, phải để nhà họ Thẩm lau mắt mà nhìn, cho hắn nhận tổ quy tông.
Thẩm Cưu vâng lời người mẹ quá cố, liều mạng cố gắng, nhưng bằng mọi giá vẫn không thể thi đậu Trạng nguyên.
Sau đó, Thẩm Cưu từ bỏ khoa cử, lấy tên giả Ô Cưu, chuyên tâm nghiên cứu thuật kỳ môn độn giáp*, hiện tượng thiên văn.
Trong lúc vô tình, thế mà lại được tiên đế coi trọng.
Ông ta trở thành quốc sư, nhưng cuối cùng vẫn không được Thẩm thừa tướng thừa nhận.
Thẩm Cưu hỏi:
“Rốt cuộc cha muốn con trở thành người thế nào thì mới chịu nhận con?”
Thẩm thừa tướng cười nói:
“Hoàng đế. Ngươi có thể trở thành hoàng đế không?”
“Nếu như ngươi có thể trở thành hoàng đế, cũng xem như là giúp cho nhà họ Thẩm chúng ta nở mày nở mặt.”
Vốn dĩ ấy chỉ là một câu nói đùa, nào ngờ Thẩm Cưu lại tin là thật.
Chờ đến khi Thẩm thừa tướng phát hiện ra Thẩm Cưu thật sự muốn mưu quyền soán vị, tiên đế đã sử dụng đan dược quá liều, không còn sống được bao lâu nữa.
Thẩm thừa tướng không làm thì thôi, đã làm thì phải làm một trận hoành tráng.
Lão ta thật sự trở thành hậu phương cho Thẩm Cưu.
Năm đó, nguyên nhân mà mẹ ta bị đưa vào cung là do Thẩm Cưu cần tiền.
Trong lúc dạo phố, ông ta đã nhận ra thân phận thật sự của mẹ ta, biết rằng mẹ ta có khả năng nhả vàng.
Cho nên, ông ta âm thầm bỏ thuốc vào trong tách trà của Quý Tiện Nam, khiến ông ta bệnh không ngóc đầu dậy được.
Sau khi để Quý Tiện Nam biết thân phận thật sự của mẹ ta, ông ta lại cho Quý Tiện Nam một cơ hội dùng người vợ tào khang để đổi lấy công danh.
Quý Tiện Nam hiển nhiên đồng ý, vì dục vọng riêng của bản thân mà làm theo.
Mẹ ta bị đưa vào cung, ngày ngày bị ép phải nhả vàng cho hoàng thượng, nhưng số vàng đó đều bị Thẩm Cưu lấy cớ luyện đan mà mang đi.
Thẩm Cưu dùng số vàng đó chiêu binh mãi mã, nuôi tư binh ở ngoại thành.
Nhà họ Thẩm bắt tay với Quý Tiện Nam hút m/á/u của mẹ ta, đều phải ch/ết cả!
Ta ngắm nghía cây trâm trong tay, sau đó cầm lấy nó hung hăng đ/â/m xuống mặt bàn:
“Hoàng thượng, thần thiếp chưa từng gặp qua cảnh tượng lớn như vậy. Ngày phán quyết, ngài nhất định phải để thần thiếp đến chứng kiến tận mắt nhé!”
9.
Đêm hôm ấy, Cấm Vệ Quân bao vây nhà họ Thẩm.
Trong khi đang ngủ, Thẩm thừa tướng bị người ta xốc dậy, trực tiếp tống vào ngục giam.
Ngày hôm sau, Thẩm Cưu nhận được tin tức, chạy ra khỏi hoàng cung, tính hội hợp với ba vạn tư binh ở ngoại thành.
Nào ngờ Hoắc Bắc Kiêu đã sớm chuẩn bị trước.
Ba vạn tư binh kia bị người của Hoắc Bắc Kiêu thu phục, thủ lĩnh quân đội trực tiếp bắt sống Thẩm Cưu, áp giải về cung.
Trên điện Kim Loan, Thẩm Cưu và Thẩm thừa tướng bị lột sạch sẽ, chỉ chừa lại một lớp áo lót.
Quý Tiện Nam xưa nay rất biết cách nâng cao giẫm thấp, giậu đổ bìm leo.
Từ giữa đám người, ông ta đứng dậy, trên tay còn nâng một quyển sổ con:
“Hoàng thượng, đây là những chứng cứ thần thu thập được gần đây về việc Thẩm thừa tướng lạm dụng chức quyền, mua bán chức quan.”
Nghe thế, dần có thêm nhiều người đứng ra tố cáo.
Chuyện Thẩm thừa tướng ăn hối lộ trái luật, lén nuôi tư binh, mưu quyền soán vị rõ như ban ngày, khiến lão không còn cách nào xoay chuyển tình thế.
Đôi mắt sắc bén của Thẩm Cưu nhìn chằm chằm vào Quý Tiện Nam, ánh mắt chứa đầy thù hận:
“Hoá ra là ngươi! Sớm biết có ngày này thì trước đây ta đã độc ch/ết ngươi rồi!”
Quý Tiện Nam ngẩng cao đầu, không chút sợ hãi nói:
“Ch/ết đến nơi mà còn già mồm?”
“Là các ngươi làm chuyện sai trái, trái tim ta vĩnh viễn trung thành với hoàng thượng!”
Quý Tiện Nam không biết, sau khi Thẩm Cưu bị xử tử, ngày ch/ết của ông ta chẳng còn xa.
Bình luận facebook