Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66: Tu dưỡng cá nhân của chim hoàng yến(31)
Editor: Tuyết Hạ Bình Chi
Thời gian một tiết học rất dài, Linh Quỳnh chơi điện thoại một lúc lại thấy chán, quay qua lục cặp Thẩm Hàn Đăng.
Bạn học xung quanh nhìn cô bằng ánh mắt cực kì bội phục.
Thẩm Hàn Đăng ghét nhất là người khác động đến đồ của cậu ấy...... Cho dù chỉ là khho6ng cẩn thận đụng vào một cái cũng sẽ bị liếc.
Nhưng vị này có thể lục tung mọi đồ đạc của cậu ấy lên.
Sao mà to gan như vậy, xem ra đang yêu đương là cái chắc rồi.
Linh Quỳnh xé ra một tờ giấy ra, lại giựt cây bút trong tay Thẩm Hàn Đăng ra ra để viết.
Thẩm Hàn Đăng: "......"
Những người xung quanh đều cảm thấy Thẩm Hàn Đăng sắp nổi điên.
Nhưng Thẩm Hàn Đăng chỉ nhìn cô mấy giây, sau đó sắp xếp lại những món đồ bị cô đảo lộn.
Tính tính tốt đến mức làm người ta nghi ngờ, đây có phải Thẩm Hàn Đăng bọn họ từng biết không thế.
Linh Quỳnh loạt soạt viết chữ, xong đẩy giấy bút đến trước mặt thẩm Hàn Đăng.
[ Chu Tịnh cãi nhau với Phan Tu Lương sao?]
Thẩm Hàn Đăng nhìn chằm chằm chữ trên tờ giấy, viết cũng không tính là xấu, nhưng cũng không giống kiểu chữ các cô gái xinh đẹp thường viết, có chút huênh hoang tùy ý, y như cô.
Loại chuyện nói chuyện qua thư trên lớp như thế này, Thẩm Hàn Đăng mới làm một lần hồi mẫu giáo.
Hắn tùy tiện viết trên giấy một chữ.
[ Đúng.]
[ Anh làm đúng không?]
[ Đúng.]
[ Anh thật đẹp.]
[......]
Thẩm Hàn Đăng cũng không rất hiểu, vì sao một giây trước còn hỏi chuyện của Chu Tịnh và Phan Tu Lương, một giây sau đã biến thành khen mình.
Thẩm Hàn Đăng đẩy giấy ra, tiếp tục nghe giảng.
Linh Quỳnh vẽ mấy nét trên tờ giấy kia, một trái tim sinh động hiện ra.
"......"
Thẩm Hàn Đăng hít sâu một hơi, ép mình làm lơ cô.
Thẩm Hàn Đăng không thèm trả lời cô, khiến Linh Quỳnh cũng cảm thấy mất mặt, lại nằm xuống ngủ.
......
"Đi ." Thẩm Hàn Đăng vỗ nhẹ đầu Linh Quỳnh, giọng nói rất hung dữ.
Linh Quỳnh mơ mơ màng màng ngẩng đầu, chậm một hồi lâu sau mới mở mắt ra.
Học sinh trong phòng học đều đã về , chỉ còn Thẩm Hàn Đăng đứng bên cạnh cô, liếc xéo cô, bộ dạng vừa lạnh lùng vừa hung dữ.
"Cô đi theo tôi lên lớp, là vì muốn chăm sóc tôi như thế sao?"
"Vậy tôi có thể ngủ cùng anh." Linh Quỳnh cầm áo khoác dùng để kê đầu lên, từ từ đứng dậy.
Thẩm Hàn Đăng nghẹn họng một chút, hỏi nguy hiểm: "Cô biết mình đang nói cái gì không?"
"......" Nói thì sao, dù sao khi chưa rút được thẻ, anh chỉ là một bình hoa nhìn được mà không thể ăn được.
Còn không cho tôi ba hoa sao?
Cho nên Linh Quỳnh không sợ chút nào, giảo hoạt nói lại một lần, "Vậy tôi có thể ngủ cùng anh."
Thẩm Hàn Đăng: "......"
Thẩm Hàn Đăng: "Một cô gái như cô có biết xấu hổ hay không?"
