Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 80
Chỉ trong một ngày đường đoàn người của Sư Tử đã đến Bắc Thành, hiện tại thế lực Kim Gia Đông xưởng vẫn còn đủ mạnh nên Kim Vương gia chưa dám vác lính đến đây. Sau khi cho Xử Nữ về phủ tham quyến cùng Cát Ngọc Vân, thì những người còn lại đều ở phủ Kim Gia Đông xưởng.
"Ta không nghĩ tới Cát Thượng Bình nhẫn tâm đến mức mắc kệ mạng sống hoàng muội hắn. Vứt bỏ Cát Ngọc Vân, cấu kết loạn thần giúp Kim Vương tạo phản, đoạt ngôi thành công." Kim Gia Đông xưởng bức xúc đập tay lên tay ghế gỗ.
Song Ngư cũng có mặt ở đó, hắn cười giễu: "Cát Thượng Bình là dạng người nào? Nham hiểm hay vô tình? Kể cả ta và Nhị hoàng huynh cũng xém chút nữa chết trong tay hắn. Thì tình thâm liệu có thể mang ra đe dọa?"
Sư Tử, Tam Vương gia, Kim Gia Đông xưởng không nghĩ đến bước đường này, dù bao năm qua tin đồn Thái tử Cát Bình Quốc nổi danh máu lạnh. Chỉ nghĩ đến hắn thích tàn sát dân chúng vô tội, mở rộng lãnh thổ, chứ chẳng ngờ...
Hiện tại Cát Ngọc Vân đang mang thai con của Sư Tử, y không muốn nàng gặp nạn nên đã nhờ Song Ngư ở lại Bắc Thành bảo vệ an nguy cho Cát Ngọc Vân. Còn về phần Xử Nữ, Kim Gia Đông xưởng chắc chắn không thể để nàng chịu thiệt. Tam Vương gia đang định lên tiếng thì mật báo tiến vào nói nhỏ bên tai Kim Gia Đông xưởng. Sau khi lão nghe xong, cả người liền run lên bần bật, tức giận đến mức gân cổ nổi cộm khắp cổ.
Mật báo rời đi, Kim Gia Đông xưởng cũng lấy lại phần nào bình tĩnh.
"Nhạc phụ... có chuyện gì sao?" Tam Vương gia lo lắng lên tiếng hỏi.
Kim Gia Đông xưởng gật đầu: "Phụng nhi đang gặp nguy hiểm... con bé... bị Kim Vương chết tiệt nhốt trong lồng gỗ treo trên cổng thành."
Tam Vương phi tên thật Kim Phụng, mang họ Kim Gia Đông xưởng.
"Không được, ta phải đi cứu nàng!"
Tam Vương gia kích động đứng phắt dậy, trên vẻ mặt của y hiện rõ mười phần đau lòng. Nương tử cùng hài tử chưa ra đời của y đang bị treo trên cổng thành chịu đựng nắng nóng, mưa lạnh. Nàng không xong mất!
Sư Tử nắm chặt cổ tay Tam Vương gia, ghì lại: "Hoàng huynh!"
"Buông ra!" Tam Vương gia nghiến răng nghiến lợi.
Lúc này Kim Gia mới lên tiếng: "Dừng lại, muốn đi vào chỗ chết hay sao?"
Tam Vương gia ngẩng cao đầu, dõng dạc đầy cương quyết: "Có chết cũng phải cứu được Phụng nhi!"
Kim Gia đập tay, quát: "Ngu xuẩn! Đây là cái bẫy, ngươi không được để sự nóng vội của mình che mắt!"
Tam Vương gia bị quát, dù vẫn không yên, nhưng y đã dừng lại hành động chạy đi cứu Tam Vương phi. Kim Gia bảo: "Phụng nhi là nữ nhi của ta, hắn sẽ không để nó chết. Tạm thời chúng ta phải bàn bạc kế hoạch tác chiến đã. Có như vậy mới cứu được người, bắt nghịch tặc nhưng không để mất mạng vô ích."
Tam Vương gia cuối đầu: "Vâng."
Nam Cung Mễ Tình tuy không biết nhiều về những chuyện xâm lăng, tạo phản nhưng nàng vẫn lên tiếng góp sức: "Ta đã gửi mật hàm về Đại Nam Quốc, bao năm qua Đại Nam Quốc chưa từng nhúng tay vào chuyện chính sự giao ban, chiếm đóng, phục hưng của những nước láng giềng. Nhưng lần này, Đại Nam Quốc nhất định đứng về phía Kim Gia Đông xưởng diệt những kẻ đáng chết ấy!"
"Đa tạ công chúa!" Kim Gia, Sư Tử, Tam Vương gia đồng thanh lên tiếng.
Lúc mọi người rời khỏi, chỉ còn Lâm Á Hân ở lại cùng Kim Gia Đông xưởng, được nhìn thấy người mình mến mộ vẫn ổn, an toàn, nàng vui sướng biết bao, da diết nhớ nhung sà vào lòng lão. Cánh cửa khép lại, lần này Kim Gia Đông xưởng không từ chối Lâm Á Hân, thay vào đó, lão và nàng quấn lấy nhau, đồng điệu trong từng hơi thở.
...
Vừa về đến phòng thì Bạch Dương bỗng cảm thấy choáng váng, buồn nôn, mặt mày xanh nhợt không còn chút máu. Nam Cũng Mễ Tình được một phen hoảng loạn chạy đi tìm đại phu đến bắt mạch cho Bạch Dương. Lúc đại phu đến, Song Ngư cũng chạy theo bước chân dài của Mễ Tình, tất nhiên cái đuôi Thiên Tử Ninh cũng quấn quýt đuổi đến rồi.
Đại phu bắt mạch cho Bạch Dương, thần sắc không biểu hiện vẻ nghiêm trọng, ngược lại lão còn bật cười rất to: "Tiểu thư đây có hỷ rồi!"
"Có hỷ?" Bốn người còn lại đồng thanh hô lên, đứa trẻ lên năm cũng biết hỷ sự ở đây là gì đấy!
Đại phu đứng dậy: "Lão phu sẽ kê đơn thuốc an thai cho Tiểu thư. Cố gắng giữ gìn sức khỏe!"
Nam Cung Mễ Tình gật đầu, Bạch Dương ngây người. Người vui mừng ở đây là ai nhỉ?
Thiên Tử Ninh bỗng ôm bụng, cũng nôn ọe một tiếng, đại phu liền tiến đến nắm cổ tay nàng chẩn mạch, vẻ mặt lão lại vui vẻ hơn nữa: "Chúc mừng Thiếu gia! Chúc mừng Tiểu thư! Hôm nay đúng là ngày tốt, song hỷ, song hỷ!"
"Hử!?" Mễ Tình hơi loạng choạng thì bị đại phu nắm lấy cổ tay, nàng liền hất tay lão ra: "Ta không có!"
"Đơn thuốc lần này phải nhiều gấp đôi rồi!" Lão vừa cười vừa vỗ vai Song Ngư, nam nhân duy nhất có trong phòng lúc này. Sau đó bỏ ra ngoài, miệng vẫn còn nhoẻn lên rất cao.
Song Ngư sau một lúc đứng chết lặng, hắn cũng biết trở về với thực tại, hắn bảo: "Bạch Dương, ta sẽ chịu trách nhiệm. Dù gì đó cũng là..."
"Ngươi không xứng đáng!" Nam Cung Mễ Tình lên tiếng cắt ngang lời Song Ngư, sau đó đứng chắn trước mặt Bạch Dương, bảo vệ nàng: "Hãy lo cho kẻ đáng thương bên cạnh ngươi trước thì hơn đấy!"
Song Ngư quay sang Thiên Tử Ninh cũng đang sửng sốt, chưa biết nên biểu lộ cảm xúc gì ra lúc này.
Song Ngư vội lên tiếng: "Tất nhiên, nhưng hài tử trong bụng Bạch Dương hiện tại cũng là..."
"Là của ta!" Mễ Tình lại cắt ngang lời hắn.
Bạch Dương như chết đi, bất quá nghe được những lời này của Nam Cung Mễ Tình, không hiểu sao lòng nàng lại vui vẻ lạ thường.
"Hả?" Song Ngư bất ngờ: "Nhưng mà..."
"Nhưng mà gì? Mễ Tình nói đúng, đây không phải hài tử của ngươi, ngươi cũng không xứng đáng làm phụ thân nó!" Bạch Dương lú cái đầu nhỏ sau lưng Mễ Tình ra đáp trả Song Ngư. Từ khi hắn cùng với Thiên Tử Ninh làm ra cái loại chuyện xấu hổ đó, thì hắn đã không còn xứng đáng với nàng và hài tử rồi.
"Ta không nghĩ tới Cát Thượng Bình nhẫn tâm đến mức mắc kệ mạng sống hoàng muội hắn. Vứt bỏ Cát Ngọc Vân, cấu kết loạn thần giúp Kim Vương tạo phản, đoạt ngôi thành công." Kim Gia Đông xưởng bức xúc đập tay lên tay ghế gỗ.
Song Ngư cũng có mặt ở đó, hắn cười giễu: "Cát Thượng Bình là dạng người nào? Nham hiểm hay vô tình? Kể cả ta và Nhị hoàng huynh cũng xém chút nữa chết trong tay hắn. Thì tình thâm liệu có thể mang ra đe dọa?"
Sư Tử, Tam Vương gia, Kim Gia Đông xưởng không nghĩ đến bước đường này, dù bao năm qua tin đồn Thái tử Cát Bình Quốc nổi danh máu lạnh. Chỉ nghĩ đến hắn thích tàn sát dân chúng vô tội, mở rộng lãnh thổ, chứ chẳng ngờ...
Hiện tại Cát Ngọc Vân đang mang thai con của Sư Tử, y không muốn nàng gặp nạn nên đã nhờ Song Ngư ở lại Bắc Thành bảo vệ an nguy cho Cát Ngọc Vân. Còn về phần Xử Nữ, Kim Gia Đông xưởng chắc chắn không thể để nàng chịu thiệt. Tam Vương gia đang định lên tiếng thì mật báo tiến vào nói nhỏ bên tai Kim Gia Đông xưởng. Sau khi lão nghe xong, cả người liền run lên bần bật, tức giận đến mức gân cổ nổi cộm khắp cổ.
Mật báo rời đi, Kim Gia Đông xưởng cũng lấy lại phần nào bình tĩnh.
"Nhạc phụ... có chuyện gì sao?" Tam Vương gia lo lắng lên tiếng hỏi.
Kim Gia Đông xưởng gật đầu: "Phụng nhi đang gặp nguy hiểm... con bé... bị Kim Vương chết tiệt nhốt trong lồng gỗ treo trên cổng thành."
Tam Vương phi tên thật Kim Phụng, mang họ Kim Gia Đông xưởng.
"Không được, ta phải đi cứu nàng!"
Tam Vương gia kích động đứng phắt dậy, trên vẻ mặt của y hiện rõ mười phần đau lòng. Nương tử cùng hài tử chưa ra đời của y đang bị treo trên cổng thành chịu đựng nắng nóng, mưa lạnh. Nàng không xong mất!
Sư Tử nắm chặt cổ tay Tam Vương gia, ghì lại: "Hoàng huynh!"
"Buông ra!" Tam Vương gia nghiến răng nghiến lợi.
Lúc này Kim Gia mới lên tiếng: "Dừng lại, muốn đi vào chỗ chết hay sao?"
Tam Vương gia ngẩng cao đầu, dõng dạc đầy cương quyết: "Có chết cũng phải cứu được Phụng nhi!"
Kim Gia đập tay, quát: "Ngu xuẩn! Đây là cái bẫy, ngươi không được để sự nóng vội của mình che mắt!"
Tam Vương gia bị quát, dù vẫn không yên, nhưng y đã dừng lại hành động chạy đi cứu Tam Vương phi. Kim Gia bảo: "Phụng nhi là nữ nhi của ta, hắn sẽ không để nó chết. Tạm thời chúng ta phải bàn bạc kế hoạch tác chiến đã. Có như vậy mới cứu được người, bắt nghịch tặc nhưng không để mất mạng vô ích."
Tam Vương gia cuối đầu: "Vâng."
Nam Cung Mễ Tình tuy không biết nhiều về những chuyện xâm lăng, tạo phản nhưng nàng vẫn lên tiếng góp sức: "Ta đã gửi mật hàm về Đại Nam Quốc, bao năm qua Đại Nam Quốc chưa từng nhúng tay vào chuyện chính sự giao ban, chiếm đóng, phục hưng của những nước láng giềng. Nhưng lần này, Đại Nam Quốc nhất định đứng về phía Kim Gia Đông xưởng diệt những kẻ đáng chết ấy!"
