• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ác Ma Pháp Tắc (3 Viewers)

  • Chương 223

Cầm lấy ly rượu đầy Đỗ Duy tự tay rót cho, Alfa lặng lẽ nhìn sắc rượu màu hổ phách, dường như đang có suy nghĩ miên man xuất thần.


… À, uống với ta một ly đi…


… Uống với ta một ly đi…


Năm xưa, tự tay vỗ vai mình, khen ngợi mình làm rất tốt, rồi lôi mình lại uống rượu, bá tước Raymond… giờ ở đâu?


Hẳn đã về tới nhà Rowling, ẩn cư trong lâu đài, một thân hào khí đã tiêu tan không còn, tình nguyện chờ tuổi già chậm rãi đến….


Đúng là như thế.


Chậm rãi chờ tuổi già đến.


Nghĩ đến đây, trong lòng Alfa bỗng nhiên dâng lên một niềm xúc động, hắn thực sự muốn dùng hết sức ném ly rượu này ra thật xa!


Hắn muốn cười, cười thật to, cười thật điên cuồng!


Ta đã từng tuyên thệ cho sứ mạng bảo vệ … giờ nó đã không còn nữa rồi!


Ta đã từng cam lòng chết cho gia tộc… giờ nó đã không còn nữa rồi!


Ta đã từng thề dâng hiến tính mạng của chính mình... giờ nó đã không còn nữa rồi!


Mà… cái kẻ chỉ bằng một mệnh lệnh, có thể khiến mình cam lòng chịu chết…..hắn cũng không còn nữa rồi!!


Bá tước! Đức ngài! Raymond…


Đại khái lúc này, ngài đang ở trong lâu đài Rowling, ngồi trước lò sưởi trong thư phòng, đầu gối đắp chăn bông. Có lẽ chuyện lớn nhất ngài suy nghĩ, phỏng chừng là chỉ là tối nay ăn món gì, hoặc ngày mai trời có mưa không…


Buồn cười!!!


Không chỉ có ngài, mà ta – Alfa - càng đáng buồn cười hơn!!


Ta sống hơn bốn mươi năm trường, hơn nửa đời người đều cống hiến cho sứ mạng trong lòng kia! Nhưng đến cuối cùng…


Ta vẫn còn nỗ lực bôn ba, nhưng bá tước Raymond, người đâu rồi?


Ngài bỏ cuộc rồi à?


Buồn cười! Buồn cười quá!!


Vậy ta thì sao? Alfa, là cái gì?


Năm xưa lý tưởng một đời, ngài nói bỏ cuộc liền bỏ cuộc. Ừ, ngài thất bại, có thể rút lui.


Còn ta? Ta có thể bỏ cuộc sao?


Trong giây lát, trong lòng Alfa bỗng cảm thấy cực kỳ mỏi mệt.


Hắn khẽ thở dài, ánh mắt lại trở về ly rượu, đoạn nhắm mắt, uống một hơi cạn sạch.


… thôi thì… cứ vậy đi.


Khóe môi Alfa bỗng nhiên nở một nụ cười, trong nụ cười hàm chứa bao riễu cợt và mệt mỏi.


Ta đã mất đi mục tiêu cả đời, bây giờ chính ta cũng không biết mình đang làm gì.


Duy nhất có thể làm là, dựa theo lời dặn dò cuối cùng trước khi người kia ra đi: giúp đỡ con hắn, đến khi…


Hừ, có lẽ đến khi nào mình chết ấy chứ.


Alfa buông nhẹ ly rượu xuống, gật đầu chào Đỗ Duy, liền muốn xoay người rời đi.


-Chờ một chút, chú Alfa.


Đỗ Duy bỗng gọi lão vệ sĩ trưởng.


Alfa dừng chân, quay lại nhìn Đỗ Duy:


-Còn có chỉ thị gì sao, cậu chủ?


Đỗ Duy hít một hơi thật sâu, nhìn vị kị sĩ trung niên đứng trước mặt, trong lòng bất giác có cảm giác không yên.


Bởi vì hắn nhìn ra trong ánh mắt của người đàn ông này, một loại cảm giác thẫn thờ không thể lay động! Thậm chí… trong mắt hắn, phảng phất mang một loại cảm giác…của người chết!


-Chú Alfa.


Đỗ Duy từ sau bàn giấy đi đến trước mặt người vệ sĩ, giọng nói của hắn nghiêm túc cực kỳ:


-Ta nghĩ, từ khi chúng ta rời thủ đô đến nay, cũng chưa có cơ hội tốt để nói chuyện. Ta nhớ lúc ta còn nhỏ, người từng ẵm ta… Lúc đó, trong mắt ta, chú là võ sĩ mạnh mẽ nhất, cũng là một vệ sĩ đáng tin cậy nhất của dòng họ.