"Tôi vốn chính là do thiếu gia nuôi, còn đòi xấu hổ với ai?" Linh Quỳnh nghiêng đầu một chút, lời nói ngây thơ "Đối với thiếu gia không cần xấu hổ."
Thẩm Hàn Đăng: "......"
......
Linh Quỳnh ôm áo khoác Thẩm Hàn Đăng từ phòng học đi ra, để lộ ra khuôn mặt bị áo khoác che khuất.
Thẩm Hàn Đăng đi theo phía sau, cầm vài cuốn sách trên tay.
"Biết sai chưa?"
"......" Mặc dù không biết mình sai chỗ nào, nhưng Linh Quỳnh vẫn nhận "Tôi sai rồi."
Mình đang nuôi con mà.
Phải dỗ dành cho nó vui mới được.
Dù sao cũng không phải tôi nhận sai thì tôi liền sai.
Thẩm Hàn Đăng: "Lần sau còn dám nói lung tung không?"
Tiểu cô nương đảo mắt một vòng, dường như đang nhớ lại chuyện vừa rồi, một lát sau gật đầu, cong khóe miệng lên "Lần sau còn dám."
Thẩm Hàn Đăng: "......"
Là tôi sai .
Căn bản cô sẽ không bao giờ biết cái gì gọi là xấu hổ, cái gì gọi là thẹn thùng.
Nhìn qua cô có vẻ xinh đẹp hiền lành, dịu dàng ngoan ngoãn, kết quả chỉ là diễn hết.
Cái gì mà xinh đẹp hiền lành?
Cái gì mà dịu dàng ngoan ngoãn?
Lừa người rất đạt.
Thẩm Hàn Đăng mặt lạnh rời đi.
"Chờ tôi một chút a......"
Linh Quỳnh đuổi theo thẩm Hàn Đăng, đưa tay kéo lại cánh tay Thẩm Hàn Đăng.
Thẩm Hàn Đăng trừng nàng một cái, người sau cười ngọt ngào, nhưng cũng không buông tay.
"Diệp Khinh Đường à, tôi thiếu nợ cô sao?"
Linh Quỳnh âm thầm nhỏ giọng oán trách , "Cũng không hẳn......" Tôi khắc kim cũng không mất trắng.
【......】 Tình yêu à, cô nói lời này lương tâm không đau sao? Tiền cô khắc kim là từ trên trời rơi xuống chắc?
Thẩm Hàn Đăng: "Cô nói cái gì?"
Linh Quỳnh: "Thiếu gia thật đẹp."
Thẩm Hàn Đăng lạnh giọng a một tiếng, nhưng cũng không hất Linh Quỳnh ra.
......
Có Thẩm Hàn Đăng ở giữa thêm mắm giặm muối, hiểu lầm giữa hai người Chu Tịnh và Phan Tu Lương càng ngày càng sâu.
Bản thân Phan Tu Lương cũng không phải loại người tốt lành gì, bị ép đến mức tức điên, chuyện gì cũng tiết lộ ra bên ngoài.
Những năm này Phan Tu Lương ngoại trừ yêu đương vụиɠ ŧяộʍ với cùng Chu Tịnh, còn giúp bà ta làm không ít chuyện xấu.
Những chuyện này có thể không phạm pháp, nhưng sẽ làm người ta cảm thấy nhân phẩm bà ta không ổn lắm, hoặc trên mặt đạo đức không thể chấp nhận được.
Lớp mặt nạ của Chu Tịnh bị lột ra từng chút một, bên công ty tự nhiên cũng không còn thuận lợi như trước.
Thẩm Hàn Đăng thừa cơ lôi kéo người của công ty, căn cơ đã được củng cố hơn nhiều, người có thể sử dụng được trong tay cũng càng ngày càng nhiều.
Chờ khi Chu Tịnh nhận ra, Thẩm Hàn Đăng trên cơ bản đã có thể điều hành toàn bộ công ty.
Nhìn những thứ mình vất vả dựng lên, đang từng chút từng chút mất đi, tính khí Chu Tịnh cũng càng ngày càng xấu, nhiều lần đưa ra những quyết định sai lầm.