"Đa tạ công chúa!" Kim Gia, Sư Tử, Tam Vương gia đồng thanh lên tiếng.
Lúc mọi người rời khỏi, chỉ còn Lâm Á Hân ở lại cùng Kim Gia Đông xưởng, được nhìn thấy người mình mến mộ vẫn ổn, an toàn, nàng vui sướng biết bao, da diết nhớ nhung sà vào lòng lão. Cánh cửa khép lại, lần này Kim Gia Đông xưởng không từ chối Lâm Á Hân, thay vào đó, lão và nàng quấn lấy nhau, đồng điệu trong từng hơi thở.
...
Vừa về đến phòng thì Bạch Dương bỗng cảm thấy choáng váng, buồn nôn, mặt mày xanh nhợt không còn chút máu. Nam Cũng Mễ Tình được một phen hoảng loạn chạy đi tìm đại phu đến bắt mạch cho Bạch Dương. Lúc đại phu đến, Song Ngư cũng chạy theo bước chân dài của Mễ Tình, tất nhiên cái đuôi Thiên Tử Ninh cũng quấn quýt đuổi đến rồi.
Đại phu bắt mạch cho Bạch Dương, thần sắc không biểu hiện vẻ nghiêm trọng, ngược lại lão còn bật cười rất to: "Tiểu thư đây có hỷ rồi!"
"Có hỷ?" Bốn người còn lại đồng thanh hô lên, đứa trẻ lên năm cũng biết hỷ sự ở đây là gì đấy!
Đại phu đứng dậy: "Lão phu sẽ kê đơn thuốc an thai cho Tiểu thư. Cố gắng giữ gìn sức khỏe!"
Nam Cung Mễ Tình gật đầu, Bạch Dương ngây người. Người vui mừng ở đây là ai nhỉ?
Thiên Tử Ninh bỗng ôm bụng, cũng nôn ọe một tiếng, đại phu liền tiến đến nắm cổ tay nàng chẩn mạch, vẻ mặt lão lại vui vẻ hơn nữa: "Chúc mừng Thiếu gia! Chúc mừng Tiểu thư! Hôm nay đúng là ngày tốt, song hỷ, song hỷ!"
"Hử!?" Mễ Tình hơi loạng choạng thì bị đại phu nắm lấy cổ tay, nàng liền hất tay lão ra: "Ta không có!"
"Đơn thuốc lần này phải nhiều gấp đôi rồi!" Lão vừa cười vừa vỗ vai Song Ngư, nam nhân duy nhất có trong phòng lúc này. Sau đó bỏ ra ngoài, miệng vẫn còn nhoẻn lên rất cao.
Song Ngư sau một lúc đứng chết lặng, hắn cũng biết trở về với thực tại, hắn bảo: "Bạch Dương, ta sẽ chịu trách nhiệm. Dù gì đó cũng là..."
"Ngươi không xứng đáng!" Nam Cung Mễ Tình lên tiếng cắt ngang lời Song Ngư, sau đó đứng chắn trước mặt Bạch Dương, bảo vệ nàng: "Hãy lo cho kẻ đáng thương bên cạnh ngươi trước thì hơn đấy!"
Song Ngư quay sang Thiên Tử Ninh cũng đang sửng sốt, chưa biết nên biểu lộ cảm xúc gì ra lúc này.
Song Ngư vội lên tiếng: "Tất nhiên, nhưng hài tử trong bụng Bạch Dương hiện tại cũng là..."
"Là của ta!" Mễ Tình lại cắt ngang lời hắn.
Bạch Dương như chết đi, bất quá nghe được những lời này của Nam Cung Mễ Tình, không hiểu sao lòng nàng lại vui vẻ lạ thường.
"Hả?" Song Ngư bất ngờ: "Nhưng mà..."
"Nhưng mà gì? Mễ Tình nói đúng, đây không phải hài tử của ngươi, ngươi cũng không xứng đáng làm phụ thân nó!" Bạch Dương lú cái đầu nhỏ sau lưng Mễ Tình ra đáp trả Song Ngư. Từ khi hắn cùng với Thiên Tử Ninh làm ra cái loại chuyện xấu hổ đó, thì hắn đã không còn xứng đáng với nàng và hài tử rồi.
Bình luận facebook