Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 79
Theo thường lệ, cứ mỗi cuối tuần làng chài lại mở ra một buổi tiệc nhỏ chúc mừng vụ mùa tuần đó, thay vì những nơi khác sẽ tổ chức theo tháng hoặc quý, thậm chí theo năm. Thì nơi này lại hào phóng hơn nhiều. Cũng vì thế mà tình cảm của mọi người càng khăng khít, gần gũi hơn.
Làng chài cách thị trấn nhỏ gần đó hai canh giờ, cách Đông Thành tầm hai ngày đến ba ngày đi đường tùy theo phương tiện và thời tiết.
A Mạ giới thiệu Thiên Tử Hoàng với cái tên "A Giải" với mọi người, và họ rất nhanh đã bắt chuyện làm quen với y. Dù thân thể y vẫn còn yếu nhưng lòng hiếu khách của mọi người đã làm y không nỡ từ chối, hòa vào cuộc vui cùng họ.
A Mạ nhảy một điệu múa dân gian ăn mừng cùng những thiếu nữ độc thân khác. Điệu múa không uyển chuyển, ma mị mà lại mang theo một âm điệu vui tươi, hồn nhiên. Ban đầu, một lần nhảy tầm bảy người đều là nữ nhi, sau đó là mười bốn người gồm cả nam nhân quanh một nhóm lửa than hồng đang cháy rực. Họ nắm tay nhau, sau đó chân bắt đầu đá về trước theo nhịp và rất bài bản. Rồi họ buông tay nhau ra, chống hông, xoay người khiến mái tóc dài thiếu nữ bay lượn trong gió.
Bụi hồng bay lên không trung như tô thêm màu sắc sặc sỡ cho những nụ cười đơn thuần, mái tóc đen tuyền, đôi mắt trong veo. Chân họ vẽ vời trên nền cát những đường uốn lượn vui nhộn, tay cũng huơ lên không trung thành hình đuôi cá bơi lượn vui đùa cùng ngư dân. Tay họ giang ra ngang vai, những mũi ngón tay chạm lấy nhau rồi tạo ra làn sóng nước. Lúc này, những chàng trai tráng bắt đầu nhảy múa, luồn qua những khoảng trống mà thiếu nữ tạo thành. Tầm ba bốn lần, chàng trai sẽ bắt đầu nắm lấy tay của người thiếu nữ họ chọn. Những thiếu nữ không được nhắm đến phải dừng lại và lui ra ngoài vỗ tay, còn thiếu nữ được hai chàng hoặc hơn chọn, nàng phải lựa một và số còn lại cũng phải rời đi, ở bên ngoài vỗ tay chúc mừng. Hiện tại có bảy nữ, bảy nam, và ba trong số bảy chàng trai đã chọn A Mạ.
Vài thiếu nữ không được chọn nhưng vẫn rất vui vẻ lùi về sau vỗ tay theo nhịp, giọng hát thanh thoát của họ cũng bắt đầu cất lên thay cho những người lớn tuổi hát từ nãy đến giờ. Nhạc từ trống, kèn,... nổi lên mạnh mẽ hơn, tăng phần kịch tính.
A Mạ cuối cùng cũng đưa ra sự lựa chọn, đó là một trong ba người, chàng trai may mắn tên Trần Phi độc thân, ưu tú nhất trong làng lúc bấy giờ. Cuối cùng quanh đốm lửa chỉ còn lại ba cặp, trong đó có cặp A Mạ - Trần Phi. Thiếu nữ và chàng trai cùng áp sát đôi tay vào nhau, trán chạm trán, mặt đối mặt, hơi thở hòa quyện vào thành một. Họ đứng tầm vài giây trước đá chân nhau... đúng vậy... là đá chân nhau. Nếu chàng trai đá chân thiếu nữ ngã, và chàng ta bắt được nàng. Họ sẽ chính thức trở thành một cặp, còn không tất ngược lại. Còn nếu chàng trai ngã, người nữ bắt được. Nàng ấy sẽ có hai lựa chọn, một là trở thành nương tử hai là từ chối.
Nữ nhân ở đây đa phần là thiếu nữ, đôi lúc cũng có góa phụ trẻ, thậm chí là người đang mang chửa hoang, hoặc vừa hưu phu. Còn các chàng trai thì đủ thể loại, từ đơn thân đến thê thiếp đầy nhà. Kết quả ra sao, họ đều phải chấp nhận.
Hai trong ba cặp có kết quả thiếu nữ đá ngã thiếu niên, một cặp còn lại thiếu nữ tự nguyện ngã vào lòng chàng ta. Một trong hai cặp chấp nhận trở thành thiếp thứ tư trong nhà gã. Còn một người còn lại... A Mạ đỡ lấy Trần Phi trong sự chẳng mấy ngỡ ngàng của mọi người xung quanh. Việc này có vẻ quá quen thuộc rồi, chỉ có Thiên Tử Hoàng là vỗ tay kịch liệt, kinh ngạc đến mức đứng phắt dậy, nhướng cổ để ngóng chờ việc kế tiếp.
Trần Phi bật cười ha hả: "Lần này vẫn vậy à!?"
A Mạ cười híp mắt: "Vẫn vậy thôi!"
Vẫn vậy là...
A Mạ đỡ Trần Phi đứng dậy, cảm tạ y đã chọn nàng. Sau đó, A Mạ xoay người, quay lưng lại với Trần Phi, phủi tay như vừa làm xong một cái gì đó rất nặng nề.
Thiên Tử Hoàng vẫn chưa hiểu vấn đề lắm, y hỏi: "Xong rồi?"
A Mạ cau mày: "Chứ ngươi... e hèm... huynh muốn sao?"
Thiên Tử Hoàng thản nhiên đáp: "Ta nghĩ muội sẽ đồng ý gả cho hắn. Hai người đứng cạnh nhau rất hợp!"
"Sàm ngôn!" Nàng ra dáng một tiểu thư bị khinh khi, bỏ lại hai chữ rồi tiến thẳng về phía các bô lão đang chuẩn bị bắt đầu khai tiệc.
Thiên Tử Hoàng buồn cười vì điệu bộ cao ngạo quê mùa của A Mạ, nhưng vẫn bắt theo nhịp chân nàng vào chỗ ngồi được sắp xếp sẵn.
...
Những ngày tiếp theo, Thiên Tử Hoàng tỉnh dậy, việc đầu tiên mà y làm chính là bị A Mạ bắt gánh nước, sau đó phụ nàng phơi cá một nắng. Đến chiều giúp nàng mang cá vào trấn bán cho mấy tửu lâu, khách điếm. Thiên Tử Hoàng không nhớ cuộc sống trước đây của mình như thế nào, nhưng y chắc chắn chưa từng động qua món cá khô. Vì cái mùi của nó thật sự không thể nào chịu đựng nổi, thêm nữa phải gánh nước trầy cả vai. Những việc làm cực nhọc này, y không có ấn tượng thậm chí là vụng về nữa.
Sau một ngày làm việc, A Mạ rất hài lòng với việc: "Rốt cuộc ta nuôi cơm ngươi cũng không phải lỗ vốn!"
Nàng vào bếp nấu cơm tối, cả ngày hôm nay chỉ có màn thầu với mấy con cá khô đã làm Thiên Tử Hoàng sợ đến xanh mặt. Bếp khá nhỏ và hẹp, nàng bước vào vừa vặn có thể nấu nướng. Nhưng y lại muốn phụ, khiến cái phòng bếp chật không thể tưởng tượng nổi. Đến mức nàng phải đuổi y ra ngoài, để một mình nàng thuận tiện hơn.
Đứng bên ngoài, Thiên Tử Hoàng phụ nàng chẻ củi, mang nước sạch để vo gạo. Nàng giữ lại một chút nước gạo để rửa mặt, còn rộng rãi cho y một ít: "Rửa mặt bằng nước gạo rất đẹp da đấy! Da mặt ngươi vốn dĩ mịn màng, ta nghĩ trước khi mất trí nhớ ngươi cũng thường xuyên dùng nước gạo lắm!"
"Thật sao?" Thiên Tử Hoàng đưa tay sờ mặt, đúng là da y rất mịn, chỉ là một nam nhân như y sao phải chú ý đến da dẻ chứ? Hay là trước đây y từng làm trong... nghĩ thôi mà mặt mày Thiên Tử Hoàng đã tái mét.
"Này, mau đưa thêm củi!" A Mạ quát, nhờ đốn có vài khúc củi mà từ nãy đến giờ vẫn chưa xong còn ở đó sờ soạng mặt mày, rồi lảm nhảm cái gì đó trong miệng: "Ngươi có biết chẻ chúng không vậy? Gạo sắp sượng mất rồi đây này!"
Thiên Tử Hoàng giật mình, tiếp tục chẻ mấy khúc củi: "Xong ngay đây!"
Mặt trời đã xuống núi, rừng cây dường như cũng bắt đầu yên giấc. Tiếng chặt củi, quát nạt rồi cả âm thanh cười đùa vang vọng khắp nơi. Có mấy ai biết được, trở thành một người bình thường lại vui vẻ đến nhường này cơ chứ!?
Làng chài cách thị trấn nhỏ gần đó hai canh giờ, cách Đông Thành tầm hai ngày đến ba ngày đi đường tùy theo phương tiện và thời tiết.
A Mạ giới thiệu Thiên Tử Hoàng với cái tên "A Giải" với mọi người, và họ rất nhanh đã bắt chuyện làm quen với y. Dù thân thể y vẫn còn yếu nhưng lòng hiếu khách của mọi người đã làm y không nỡ từ chối, hòa vào cuộc vui cùng họ.
A Mạ nhảy một điệu múa dân gian ăn mừng cùng những thiếu nữ độc thân khác. Điệu múa không uyển chuyển, ma mị mà lại mang theo một âm điệu vui tươi, hồn nhiên. Ban đầu, một lần nhảy tầm bảy người đều là nữ nhi, sau đó là mười bốn người gồm cả nam nhân quanh một nhóm lửa than hồng đang cháy rực. Họ nắm tay nhau, sau đó chân bắt đầu đá về trước theo nhịp và rất bài bản. Rồi họ buông tay nhau ra, chống hông, xoay người khiến mái tóc dài thiếu nữ bay lượn trong gió.
Bụi hồng bay lên không trung như tô thêm màu sắc sặc sỡ cho những nụ cười đơn thuần, mái tóc đen tuyền, đôi mắt trong veo. Chân họ vẽ vời trên nền cát những đường uốn lượn vui nhộn, tay cũng huơ lên không trung thành hình đuôi cá bơi lượn vui đùa cùng ngư dân. Tay họ giang ra ngang vai, những mũi ngón tay chạm lấy nhau rồi tạo ra làn sóng nước. Lúc này, những chàng trai tráng bắt đầu nhảy múa, luồn qua những khoảng trống mà thiếu nữ tạo thành. Tầm ba bốn lần, chàng trai sẽ bắt đầu nắm lấy tay của người thiếu nữ họ chọn. Những thiếu nữ không được nhắm đến phải dừng lại và lui ra ngoài vỗ tay, còn thiếu nữ được hai chàng hoặc hơn chọn, nàng phải lựa một và số còn lại cũng phải rời đi, ở bên ngoài vỗ tay chúc mừng. Hiện tại có bảy nữ, bảy nam, và ba trong số bảy chàng trai đã chọn A Mạ.
Vài thiếu nữ không được chọn nhưng vẫn rất vui vẻ lùi về sau vỗ tay theo nhịp, giọng hát thanh thoát của họ cũng bắt đầu cất lên thay cho những người lớn tuổi hát từ nãy đến giờ. Nhạc từ trống, kèn,... nổi lên mạnh mẽ hơn, tăng phần kịch tính.
A Mạ cuối cùng cũng đưa ra sự lựa chọn, đó là một trong ba người, chàng trai may mắn tên Trần Phi độc thân, ưu tú nhất trong làng lúc bấy giờ. Cuối cùng quanh đốm lửa chỉ còn lại ba cặp, trong đó có cặp A Mạ - Trần Phi. Thiếu nữ và chàng trai cùng áp sát đôi tay vào nhau, trán chạm trán, mặt đối mặt, hơi thở hòa quyện vào thành một. Họ đứng tầm vài giây trước đá chân nhau... đúng vậy... là đá chân nhau. Nếu chàng trai đá chân thiếu nữ ngã, và chàng ta bắt được nàng. Họ sẽ chính thức trở thành một cặp, còn không tất ngược lại. Còn nếu chàng trai ngã, người nữ bắt được. Nàng ấy sẽ có hai lựa chọn, một là trở thành nương tử hai là từ chối.
Nữ nhân ở đây đa phần là thiếu nữ, đôi lúc cũng có góa phụ trẻ, thậm chí là người đang mang chửa hoang, hoặc vừa hưu phu. Còn các chàng trai thì đủ thể loại, từ đơn thân đến thê thiếp đầy nhà. Kết quả ra sao, họ đều phải chấp nhận.
Hai trong ba cặp có kết quả thiếu nữ đá ngã thiếu niên, một cặp còn lại thiếu nữ tự nguyện ngã vào lòng chàng ta. Một trong hai cặp chấp nhận trở thành thiếp thứ tư trong nhà gã. Còn một người còn lại... A Mạ đỡ lấy Trần Phi trong sự chẳng mấy ngỡ ngàng của mọi người xung quanh. Việc này có vẻ quá quen thuộc rồi, chỉ có Thiên Tử Hoàng là vỗ tay kịch liệt, kinh ngạc đến mức đứng phắt dậy, nhướng cổ để ngóng chờ việc kế tiếp.
Trần Phi bật cười ha hả: "Lần này vẫn vậy à!?"
A Mạ cười híp mắt: "Vẫn vậy thôi!"
Vẫn vậy là...
A Mạ đỡ Trần Phi đứng dậy, cảm tạ y đã chọn nàng. Sau đó, A Mạ xoay người, quay lưng lại với Trần Phi, phủi tay như vừa làm xong một cái gì đó rất nặng nề.
Thiên Tử Hoàng vẫn chưa hiểu vấn đề lắm, y hỏi: "Xong rồi?"
A Mạ cau mày: "Chứ ngươi... e hèm... huynh muốn sao?"
Thiên Tử Hoàng thản nhiên đáp: "Ta nghĩ muội sẽ đồng ý gả cho hắn. Hai người đứng cạnh nhau rất hợp!"
"Sàm ngôn!" Nàng ra dáng một tiểu thư bị khinh khi, bỏ lại hai chữ rồi tiến thẳng về phía các bô lão đang chuẩn bị bắt đầu khai tiệc.
Thiên Tử Hoàng buồn cười vì điệu bộ cao ngạo quê mùa của A Mạ, nhưng vẫn bắt theo nhịp chân nàng vào chỗ ngồi được sắp xếp sẵn.
...
Những ngày tiếp theo, Thiên Tử Hoàng tỉnh dậy, việc đầu tiên mà y làm chính là bị A Mạ bắt gánh nước, sau đó phụ nàng phơi cá một nắng. Đến chiều giúp nàng mang cá vào trấn bán cho mấy tửu lâu, khách điếm. Thiên Tử Hoàng không nhớ cuộc sống trước đây của mình như thế nào, nhưng y chắc chắn chưa từng động qua món cá khô. Vì cái mùi của nó thật sự không thể nào chịu đựng nổi, thêm nữa phải gánh nước trầy cả vai. Những việc làm cực nhọc này, y không có ấn tượng thậm chí là vụng về nữa.
Sau một ngày làm việc, A Mạ rất hài lòng với việc: "Rốt cuộc ta nuôi cơm ngươi cũng không phải lỗ vốn!"
Nàng vào bếp nấu cơm tối, cả ngày hôm nay chỉ có màn thầu với mấy con cá khô đã làm Thiên Tử Hoàng sợ đến xanh mặt. Bếp khá nhỏ và hẹp, nàng bước vào vừa vặn có thể nấu nướng. Nhưng y lại muốn phụ, khiến cái phòng bếp chật không thể tưởng tượng nổi. Đến mức nàng phải đuổi y ra ngoài, để một mình nàng thuận tiện hơn.
Đứng bên ngoài, Thiên Tử Hoàng phụ nàng chẻ củi, mang nước sạch để vo gạo. Nàng giữ lại một chút nước gạo để rửa mặt, còn rộng rãi cho y một ít: "Rửa mặt bằng nước gạo rất đẹp da đấy! Da mặt ngươi vốn dĩ mịn màng, ta nghĩ trước khi mất trí nhớ ngươi cũng thường xuyên dùng nước gạo lắm!"
"Thật sao?" Thiên Tử Hoàng đưa tay sờ mặt, đúng là da y rất mịn, chỉ là một nam nhân như y sao phải chú ý đến da dẻ chứ? Hay là trước đây y từng làm trong... nghĩ thôi mà mặt mày Thiên Tử Hoàng đã tái mét.
"Này, mau đưa thêm củi!" A Mạ quát, nhờ đốn có vài khúc củi mà từ nãy đến giờ vẫn chưa xong còn ở đó sờ soạng mặt mày, rồi lảm nhảm cái gì đó trong miệng: "Ngươi có biết chẻ chúng không vậy? Gạo sắp sượng mất rồi đây này!"
Thiên Tử Hoàng giật mình, tiếp tục chẻ mấy khúc củi: "Xong ngay đây!"
Mặt trời đã xuống núi, rừng cây dường như cũng bắt đầu yên giấc. Tiếng chặt củi, quát nạt rồi cả âm thanh cười đùa vang vọng khắp nơi. Có mấy ai biết được, trở thành một người bình thường lại vui vẻ đến nhường này cơ chứ!?
Bình luận facebook