• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ác Ma Pháp Tắc (1 Viewer)

  • Chương 221

Đỗ Duy đang đánh cuộc!


Hắn chính là đang đánh cuộc.


Đánh cuộc là quân đoàn Tây Bắc không dám làm phản thời điểm này. Đánh cuộc quân đoàn Tây Bắc chỉ thử mình, uy hiếp mình một chút, chứ không dám cử đại quân công thành thực sự!


Bất kể từ phương diện nào đối với quân đoàn Tây Bắc mà nói, lúc này đều không phải thời cơ phản loạn tốt nhất.


Có điều, tận mắt thấy bốn mươi quân dưới chân thành, đã là một phần năm binh lực của quân đoàn Tây Bắc dàn quân dưới thành… loại chuyện lớn như vậy không thể không có lý do!


Vậy bọn họ mưu đồ chuyện gì?


Đến lúc mặt trời hơi nghiêng về đằng tây, quân Tây Bắc cuối cùng cũng bắt đầu di chuyển.


Giống như đàn kiến, công binh tháo dỡ doanh trại vốn đã dựng được phân nửa, từng xe từng xe gỗ lớn được chuyển đi. Đồng thời một đội bộ binh mấy ngàn người nghiêm trận ở phía trước duy trì tư thế, đề phòng quân thủ thành thừa cơ hội tập kích.


Chiếu lều cuối cùng bị thu lại, sau đó thấy bụi đất từ xa xa cuộn lên, mấy vạn người bắt đầu rút lui không nhanh không chậm.


Thấy quang cảnh này, Đỗ Duy đang đứng trên đầu thành, trong lòng cũng thở phào.


Xem ra mình đánh cuộc thắng một phen rồi!


Quân Tây Bắc quả nhiên lợi hại. Dù lui binh nhưng quân dung vẫn tề chỉnh, đội hình chặt chẽ, từng đội từng đội rõ ràng, di chuyển thong thả không nhanh không chậm. Kỵ binh tách ra hai cánh từ từ lui ra sau, bộ binh hình thành trận hình vuông chỉnh tề như dùng đao gọt, tiếng chân chạm đất trăm người như một. Lúc bọn họ di chuyển, tiếng áo giáp kim loại va chạm ‘lách cách lách cách’ tạo thành một cảm giác áp bách đến nghẹt thở.


Lúc này, trong trận hình của quân Tây Bắc bỗng thấy hơn mười kỵ binh phóng ngựa ra. Đi đầu là một kị binh tay giương cao một lá cờ, mặt cờ thêu huy hiệu đen tuyền, xung quanh lá cờ là viền màu vàng, chính là lá cờ “Kim hỏa huyền” trứ danh của quân Tây Bắc.


Quân Tây Bắc dùng màu đen làm màu cờ, nên còn có một ngoại hiệu là “Quân cờ đen”. Có điều phàm là người cầm một lá cờ đen bằng tơ tằm, trong quân Tây Bắc ít nhất cũng là cấp bậc tướng quân.


Quả nhiên, hơn mười người này cưỡi ngựa một mạch tới dưới thành, mười mấy kỵ sĩ tinh nhuệ thân mang giáp nặng bảo vệ xung quanh một vị dáng như sĩ quan cao cấp. Phía sau lá cờ đen phấp phới, liền nghe thanh âm hùng hậu của vị sĩ quan nọ vang lên trên mặt thành:


-Thiếu tướng Quattro Bajeena, thuộc hạ của tướng quân Ruga thống lĩnh quân đoàn Tây Bắc, xin mời ngài Công tước hoa Tulip trả lời!