Alfa tựa như đang cười, thản nhiên nói:


-Cậu chủ… đó chỉ là trách nhiệm của ta.


-Không đơn giản như thế.


Đỗ Duy lắc đầu, giọng hắn trầm trầm:


-Ta biết, từ khi cha ta thất thế mà ẩn dật, tinh thần của chú vẫn luôn sa sút… chẳng lẽ chú đã không còn chút hy vọng nào với dòng họ sao?


Alfa im lặng.


Đỗ Duy chậm rãi nói:


-Bây giờ tất cả mọi người đều gọi ta là ‘công tước hoa Tulip’… mà trong tư liệu của quân bộ đế quốc, họ của ta cũng đã trở thành Rudolf. Nhưng ta muốn nói cho ngươi hiểu, trong lòng ta vẫn ghi nhớ, tên của ta là Đỗ Duy Rowling! Là Đỗ Duy Rowling mà không phải Đỗ Duy Rudolf!!


Alfa vẫn lặng thinh.


-Chú Alfa, ta biết chú rất thất vọng với gia tộc.


Đỗ Duy cố dùng giọng nói chân thành nhất:


-Nhưng chú có biết không… ta từng thề với mẹ, chỉ cần một ngày ta còn sống, hy vọng của nhà Rowling sẽ không bao giờ tắt! Mặc dù hiện nay ai cũng đều gọi ta là ‘hoa Tulip’ hay là Rudolf, nhưng ta dám cam đoan với ngươi cuối cùng có một ngày, ta sẽ làm cho cái tên ‘Rowling’ một lần nữa sừng sững trên đại lục!


Nhìn vẻ mặt kiên quyết của Đỗ Duy, ánh mắt của Alfa dường như có chút xao động. Vị kị sĩ trầm ngâm chốc lát rồi hỏi:


-Cậu chủ, lúc người lần đầu tiên trở về bình nguyên Rowling, có thấy cảnh gì không?


Đỗ Duy sững người.


Sau đó, trong đầu hắn liền hiện ra quang cảnh hai năm trước, khi hắn bị ‘đưa’ về bình nguyên Rowling, sau khi đoàn xe vừa qua khỏi sông Rowling liền dừng lại, toàn bộ kỵ sĩ đi theo cùng các gia thần của nhà Rowling liền hoan hô nhảy múa.


Còn nhớ lúc đó, tất cả các kỵ sĩ đều hoan hô cuồng nhiệt, còn có người thậm chí quên cả kỷ luật mà phóng ngựa chạy như điên trên đường cái, mặc cho móng ngựa cày lên từng mảng bùn đất! Ngay cả chỉ huy của họ cũng không có ý định ngăn cản sự hưng phấn của thủ hạ, chỉ ngồi trên lưng ngựa cười mà quan sát mọi chuyện!


Trên khuôn mặt mọi người đều là một nụ cười kiêu hãnh xuất phát từ nội tâm, toàn bộ lột mũ quăng lên trời gào to:


-Về nhà rồi! Người Rowling đã về đến nhà của chính mình rồi!


Đối với gia tộc, đây là một loại cảm giác quay về cùng với vinh dự! Là một loại cảm giác vốn đã lưu lại dấu ấn sâu trong huyết quản!


Thậm chí cả Marde… lúc hắn còn làm kẻ đánh xe, cũng từng rất nghiêm túc mà nói với Đỗ Duy:


-Đừng nói chúng ta là người tỉnh Prescott, mà phải nói chúng ta là người của Bình nguyên Rowling! Là Rowling, không phải là tỉnh nào hết!


Đó là lần đầu tiên từ khi Đỗ Duy đến thế giới này cảm thấy thực sự chấn động! Cũng là lần đầu tiên hắn bị cảm giác ‘về nhà’ lây sang! Mắt nhìn bình nguyên Rowling, tai nghe các kỵ binh hoan hô, ngay cả trái tim lạnh như tro tàn của Đỗ Duy cũng sinh ra vài phần chờ mong khi về ‘nhà’.


Tất cả mọi thứ, vinh quang, ngưng tụ, nhiệt tình, yêu thương… hết thảy đều xuất phát từ một cái tên:


Rowling!


Nghĩ lại khung cảnh trước kia, Đỗ Duy bỗng cảm giác mình có thể hiểu được nội tâm của Alfa!


-Cậu chủ.


Alfa trầm giọng nói:


-Có lẽ ngươi còn trẻ, với tuổi của ngươi không thể hiểu được cái tên Rowling đối với những người như chúng ta là ý nghĩa gì! Có lẽ ngươi không biết, khi dòng họ sụp đổ, ở bình nguyên Rowling khắp nơi đều là tiếng than khóc, khi mà quân riêng của dòng họ Rowling bị giải tán, thậm chí có kỵ sĩ trung thành ngay khi đó tự sát quyết chết cùng dòng họ!! Mấy cái này… chắc ngươi không biết.


Đỗ Duy há hốc mồm cũng không nói được lời nào.


Alfa cúi mình thật sâu trước Đỗ Duy, lúc này khuôn mặt kỵ sĩ đầy kích động:


-Có lẽ với thân phận của ta nói ra lời này có chút buồn cười… nhưng trong lòng ta là như vậy. Trong lòng ta, ta đã là một người của dòng họ Rowling… cha của ta, ông nội của ta, thậm chí ông nội của ông nội ta, đều là một thành viên trung thành của dòng họ Rowling! Ta từ khi sinh ra, liền được giáo dục phải cả đời trung thành cho dòng họ, sứ mạng của ta là dù phải dùng máu và mạng sống, cũng phải bảo vệ vinh quang của gia tộc! Bất kỳ lúc nào, ta có thể cầm lấy kiếm của mình khiêu chiến tất cả kẻ thù! Chỉ cần ta còn sống, nhất định sẽ cùng dòng họ cùng tiến cùng lui, thậm chí con cháu của ta, hậu duệ của ta… Vậy mà, chỉ một ngày, hết thảy đều thay đổi! Mọi thứ trong đời ta, đều chấm dứt! Sứ mạng của ta, vinh quang của ta, lòng trung thành của ta, bỗng nhiên trong nháy mắt không còn tồn tại! Cậu chủ, dù bây giờ ta còn sống, nhưng trái tim ta sớm đã chết rồi!


Đỗ Duy lặng im nhìn Alfa.


-Mặc dù…


Alfa thở dài, giọng hắn càng ngày càng trầm:


-Mặc dù, cậu chủ ngài lập chí phải chấn hưng gia tộc… mặc dù ngài là người nhà Rowling. Nhưng mà… ngài có lẽ khó hiểu được lòng dạ của người Rowling. Dù rằng bây giờ tước vị của ngài cao hơn so với bá tước, quyền thế của ngài còn hơn dòng họ Rowling năm xưa… nhưng ta xem… ôi, tha thứ cho ta nói thẳng, ta thấy ngài cũng không thể đại biểu cho ‘Rowling’.


-… Tại sao?


Thanh âm của Đỗ Duy có chút khàn khàn.


-Bởi vì danh hiểu của ngài là công tước ‘hoa Tulip’… mà không phải bá tước ‘Rowling’! Bởi vì bây giờ lãnh địa của ngài là tỉnh Desa, mà không phải bình nguyên Rowling! Bởi vì thủ phủ của ngài dựng ở bên hồ Lâu Lan, mà không phải bên sông Rowling!


Alfa không kiêng kị mà nói:


-Đối với dòng họ Rowling mà nói… truyền thống là trên hết!”


-Nhưng mà ta sẽ cố gắng khôi phục hết thảy!


Đỗ Duy nắm chặt hai tay:


-Một ngày nào đó, ta sẽ một lần nữa đoạt về bình nguyên Rowling! Một lần nữa đoạt lại sông Rowling! Một lần nữa thành lập đoàn kỵ sĩ nhà Rowling… Nếu bây giờ tinh thần ngươi sa sút, vậy ta còn có thể trông cậy ai trợ giúp ta? Mặc dù lúc này thủ hạ của ta có không ít người, nhưng chính thức người nhà Rowling chỉ có một mình ngươi.


Nhìn thị vệ trưởng Alfa vẫn trầm ngâm, Đỗ Duy lại bồi thêm một câu:


-Huống hồ… cha ta để ngài ở bên ta, không chỉ là trợ giúp ta, mà có một ngày…


-Cậu chủ!


Ánh mắt của thị vệ trưởng Alfa bỗng nhiên bừng lên một ngọn lửa! Thực sự giống như… giận dữ?


-Cậu chủ!


Thanh âm của Alfa bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo:


-Không cần đề cập với ta về cha của ngài, bởi về trong lòng ta, ngài bá tước Raymond của dòng họ Rowling đã chết! Bây giờ sống ở lâu đài Rowling bất quá chỉ là một người mất đi linh hồn, cam nguyện già cỗi mà chết đi trong an bình mà thôi.


Đỗ Duy rất kinh ngạc, hắn không thể tưởng tượng được Alfa khi nhắc đến cha mình, trong lòng lại hàm chứa một niềm oán giận? Hắn… không phải là trước sau vẫn trung thành tận tụy vì bá tước Raymond sao?


-Tại sao?


Đỗ Duy hỏi.


-Bởi vì ông ta không có dũng cảm đi tìm cái chết! Mà là sống hèn yếu.


