Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 94: Kỳ phản nghịch đến muộn của tổ tông(21)
Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by Tuyết Hạ Bình Chi & Triệu Mộc Hạ.
~~~
Giáng Canh đi nghe ngóng chuyện liên quan tới Phi Long phái.
Giống y đúc những lời đồn đại được lan truyền khắp nơi.
Hai ngày trước Phi Long phái bị người ta tới trộm, nghe nói có rất nhiều xác yêu thú bị tiêu hủy.
Linh Quỳnh mở thanh tiến trình ra, ấn mở tấm thẻ 'Kỳ Lân Đồ ' còn chưa thắp sáng.
Kiến trúc trên mặt thẻ rất giống mộ thú.
Vừa mới đầu cô còn không thấy rõ là thứ đồ gì, chỉ biết là một đống xương cốt trắng hếu......
Linh Quỳnh đóng thanh tiến trình lại, quyết định: "Chúng ta đến mộ thú."
"......"
Giáng Canh khựng lại mấy giây, bày ra vẻ mặt tuyệt vọng, "Tiểu tổ tông, đến mộ thú làm gì vậy?"
Bây giờ bọn họ cũng là nhân vật chính trong nhiều tin đồn lắm, có biết không?
Khắp nơi bên ngoài, ai cũng nói người dùng yêu pháp gϊếŧ người tu luyện đấy.
Những người kia truyền tin rất có căn cứ, nếu không phải ngày nào con cũng đi theo tổ tông thì đã tin sái cổ rồi.
Vì sao bây giờ còn đi xen vào một tin đồn khác?
Cảm thấy độ nổi tiếng chưa đủ cao sao?
Linh Quỳnh nháy mắt mấy cái, nhẹ nhàng nói, "Đi xem qua thôi, ta chưa bao giờ thấy mộ thú."
"Các trưởng lão đã thúc dục nhiều lần, tiểu tổ tông, chúng ta thật sự phải trở về." Giáng Canh khuyên can.
Linh Quỳnh: "Muốn trở về thì ngươi tự trở về đi, dù sao ta cũng không quay về."
Giáng Canh: "......"
Hắn về làm gì?
Để cho các trưởng lão lần lượt đến đánh sao?
......
Trước khi mộ thú của Phi Long phái bị trộm, thật ra không ai biết vị trí chính xác của nó ở đâu.
Nhưng mà sau khi bị trộm, cửa vào mộ thú đột nhiên lộ ra bên ngoài, lại còn bị hủy đi không ít thứ, cho nên trong thời gian ngắn không có cách nào giấu đi được.
Phi Long phái bây giờ phòng giữ thú mộ cực nghiêm, bên trong môn phái chỗ nào cũng có thể thấy được đệ tử tuần tra, chỉ sợ ai đó ngấp nghé mộ thú.
Linh Quỳnh đi đến cửa ra vào mộ thú, phát hiện đã có người đánh nhau cùng đệ tử Phi Long phái.
Những người này mặc y phục màu đen thống nhất, chỉ lộ ra một đôi mắt, ra tay tàn nhẫn, từng chiêu thức đều muốn lấy mạng người ta.
Đệ tử Phi Long phái căn bản không phải đối thủ của những người này.
Linh Quỳnh bí mật quan sát một lúc, vung tay ra hiệu Giáng Canh đi theo mình.
Giáng Canh khẽ cắn môi, nơm nớp lo sợ làm theo.
Linh Quỳnh tránh những kẻ đang đánh nhau, cẩn thận đi đến lối vào.
Mắt thấy cửa vào ngay phía trước, không biết từ chỗ nào xuất hiện một người, vừa vặn chặn trước mắt bọn họ.
Đối phương rõ ràng cũng ngẩn người một chút, không nghĩ sẽ có người khác ở đây.
Linh Quỳnh đè Giáng Canh đang chuẩn bị rút kiếm lại, khóe môi cong lên độ cong xinh đẹp, cất giọng nhẹ nhàng mềm nhũn hỏi đối phương: "Có thể để ta đi vào không?"
Giáng Canh: "......"
Tổ tông điên rồi sao?
Ánh mắt người kia hơi đờ ra, dần dần mất đi tiêu cự, tiếp đó liền tránh sang một bên nhường đường.
Linh Quỳnh không chút nào ngoài ý muốn nhấc chân đi vào bên trong, bọn người Giáng Canh còn hơi có vẻ mơ màng.
Thật sự...... né ra à?
Giáng Canh và những đệ tử bên người nhìn nhau mấy giây, nghe thấy tiếng đánh nhau bên ngoài, vội vàng đuổi theo Linh Quỳnh.
Cửa vào mộ thú là kiểu trận truyền tống.
Sau khi bước qua tầng ánh sáng trắng, bọn họ đã đứng trong hành lang lát đá đen.
Trên vách tường nạm dạ minh châu, vừa vặn có thể chiếu sáng.
Hai bên hành lang có những cột đá hình trụ cao cỡ nửa người, trên trụ đá trưng bày những bộ xương của yêu thú cỡ nhỏ.
Bọn chúng giống thủ vệ canh gác ở đây.
Nhưng mà có một số trụ đá đã bị nứt gãy, bị chất đống bên tường.
Mặt đất trên hành lang có vết rạn, không biết là vốn có từ trước, hay là kẻ trộm mộ làm.
Linh Quỳnh gõ chân xuống đất, hỏi bách khoa toàn thư: "Ngươi đã từng tới đây chưa?"
"Mộ thú của Phi Long phái, đệ tử cũng chỉ mới nghe nói qua." Lối vào mộ thú từ trước đến nay thần bí không người ngoài nào biết, Nhạc Lộc sơn trang cũng đã tìm thử rất nhiều năm, nhưng vẫn không biết cửa vào ở nơi nào, càng chưa từng tới đây.
Giáng Canh mặc dù chưa từng tới, nhưng cũng thu thập một chút tin tức liên quan tới mộ thú.
"Những thứ này hẳn là cơ quan." Giáng Canh nhìn về chỗ sâu trong hành lang "Nhưng bây giờ xem ra hẳn là đã bị hủy, đệ tử sẽ đi trước thăm dò đường."
"Được."
Giáng Canh ở phía trước dò đường.
Toàn bộ hành lang không có gì nguy hiểm, chính xác giống như bị người ta phá hủy từ trước.
Toàn bộ cung điện dưới đất cực kì ngoằn ngoèo, cùng với rất nhiều bộ hài cốt yêu thú xếp trên những kệ đá khác nhau.
Nhưng mà Linh Quỳnh cũng chưa nhìn thấy cái chỗ trên mặt thẻ kia.
Cái chỗ kia nhìn qua...... Có khung cảnh chung quanh rất âm u, tất cả đều là đá chưa được mài nhẵn.
Đủ loại xương thú tùy ý chất vào nhau, không phải mỗi bộ xương thú đều được đặt trong phòng đơn tinh tế.
Nó ở đâu vậy......
......
Một bên khác của địa cung.
Rắn đen trườn trên hành lang, quay đầu lại, ngẩng đầu lên "Ngươi có thể mở ra hay không, bọn hắn sắp xông vào rồi kia kìa"
Lầu Tinh Lạc đứng đối diện rắn đen, trầm tư nhìn chằm chằm vào một bức tường, không biết đang suy nghĩ gì.
Mặt tường kia không có gì cả, nhưng mà lại không giống với những cái khác.
Nghe thấy giọng của rắn đen, cánh môi mới khẽ mở: "Cản bọn họ lại."
"Chỉ bằng ta?" Cái đuôi rắn đen lắc lắc.
"Không thì sao?"
"......"
Đáy lòng rắn đen chửi mẹ, nổi giận đùng đùng rống: "Ngươi làm nhanh lên coi!"
Rắn đen quay đầu trườn đi, bên phía kia rất nhanh liền truyền đến thanh âm đánh nhau.
Những thứ động tĩnh này không làm cho Lầu Tinh Lạc có nửa điểm khẩn trương hoặc hốt hoảng nào, hắn vẫn bình tĩnh như cũ nhìn bức tường kia.
Lúc tiếng gầm của rắn đen càng ngày càng gần, Lầu Tinh Lạc cuối cùng động.
Hắn nhanh chóng dùng tay đè xuống mấy chỗ trên tường.
Theo động tác của hắn, trên tường dần dần hiện lên một trận pháp.
Ầm ầm ——
Vách tường từ từ mở ra, một lối đi tối thui xuất hiện ở trước mặt hắn.
Rắn đen chạy như bay từ bên kia sang, Lầu Tinh Lạc cùng nó tiến vào thông đạo, vách tường chậm rãi khép lại, người bên ngoài đuổi tới chỉ có thể nhào vào tường.
Lầu Tinh Lạc lấy đuốc ra chiếu sáng.
Cái thông đạo này gần như không có giới hạn, chỉ có bóng tối.
Lầu Tinh Lạc không chần chờ chút nào, trực tiếp đi lên phía trước.
Không biết đi được bao lâu, Lầu Tinh Lạc thấy trước mắt hiện ra một tầng ánh sáng nhạt.
Hắn hít một hơi thật sâu, bước nhanh qua tầng ánh sáng mờ mờ.
Bóng tối mờ dần, xung quanh đột nhiên hiện lên vô số đốm lửa màu xanh nhạt, mặt đất chất đầy xương thú.
Liếc nhìn lại, ngoại trừ xương thú chất đầy mặt đất và những đốm sáng màu xanh lơ lửng trên không trung, không có điểm cuối.
Lầu Tinh Lạc bước nhanh đi qua xương thú, dường như đang tìm thứ gì đó, rắn đen thu nhỏ lại cuộn trên bả vai hắn, lè lưỡi rắn.
Đốm sáng màu xanh di động theo Lầu Tinh Lạc, trái phải, lên xuống, cuối cùng dần dần hợp thành một khối.
Giống như những u linh đang theo dõi hắn, lại giống như đang vì hắn chiếu sáng.
Sưu ——
Đống lửa xanh vừa hợp lại, vụt một cái phóng ra.
Bản năng thân thể của Lầu Tinh Lạc phản ứng cũng nhanh hơn, trong nháy mắt phát giác được nguy hiểm đã lách mình tránh đi.
Ầm ầm ——
Bộ xương to lớn bị linh lực nổ tung làm sụp đổ.
Mấy bóng người xuất hiện từ hai bên, đạp lên xương thú, từng bước ép sát Lầu Tinh Lạc.
Lầu Tinh Lạc không nghĩ tới đám người này có thể đi vào nhanh như vậy, kéo rắn đen từ trên bờ vai xuống, ném qua phía mấy người kia.
Rắn đen lộn một đường vòng cung trên không trung vẫn không quên hét lên: "Tiên sư cha mày!!"
Lầu Tinh Lạc nhàn nhạt nói: "Bên trái, bên trái."
"???"
Bên trái?
Bên trái là chú hắn à?
Nội tâm rắn đen thổ huyết.
Chuyện này con mẹ nó cũng được sao?
Nam nhân bên trái nhìn qua cũng khá lớn tuổi, nhưng rất phù hợp với cỡ tuổi một ông chú.
"Bắt nghiệt súc kia lại!"
Sau khi ông chú ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người đồng thời tấn công về phía Lầu Tinh Lạc
"Bắt sống!"
——— Tiên nữ có lời nói ———
Các tiểu khả ái có phiếu, ném nha.
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~
Edit by Tuyết Hạ Bình Chi & Triệu Mộc Hạ.
~~~
Giáng Canh đi nghe ngóng chuyện liên quan tới Phi Long phái.
Giống y đúc những lời đồn đại được lan truyền khắp nơi.
Hai ngày trước Phi Long phái bị người ta tới trộm, nghe nói có rất nhiều xác yêu thú bị tiêu hủy.
Linh Quỳnh mở thanh tiến trình ra, ấn mở tấm thẻ 'Kỳ Lân Đồ ' còn chưa thắp sáng.
Kiến trúc trên mặt thẻ rất giống mộ thú.
Vừa mới đầu cô còn không thấy rõ là thứ đồ gì, chỉ biết là một đống xương cốt trắng hếu......
Linh Quỳnh đóng thanh tiến trình lại, quyết định: "Chúng ta đến mộ thú."
"......"
Giáng Canh khựng lại mấy giây, bày ra vẻ mặt tuyệt vọng, "Tiểu tổ tông, đến mộ thú làm gì vậy?"
Bây giờ bọn họ cũng là nhân vật chính trong nhiều tin đồn lắm, có biết không?
Khắp nơi bên ngoài, ai cũng nói người dùng yêu pháp gϊếŧ người tu luyện đấy.
Những người kia truyền tin rất có căn cứ, nếu không phải ngày nào con cũng đi theo tổ tông thì đã tin sái cổ rồi.
Vì sao bây giờ còn đi xen vào một tin đồn khác?
Cảm thấy độ nổi tiếng chưa đủ cao sao?
Linh Quỳnh nháy mắt mấy cái, nhẹ nhàng nói, "Đi xem qua thôi, ta chưa bao giờ thấy mộ thú."
"Các trưởng lão đã thúc dục nhiều lần, tiểu tổ tông, chúng ta thật sự phải trở về." Giáng Canh khuyên can.
Linh Quỳnh: "Muốn trở về thì ngươi tự trở về đi, dù sao ta cũng không quay về."
Giáng Canh: "......"
Hắn về làm gì?
Để cho các trưởng lão lần lượt đến đánh sao?
......
Trước khi mộ thú của Phi Long phái bị trộm, thật ra không ai biết vị trí chính xác của nó ở đâu.
Nhưng mà sau khi bị trộm, cửa vào mộ thú đột nhiên lộ ra bên ngoài, lại còn bị hủy đi không ít thứ, cho nên trong thời gian ngắn không có cách nào giấu đi được.
Phi Long phái bây giờ phòng giữ thú mộ cực nghiêm, bên trong môn phái chỗ nào cũng có thể thấy được đệ tử tuần tra, chỉ sợ ai đó ngấp nghé mộ thú.
Linh Quỳnh đi đến cửa ra vào mộ thú, phát hiện đã có người đánh nhau cùng đệ tử Phi Long phái.
Những người này mặc y phục màu đen thống nhất, chỉ lộ ra một đôi mắt, ra tay tàn nhẫn, từng chiêu thức đều muốn lấy mạng người ta.
Đệ tử Phi Long phái căn bản không phải đối thủ của những người này.
Linh Quỳnh bí mật quan sát một lúc, vung tay ra hiệu Giáng Canh đi theo mình.
Giáng Canh khẽ cắn môi, nơm nớp lo sợ làm theo.
Linh Quỳnh tránh những kẻ đang đánh nhau, cẩn thận đi đến lối vào.
Mắt thấy cửa vào ngay phía trước, không biết từ chỗ nào xuất hiện một người, vừa vặn chặn trước mắt bọn họ.
Đối phương rõ ràng cũng ngẩn người một chút, không nghĩ sẽ có người khác ở đây.
Linh Quỳnh đè Giáng Canh đang chuẩn bị rút kiếm lại, khóe môi cong lên độ cong xinh đẹp, cất giọng nhẹ nhàng mềm nhũn hỏi đối phương: "Có thể để ta đi vào không?"
Giáng Canh: "......"
Tổ tông điên rồi sao?
Ánh mắt người kia hơi đờ ra, dần dần mất đi tiêu cự, tiếp đó liền tránh sang một bên nhường đường.
Linh Quỳnh không chút nào ngoài ý muốn nhấc chân đi vào bên trong, bọn người Giáng Canh còn hơi có vẻ mơ màng.
Thật sự...... né ra à?
Giáng Canh và những đệ tử bên người nhìn nhau mấy giây, nghe thấy tiếng đánh nhau bên ngoài, vội vàng đuổi theo Linh Quỳnh.
Cửa vào mộ thú là kiểu trận truyền tống.
Sau khi bước qua tầng ánh sáng trắng, bọn họ đã đứng trong hành lang lát đá đen.
Trên vách tường nạm dạ minh châu, vừa vặn có thể chiếu sáng.
Hai bên hành lang có những cột đá hình trụ cao cỡ nửa người, trên trụ đá trưng bày những bộ xương của yêu thú cỡ nhỏ.
Bọn chúng giống thủ vệ canh gác ở đây.
Nhưng mà có một số trụ đá đã bị nứt gãy, bị chất đống bên tường.
Mặt đất trên hành lang có vết rạn, không biết là vốn có từ trước, hay là kẻ trộm mộ làm.
Linh Quỳnh gõ chân xuống đất, hỏi bách khoa toàn thư: "Ngươi đã từng tới đây chưa?"
"Mộ thú của Phi Long phái, đệ tử cũng chỉ mới nghe nói qua." Lối vào mộ thú từ trước đến nay thần bí không người ngoài nào biết, Nhạc Lộc sơn trang cũng đã tìm thử rất nhiều năm, nhưng vẫn không biết cửa vào ở nơi nào, càng chưa từng tới đây.
Giáng Canh mặc dù chưa từng tới, nhưng cũng thu thập một chút tin tức liên quan tới mộ thú.
"Những thứ này hẳn là cơ quan." Giáng Canh nhìn về chỗ sâu trong hành lang "Nhưng bây giờ xem ra hẳn là đã bị hủy, đệ tử sẽ đi trước thăm dò đường."
"Được."
Giáng Canh ở phía trước dò đường.
Toàn bộ hành lang không có gì nguy hiểm, chính xác giống như bị người ta phá hủy từ trước.
Toàn bộ cung điện dưới đất cực kì ngoằn ngoèo, cùng với rất nhiều bộ hài cốt yêu thú xếp trên những kệ đá khác nhau.
Nhưng mà Linh Quỳnh cũng chưa nhìn thấy cái chỗ trên mặt thẻ kia.
Cái chỗ kia nhìn qua...... Có khung cảnh chung quanh rất âm u, tất cả đều là đá chưa được mài nhẵn.
Đủ loại xương thú tùy ý chất vào nhau, không phải mỗi bộ xương thú đều được đặt trong phòng đơn tinh tế.
Nó ở đâu vậy......
......
Một bên khác của địa cung.
Rắn đen trườn trên hành lang, quay đầu lại, ngẩng đầu lên "Ngươi có thể mở ra hay không, bọn hắn sắp xông vào rồi kia kìa"
Lầu Tinh Lạc đứng đối diện rắn đen, trầm tư nhìn chằm chằm vào một bức tường, không biết đang suy nghĩ gì.
Mặt tường kia không có gì cả, nhưng mà lại không giống với những cái khác.
Nghe thấy giọng của rắn đen, cánh môi mới khẽ mở: "Cản bọn họ lại."
"Chỉ bằng ta?" Cái đuôi rắn đen lắc lắc.
"Không thì sao?"
"......"
Đáy lòng rắn đen chửi mẹ, nổi giận đùng đùng rống: "Ngươi làm nhanh lên coi!"
Rắn đen quay đầu trườn đi, bên phía kia rất nhanh liền truyền đến thanh âm đánh nhau.
Những thứ động tĩnh này không làm cho Lầu Tinh Lạc có nửa điểm khẩn trương hoặc hốt hoảng nào, hắn vẫn bình tĩnh như cũ nhìn bức tường kia.
Lúc tiếng gầm của rắn đen càng ngày càng gần, Lầu Tinh Lạc cuối cùng động.
Hắn nhanh chóng dùng tay đè xuống mấy chỗ trên tường.
Theo động tác của hắn, trên tường dần dần hiện lên một trận pháp.
Ầm ầm ——
Vách tường từ từ mở ra, một lối đi tối thui xuất hiện ở trước mặt hắn.
Rắn đen chạy như bay từ bên kia sang, Lầu Tinh Lạc cùng nó tiến vào thông đạo, vách tường chậm rãi khép lại, người bên ngoài đuổi tới chỉ có thể nhào vào tường.
Lầu Tinh Lạc lấy đuốc ra chiếu sáng.
Cái thông đạo này gần như không có giới hạn, chỉ có bóng tối.
Lầu Tinh Lạc không chần chờ chút nào, trực tiếp đi lên phía trước.
Không biết đi được bao lâu, Lầu Tinh Lạc thấy trước mắt hiện ra một tầng ánh sáng nhạt.
Hắn hít một hơi thật sâu, bước nhanh qua tầng ánh sáng mờ mờ.
Bóng tối mờ dần, xung quanh đột nhiên hiện lên vô số đốm lửa màu xanh nhạt, mặt đất chất đầy xương thú.
Liếc nhìn lại, ngoại trừ xương thú chất đầy mặt đất và những đốm sáng màu xanh lơ lửng trên không trung, không có điểm cuối.
Lầu Tinh Lạc bước nhanh đi qua xương thú, dường như đang tìm thứ gì đó, rắn đen thu nhỏ lại cuộn trên bả vai hắn, lè lưỡi rắn.
Đốm sáng màu xanh di động theo Lầu Tinh Lạc, trái phải, lên xuống, cuối cùng dần dần hợp thành một khối.
Giống như những u linh đang theo dõi hắn, lại giống như đang vì hắn chiếu sáng.
Sưu ——
Đống lửa xanh vừa hợp lại, vụt một cái phóng ra.
Bản năng thân thể của Lầu Tinh Lạc phản ứng cũng nhanh hơn, trong nháy mắt phát giác được nguy hiểm đã lách mình tránh đi.
Ầm ầm ——
Bộ xương to lớn bị linh lực nổ tung làm sụp đổ.
Mấy bóng người xuất hiện từ hai bên, đạp lên xương thú, từng bước ép sát Lầu Tinh Lạc.
Lầu Tinh Lạc không nghĩ tới đám người này có thể đi vào nhanh như vậy, kéo rắn đen từ trên bờ vai xuống, ném qua phía mấy người kia.
Rắn đen lộn một đường vòng cung trên không trung vẫn không quên hét lên: "Tiên sư cha mày!!"
Lầu Tinh Lạc nhàn nhạt nói: "Bên trái, bên trái."
"???"
Bên trái?
Bên trái là chú hắn à?
Nội tâm rắn đen thổ huyết.
Chuyện này con mẹ nó cũng được sao?
Nam nhân bên trái nhìn qua cũng khá lớn tuổi, nhưng rất phù hợp với cỡ tuổi một ông chú.
"Bắt nghiệt súc kia lại!"
Sau khi ông chú ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người đồng thời tấn công về phía Lầu Tinh Lạc
"Bắt sống!"
——— Tiên nữ có lời nói ———
Các tiểu khả ái có phiếu, ném nha.
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~
Bình luận facebook