Bà ta tạo ra càng nhiều sai lầm, thì cơ hội của Thẩm Hàn Đăng cũng nhiều hơn bấy nhiêu.
Bên phía Phan Tu Lương đã huyên náo túi bụi, còn cộng thêm Thẩm Hàn Đăng từng bước ép sát.
Trong thời gian ngắn, hai bên tóc mai Chu Tịnh đã bị bạc trắng hết.
Chu Tịnh suy ngẫm kỹ lại những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này.
Người được lợi lớn nhất chính là thẩm Hàn Đăng.
Mà thẩm Hàn Đăng......
Chu Tịnh muốn liên lạc với Phan Tu Lương gặp mặt một lần, bọn họ chắc chắn đã bị thẩm Hàn Đăng tính kế.
Thế nhưng Phan Tu Lương căn bản không nghe điện thoại, cũng không trả lời tin nhắn.
Chỉ còn có một tin nhắn trên màn hình, băng lãnh lại trào phúng.
[ Cô lo chuẩn bị tốt những thứ tôi cần đi, nếu không tôi sẽ nói hết những chuyện kia ra. Chu Tịnh, cô đừng trách tôi không để ý tình cảm trong nhiều năm như vậy, là cô bức tôi.]
"A!" Chu Tịnh tức giận đập một đống đồ xuống, tức giận mắng: "Phan Tu Lương, tên ngu xuẩn kia......"
Một lát sau, thần sắc Chu Tịnh vặn vẹo, nghiến răng gạt ra mấy chữ, "Là anh ép tôi."
......
Phan Tu Lương tỉnh dậy không biết đây là chỗ nào, đêm qua, hắn đột nhiên bị người ta đập một gậy, tiếp đó là tỉnh lại ở chỗ này.
Gian phòng lờ mờ thiếu ánh sáng, tràn ngập một mùi nấm mốc khó ngửi.
"Có ai hay không!!"
"Cứu mạng a!!"
Phan Tu Lương kêu đến mức cuống họng bốc khói, cũng không có vật sống nào xuất hiện.
"Cứu mạng...... Cứu mạng!!"
"Có ai không!"
Một lúc sau giọng của Phan Tu Lương cũng bị khàn đặc, gần như không phát ra thêm được thanh âm nào, hắn lại đói vừa khát, không còn sức gọi nữa.
Không biết qua bao lâu sau, Phan Tu Lương nghe thấy tiếng mở cửa.
Hắn bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, nhìn về phía cửa ra vào.
Có một người đứng ở cửa, từ hình dáng mà đoán, hẳn là một cô gái.
Phan Tu Lương cảnh giác: "Cô là ai? Vì sao bắt cóc tôi!"
Người kia đi từ cửa đi vào, khiến Phan Tu Lương từ từ thấy rõ.
"Diệp...... Diệp Khinh Đường?" Hắn đã thấy qua ảnh chụp người này, Chu Tịnh từng cho hắn xem.
Tiểu cô nương nhíu mày, "Ông biết tôi?"
Phan Tu Lương lập tức cả giận nói: "Cô...... Cô bắt tôi đến đây làm gì?"
Linh Quỳnh dùng vẻ mặt vô tội 'Không liên quan tới tôi', "Là tôi đã cứu ông đó."
Phan Tu Lương: "Cái gì?"
Cứu mình?
Mà nhốt mình ở chỗ này?
Là cứu mình?
Nàng gạt quỷ hay gì?
Linh Quỳnh thở dài, phiền muộn nói: "Vì tìm ông, tôi đã phải bỏ ra rất nhiều sức lực."
Phan Tu Lương: "......"
Tiểu cô nương nhìn qua thật sự vô tội, khiến cho người ta rất muốn tin lời cô nói.
"Không phải cô đánh ngất tôi?"
"Dĩ nhiên không phải, tôi đánh ngất ông làm gì."
"Vậy là ai?"
"Tôi cũng không biết." Linh Quỳnh rất thân thiện nói: "Nhưng mà tôi đã trói người ở ngoài, chờ tôi hỏi xong, ông cũng có thể đi hỏi một chút."
——— Tiểu kịch trường ———
Bỏ phiếu nha các tiểu khả ái!
Ngươi không ném ta không ném, Quỳnh thần minh thiên sẽ logout.
Thời gian một tiết học rất dài, Linh Quỳnh chơi điện thoại một lúc lại thấy chán, quay qua lục cặp Thẩm Hàn Đăng.
Bạn học xung quanh nhìn cô bằng ánh mắt cực kì bội phục.
Thẩm Hàn Đăng ghét nhất là người khác động đến đồ của cậu ấy...... Cho dù chỉ là khho6ng cẩn thận đụng vào một cái cũng sẽ bị liếc.
Nhưng vị này có thể lục tung mọi đồ đạc của cậu ấy lên.
Sao mà to gan như vậy, xem ra đang yêu đương là cái chắc rồi.
Linh Quỳnh xé ra một tờ giấy ra, lại giựt cây bút trong tay Thẩm Hàn Đăng ra ra để viết.
Thẩm Hàn Đăng: "......"
Những người xung quanh đều cảm thấy Thẩm Hàn Đăng sắp nổi điên.
Nhưng Thẩm Hàn Đăng chỉ nhìn cô mấy giây, sau đó sắp xếp lại những món đồ bị cô đảo lộn.
Tính tính tốt đến mức làm người ta nghi ngờ, đây có phải Thẩm Hàn Đăng bọn họ từng biết không thế.
Linh Quỳnh loạt soạt viết chữ, xong đẩy giấy bút đến trước mặt thẩm Hàn Đăng.
[ Chu Tịnh cãi nhau với Phan Tu Lương sao?]
Thẩm Hàn Đăng nhìn chằm chằm chữ trên tờ giấy, viết cũng không tính là xấu, nhưng cũng không giống kiểu chữ các cô gái xinh đẹp thường viết, có chút huênh hoang tùy ý, y như cô.
Loại chuyện nói chuyện qua thư trên lớp như thế này, Thẩm Hàn Đăng mới làm một lần hồi mẫu giáo.
Hắn tùy tiện viết trên giấy một chữ.
[ Đúng.]
[ Anh làm đúng không?]
[ Đúng.]
[ Anh thật đẹp.]
[......]
Thẩm Hàn Đăng cũng không rất hiểu, vì sao một giây trước còn hỏi chuyện của Chu Tịnh và Phan Tu Lương, một giây sau đã biến thành khen mình.
Thẩm Hàn Đăng đẩy giấy ra, tiếp tục nghe giảng.
Linh Quỳnh vẽ mấy nét trên tờ giấy kia, một trái tim sinh động hiện ra.
"......"
Thẩm Hàn Đăng hít sâu một hơi, ép mình làm lơ cô.
Thẩm Hàn Đăng không thèm trả lời cô, khiến Linh Quỳnh cũng cảm thấy mất mặt, lại nằm xuống ngủ.
......
"Đi ." Thẩm Hàn Đăng vỗ nhẹ đầu Linh Quỳnh, giọng nói rất hung dữ.
Linh Quỳnh mơ mơ màng màng ngẩng đầu, chậm một hồi lâu sau mới mở mắt ra.
Học sinh trong phòng học đều đã về , chỉ còn Thẩm Hàn Đăng đứng bên cạnh cô, liếc xéo cô, bộ dạng vừa lạnh lùng vừa hung dữ.
"Cô đi theo tôi lên lớp, là vì muốn chăm sóc tôi như thế sao?"
"Vậy tôi có thể ngủ cùng anh." Linh Quỳnh cầm áo khoác dùng để kê đầu lên, từ từ đứng dậy.
Thẩm Hàn Đăng nghẹn họng một chút, hỏi nguy hiểm: "Cô biết mình đang nói cái gì không?"
"......" Nói thì sao, dù sao khi chưa rút được thẻ, anh chỉ là một bình hoa nhìn được mà không thể ăn được.
Còn không cho tôi ba hoa sao?
Cho nên Linh Quỳnh không sợ chút nào, giảo hoạt nói lại một lần, "Vậy tôi có thể ngủ cùng anh."
Thẩm Hàn Đăng: "......"
Thẩm Hàn Đăng: "Một cô gái như cô có biết xấu hổ hay không?"
"Tôi vốn chính là do thiếu gia nuôi, còn đòi xấu hổ với ai?" Linh Quỳnh nghiêng đầu một chút, lời nói ngây thơ "Đối với thiếu gia không cần xấu hổ."
Thẩm Hàn Đăng: "......"
......
Linh Quỳnh ôm áo khoác Thẩm Hàn Đăng từ phòng học đi ra, để lộ ra khuôn mặt bị áo khoác che khuất.
Thẩm Hàn Đăng đi theo phía sau, cầm vài cuốn sách trên tay.
"Biết sai chưa?"
"......" Mặc dù không biết mình sai chỗ nào, nhưng Linh Quỳnh vẫn nhận "Tôi sai rồi."
Mình đang nuôi con mà.
Phải dỗ dành cho nó vui mới được.
Dù sao cũng không phải tôi nhận sai thì tôi liền sai.
Thẩm Hàn Đăng: "Lần sau còn dám nói lung tung không?"
Tiểu cô nương đảo mắt một vòng, dường như đang nhớ lại chuyện vừa rồi, một lát sau gật đầu, cong khóe miệng lên "Lần sau còn dám."
Thẩm Hàn Đăng: "......"
Là tôi sai .
Căn bản cô sẽ không bao giờ biết cái gì gọi là xấu hổ, cái gì gọi là thẹn thùng.
Nhìn qua cô có vẻ xinh đẹp hiền lành, dịu dàng ngoan ngoãn, kết quả chỉ là diễn hết.
Cái gì mà xinh đẹp hiền lành?
Cái gì mà dịu dàng ngoan ngoãn?
Lừa người rất đạt.
Thẩm Hàn Đăng mặt lạnh rời đi.
"Chờ tôi một chút a......"
Linh Quỳnh đuổi theo thẩm Hàn Đăng, đưa tay kéo lại cánh tay Thẩm Hàn Đăng.
Thẩm Hàn Đăng trừng nàng một cái, người sau cười ngọt ngào, nhưng cũng không buông tay.
"Diệp Khinh Đường à, tôi thiếu nợ cô sao?"
Linh Quỳnh âm thầm nhỏ giọng oán trách , "Cũng không hẳn......" Tôi khắc kim cũng không mất trắng.
【......】 Tình yêu à, cô nói lời này lương tâm không đau sao? Tiền cô khắc kim là từ trên trời rơi xuống chắc?
Thẩm Hàn Đăng: "Cô nói cái gì?"
Linh Quỳnh: "Thiếu gia thật đẹp."
Thẩm Hàn Đăng lạnh giọng a một tiếng, nhưng cũng không hất Linh Quỳnh ra.
......
Có Thẩm Hàn Đăng ở giữa thêm mắm giặm muối, hiểu lầm giữa hai người Chu Tịnh và Phan Tu Lương càng ngày càng sâu.
Bản thân Phan Tu Lương cũng không phải loại người tốt lành gì, bị ép đến mức tức điên, chuyện gì cũng tiết lộ ra bên ngoài.
Những năm này Phan Tu Lương ngoại trừ yêu đương vụиɠ ŧяộʍ với cùng Chu Tịnh, còn giúp bà ta làm không ít chuyện xấu.
Những chuyện này có thể không phạm pháp, nhưng sẽ làm người ta cảm thấy nhân phẩm bà ta không ổn lắm, hoặc trên mặt đạo đức không thể chấp nhận được.
Lớp mặt nạ của Chu Tịnh bị lột ra từng chút một, bên công ty tự nhiên cũng không còn thuận lợi như trước.
Thẩm Hàn Đăng thừa cơ lôi kéo người của công ty, căn cơ đã được củng cố hơn nhiều, người có thể sử dụng được trong tay cũng càng ngày càng nhiều.
Chờ khi Chu Tịnh nhận ra, Thẩm Hàn Đăng trên cơ bản đã có thể điều hành toàn bộ công ty.
Nhìn những thứ mình vất vả dựng lên, đang từng chút từng chút mất đi, tính khí Chu Tịnh cũng càng ngày càng xấu, nhiều lần đưa ra những quyết định sai lầm.
Bà ta tạo ra càng nhiều sai lầm, thì cơ hội của Thẩm Hàn Đăng cũng nhiều hơn bấy nhiêu.
Bên phía Phan Tu Lương đã huyên náo túi bụi, còn cộng thêm Thẩm Hàn Đăng từng bước ép sát.
Trong thời gian ngắn, hai bên tóc mai Chu Tịnh đã bị bạc trắng hết.
Chu Tịnh suy ngẫm kỹ lại những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này.
Người được lợi lớn nhất chính là thẩm Hàn Đăng.
Mà thẩm Hàn Đăng......
Chu Tịnh muốn liên lạc với Phan Tu Lương gặp mặt một lần, bọn họ chắc chắn đã bị thẩm Hàn Đăng tính kế.
Thế nhưng Phan Tu Lương căn bản không nghe điện thoại, cũng không trả lời tin nhắn.
Chỉ còn có một tin nhắn trên màn hình, băng lãnh lại trào phúng.
[ Cô lo chuẩn bị tốt những thứ tôi cần đi, nếu không tôi sẽ nói hết những chuyện kia ra. Chu Tịnh, cô đừng trách tôi không để ý tình cảm trong nhiều năm như vậy, là cô bức tôi.]
"A!" Chu Tịnh tức giận đập một đống đồ xuống, tức giận mắng: "Phan Tu Lương, tên ngu xuẩn kia......"
Một lát sau, thần sắc Chu Tịnh vặn vẹo, nghiến răng gạt ra mấy chữ, "Là anh ép tôi."
......
Phan Tu Lương tỉnh dậy không biết đây là chỗ nào, đêm qua, hắn đột nhiên bị người ta đập một gậy, tiếp đó là tỉnh lại ở chỗ này.
Gian phòng lờ mờ thiếu ánh sáng, tràn ngập một mùi nấm mốc khó ngửi.
"Có ai hay không!!"
"Cứu mạng a!!"
Phan Tu Lương kêu đến mức cuống họng bốc khói, cũng không có vật sống nào xuất hiện.
"Cứu mạng...... Cứu mạng!!"
"Có ai không!"
Một lúc sau giọng của Phan Tu Lương cũng bị khàn đặc, gần như không phát ra thêm được thanh âm nào, hắn lại đói vừa khát, không còn sức gọi nữa.
Không biết qua bao lâu sau, Phan Tu Lương nghe thấy tiếng mở cửa.
Hắn bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, nhìn về phía cửa ra vào.
Có một người đứng ở cửa, từ hình dáng mà đoán, hẳn là một cô gái.
Phan Tu Lương cảnh giác: "Cô là ai? Vì sao bắt cóc tôi!"
Người kia đi từ cửa đi vào, khiến Phan Tu Lương từ từ thấy rõ.
"Diệp...... Diệp Khinh Đường?" Hắn đã thấy qua ảnh chụp người này, Chu Tịnh từng cho hắn xem.
Tiểu cô nương nhíu mày, "Ông biết tôi?"
Phan Tu Lương lập tức cả giận nói: "Cô...... Cô bắt tôi đến đây làm gì?"
Linh Quỳnh dùng vẻ mặt vô tội 'Không liên quan tới tôi', "Là tôi đã cứu ông đó."
Phan Tu Lương: "Cái gì?"
Cứu mình?
Mà nhốt mình ở chỗ này?
Là cứu mình?
Nàng gạt quỷ hay gì?
Linh Quỳnh thở dài, phiền muộn nói: "Vì tìm ông, tôi đã phải bỏ ra rất nhiều sức lực."
Phan Tu Lương: "......"
Tiểu cô nương nhìn qua thật sự vô tội, khiến cho người ta rất muốn tin lời cô nói.
"Không phải cô đánh ngất tôi?"
"Dĩ nhiên không phải, tôi đánh ngất ông làm gì."
"Vậy là ai?"
"Tôi cũng không biết." Linh Quỳnh rất thân thiện nói: "Nhưng mà tôi đã trói người ở ngoài, chờ tôi hỏi xong, ông cũng có thể đi hỏi một chút."
——— Tiểu kịch trường ———
Bỏ phiếu nha các tiểu khả ái!
Ngươi không ném ta không ném, Quỳnh thần minh thiên sẽ logout.
Bình luận facebook