Người này nhìn sơ qua ước chừng không tới bốn mươi tuổi, khuôn mặt tinh minh cương nghị, nhất là cái mũi rất gây chú ý, vốn là sống mũi rất cao và dài, nhưng tựa hồ như bị người ta đánh gãy khiến cho sống mũi vốn cao giờ hơi bị vẹo đi. Toàn thân mang một bộ giáp thuần màu đen, hiển nhiên là dùng hàn thiết cao cấp nhất để rèn ra. Trên lưng ngựa treo một thanh trường thương, đầu thương hình chữ thập, cành ngang của đầu thương sắc như dao, mũi thương lòe lòe từng điểm ánh sáng màu đỏ sậm, cũng không biết là do gia trì ma pháp lên vũ khí hay là giết người nhiều quá mà lưu lại vết máu!


Đỗ Duy đứng ở trên đầu thành, thấy người tự xưng là Quattro Bajeena đang dòm ngó thì Ron Barton ở đàng sau đi tới:


-Hừm, ra là thằng khốn Quattro Bajeena à!


-Anh biết hắn à?


Đỗ Duy cười cười.


-Đương nhiên.


Ron Barton lè lưỡi ra liếm đầu môi, ánh mắt lóe từng đạo tinh mang:


-Hắn với tôi là người quen biết cũ! Năm đó tôi còn ở thảo nguyên, không ít lần dẫn người trở về uống rượu vui chơi, cùng thủ hạ của Quattro Bajeena đánh nhau không được trăm lần cũng đến tám mươi lần. Năng lực của hắn cũng khá, đại khái thực lực cỡ chừng kỵ sỹ cấp sáu hay bảy gì đó, lãnh binh cũng rất có ra dáng. Dưới trướng tướng quân Ruga của quân đoàn Tây Bắc có bốn đại tướng kỵ binh thì hắn là một trong số đó. Cái gì khác không nói, có điều hắn là một người tâm tư cẩn mật, làm việc trầm ổn, rất khó chiếm phần hơn trong tay hắn.


Đỗ Duy bật cười:


-Ồ? Là một người vừa cẩn thận vừa tỉnh táo à… Vậy thì dễ làm việc rồi!


Hắn thực sự rất sợ kẻ đến lại là một tên tính tình lỗ mãng bất chấp mọi thứ. Nếu ngươi kia là một người nổi danh tĩnh táo, lý trí… thì sự việc đơn giản hơn nhiều.


Đỗ Duy đằng hắng một tiếng, hắn bước ra đầu tường, nhìn xuống Quattro Bajeena ở phía dưới:


-Tướng quân Quattro Bajeena, ta chính là Đỗ Duy Rudolf.


Quattro Bajeena vẻ mặt bình thản, nắm tay đặt trước ngực:


-Ngài công tước, xin thứ lỗi tôi không tiện làm đại lễ! Tôi đến xin hỏi ngài, lúc này dưới thành là khu vực diễn tập của quân đoàn Tây Bắc, ngài lại dùng cờ hiệu thông báo học viện ma pháp lại chọn chỗ này làm thí nghiệm ma pháp… Mặc dù quân đội cùng với học viện ma pháp cũng có phân biệt, nhưng cuối cùng cũng phải có một lời nói rõ ràng mới tốt.


Đỗ Duy nhàn nhạt nói:


-Ý của tướng quân là gì?


Quattro Bajeena liền nói:


-Hàng năm thao diễn vào mùa xuân là thiết luật của đế quốc, tuyệt đối không thể sửa đổi! Quân Tây Bắc chúng tôi chỉ chiếu theo luật lệ làm việc, các tướng sĩ đường xa hành quân đến đây, ngài cũng không thể bằng một câu nói bảo chúng ta đi là đi chứ?


Đỗ Duy không thèm khách khí, nghiêm mặt trả lời:


- Tướng quân Quattro Bajeena, ngài nói thực không có đạo lý!!! Quân đội các ngài mặc dù nói từ xa mà đến, chẳng qua cũng chừng trên dưới trăm dặm, còn học viện ma pháp ở đế đô, mười vị ma pháp sư đều từ đế đô vượt nghìn dặm mà tới. Các người nói rút lui khó khăn, chẳng lẽ có thể bảo mười vị ma pháp sư trở về đế đô hả?


Quattro Bajeena á khẩu chẳng biết nói sao.


Địa vị của ma pháp sư trong đế quốc cao quý biết bao nhiêu? Bảo hơn mười vị ma pháp sư nhường bước, những chuyện đó Quattro Bajeena biết khó mà nói ra được, cho nên mặc dù biết Đỗ Duy cố ý làm khó, hắn cũng chẳng biết làm sao. Dù sao nếu không phải đến bước đường cùng, không ai tự nguyện đi chọc giận ma pháp sư.


Hơn nữa… lần này đến, tướng Ruga đích thân dặn dò…không được đánh! Nhất là chữ “không đánh” được tướng quân dặn đi dặn lại!


Quattro Bajeena suy nghĩ một hồi, lớn tiếng nói:


-Ngài công tước, việc quân Tây Bắc tới đây thao diễn đã thông báo từ ba ngày trước. Mấy vị ma pháp sư tôn quý dù không chịu luật lệ đế quốc quản chế, nhưng việc gì cũng có trước có sau, đạo lý này cũng không thể không coi ra gì! Cho dù ma pháp sư có thân phận tôn quý, không chịu pháp luật quản chế, nhưng cũng không thể ngang nhiên chà đạp quân pháp!


Đỗ Duy đứng trên đầu thành cười to:


-Tướng quân, đối với kiến nghị của ngài, ta thực sự lấy làm tiếc… Có điều ta phải nói rõ với ngài, mặc dù ta là lĩnh chủ của tỉnh Desa, nhưng mấy vị ma pháp sư có nghe ta hay không thì ta cũng không dám chắc! Ngài cũng biết ma pháp sư trên đại lục chúng ta, đa số đều là làm việc theo cảm hứng, ta không có quyền lực quản lý bọn họ… Hơn nữa, ma pháp sư tính tình đa số đều không phải dễ chịu gì, mấy vị khách quý này mà gây chuyện, không cẩn thận lỡ tay làm bị thương dũng sĩ của các vị, vậy ta cũng không chịu trách nhiệm cho nổi nha… Hơn nữa, cho dù các vị báo lên quân bộ với tòa án quân sự, ta nghĩ bộ chỉ huy quân đội cũng không có biện pháp nào đòi ma pháp công hội chịu trách nhiệm đâu.


Quattro Bajeena càng nhíu mày, trong lòng suy nghĩ lưỡng lự. Vị công tước hoa Tulip này mở miệng là đem ‘ma pháp sư’ làm bình phong, thật sự khiến mình không có cách nào làm việc.


Dù sao, nếu thực sự xung đột với ma pháp sư, quả thật là không có chỗ nào nói đạo lý! Hoàng thất cũng không áp chế được ma pháp công hội, huống gì quân Tây Bắc? Thực sự đánh nhau mà nói, bất kể thắng hay thua, phe mình chắc chắn là có hại.


Nghĩ đến đây, Quattro Bajeena liền đem trái banh đá ngược lại cho Đỗ Duy:


-Ngài công tước tôn quý, ngài là công tước của Đế quốc, là lĩnh chủ của tỉnh Desa, cũng là một vị ma pháp sư nổi tiếng, ngài xem việc này làm sao giải quyết? Có thể có một phương pháp nào tiện cả đôi bên không?


Quattro Bajeena thầm quyết định, nếu vị công tước hoa Tulip thực sự bức bách quân đội của mình lui về phía sau mười dặm, cho dù liều mạng trở mặt cũng phải từ chối.


Đỗ Duy lại cười cười nói:


-Quân đội của ngài ba ngày trước cho người đến thông báo, ta cũng không thể làm khó ngài. Vậy đi, ta vốn cũng là một ủy viên của học hội Ma pháp sư, lời nói của ta cũng còn có chút ít tác dụng. Ta liều gánh một phần trách nhiệm cũng phải để cho ngài chút thể diện. Như vầy đi… ta cũng không yêu cầu cao, chỉ cần quân đội các vị lùi xa một tầm tên! Nội trong khu vực một tầm tên dành cho các vị ma pháp sư tiến hành nghiên cứu là được rồi?


Quattro Bajeena: tên một nhân vật trong loạt truyện tranh và hoạt hình Gundam


Stardust( Gundam 0083)


, Liên đoàn Trái đất thành lập một tổ chức chống khởi nghĩa chuyên nghiệp được gọi là Titans để săn lùng các tầng lớp sau cùng của các tàn dư Zeon. Đội Titan trở nên quá hăng hái với nhiệm vụ của chúng, bắt đầu nghĩ tới những phương pháp tàn bạo để đạt được mục đích của chúng, và trở thành những kẻ bạo chúa tàn nhẫn không hơn không kém với tham vọng thống trị trái đất. Hai lực lượng khởi nghĩa chống Titan,G (Anti-Earth Union Group) và bản đối chiếu đất liền của họ Karaba (lãnh đạo bởi Hayato Kobayashi trong Mobile Suit Gundam), từ đó kết hợp nhiều biệt đội nhỏ lại trong sự đấu tranh chống lại Titans. Thành viên của họ bao gồm các chiến binh đào tẩu từ lực lượng Trái đất, những người lính đã về hưu của cường quốc Zeon, và lực lượng dân quân từ các Colony. Đáng kể nhất là Bright Noa, trở về với vai trò thuyền trưởng của con tàu chiến đấu Argama,tàu đô đốc của hạm đội vũ trụ G, và Quattro Bajeena, một Ace pilot thực thụ, biệt danh ''Red Comet'' (Sao chổi màu đỏ).


Một tầm tên ư?


Quattro Bajeena suy nghĩ một hồi, dù cho trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng mà một tầm tên thì xa được bao nhiêu? Cho dù một cung thủ cực mạnh bắn ra, được vài trăm thước là hết mức. Thậm chí dùng nỏ quân dụng, bất quá là một nghìn thước thôi!


Mệnh lệnh củatướng quân Ruga chính là không đánh, lui ra sau một nghìn thước, chỉ cần mình thủ một bên, chẳng nhẽ họ bay qua được sao!


Trong thành Lâu Lan có bao nhiêu quân, quân Tây Bắc biết rất rõ, chẳng qua có vài nghìn người thôi. Bằng chừng đó quân lực, có thể làm được chuyện gì chứ?


Nghĩ đến đây, Quattro Bajeena mỉm cười, lớn tiếng nói:


-Vậy cứ theo lời ngài công tước mà làm! Tôi cho người lui ra sau năm trăm thước là được!


-Chờ đã!


Đỗ Duy bỗng kêu lớn:


-Tướng quân, ta nói một tầm tên, nhiều ít cũng phải thử mới được! Vậy đi, ta tự mình bắn ra một mũi tên, dùng tầm bắn của ta làm chuẩn!


Quattro Bajeena càng yên tâm. Vị công tước hoa Tulip mặc dù có nghe nói là một ma pháp sư mạnh mẽ… nhưng chuyện giương cung bắn tên với thân thể yếu đuối của ma pháp sư cũng không cách gì giỏi được! Bắn tên là dùng lực cánh tay, không phải dùng ma lực!


Đáng tiếc… hắn nhất định là tính sai rồi!


Sau khi hai người làm hiệp nghị, Đỗ Duy cười nhẹ, xoay người một cái nhảy lên thành tường! Mặc dù võ thuật của hắn cũng bình thường, nhưng học tập tinh không đấu khí một thời gian dài, bộ động tác nhập môn tôi luyện thân thể hắn trở nên cực kỳ mạnh mẽ, bất kể lực bộc phát, độ mềm dẻo, đều cực kỳ xuất sắc!


Một động tác nhảy nhẹ nhàng, quả nhiên là thong dong lưu loát khó tả.


Lúc này chỉ thấy vị công tước trẻ toàn thân mặc áo giáp bạc sáng chói, lưng mang áo choàng đỏ tươi bay phần phật, đứng thẳng trên đầu tường, anh vũ tiêu sái.


Hắn cười nhẹ, tay vén áo choàng, liền thấy trên tay hắn lòe lên một đạo hào quang ma pháp chói lòa. Một cây trường cung hình dáng kỳ dị đã hiện ra trong tay hắn!


Thân cung cong cong mềm mại, nhìn qua phảng phất như vành trăng non trên bầu trời đêm. Hai vành cung nhọn hoắt dùng một loại tinh thể trong suốt tạo thành, còn lộ ra hai mũi nhọn cong cong, vừa nhọn vừa sắc như dao!


Trong tay Đỗ Duy quả nhiên chính là Tịch diệt chi cung… là lần trước trong kỳ đảo chính, suýt chút nữa đánh bại Gandalf áo bào xanh, còn gọi là ‘mũi tên địa ngục Fedora’.


Trường cung này nếu dựng thẳng lên, cơ hồ cao bằng cả người Đỗ Duy. Cứ như vậy, hai tay hắn cầm một cây trường cung vừa kỳ dị, lại vừa đẹp đẽ đến cực điểm, hình ảnh ấy khiến cho mọi người đều chấn động!


Trong lòng Quattro Bajeena trầm xuống, liền cảm thấy chuyện không ổn!


Đỗ Duy vốn là không biết bắn cung, thế nhưng từ khi có được cây ‘Tia chớp của Pandora’, một thần khí trong tay, làm sao có thể bỏ phí? Cho dù thuật bắn cung của hắn rất kém, nhất định cũng phải liều mạng đi luyện.


Huống chi ‘mũi tên địa ngục Fedora” không phải loại cung bình thường. Đối với thuật bắn cung mà nói, muốn bắn giỏi không ngoài hai việc: lực cánh tay với nhãn lực!


Mà mũi tên địa ngục Fedora này vốn là cung chuyên dùng cho ma pháp sư, căn bản không dùng lực cánh tay để kéo cung, mà thuần túy dùng ma lực để sử dụng…


Mà tiêu chuẩn ma lực của Đỗ Duy vốn cũng khá lợi hại!


Cho nên vấn đề nhãn lực mà nói… một cái phép “mắt ưng” thi triển ra, so với thần xạ thủ sợ còn nhìn rõ hơn nhiều!!!


Đỗ Duy đến Tây Bắc đã hơn một năm, âm thầm dùng không ít công phu luyện tập mũi tên địa ngục Fedora, đến lúc này cuối cùng cũng đem ra dùng!!!


Đỗ Duy tay cầm trường cung, khẽ kéo dây cung. Mũi tên địa ngục Fedora bị ma lực kích thích liền hiện ra một đoàn ánh sáng bạc nhàn nhạt. Chỉ thấy từng đạo tia sáng loang loáng trên thân cung, hết sức đẹp mắt!


Hắn giống như muốn làm động tác kéo cung, bỗng nhiên lại buông xuống, quay đầu nhìn ra phía sau:


-Raoen!


-Thưa ngài!


Raoen lập tức đứng dậy.


-Ngươi có gan không?


Đỗ Duy lãnh đạm hỏi.


Raoen lập tức ưỡn thẳng ngực:


-Có!


Dù sao cũng là người chết qua một lần, Raoen bây giờ còn phải sợ cái gì chứ?


-Tốt.


Đỗ Duy cười ha hả, đột nhiên lột áo choàng đỏ tươi trên người xuống, tiện tay ném lên trên mũi thương của một tên lính bên cạnh. Đỗ Duy chỉ ra đàng xa, lớn tiếng nói:


-Raoen! Lát nữa ta bắn một tên ra đàng xa, ngươi liền cầm thương này đi ra ngoài, đến nơi mũi tên của ta bắn tới, lấy thương này cùng áo choàng của ta cắm xuống đất đánh dấu!


Raoen dạ lớn tiếng, tiến lên nhận lấy thương, nghiêm nghị đứng trên tường thành.


-Tướng quân Quattro Bajeena, xem cho kỹ đây!”


Đỗ Duy cười lạnh, nhẹ nhàng co một chân lên, đứng một chân trên tường thành, bỗng nhiên thân thể trên tường thành nhẹ nhàng xoay một vòng tròn ba trăm sáu mươi độ! Thân thể bắt đầu nghiêng nghiêng ra sau, giống như mất thăng bằng, lại giống như một cây cung đang giương lên!


Động tác này thực khó khăn cực kỳ, mà cũng cực kỳ phô trương!


Đỗ Duy hai ngón tay giữ dây cung, hít sâu một hơi…


Viu!!!


Một tiếng dây cung bật lên, liền thấy Tịch diệt chi cung trong tay Đỗ Duy phát ra từng đạo hào quang chói mắt! Trong nháy mắt hào quang bạo phát khiến cho mắt người xem cơ hồ cảm thấy đau rát, một ngôi sao băng từ cung của Đỗ Duy đột nhiên vọt ra!


Một đạo hào quang màu ngọc bích vẽ trên không trung đường cong đẹp mắt, nhắm chân trời bắn đi…


Một vì sao phá không mà bay đi, mấy vạn đại quân dưới tường thành đều nhìn thấy rõ ràng. Mấy vạn người trợn mắt, há hốc mồm nhìn viên sao chổi xẹt qua trên đỉnh đầu mà bắn ra xa xa…


Quattro Bajeena mồ hôi lạnh chảy dầm dề!


Cái … cái này rốt cuộc là cung gì hả trời?


Một tên này bắn rốt cuộc xa cỡ nào? Quattro Bajeena cũng không muốn nghĩ tới.


Đỗ Duy nhẹ nhàng nhảy từ trên tường thành xuống, tay hoa lên đã thấy trường cung kỳ dị hóa thành một vầng sáng mà biến mất. Hắn quay đầu nhìn Raoen, nhàn nhạt nói:


-Raoen, hãy đi đi! Cưỡi ngựa của ta, mau mau đem trường thương cùng áo choàng của ta cắm ở chỗ tên rơi!


Dừng một chút, Đỗ Duy cười độc ác, nói:


-Bắn hơi xa một chút… Raoen, ngươi vất vả rồi. Yên tâm, ta sẽ chờ ngươi về ăn tối.


Dưới thành, Quattro Bajeena mặt mày nhăn nhó…


Còn… còn đợi hắn về ăn tối sao?


Một tên này, rốt cuộc bắn xa cỡ nào hả!!!


Sau đó, Đỗ Duy nhìn Quattro Bajeena dưới chân thành, bộ mặt hữu nghị biến đâu mất.


-Tướng quân, một lời tựa nghìn cân! Xin mời người của ngài lùi về sau chỗ tên rơi!


Dừng một chút, Đỗ Duy lớn tiếng ra lệnh:


-Ta thay mặt viện trưởng học viện ra lệnh, sau một canh giờ, từ dưới chân thành cho đến chỗ tên rơi, ba người chia làm một tiểu tổ, tùy ý dùng ma pháp công kích…”


Câu này nói ra ngoài, nhất là đoạn cuối ‘tùy ý công kích’ âm thanh nghe càng lớn! Đỗ Duy cười ha hả, không thèm quay đầu lại, lui xuống dưới thành.


Quân Tây Bắc hả? Muốn so độc ác với ông đây sao? Ông còn độc ác hơn chúng bay!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom