Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 81
Bảy ngày sau.
Đánh đông kích tây, Đông Thành giờ đây như một nhà tù bị vây kín tứ phía. Người của Cát Thượng Bình đang đóng căn cứ ở phía Nam cách Đông Thành chưa đến ba dặm. Người của Kim Vương gia thì dừng ở hai cứ điểm Bắc Tây chưa đến năm dặm. Chỉ còn hướng Đông hiện tại bị quân Thiên Hồng Quốc đánh bại, cắm trại chờ thời cơ công thẳng vào thành. Thiên Hồng Quốc yêu cầu trả người, nếu không sẽ công thành, nhưng bên trong Đông Thành, Kim Vương gia, Cát Thượng Bình vẫn nhởn nhơ thưởng rượu hưởng sắc, ngập trong tửu sắc, ăn chơi hưởng lạc không ngừng.
Thiên Triều đã tàn, Kim Triều sớm muộn cũng tàn theo. Chỉ tội cho dân chúng vô tội trong thành bị hứng chịu từng cơn thịnh nộ ái ố của chúng.
Lưỡng Bằng từ nơi cư trú của hắc đạo trở thành trại tị nạn giúp người dân vô tội trú ẩn, tránh tai ương. Hoa Mộc Di gặp lại Bảo Bình, hai người thay phiên nhau cải trang binh lính trà trộn vào hoàng cung. Nữ chủ Lưỡng Bằng xinh đẹp tập hợp các bang phái hắc đạo đến để cứu giúp, giờ khắc này mới chứng tỏ được cái gọi là "Anh hùng". Đám minh giáo thường ngày diễn võ vươn oai này trốn chui trốn nhủi chẳng thấy mặt mũi tâm hơi đâu. Còn bảo việc triều chính để triều chính quyết, không đụng đến hắc bạch giang hồ, tuyệt nhiên không nhúng tay vào. Đúng là xảo biện! Tam Vương phi bị nhốt trong ngục tối, còn con mồi có dung mạo bị hủy, vóc dáng tựa nàng đang bị giam trong lồng củi, treo trên tường thành cho dân chúng thị phạm. Đây cũng là con mồi để dẫn dụ đám người của Sư Tử ra mặt.
Nhiều ngày trôi qua mà Sư Tử cùng Tam Vương gia vẫn chưa thấy ra mặt, nữ nhân trên lồng củi sớm đã không chịu nổi mà trút hơi thở cuối cùng. Xác nữ tử xấu số bắt đầu phân hủy, khiến cho ruồi bâu, dòi lỏm chỏm rơi xuống đầu của mấy tên lính canh cổng bên dưới.
Sợ rằng Tam Vương gia mắc mưu, kích động sẽ dẫn đến việc lộ tẩy của mọi người nên Hoa Mộc Di sớm đã gửi mật thư báo cáo việc diễn ra ở Đông Thành. Cũng như việc nàng cùng với Bảo Bình đột nhập vào cung cấm, xem hai tên ác nhân kia vui chơi loạn lạc.
Hoa Mộc Di sớm đã cài người vào hoàng cung lúc loạn lạc, vẽ lại sơ đồ dẫn đến nơi giam giữ Tam Vương phi thật sự. Đối với Hoa Mộc Di và Bảo Bình không quá khó để trà trộn vào, tiếc là nơi giam Tam Vương phi sớm đã bị thay đổi địa điểm. Thất vọng vì không cứu được người, đương lúc quay đầu đi Bảo Bình bỗng vấp phải vào cái gì đó khiến thân thể hơi đảo. Hoa Mộc Di liền rút kiếm chĩa thẳng về phía đáng ngờ, rất may Bảo Bình đã kịp ngăn nàng lại trước khi mũi kiếm làm tổn thương người nào đó. Trong bóng tối, khuôn mặt hoảng loạn, đầu tóc rối bời chậm rãi nhướng tới tia sáng ít ỏi từ bên ngoài cửa sổ hẹp vuông vức: "Tam hoàng muội!?"
Dù làn da đen nhẻm dơ bẩn, trên mặt còn sót lại dư vị của những trận đánh tàn khốc, nhưng Bảo Bình vẫn nhận ra được Cát Ngọc Hương - Tam hoàng muội của y. Cát Ngọc Hương ngẩng cao đầu, ngước mắt, đôi ngươi đen thẳm mọng nước hướng tới Bảo Bình, nàng chợt hé môi, tiếng kêu thỏ thẻ như con mèo nhỏ bị thương không còn chút sức lực nào nữa: "Cứu muội với!"
Lời kêu cứu của Cát Ngọc Hương làm Bảo Bình bất ngờ, không phải vì nàng cầu cứu. Mà là... nàng có thể nói được sao? Rõ ràng nàng bị câm mà? Đôi mắt Bảo Bình mở to, sửng sờ vài giây. Hoa Mộc Di không nói không rằng, rất nhanh đỡ lấy Cát Ngọc Hương đang quỳ rạp dưới đất, cố gắng bò tới nhưng vô lực. Lúc đưa Cát Ngọc Hương ra ngoài ánh sáng, Bảo Bình mới nhận thấy trên người nàng vô số vết thương từ việc kẹp ngón tay, ngón chân, lằn roi sau lưng, cùng chi chút những vết thương do vật nhọn gây ra. Ruột gan Bảo Bình nóng như lửa đốt khi nhìn thấy Cát Ngọc Hương người không ra người, ma không ra ma: "Là hắn làm!?"
Cát Ngọc Hương không còn sức nữa, nàng ngã vào lòng Hoa Mộc Di, mắt nhắm nghiền. Hoa Mộc Di lên tiếng: "Nàng ấy ngất rồi, nơi này không thể ở lâu, mau chóng rời khỏi đây thôi!"
"Đi!" Bảo Bình vừa hô lên, thì tiếng cửa gỗ nặng nề mở ra kèm theo nhiều tiếng bước chân cùng tràn cười to the thé.
"Hahaha... các ngươi muốn rời đi? Còn rời đi cùng với người của trẫm?"
Người bước vào chẳng kẻ khác nào tên ác thú Cát Thượng Bình, hắn khoác long bào, mang theo rất nhiều thị vệ bao quay ngục. Đôi mắt hau háu nhìn ba người trước mặt, đanh quai hàm, chất giọng trầm bổng vang lên: "Các ngươi chán sống rồi!"
Bảo Bình đứng chắn trước mặt Hoa Mộc Di đương bế xốc Cát Ngọc Hương: "Ha! Chán sống? Thứ súc sinh ngươi sớm muộn cũng nhận lấy quả báo!"
"Quả báo?" Cát Thượng Bình đưa tay sờ cằm: "Cũng có thể! Nhưng ta nghĩ các ngươi không thể chứng kiến được ngày đó xảy ra đâu... vì... ư... phải nói sao nhỉ?"
Đối diện vẻ mặt cao ngạo, giễu cợt của Cát Thượng Bình, Bảo Bình trăm ngàn phần chán ghét thêm việc mối thù trong lòng đã ngày càng chất đầy. Không nhiều lời, y vung quạt lập tức năm tên thị vệ bên tay trái Cát Thượng Bình ngã vật ra sau, chết đành đạch.
"Hừ! Giỏi lắm!" Cát Thượng Bình lùi lại một bước, do trong người có hơi men hắn không thể tinh tường chiến đấu đành tìm đường chuồn bằng việc đưa quân thế mạng lên: "Không được để chúng sống sót!"
Thị vệ nghe lệnh liền tiến lên chém giết. Trong cái ngục nhỏ bé, Hoa Mộc Di phải bế lấy Cát Ngọc Hương. Cho nên chỉ còn Bảo Bình ứng phó cùng rất nhiều thị vệ ùa vào như rơm rạ. Qua khẽ hở đoàn quân tiến tới, Bảo Bình nhận ra Cát Thượng Bình là đang muốn trốn chạy.
"Bảo vệ hoàng muội giúp ta!"
Hoa Mộc Di hiểu ý gật đầu lùi về sau, tiếng đánh nhau vang vọng khắp bốn bức tường, thị vệ xông lên dần thưa thớt đi, thây người chất đầy như núi. Đây là lần đầu tiên Bảo Bình điên cuồng đến như vậy, lần đầu tiên y ra tay giết chết người vô tội không thương tiếc một cách hăng hái, vui thú. Hoa Mộc Di dù trong hắc đạo cũng phải tái mặt vì trận cười xé tan không gian của Bảo Bình, y vừa chém giết, vừa cười như điên dại. Đã có chuyện gì xảy ra với y? Tại sao?
Bất quá, việc này lại có thể khiến ba người họ rời đi một cách an toàn.
Còn Tam Vương phi hiện tại ở đâu, Hoa Mộc Di chỉ còn biết trở về Lưỡng Bằng chờ nội gián nàng gài vào sớm ngày gửi mật thư.
Đánh đông kích tây, Đông Thành giờ đây như một nhà tù bị vây kín tứ phía. Người của Cát Thượng Bình đang đóng căn cứ ở phía Nam cách Đông Thành chưa đến ba dặm. Người của Kim Vương gia thì dừng ở hai cứ điểm Bắc Tây chưa đến năm dặm. Chỉ còn hướng Đông hiện tại bị quân Thiên Hồng Quốc đánh bại, cắm trại chờ thời cơ công thẳng vào thành. Thiên Hồng Quốc yêu cầu trả người, nếu không sẽ công thành, nhưng bên trong Đông Thành, Kim Vương gia, Cát Thượng Bình vẫn nhởn nhơ thưởng rượu hưởng sắc, ngập trong tửu sắc, ăn chơi hưởng lạc không ngừng.
Thiên Triều đã tàn, Kim Triều sớm muộn cũng tàn theo. Chỉ tội cho dân chúng vô tội trong thành bị hứng chịu từng cơn thịnh nộ ái ố của chúng.
Lưỡng Bằng từ nơi cư trú của hắc đạo trở thành trại tị nạn giúp người dân vô tội trú ẩn, tránh tai ương. Hoa Mộc Di gặp lại Bảo Bình, hai người thay phiên nhau cải trang binh lính trà trộn vào hoàng cung. Nữ chủ Lưỡng Bằng xinh đẹp tập hợp các bang phái hắc đạo đến để cứu giúp, giờ khắc này mới chứng tỏ được cái gọi là "Anh hùng". Đám minh giáo thường ngày diễn võ vươn oai này trốn chui trốn nhủi chẳng thấy mặt mũi tâm hơi đâu. Còn bảo việc triều chính để triều chính quyết, không đụng đến hắc bạch giang hồ, tuyệt nhiên không nhúng tay vào. Đúng là xảo biện! Tam Vương phi bị nhốt trong ngục tối, còn con mồi có dung mạo bị hủy, vóc dáng tựa nàng đang bị giam trong lồng củi, treo trên tường thành cho dân chúng thị phạm. Đây cũng là con mồi để dẫn dụ đám người của Sư Tử ra mặt.
Nhiều ngày trôi qua mà Sư Tử cùng Tam Vương gia vẫn chưa thấy ra mặt, nữ nhân trên lồng củi sớm đã không chịu nổi mà trút hơi thở cuối cùng. Xác nữ tử xấu số bắt đầu phân hủy, khiến cho ruồi bâu, dòi lỏm chỏm rơi xuống đầu của mấy tên lính canh cổng bên dưới.
Sợ rằng Tam Vương gia mắc mưu, kích động sẽ dẫn đến việc lộ tẩy của mọi người nên Hoa Mộc Di sớm đã gửi mật thư báo cáo việc diễn ra ở Đông Thành. Cũng như việc nàng cùng với Bảo Bình đột nhập vào cung cấm, xem hai tên ác nhân kia vui chơi loạn lạc.
Hoa Mộc Di sớm đã cài người vào hoàng cung lúc loạn lạc, vẽ lại sơ đồ dẫn đến nơi giam giữ Tam Vương phi thật sự. Đối với Hoa Mộc Di và Bảo Bình không quá khó để trà trộn vào, tiếc là nơi giam Tam Vương phi sớm đã bị thay đổi địa điểm. Thất vọng vì không cứu được người, đương lúc quay đầu đi Bảo Bình bỗng vấp phải vào cái gì đó khiến thân thể hơi đảo. Hoa Mộc Di liền rút kiếm chĩa thẳng về phía đáng ngờ, rất may Bảo Bình đã kịp ngăn nàng lại trước khi mũi kiếm làm tổn thương người nào đó. Trong bóng tối, khuôn mặt hoảng loạn, đầu tóc rối bời chậm rãi nhướng tới tia sáng ít ỏi từ bên ngoài cửa sổ hẹp vuông vức: "Tam hoàng muội!?"
Dù làn da đen nhẻm dơ bẩn, trên mặt còn sót lại dư vị của những trận đánh tàn khốc, nhưng Bảo Bình vẫn nhận ra được Cát Ngọc Hương - Tam hoàng muội của y. Cát Ngọc Hương ngẩng cao đầu, ngước mắt, đôi ngươi đen thẳm mọng nước hướng tới Bảo Bình, nàng chợt hé môi, tiếng kêu thỏ thẻ như con mèo nhỏ bị thương không còn chút sức lực nào nữa: "Cứu muội với!"
Lời kêu cứu của Cát Ngọc Hương làm Bảo Bình bất ngờ, không phải vì nàng cầu cứu. Mà là... nàng có thể nói được sao? Rõ ràng nàng bị câm mà? Đôi mắt Bảo Bình mở to, sửng sờ vài giây. Hoa Mộc Di không nói không rằng, rất nhanh đỡ lấy Cát Ngọc Hương đang quỳ rạp dưới đất, cố gắng bò tới nhưng vô lực. Lúc đưa Cát Ngọc Hương ra ngoài ánh sáng, Bảo Bình mới nhận thấy trên người nàng vô số vết thương từ việc kẹp ngón tay, ngón chân, lằn roi sau lưng, cùng chi chút những vết thương do vật nhọn gây ra. Ruột gan Bảo Bình nóng như lửa đốt khi nhìn thấy Cát Ngọc Hương người không ra người, ma không ra ma: "Là hắn làm!?"
Cát Ngọc Hương không còn sức nữa, nàng ngã vào lòng Hoa Mộc Di, mắt nhắm nghiền. Hoa Mộc Di lên tiếng: "Nàng ấy ngất rồi, nơi này không thể ở lâu, mau chóng rời khỏi đây thôi!"
"Đi!" Bảo Bình vừa hô lên, thì tiếng cửa gỗ nặng nề mở ra kèm theo nhiều tiếng bước chân cùng tràn cười to the thé.
"Hahaha... các ngươi muốn rời đi? Còn rời đi cùng với người của trẫm?"
Người bước vào chẳng kẻ khác nào tên ác thú Cát Thượng Bình, hắn khoác long bào, mang theo rất nhiều thị vệ bao quay ngục. Đôi mắt hau háu nhìn ba người trước mặt, đanh quai hàm, chất giọng trầm bổng vang lên: "Các ngươi chán sống rồi!"
Bảo Bình đứng chắn trước mặt Hoa Mộc Di đương bế xốc Cát Ngọc Hương: "Ha! Chán sống? Thứ súc sinh ngươi sớm muộn cũng nhận lấy quả báo!"
"Quả báo?" Cát Thượng Bình đưa tay sờ cằm: "Cũng có thể! Nhưng ta nghĩ các ngươi không thể chứng kiến được ngày đó xảy ra đâu... vì... ư... phải nói sao nhỉ?"
Đối diện vẻ mặt cao ngạo, giễu cợt của Cát Thượng Bình, Bảo Bình trăm ngàn phần chán ghét thêm việc mối thù trong lòng đã ngày càng chất đầy. Không nhiều lời, y vung quạt lập tức năm tên thị vệ bên tay trái Cát Thượng Bình ngã vật ra sau, chết đành đạch.
"Hừ! Giỏi lắm!" Cát Thượng Bình lùi lại một bước, do trong người có hơi men hắn không thể tinh tường chiến đấu đành tìm đường chuồn bằng việc đưa quân thế mạng lên: "Không được để chúng sống sót!"
Thị vệ nghe lệnh liền tiến lên chém giết. Trong cái ngục nhỏ bé, Hoa Mộc Di phải bế lấy Cát Ngọc Hương. Cho nên chỉ còn Bảo Bình ứng phó cùng rất nhiều thị vệ ùa vào như rơm rạ. Qua khẽ hở đoàn quân tiến tới, Bảo Bình nhận ra Cát Thượng Bình là đang muốn trốn chạy.
"Bảo vệ hoàng muội giúp ta!"
Hoa Mộc Di hiểu ý gật đầu lùi về sau, tiếng đánh nhau vang vọng khắp bốn bức tường, thị vệ xông lên dần thưa thớt đi, thây người chất đầy như núi. Đây là lần đầu tiên Bảo Bình điên cuồng đến như vậy, lần đầu tiên y ra tay giết chết người vô tội không thương tiếc một cách hăng hái, vui thú. Hoa Mộc Di dù trong hắc đạo cũng phải tái mặt vì trận cười xé tan không gian của Bảo Bình, y vừa chém giết, vừa cười như điên dại. Đã có chuyện gì xảy ra với y? Tại sao?
Bất quá, việc này lại có thể khiến ba người họ rời đi một cách an toàn.
Còn Tam Vương phi hiện tại ở đâu, Hoa Mộc Di chỉ còn biết trở về Lưỡng Bằng chờ nội gián nàng gài vào sớm ngày gửi mật thư.
Bình luận facebook