Alfa chậm rãi nói:


-Dòng họ dù đổ xuống… ta nguyện ý mong ngài bá tước dũng cảm chết cùng gia tộc, mà không muốn nhìn hắn biến thành một ông già theo ngày tháng thầm lặng mà già đi! Nếu nói như vậy, Alfa ta nhất định cũng sẽ tự sát chết theo hắn! Ngày đó đảo chính thất bại, nếu hắn bằng lòng ta có thể liều chết bảo vệ hắn lao ra khỏi thủ đô! Trở lại bình nguyên Rowling, chỉnh đốn quân đội, sau này tái chiến! Nhưng mà hắn lựa chọn đầu hàng! Hắn nghĩ rằng như vậy có thể bảo vệ dòng họ, tránh đổ máu nhiều hơn sao? Sai rồi, Raymond ông ta sai rồi!!


Alfa lúc này giận dữ đến cực điểm, người hắn bỗng nhiên tỏa ra một cỗ đấu khí mãnh liệt! Tâm tình hắn dường như có chút mất khống chế:


-Khi người Rowling mất đi linh hồn, mất đi vinh quang gia tộc, mất đi tôn nghiêm… nhục nhã đó sống còn không bằng chết!! Raymond ông ta sai rồi, sai rồi!!


Nhìn thấy Đỗ Duy giật mình, trong ánh mắt Alfa bỗng nhiên hiện ra một tia thương cảm. Hắn thu liễm đấu khí trên người, cúi đầu chậm rãi nói:


-Cậu chủ, xin tha thứ ta thất lễ… ta tin tưởng quyết tâm của ngài, tin ngài rất chân thành. Nhưng ta bây giờ, nhìn không thấy một chút hy vọng nào.


-Tại sao… tại sao chú không nhìn thấy hy vọng?


Đỗ Duy cau mày.


-Ngài!


Alfa bỗng nhiên cười lạnh:


-Ngài đã là công tước, có được một tỉnh làm lãnh địa… vậy từ nay về sau, ngài dựa vào cái gì đòi lại bình nguyên Rowling? Bất kể là nhiếp chính vương, hay hoàng đế cũng vậy, có ai cho phép một thần tử có hai khối lãnh địa không? Cái gì gọi là gia tộc? Nói cho rõ ràng chính là đất đai và người!! Mà bây giờ đất đai của ngài là ở tỉnh Desa! Con dân của ngài là người tỉnh Desa! Những người này không phải là người nhà Rowling! Người nhà Rowling chính là người sinh sống ở bình nguyên Rowling! Mấy trăm năm nay, đa số đều sống ở bình nguyên Rowling, uống nước sông Rowling mà lớn lên! Ngay cả nếu như có một ngày, ngài dựng nên một lá cờ Rowling… ta cũng không coi là gia tộc Rowling! Bởi vì đất đai không phải là đất Rowling, mà người cũng không phải là người Rowling!!!


Đỗ Duy rốt cuộc nói không ra lời. Alfa liếc nhìn Đỗ Duy, bỗng nhiên hắn quỳ một chân xuống, nắm tay đặt trên ngực, làm một lễ long trọng của kỵ sĩ:


-Cậu chủ, ta rất hiểu chí hướng của ngài. Chỉ có điều lúc này ta thực sự không nhìn ra được một tia hy vọng. Có lẽ sau này ngài sẽ vĩ đại hơn tổ tiên gia tộc Rowling năm xưa, có thể vĩnh viễn lưu tên mình trong lịch sử… nhưng xin tha thứ ta nói thẳng, vinh quang này cũng không che dấu một sự thật, đó là: nhà Rowling đã chính thức không còn tồn tạ nữa rồii.


Nói xong, Alfa đứng dậy, không nói một lời mà quay mình rời khỏi thư phòng.


Đỗ Duy lặng thinh, rất lâu sau hắn mới thở dài. Hắn không thể không thừa nhận Alfa nói đúng, thực sự là rất đúng!


Cho dù sau này mình dựng lên lá cờ ‘Rowling’ ở Tây Bắc, nhưng mà ở nơi này có thể gọi là ‘nhà Rowling’ sao?


Mười vạn người đang sống ở bình nguyên Rowling mới chính thức là người nhà Rowling! Tỉnh Desa… cuối cùng cũng chỉ là tỉnh Desa!


Xem ra, mình luôn miệng nói phải khôi phục vinh quang dòng họ… thực sự đã nghĩ quá đơn giản!


Nếu như thực sự muốn khôi phục Rowling, trừ khi có thể thu hồi bình nguyên Rowling, thu hồi mười vạn dân Rowling chính thức! Nhưng… Hoàng tử Thần thực sự có thể đồng ý loại chuyện này sao? Hắn sao có thể đem bình nguyên Rowling giao lại cho mình? Sao có thể đem hơn mười vạn dân Rowling giao lại cho mình?


Đêm nay quả là một đêm dài!


Khi trời sáng, Đỗ Duy cũng không để cho tinh thần tiếp tục sa sút. Hắn cố gắng phấn chấn tinh thần ra khỏi thư phòng.


Mặc kệ tương lai như thế nào, vấn đề trước mắt mới là quan trọng nhất.


Bốn vạn quân Tây Bắc ở ngoài thành mười dặm, còn có một vạn quân sói thảo nguyên lẻn vào lãnh địa của mình.


Bản thân là một lãnh chúa, là chúa tể của một lãnh địa, Đỗ Duy dĩ nhiên không cho phép xảy ra chuyện đó!


Triệu tập mọi người lên cửa thành, Đỗ Duy thi triển ma pháp ‘mắt ưng’ dễ dàng nhìn thấy doanh trại của quân Tây Bắc ở đằng xa.


Trong một đêm, quân Tây Bắc đã lùi ra ngoài mười dặm, đóng quân hạ trại.


-Tối hôm qua, tôi phái mấy anh em thừa dịp ban đêm ra ngoài thám thính một chút.


Ron Barton bĩu môi:


-Lũ khốn quân Tây Bắc lại tăng quân. Tối hôm qua, bọn chúng có một nhóm vật tư được chuyển tới, đại khái do một binh đoàn bộ binh hộ tống. Theo tôi tính toán, lương thảo chuyển tới đủ cho bốn vạn quân ngoài kia dùng trong một tháng… Từ đó mà nói, bọn chúng muốn vây thành của ta trong một tháng.


Đỗ Duy cười lạnh:


-Quả nhiên xuất không ít vốn đó!


Sau đó hắn nói:


-Các vị, ta có một tin tức xấu phải tuyên bố. Ta có một nguồn tin đáng tin cậy cho biết, quân Tây Bắc lần này đến là không có ý tốt! Bọn chúng chặn cửa không cho chúng ta ra ngoài, kỳ thật là muốn yểm hộ cho người thảo nguyên! Theo ta biết, ít nhất có một vạn người thảo nguyên đã lẻn vào lãnh địa chúng ta. Hiện giờ bọn chúng chia làm nhiều nhóm tùy tiện giương oai trong lãnh địa chúng ta.


Tin tức vừa nói ra, thủ hạ của Đỗ Duy toàn bộ biến sắc.


Philip rốt cục cũng suy nghĩ nhanh nhất, hắn liền nói:


-Ngài lãnh chúa! Chúng ta phải nhanh chóng phái quân đội ra ngoài! Mọi người đều biết người thảo nguyên đáng sợ! Bọn họ là một đám sói khát máu! Nếu để cho một đám sói vào lãnh địa của chúng ta… vậy dân chúng tỉnh Desa sẽ phải chịu tổn thất cực lớn! Bọn người kia cướp bóc, giết người vốn không nương tay!


-Nhưng mà binh lực của chúng ta không đủ.


Dardanelles nhíu mày:


-Thưa ngài, ngài xác định người thảo nguyên chia ra nhiều nhóm hành động sao? Nói như vậy chúng ta trong tay chẳng qua chỉ có mấy nghìn người, tỉnh Desa lớn như vậy, chúng ta đi đâu tìm bọn khốn này?


Phillip liền nổi giận nói:


-Ngài Dardanelles! Nói vậy chẳng lẽ chúng ta giương mắt nhìn bọn sói thảo nguyên tùy ý giương oai trên lãnh địa chúng ta sao? Đổ máu đều là dân chúng của ta đó!!


Dardanelle liền giải thích:


-Ngài Phillip, ta không có ý như vậy! Chỉ có điều, ta lo lắng thuần túy góc độ quân sự mà nhìn, binh lực chúng ta không đủ. Nếu muốn đối phó người thảo nguyên, chúng ta phải sử dụng kỵ binh, mà kỵ binh…


Nói tới đây, hắn liếc nhìn Ron Barton. Ý tứ của ánh mắt này quá rõ ràng: kỵ binh của chúng ta vốn là không nhiều đâu!


Lần đầu tiên Đỗ Duy có cảm giác hoài nghi chính sách ‘tinh binh’ của Ron Barton. Bởi vì tướng quân hai trăm năm mươi yêu cầu tố chất của kỵ binh rất cao, khiến cho dưới trướng Đỗ Duy cho đến giờ cũng chỉ có biên chế một trung đoàn kỵ binh.


Ba nghìn kỵ binh.


Làm cách nào đối phó với một vạn l sói thảo nguyên? Lại còn phân tán ra hành động! Chắc chắn bọn người này sẽ đi khắp nơi tàn phá bừa bãi như nạn châu chấu vậy!


Mặc dù Đỗ Duy ủng hộ sách lược tinh binh’của Ron Barton. Nhưng mà… số lượng thực sự quá ít! Mình vào Tây Bắc cả năm trời, bộ binh cũng gần hai vạn người, cũng đủ biên chế một sư đoàn. Mà kỵ binh chỉ có đáng thương… ba nghìn người…


-Hèm…”


Ron Barton rốt cục ho khan một tiếng, mở miệng nói.


Hắn vừa lên tiếng, mọi người bên cạnh liền im lặng. Dù sao hiện tại bên người Đỗ Duy, cũng chỉ có Ron Barton là một người chính quy xuất thân từ quân đội, kinh nghiệm quân sự phong phú nhất. Bất kể là Phillip hay Dardanelles đều chưa từng chính thức trải qua cuộc sống quân ngũ.


-Các vị, ta nghĩ tình huống cũng không xấu đến mức đó.”


Ánh mắt của Ron Barton lập lòe:


-Đừng quên ở ngoài còn có kỵ sĩ Robert cùng với hai trung đoàn bộ binh.


Kỵ sĩ Robert lúc này không có mặt trong thành Lâu Lan. Chức vụ là thủ lĩnh bộ binh của tư quân dòng họ Tulip, kỵ sĩ Robert trên danh nghĩa có 4 trung đội bộ binh, biên chế mười bốn nghìn quân. Trên thực tế, một trung đoàn bộ binh tinh nhuệ nhất đóng quân ở thành Lâu Lan phụ trách bảo vệ thủ phủ.


Một trung đoàn bộ binh phụng mệnh đồn trú tại thành Gileat, thủ phủ cũ, bây giờ là ‘công xưởng bí mật’ của Đỗ Duy.


Còn lại hai trung đoàn bộ binh tám nghìn người chia ra trấn giữ các nơi trong tỉnh Desa, bổ sung vào quân thủ bị địa phương.


Phillip nhíu mày, đưa ra vấn đề:


-Nói thì nói vậy, nhưng mà hai trung đoàn bộ binh dưới tay kỵ sĩ Robert đều chia ra đồn trú các nơi… Hơn nữa, trong hai trung đoàn bộ binh đều là lính cũ và lính mới lẫn lộn, sức chiến đấu cũng không thể khiến cho người ta tuyệt đối an tâm. Nếu gặp phải số lượng lớn kỵ binh thảo nguyên, trong tình huống chưa kịp chuẩn bị phòng ngự, thực dễ dàng bị đối phương tiêu diệt.


-Nhưng đừng quên… người thảo nguyên đem quân đội chia nhỏ ra xâm nhập vào. Ron Barton lớn tiếng nói:


-Bọn họ mặc dù có một vạn người, nhưng sau khi chia nhỏ ra cũng không còn đáng sợ. Hơn nữa quân đội chúng ta đều là đóng quân ở thành trấn, với tính cách cẩn thận của kỵ sĩ Robert, quân sĩ do hắn huấn luyện đều rất cẩn thận. Mấy hôm nay là thao luyện mùa xuân, quân Tây Bắc điều động, ngài công tước sớm đã hạ lệnh các nơi cẩn thận phòng thủ. Người thảo nguyên muốn đánh lén mà nói, cũng không có nhiều cơ hội. Chỉ cần quân địa phương của chúng ta phòng thủ nghiêm mật, cũng không có vấn đề gì lớn… Đương nhiên chúng ta cũng không thể chờ chết, vẫn phải phái người ra ngoài. Chỉ có điều, ý của ta là các vị cũng không cần quá bi quan, tình huống cũng không có nghiêm trọng đến như thế.


Đỗ Duy trầm ngâm một hồi, bản thân là lãnh đạo tối cao, hắn phải ra quyết định:


-Ta tín nhiệm kỵ sĩ Robert, hắn là một người đáng tin cậy. Ta tin dưới sự lãnh đạo của hắn, sẽ không để cho bọn sói thảo nguyên chiếm được tiện nghi… Chỉ có điều, vấn đề của chúng ta là phải nghĩ biện pháp đưa kỵ binh ra ngoài! Nếu không, tình huống kéo dài cũng không thể yên tâm.


Ngài công tước đã ra quyết định, vậy thủ hạ cũng không tranh luận nữa. Mỗi người đều nhìn Đỗ Duy.


-Chúng ta cần một biện pháp lẻn ra ngoài.


Dardanelles nói:


-Quân Tây Bắc nói rõ là vây thành! Bọn họ đã cấu kết cùng người thảo nguyên, dĩ nhiên sẽ không để quân đội chúng ta ra khỏi vòng vây! Thủ hạ của tướng quân Ron Barton tối hôm qua tìm hiểu, người thảo nguyên phái mấy đội một nghìn kỵ binh tuần tra quanh thành của chúng ta rất cẩn thận. Ta thấy không có nhiều khả năng lẻn ra ngoài. Nếu muốn ra ngoài mà nói… chỉ có xông ra! Thưa ngài… có lẽ chúng ta phải chuẩn bị cùng quân Tây Bắc đánh một trận…


Đỗ Duy nhìn Dardanelles, lại nhìn Ron Barton cùng mấy sĩ quan đằng sau. Mỗi người đều mang vẻ mặt quả quyết, vẻ mặt nóng lòng muốn tỉ thí.


-Đối cứng hả?


Đỗ Duy suy nghĩ một chút, hắn đang muốn ra lệnh, bỗng nhiên Phillip trầm giọng nói:


-Ngài công tước, có lẽ ta có một biện pháp.


-Ồ?


Phillip thản nhiên, hắn cười cười nói:


-Ngài công tước, ngài quên bà hầu tước Listeria còn trong thành sao. Nghe nói tướng quân Ruga của quân Tây Bắc chính là một trong những người theo đuổi bà hầu tước. Quân Tây Bắc nhất định không dám ngăn trở người nhà Listeria ra khỏi thành đâu.


Ngừng một chút, Phillip cười nói:


-Phu nhân Listeria lần này đến, có dẫn theo đoàn kỵ sĩ ‘Bạch Vũ’ của gia tộc!


Hai mắt của Đỗ Duy sáng lên.


Phillip tiếp tục cười nói:


-Với thân tình của ngài với hầu tước phu nhân Listeria, mượn danh của đoàn kỵ sĩ Bạch Vũ cũng không phải là chuyện gì khó khăn. Cũng may đặc điểm nổi tiếng nhất của đoàn kỵ sĩ Bạch Vũ là ngựa trắng, giáp bạc. Ngựa trắng chúng ta có không ít, không đủ thì chúng ta làm giả, tin rằng trong lúc tiếp xúc đối phương cũng không có cách nào nhìn ra sơ hở. Còn áo giáp màu bạc, trong kho chắc còn đủ đó… Cuối cùng chỉ cần mượn cờ hiệu của kỵ sĩ đoàn Bạch Vũ nhà Listeria là được. Ta nghĩ quân Tây Bắc chắc cũng không tiện ngăn cản kỵ binh đoàn của nhà Listeria, nhất là sau đó, chúng ta có thể nói dối là có hầu tước phu nhân trong đội ngũ, nghĩ rằng bọn họ cũng không dám ngăn trở.”


-Nhưng mà… đoàn kỵ sĩ Bạch Vũ lần này tới tổng cộng chỉ có 200 người… hơn nữa mọi người cũng biết đoàn kỵ sĩ Bạch Vũ chỉ có tổng cộng 500 người. Kỵ binh của chúng ta có tổng cộng 3.000 người! Cứ như vậy đi ra, ai cũng biết là giả.


Dardanelles nhíu mày.


Phillip cười cười không nói, Đỗ Duy hiểu ý liền cười:


-Cái này không khó! Dựa theo một kỵ sĩ mang theo biên chế bốn người trợ thủ. Chúng ta một đội chỉ cần không mang quá tám trăm người sẽ không khiến bọn họ nghi ngờ. Chúng ta đem ba nghìn kỵ binh chia làm bốn đội, chia bốn hướng đi ra ngoài. Cho dù gặp kỵ binh của đối phương, bọn họ cũng không nhìn ra cái gì…


Thế giới này tóm lại cũng không có điện với điện thoại! Cho dù bốn đội cùng bị quân địch chặn lại, quân đội của đối phương cũng không cách nào liên lạc! Đã không có cách nào liên lạc tức thì, dù cho bốn đội đồng thời bị phát hiện, đối phương cũng không biết chúng ta đồng thời có bốn đội “kỵ sĩ đoàn Bạch Vũ” đi ra ngoài! Chờ bọn chúng phát hiện, kỵ binh chúng ta sớm đã đi xa.


Vấn đề duy nhất là… thiếu hầu tước phu nhân Listeria một phần ân huệ.


Quả nhiên hầu tước phu nhân Listeria không hề do dự liền đồng ý yêu cầu của Đỗ Duy. Thậm chí nàng còn chủ động đem hai trăm kỵ sĩ chính thức của đoàn Bạch Vũ nàng mang tới, toàn bộ giao cho Đỗ Duy sử dụng! Hai trăm người chia làm bốn đội, theo bốn đội kỵ binh của Đỗ Duy ra khỏi thành, mỗi đội đều có mười kỵ sĩ chính thức của đoàn kỵ sĩ Bạch Vũ, như thế cho dù gặp địch nhân cũng dễ dàng qua ải. Ngoài ra, phu nhân Listeria đưa ra thêm một yêu cầu nho nhỏ, đó là cho Mose đi theo Đỗ Duy ra ngoài.


-Mose dù sao cũng là người thừa kế gia tộc, có hắn bên cạnh ngài, dù cho quân Tây Bắc thực sự chặn lại cũng có Mose ra mặt…


Hầu tước phu nhân Listeria nói đến đây, mỉm cười:


-Cho dù Ruga ở đây, cũng phải nể mặt gia tộc chúng ta.


Đỗ Duy suy nghĩ một chút, mặc dù đi ra ngoài dẫn theo Mose cũng không tiện lắm, nếu thật sự có đụng độ… Mà thôi! Chỉ cần tên nhóc này thành thật ở bên cạnh mình, mình quan tâm hắn một chút, với thực lực của mình bây giờ, một ma pháp sư cấp sáu, còn sợ không bảo vệ được một tên nhóc sao?


Phillip quả nhiên rất được việc, trong thời gian nhắn nhất hắn đã từ trong kho chuẩn bị đủ số lượng giáp trụ màu bạc. Ngay cả số ngựa trắng còn thiếu cũng xử lý xong, không thiếu thứ gì.


Không đến trưa hôm sau, bốn cửa thành Lâu Lan đồng thời mở ra, bốn đội kỵ binh chia làm bốn hướng đi ra khỏi tòa thành.


Căn cứ phân phối, Đỗ Duy tự mang theo một đội, Ron Barton mang một đội, Hussein dẫn một đội, mà đội cuối cùng lại thiếu đi một lãnh đội. Mặc dù có một đội trưởng kỵ binh, nhưng vị sĩ quan này cấp bậc võ sĩ không cao, ngộ nhỡ gặp phải người thảo nguyên… bọn chúng không chừng còn có mang theo vu sư Shaman! Dù sao cũng phải có một cao thủ theo đoàn quân!


Suy nghĩ một hồi, Đỗ Duy mời thị vệ trưởng Alfa đi theo đội người này.


Cứ như vậy, bốn đội quân, đội của mình có mình thân là một ma pháp sư cấp sáu. Hơn nữa, dù ngày thường cách nào triệu hồi cũng không được, nhưng thời khắc mấu chốt có Semel lúc nào cũng cứu mình. Còn có hai mươi tám ma pháp sư học trò theo mình, nhiều người như vậy, lực lượng cũng đủ rồi.


Đội của Ron Barton, thực lực của tướng quân hai trăm năm mươi cũng không tầm thường, để phòng ngừa có chuyện bất ngờ, Đỗ Duy còn cho hai đệ tử của pháp sư Arike đi theo đội của Ron Barton.


Hussein thì không cần nói nữa… chỉ cần long tộc không đến quấy rối, vậy trên đại lục bây giờ còn tìm được vu sư Shaman có thể đối đầu với Hussein sao? Hừm, một thánh kỵ sĩ, cho dù là ma pháp sư áo choàng trắng cũng phải tự suy nghĩ phân lượng của mình!


Thị vệ trưởng Alfa cũng có thực lực cấp tám. Một cao thủ có thể cùng với thần thánh kỵ sĩ đoàn trùng phong đối trận, đi đối phó kỵ binh thảo nguyên dĩ nhiên không có vấn đề.


Vấn đề duy nhất là người lưu lại trấn thủ thành Lâu Lan!


Dardanelle làm tướng thủ thành. Đỗ Duy ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng dứt khoát mời tiểu thư Nicole với Vivian tới.


-Dardanelles, nữ vương Medusa anh đã biết.


Đỗ Duy cười khổ:


-Anh cũng biết, thân phận của nàng không nên lộ ra, nếu không phiền toái rất lớn! Cho nên trừ phi tình huống bất khả kháng, trừ phi quân Tây Bắc thật sự công thành, nếu không anh tuyệt đối không cần mời tiểu thư Nicole ra tay! Hiểu không?


Dardanelle từng cùng Đỗ Duy có kinh nghiệm mạo hiểm qua rừng rậm Đóng Băng, đối với người đẹp Nicole quả thực có ấn tượng sâu sắc. Có vị nữ vương đáng sợ này bảo vệ, dù cho quân Tây Bắc thực sự công thành, Dardanelles cũng cảm thấy phần thắng rất cao.


-Nếu đối phương thật sự công thành thì sao?


Medusa hỏi.


-Vậy…


Đỗ Duy cười lạnh:


-Không cần do dự… buông tay giết người là được!!


Tuy vậy hắn thở dài:


-Đáng tiếc, tiểu thư Nicole, thuật hóa đá của nàng mặc dù mạnh mẽ, nhưng cũng không phải ma pháp sát thương phạm vi lớn… Gặp một cao thủ nàng dĩ nhiên không sợ, nhưng đối diện ngàn vạn quân mã, chỉ sợ không phải sở trường của nàng.


Thật bất ngờ, khuôn mặt lạnh nhạt của Medusa bỗng nở nụ cười. Nàng vẫn nhắm mắt, nhưng lại ngẩng đầu lên trời.


-Đỗ Duy, ngươi không cần lo lắng, ta còn có… tóc. Nếu là thời điểm quan trọng, ta cũng không để ý, đem phạm vi mười dặm biến thành địa ngục trần gian.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom