Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 222
Sau khi uống xong một tách trà, Đỗ Duy bất giác thở dài.
Phillip đứng bên cạnh, thấy sắc mặt Đỗ Duy không vui, không kìm được liền thấp giọng hỏi:
-Ngài công tước, ngài đang lo lắng quân Tây Bắc không chịu rút sao?
-Lo lắng à?
Đỗ Duy cười, hắn nhướng mày:
-Ta cần gì phải lo lắng, yên tâm đi, bọn họ nhất định sẽ rút lui.
Quả nhiên lời nói vừa dứt, bên ngoài Dardanelless đã đẩy cửa tiến vào:
-Thưa ngài công tước, quân Tây Bắc bắt đầu rút lui.
Đỗ Duy gật đầu:
-Biết rồi.
Sau đó, thị vệ bên ngoài tiến vào thông báo: Bà hầu tước Listeria cầu kiến.
Đỗ Duy sững sờ, Phillip ở bên cạnh thì quay đầu ngó lơ chỗ khác, chỉ có Dardanelless mặt không đổi sắc nhìn Đỗ Duy.
Bà ta tới làm gì?
Đỗ Duy nhíu mày.
Bà hầu tước này thực sự là một phiền toái. Từ sau hôm sinh nhật, vị hầu tước phu nhân dường như rất yên tâm thoải mái ở luôn trong phủ công tước của Đỗ Duy.
Người ta không nói phải đi, Đỗ Duy dĩ nhiên cũng không thể nói đuổi người, tình trạng cứ như thế cho đến giờ.
Lúc quân Tây Bắc vây thành, Đỗ Duy không biết quân Tây Bắc có thể thực sự gây chuyện hay không, nên đặc biệt gia tăng người bảo vệ an toàn cho phủ công tước lên gấp hai lần.
Suy nghĩ giây lát, Đỗ Duy thở dài:
-Mời bà hầu tước vào đi.
Phillip vừa nghe, liền nhanh chóng cáo từ, Dardanelless thì nhìn Đỗ Duy cười cười.
Dù sao cũng là người xuất thân từ nhà Listeria, Dardanelless mặc dù rất trung thành với Đỗ Duy, nhưng nếu nhà Listeria với Đỗ Duy có thể kết thông gia, dĩ nhiên Dardanelless sẽ càng vui mừng.
Hơn nữa, trong lòng vị võ sĩ Dardanelles, bà hầu tước Listeria mỹ lệ cơ hồ giống như nữ thần, nếu thực sự kết hôn với Đỗ Duy có thể coi như là một chuyện đắc ý.
Khi hầu tước phu nhân Listeria bước vào, ánh mắt không hề che giấu sự quan tâm, thân mang trang phục cũng không chỉnh tề lắm, chỉ đơn giản mặc một cái váy dài. Hiển nhiên là cách ăn mặc đơn giản trong nhà, khuôn mặt không trang điểm nhưng vẫn xinh đẹp khiến cho tim Đỗ Duy cũng không tự chủ được, nhảy lên mấy nhịp rất mạnh.
Mà theo sau nàng là Angel cùng với Mose. Angel làm vẻ mặt lạnh lùng, tuy vậy Đỗ Duy vừa liếc nhìn là biết ngay cô nàng đang cố giả vờ. Ánh mắt của cô gái nhỏ đã tố cáo mọi suy nghĩ trong lòng nàng. Cô bé luôn luôn lén nhìn Đỗ Duy, cũng không giấu được sự quan tâm sâu sắc.
Còn Mose… chú nhóc này từ sau lần bị Đỗ Duy sửa trị một trận, liền trở nên thành thật hơn nhiều. Lúc này đứng ở hàng dưới cùng, mắt nhìn xuống mũi chân, không dám tiếp xúc ánh mắt của Đỗ Duy.
-Ngài công tước.
Phu nhân Listeria mỉm cười:
-Vừa rồi tôi nghe nói quân Tây Bắc vây thành, cả ngài cũng phải tự mình lên lầu thành, lòng tôi cũng lo lắng… Bây giờ thấy ngài không có việc gì, tôi cũng yên tâm.
Đỗ Duy liền cười ha ha:
-Bà hầu tước nói đùa rồi! Quân Tây Bắc cũng là quân đội của Đế quốc, cũng đứng dưới lá cờ Hoa Bụi gai, sao lại làm khó ta? Chẳng qua chỉ là theo lệ thường tiến hành thao diễn mùa xuân thôi.
Phu nhân Listeria nghe Đỗ Duy nói một câu ‘lập luận của quân đội’, sắc mặt không khỏi lộ vẻ buồn bã, từ đôi mắt đẹp long lanh như nước ánh lên một tia u buồn. Bỗng phu nhân Listeria ngẩng đầu lên, nhìn Dardanelless cười nhẹ, nói:
-Võ sĩ Dardanelless, có thể để ta với ngài công tước nói chuyện một lát được không?
Dardanelles dù sao cũng từng là người nhà Listeria, nghe phu nhân nói liền cúi người thi lễ sau đó rời đi.
Dardanelles vừa rời đi, hầu tước phu nhân Listeria thở dài u oán, loại tiếng thở mượt mà này cũng khiến cho lòng người phải mềm đi. Nàng chậm rãi đi tới gần Đỗ Duy, chăm chú nhìn hắn một hồi, đôi môi anh đào hơi run run:
-Ngài công tước, ngài như vậy là đang đề phòng ta sao?
Đỗ Duy liền lắc đầu nhanh:
-Phu nhân sao lại nói vậy!
-Ngài công tước.
Ánh mắt của hầu tước phu nhân Listeria mang theo một trời u oán:
-Người sáng suốt cũng biết quân Tây Bắc cùng với ngài vốn là không đồng lòng. Cục diện của Tây Bắc là thế nào, còn cần ta phải nói sao? Lần này bọn họ vây thành, bức bách ngài, hành động này đã rất quá phận, so với công nhiên tấn công cũng chỉ kém chút ít! Lúc này, ngài nói kiểu đó với ta, là để cho ta an tâm? Hay là… cố gắng lừa gạt ta?
Bị một tuyệt sắc mỹ nữ nhìn chăm chú, Đỗ Duy cũng có chút cảm giác không tự nhiên. Nếu nói hắn không chút động tâm với sắc đẹp kia, thì quả thực là nói dối!
Nếu ở một trường hợp khác, một thời điểm khác và một thân phận khác, gặp một cô gái đẹp tuyệt trần như phu nhân Listeria, Đỗ Duy cũng không ngại cùng nàng làm một hồi quan hệ mập mờ. Người đàn bà này quả thực khiến cho đàn ông không thể kháng cự được.
Nếu quả như là hai bên cùng tình nguyện, mọi người làm một ‘JUSTFORONENIGHT”, Đỗ Duy cũng không nghĩ sẽ từ chối, chỉ sợ đập bể đầu cũng làm đấy.
(JUSTFORONENIGHT- chỉ trong một đêm-nguyên văn tác giả dùng tiếng anh)
Có điều, động tâm với người đẹp là một chuyện, mà cưới nàng lại là một chuyện khác!
Ngập ngừng một chút, Đỗ Duy nghiêm mặt nói:
-Phu nhân, bà quá lo rồi, lời vừa rồi ta nói cũng vì không muốn bà lo nghĩ nhiều. Mấy vạn quân Tây Bắc mà nói, ta cũng không coi vào đâu, chưa nói dù sao bọn họ cũng không dám làm phản lúc này…
Nói đến đây, Đỗ Duy mỉm cười, ánh mắt tràn đầy tự tin, lãnh đạm nói:
-Cho dù bọn họ thực sự làm phản bây giờ, ta trấn thủ ‘tòa thành kì tích’ này, chỉ dựa vào bốn vạn quân của bọn họ là đánh ngã được ta sao? Trong đầu ta đã sớm có kế hoạch, phu nhân không cần quá lo lắng!
Câu này so với câu trước rõ ràng đã uyển chuyển hơn nhiều. Hầu tước phu nhân Listeria liền đổi giận làm vui, khuôn mặt đẹp đẽ hiện lên vẻ nhu mì, phảng phất thở ra một hơi, nhẹ nhàng nói:
-Ngài đã tự có kế hoạch thì tôi cũng không tiện hỏi nhiều. Có điều chuyện hôm nay thực khiến cho người ta nghe mà kinh ngạc… nếu ngài không ngại nói…
Nàng bỗng lấy từ cánh tay một vật kỳ lạ, gần như trong suốt, nhẹ nhàng đặt trên bàn Đỗ Duy:
-Đây là vật gia truyền của dòng họ Listeria, cũng không phải là thứ gì kì lạ. Có điều Tây Bắc rét lạnh, có lẽ ngài công tước đêm nay sẽ không nghỉ ngơi, còn phải dẫn ngươi tuần tra. Mời ngài đeo thứ này bên người, mang nó rồi bão cát không xâm phạm, lại có thể ngăn cản gió rét ban đêm.
Đỗ Duy đang muốn nói, phu nhân Listeria bỗng nhiên nói:
-Đây là một chút tấm lòng của tôi, hy vọng ngài không làm tôi đau lòng chứ.
Đỗ Duy vốn không muốn nhận món quà, tuy nhiên nghe xong lời này tay hắn không khỏi chậm lại một nhịp. Bỗng nhiên cảm giác được đầu ngón tay chạm phải thứ gì đó cực kỳ mềm mại, cúi đầu nhìn xuống, hóa ra bàn tay của hắn lúc này đang chạm phải mấy đầu ngón tay xinh đẹp mềm mại của hầu tước phu nhân. Bàn tay êm ái như không có xương, cảm giác chạm vào vừa mát lạnh vừa khiến lòng người rung động. Bất tri bất giác động tác đẩy ra của Đỗ Duy biến thành nhận lấy món đồ kia, hắn cười khổ, thu vào lòng:
-Ta nhất định sẽ mang theo.
Hầu tước phu nhân Listeria lúc này mới nhoẻn miệng cười, thoạt nhìn nàng tựa như cô gái mười tám tuổi, từ trong mắt mang một vẻ ngượng ngùng rất quyến rũ, hai gò má hồng hồng động lòng người. Sau đó nàng hơi cúi chào Đỗ Duy mà rời đi.
Phía sau Angel vẫn cắn môi, không nói một lời, chỉ len lén nhìn Đỗ Duy thật sâu.
-Đỗ Duy….thưa ngài.
Mose đi ở cuối cùng bỗng nhiên nói nhỏ:
-Lúc nãy, khi ngài ở trên lầu thành, chị dẫn ta tới phía dưới thành nhìn thấy…
Ồ!
Đỗ Duy nhíu mày.
-Ngài…
Mose bỗng nhiên hơi do dự, sau đó ánh mắt ra vẻ quyết liệt, nói nhỏ:
-Ngài… dáng ngài bắn tên… thật đẹp!
Nói đến đây, ánh mắt Mose bỗng có vẻ hơi bối rối, vừa chạy đi vừa nói thêm một câu:
-Câu này là Angel muốn ta nói cho ngài.
Nói xong, hắn khẩn trương chạy ra ngoài theo Angel.
Đỗ Duy thở dài.
Mỹ nhân, thực sự khó đoán mà…
Hắn lấy món đồ phu nhân Listeria tặng ra. Tinh thể này trong suốt, phía trên cũng không cảm thấy ma lực rung động, nhưng cầm trong tay phảng phất cảm giác được một tia ấm áp, nhu hòa rót vào trong lòng bàn tay.
Đến tối có người báo về, quân Tây Bắc đã lui về phía sau mười dặm.
Trên thực tế, Đỗ Duy bắn ra một mũi tên kia, không nhiều không ít vừa khéo mười dặm. Raoen cưỡi ngựa ra khỏi thành, một mạch chạy đi, đầu mũi thương là tấm áo choàng đỏ tươi của Đỗ Duy. Trước ngàn vạn quân lính của quân đoàn Tây Bắc, hắn không nhìn ai, cứ chạy thẳng
Cảm giác này, khiến cho Raoen vốn trong lòng đã nguội lạnh, cũng không khỏi sinh ra vài phần nhiệt tình!
Đi theo vị công tước trẻ tuổi này làm việc thực sự thích thú! Lúc này, Đỗ Duy đang thử dò xét giới hạn của quân Tây Bắc!
Chỉ có điều, quân Tây Bắc rốt cuộc muốn làm gì? Mấy vạn quân hành quân ngàn dặm, đừng nói là ăn no rảnh rỗi không có việc gì làm chứ?
Dĩ nhiên mấy việc tuần thành cũng không đến lượt Đỗ Duy làm, có điều đến lúc trời tối mịt hắn mới về lâu đài.
Lúc này, ở một khu nhà độc lập, hết thảy bài trí giống như phủ bá tước Raymond ở đế đô, dạng như một cái phòng đọc sách của bá tước Raymond.
Đỗ Duy ra lệnh, không có sự cho phép của hắn, không kẻ nào được bước vào khu nhà này!
Hắn đi vào thư viện trong nhà, đóng cửa phòng.
Phòng đọc sách này bài trí cũng giống như phòng sách của bá tước Raymond lúc trước. Căn phòng có chút lạnh lẽo âm u.
Nơi này vốn không có người hầu, Đỗ Duy tự tay đốt đèn, sau đó từ trong ngăn tủ lấy ra một chai rượu, ngồi ở bàn giấy, tự rót tự uống một mình.
Khi chai rượu đã vơi đi một nửa, Đỗ Duy bỗng nhiên chớp mắt, nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống bàn.
Ở phía ngoài, cánh cửa thư phòng có hai tiếng gõ khẽ khàng.
-Vào đi.
Đỗ Duy trầm giọng.
Cửa phòng bị đẩy ra, một người đàn ông thân mặc trang phục võ sĩ màu đen bước vào.
Người này dung mạo vốn anh tuấn, nhưng trên người lại mang không ít vết thương. Mấy vết thương này hiển nhiên là vừa mới bị không lâu, có điều vài vết thương lại không hề làm giảm sức hút của người đàn ông này, mà càng khiến cho hắn tăng thêm vài phần khí phách ngang tàng.
Alfa vào trong thư phòng, hắn nhìn thấy Đỗ Duy ngồi sau bàn giấy, nhìn thấy bình rượu trước mặt Đỗ Duy, nhìn thấy bài trí trong phòng phảng phất giống thư phòng của bá tước Raymond năm xưa.
Khi hắn nhìn thấy Đỗ Duy ngồi sau bàn nhìn mình cười cười, trong lòng hắn bất giác nhớ lại lúc xưa bá tước Raymond cũng từng ngồi sau bàn, trước mặt để sẵn loại rượu hắn thích nhất, nhìn hắn hoàn thành nhiệm vụ trở về, luôn luôn nói với hắn một câu:
-Làm rất tốt, Alfa, qua đây uống với ta một ly.
Mặc dù người trước mặt hiện thời tước vị còn cao hơn Raymond.
Mặc dù chàng trai trẻ trước mặt là con ruột của Raymond.
Nhưng Alfa vẫn không nén được một chút buồn bã, một chút thương cảm dâng lên trong lòng.
Thực tế, từ khi nghe theo mệnh lệnh của Raymond mà ở lại hỗ trợ Đỗ Duy cho đến nay, trong lòng Alfa vẫn còn rất hoang mang.
Gia tộc Rowling đã tan thành mây khói. Mặc dù gia tộc hoa Tulip của Đỗ Duy coi như là kẻ kế thừa của gia tộc Rowling… nhưng dù sao cũng có khác biệt. Bản thân mình cả đời dốc sức phục vụ gia tộc Rowling, mà nhà Rowling sụp đổ phảng phất làm cho Alfa cảm thấy bị vứt bỏ. Một đời tận tụy trong chốc lát… liền thành hư không!
Mặc dù hắn vẫn cẩn thận chấp hành mệnh lệnh của bá tước Raymond, toàn tâm toàn ý ra sức phục vụ Đỗ Duy. Nhưng thực tế Alfa cũng hiểu, tấm lòng hắn đã chết từ lâu.
-Chú Alfa.
Đỗ Duy cười chân thành:
-Ta vừa rồi đang suy nghĩ một chút, chú đã quay lại.
Mặt Alfa lộ vẻ mỏi mệt.
Với thể lực mạnh mẽ của hắn, theo lệnh Đỗ Duy lặng lẽ ra ngoài làm việc, một ngày bôn ba ngoài ngàn dặm, vốn cũng có chút cảm giác khó chống đỡ.
-Cậu chủ.
Alfa gật đầu:
-Ta mang đến tin tức người muốn.
Đỗ Duy hơi rùng mình, bất giác thẳng lưng lên.
Chú Alfa này bổn sự tuyệt đối rất được! Chỉ đáng tiếc hắn vốn là thủ hạ tâm phúc của cha mình, theo cha mình đã rất lâu, dù sao cũng không thể trở thành tay chân tuyệt đối của mình. Từ khi đến Tây Bắc đến giờ, Đỗ Duy cũng không có giữ Alfa ở bên người, mà khiến cho hắn đảm nhận một công việc khác: sưu tầm tin tức tình báo.
Vệ sĩ trưởng Alfa vũ kỹ mạnh mẽ, làm việc có chừng mực, có thủ đoạn, kinh nghiệm lại phong phú. Năm đó một cánh lực lượng ngầm của cha mình đều là do vị này quản lý. Đối với năng lực của hắn, Đỗ Duy hết sức yên tâm.
-Nói đi.
Đỗ Duy hít một hơi thật sâu.
-Ta ra khỏi thành ba trăm dặm, đi một vòng từ Đông sang Tây, phát hiện một chuyện.
Alfa chậm rãi nói:
-Quân Tây Bắc mấy hôm nay âm thầm dẫn theo một nhóm người đi tới! Ta theo sau tìm hiểu, ước chừng có năm hay sáu ngàn người, trên đường đều giấu mình trong quân Tây Bắc! Bọn người này trang phục đều là người thảo nguyên, ta chắc chắn không nhìn lầm.
Đỗ Duy cả kinh.
Người trên thảo nguyên?
Rốt cục quân Tây Bắc muốn làm gì?
-Mấy ngàn người này sau khi lùi ra xa liền rời khỏi quân Tây Bắc, sau đó chia làm nhiều tiểu đội chạy đi. Ta âm thầm đuổi theo một nhóm, quan sát họ một hồi, có thể chắc chắn rằng bọn họ dường như đang tìm kiếm vật gì đó!
Đôi mắt của Đỗ Duy sáng ngời.
-Ta lại lặng lẽ đến gần bọn họ, nghe lén họ nói chuyện. Ngôn ngữ thảo nguyên ta hiểu cũng không nhiều, chỉ miễn cưỡng nghe được một chút, tuy vậy vẫn có thể xác định lần này người thảo nguyên lặng lẽ lẻn vào, tổng nhân số chừng ngoài một vạn. Tất cả đều là quân Tây Bắc giúp họ lẻn vào. Ta nghe bọn chúng nói chỉ cần quân Tây Bắc bao vây thành chúng ta, không cho chúng ta ra ngoài, bọn họ có thể thoải mái mà tìm kiếm!
Đỗ Duy hỏi tiếp:
-Biết bọn họ đang tìm cái gì không?
-Không biết.
Alfa lắc đầu:
-Thế nhưng, ta mơ hồ nghe bọn chúng làm như nói cái gì… mệnh lệnh của Vu vương gì đó…
Đỗ Duy trầm ngâm.
Mệnh lệnh của Vu vương ư?
Đừng nói là phái ra đi tìm con ma thú kia chứ? Tuy nhiên con ma thú đó chính xác rất quý giá, cũng khó trách vị Vu vương kia không thể buông tha mà!
He he! Giỏi cho quân Tây Bắc! Ngang nhiên giúp cho người ngoài lẻn vào! Không tiếc vây thành của ta, không cho ta ra cửa, dám để cho người thảo nguyên vào nhà ông đây điều tra à?!
Ruga ơi Ruga! Rốt cục ngươi nhận được chỗ tốt gì của người thảo nguyên! Lại dám để cho quân địch tiến vào biên giới của đế quốc mà không kiêng kỵ chút nào sao?
Thế chính là loạn thần tặc tử!!
Nếu ngươi muốn làm phản tặc, ta cũng không quản! Chỉ là ngàn vạn lần không nên xuống tay trên đầu ông đây chứ!
Đỗ Duy còn đang căm tức trong lòng, Alfa bỗng nói:
-Cậu chủ, nếu không có chuyện gì, ta ra ngoài trước.
-Chờ một chút!
Đỗ Duy cười, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua vị gia thần kỳ cựu của nhà Rowling, vốn cũng từng bế hắn hồi nhỏ. Đỗ Duy chỉ vào chai rượu trên bàn, ôn tồn nói:
-Làm rất tốt, chú Alfa, qua đây uống với ta một ly đi.
Vừa nghe lời này, Alfa bỗng run người! Ánh mắt vốn thất thần bỗng phảng phất sự ấm áp.
Phillip đứng bên cạnh, thấy sắc mặt Đỗ Duy không vui, không kìm được liền thấp giọng hỏi:
-Ngài công tước, ngài đang lo lắng quân Tây Bắc không chịu rút sao?
-Lo lắng à?
Đỗ Duy cười, hắn nhướng mày:
-Ta cần gì phải lo lắng, yên tâm đi, bọn họ nhất định sẽ rút lui.
Quả nhiên lời nói vừa dứt, bên ngoài Dardanelless đã đẩy cửa tiến vào:
-Thưa ngài công tước, quân Tây Bắc bắt đầu rút lui.
Đỗ Duy gật đầu:
-Biết rồi.
Sau đó, thị vệ bên ngoài tiến vào thông báo: Bà hầu tước Listeria cầu kiến.
Đỗ Duy sững sờ, Phillip ở bên cạnh thì quay đầu ngó lơ chỗ khác, chỉ có Dardanelless mặt không đổi sắc nhìn Đỗ Duy.
Bà ta tới làm gì?
Đỗ Duy nhíu mày.
Bà hầu tước này thực sự là một phiền toái. Từ sau hôm sinh nhật, vị hầu tước phu nhân dường như rất yên tâm thoải mái ở luôn trong phủ công tước của Đỗ Duy.
Người ta không nói phải đi, Đỗ Duy dĩ nhiên cũng không thể nói đuổi người, tình trạng cứ như thế cho đến giờ.
Lúc quân Tây Bắc vây thành, Đỗ Duy không biết quân Tây Bắc có thể thực sự gây chuyện hay không, nên đặc biệt gia tăng người bảo vệ an toàn cho phủ công tước lên gấp hai lần.
Suy nghĩ giây lát, Đỗ Duy thở dài:
-Mời bà hầu tước vào đi.
Phillip vừa nghe, liền nhanh chóng cáo từ, Dardanelless thì nhìn Đỗ Duy cười cười.
Dù sao cũng là người xuất thân từ nhà Listeria, Dardanelless mặc dù rất trung thành với Đỗ Duy, nhưng nếu nhà Listeria với Đỗ Duy có thể kết thông gia, dĩ nhiên Dardanelless sẽ càng vui mừng.
Hơn nữa, trong lòng vị võ sĩ Dardanelles, bà hầu tước Listeria mỹ lệ cơ hồ giống như nữ thần, nếu thực sự kết hôn với Đỗ Duy có thể coi như là một chuyện đắc ý.
Khi hầu tước phu nhân Listeria bước vào, ánh mắt không hề che giấu sự quan tâm, thân mang trang phục cũng không chỉnh tề lắm, chỉ đơn giản mặc một cái váy dài. Hiển nhiên là cách ăn mặc đơn giản trong nhà, khuôn mặt không trang điểm nhưng vẫn xinh đẹp khiến cho tim Đỗ Duy cũng không tự chủ được, nhảy lên mấy nhịp rất mạnh.
Mà theo sau nàng là Angel cùng với Mose. Angel làm vẻ mặt lạnh lùng, tuy vậy Đỗ Duy vừa liếc nhìn là biết ngay cô nàng đang cố giả vờ. Ánh mắt của cô gái nhỏ đã tố cáo mọi suy nghĩ trong lòng nàng. Cô bé luôn luôn lén nhìn Đỗ Duy, cũng không giấu được sự quan tâm sâu sắc.
Còn Mose… chú nhóc này từ sau lần bị Đỗ Duy sửa trị một trận, liền trở nên thành thật hơn nhiều. Lúc này đứng ở hàng dưới cùng, mắt nhìn xuống mũi chân, không dám tiếp xúc ánh mắt của Đỗ Duy.
-Ngài công tước.
Phu nhân Listeria mỉm cười:
-Vừa rồi tôi nghe nói quân Tây Bắc vây thành, cả ngài cũng phải tự mình lên lầu thành, lòng tôi cũng lo lắng… Bây giờ thấy ngài không có việc gì, tôi cũng yên tâm.
Đỗ Duy liền cười ha ha:
-Bà hầu tước nói đùa rồi! Quân Tây Bắc cũng là quân đội của Đế quốc, cũng đứng dưới lá cờ Hoa Bụi gai, sao lại làm khó ta? Chẳng qua chỉ là theo lệ thường tiến hành thao diễn mùa xuân thôi.
Phu nhân Listeria nghe Đỗ Duy nói một câu ‘lập luận của quân đội’, sắc mặt không khỏi lộ vẻ buồn bã, từ đôi mắt đẹp long lanh như nước ánh lên một tia u buồn. Bỗng phu nhân Listeria ngẩng đầu lên, nhìn Dardanelless cười nhẹ, nói:
-Võ sĩ Dardanelless, có thể để ta với ngài công tước nói chuyện một lát được không?
Dardanelles dù sao cũng từng là người nhà Listeria, nghe phu nhân nói liền cúi người thi lễ sau đó rời đi.
Dardanelles vừa rời đi, hầu tước phu nhân Listeria thở dài u oán, loại tiếng thở mượt mà này cũng khiến cho lòng người phải mềm đi. Nàng chậm rãi đi tới gần Đỗ Duy, chăm chú nhìn hắn một hồi, đôi môi anh đào hơi run run:
-Ngài công tước, ngài như vậy là đang đề phòng ta sao?
Đỗ Duy liền lắc đầu nhanh:
-Phu nhân sao lại nói vậy!
-Ngài công tước.
Ánh mắt của hầu tước phu nhân Listeria mang theo một trời u oán:
-Người sáng suốt cũng biết quân Tây Bắc cùng với ngài vốn là không đồng lòng. Cục diện của Tây Bắc là thế nào, còn cần ta phải nói sao? Lần này bọn họ vây thành, bức bách ngài, hành động này đã rất quá phận, so với công nhiên tấn công cũng chỉ kém chút ít! Lúc này, ngài nói kiểu đó với ta, là để cho ta an tâm? Hay là… cố gắng lừa gạt ta?
Bị một tuyệt sắc mỹ nữ nhìn chăm chú, Đỗ Duy cũng có chút cảm giác không tự nhiên. Nếu nói hắn không chút động tâm với sắc đẹp kia, thì quả thực là nói dối!
Nếu ở một trường hợp khác, một thời điểm khác và một thân phận khác, gặp một cô gái đẹp tuyệt trần như phu nhân Listeria, Đỗ Duy cũng không ngại cùng nàng làm một hồi quan hệ mập mờ. Người đàn bà này quả thực khiến cho đàn ông không thể kháng cự được.
Nếu quả như là hai bên cùng tình nguyện, mọi người làm một ‘JUSTFORONENIGHT”, Đỗ Duy cũng không nghĩ sẽ từ chối, chỉ sợ đập bể đầu cũng làm đấy.
(JUSTFORONENIGHT- chỉ trong một đêm-nguyên văn tác giả dùng tiếng anh)
Có điều, động tâm với người đẹp là một chuyện, mà cưới nàng lại là một chuyện khác!
Ngập ngừng một chút, Đỗ Duy nghiêm mặt nói:
-Phu nhân, bà quá lo rồi, lời vừa rồi ta nói cũng vì không muốn bà lo nghĩ nhiều. Mấy vạn quân Tây Bắc mà nói, ta cũng không coi vào đâu, chưa nói dù sao bọn họ cũng không dám làm phản lúc này…
Nói đến đây, Đỗ Duy mỉm cười, ánh mắt tràn đầy tự tin, lãnh đạm nói:
-Cho dù bọn họ thực sự làm phản bây giờ, ta trấn thủ ‘tòa thành kì tích’ này, chỉ dựa vào bốn vạn quân của bọn họ là đánh ngã được ta sao? Trong đầu ta đã sớm có kế hoạch, phu nhân không cần quá lo lắng!
Câu này so với câu trước rõ ràng đã uyển chuyển hơn nhiều. Hầu tước phu nhân Listeria liền đổi giận làm vui, khuôn mặt đẹp đẽ hiện lên vẻ nhu mì, phảng phất thở ra một hơi, nhẹ nhàng nói:
-Ngài đã tự có kế hoạch thì tôi cũng không tiện hỏi nhiều. Có điều chuyện hôm nay thực khiến cho người ta nghe mà kinh ngạc… nếu ngài không ngại nói…
Nàng bỗng lấy từ cánh tay một vật kỳ lạ, gần như trong suốt, nhẹ nhàng đặt trên bàn Đỗ Duy:
-Đây là vật gia truyền của dòng họ Listeria, cũng không phải là thứ gì kì lạ. Có điều Tây Bắc rét lạnh, có lẽ ngài công tước đêm nay sẽ không nghỉ ngơi, còn phải dẫn ngươi tuần tra. Mời ngài đeo thứ này bên người, mang nó rồi bão cát không xâm phạm, lại có thể ngăn cản gió rét ban đêm.
Đỗ Duy đang muốn nói, phu nhân Listeria bỗng nhiên nói:
-Đây là một chút tấm lòng của tôi, hy vọng ngài không làm tôi đau lòng chứ.
Đỗ Duy vốn không muốn nhận món quà, tuy nhiên nghe xong lời này tay hắn không khỏi chậm lại một nhịp. Bỗng nhiên cảm giác được đầu ngón tay chạm phải thứ gì đó cực kỳ mềm mại, cúi đầu nhìn xuống, hóa ra bàn tay của hắn lúc này đang chạm phải mấy đầu ngón tay xinh đẹp mềm mại của hầu tước phu nhân. Bàn tay êm ái như không có xương, cảm giác chạm vào vừa mát lạnh vừa khiến lòng người rung động. Bất tri bất giác động tác đẩy ra của Đỗ Duy biến thành nhận lấy món đồ kia, hắn cười khổ, thu vào lòng:
-Ta nhất định sẽ mang theo.
Hầu tước phu nhân Listeria lúc này mới nhoẻn miệng cười, thoạt nhìn nàng tựa như cô gái mười tám tuổi, từ trong mắt mang một vẻ ngượng ngùng rất quyến rũ, hai gò má hồng hồng động lòng người. Sau đó nàng hơi cúi chào Đỗ Duy mà rời đi.
Phía sau Angel vẫn cắn môi, không nói một lời, chỉ len lén nhìn Đỗ Duy thật sâu.
-Đỗ Duy….thưa ngài.
Mose đi ở cuối cùng bỗng nhiên nói nhỏ:
-Lúc nãy, khi ngài ở trên lầu thành, chị dẫn ta tới phía dưới thành nhìn thấy…
Ồ!
Đỗ Duy nhíu mày.
-Ngài…
Mose bỗng nhiên hơi do dự, sau đó ánh mắt ra vẻ quyết liệt, nói nhỏ:
-Ngài… dáng ngài bắn tên… thật đẹp!
Nói đến đây, ánh mắt Mose bỗng có vẻ hơi bối rối, vừa chạy đi vừa nói thêm một câu:
-Câu này là Angel muốn ta nói cho ngài.
Nói xong, hắn khẩn trương chạy ra ngoài theo Angel.
Đỗ Duy thở dài.
Mỹ nhân, thực sự khó đoán mà…
Hắn lấy món đồ phu nhân Listeria tặng ra. Tinh thể này trong suốt, phía trên cũng không cảm thấy ma lực rung động, nhưng cầm trong tay phảng phất cảm giác được một tia ấm áp, nhu hòa rót vào trong lòng bàn tay.
Đến tối có người báo về, quân Tây Bắc đã lui về phía sau mười dặm.
Trên thực tế, Đỗ Duy bắn ra một mũi tên kia, không nhiều không ít vừa khéo mười dặm. Raoen cưỡi ngựa ra khỏi thành, một mạch chạy đi, đầu mũi thương là tấm áo choàng đỏ tươi của Đỗ Duy. Trước ngàn vạn quân lính của quân đoàn Tây Bắc, hắn không nhìn ai, cứ chạy thẳng
Cảm giác này, khiến cho Raoen vốn trong lòng đã nguội lạnh, cũng không khỏi sinh ra vài phần nhiệt tình!
Đi theo vị công tước trẻ tuổi này làm việc thực sự thích thú! Lúc này, Đỗ Duy đang thử dò xét giới hạn của quân Tây Bắc!
Chỉ có điều, quân Tây Bắc rốt cuộc muốn làm gì? Mấy vạn quân hành quân ngàn dặm, đừng nói là ăn no rảnh rỗi không có việc gì làm chứ?
Dĩ nhiên mấy việc tuần thành cũng không đến lượt Đỗ Duy làm, có điều đến lúc trời tối mịt hắn mới về lâu đài.
Lúc này, ở một khu nhà độc lập, hết thảy bài trí giống như phủ bá tước Raymond ở đế đô, dạng như một cái phòng đọc sách của bá tước Raymond.
Đỗ Duy ra lệnh, không có sự cho phép của hắn, không kẻ nào được bước vào khu nhà này!
Hắn đi vào thư viện trong nhà, đóng cửa phòng.
Phòng đọc sách này bài trí cũng giống như phòng sách của bá tước Raymond lúc trước. Căn phòng có chút lạnh lẽo âm u.
Nơi này vốn không có người hầu, Đỗ Duy tự tay đốt đèn, sau đó từ trong ngăn tủ lấy ra một chai rượu, ngồi ở bàn giấy, tự rót tự uống một mình.
Khi chai rượu đã vơi đi một nửa, Đỗ Duy bỗng nhiên chớp mắt, nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống bàn.
Ở phía ngoài, cánh cửa thư phòng có hai tiếng gõ khẽ khàng.
-Vào đi.
Đỗ Duy trầm giọng.
Cửa phòng bị đẩy ra, một người đàn ông thân mặc trang phục võ sĩ màu đen bước vào.
Người này dung mạo vốn anh tuấn, nhưng trên người lại mang không ít vết thương. Mấy vết thương này hiển nhiên là vừa mới bị không lâu, có điều vài vết thương lại không hề làm giảm sức hút của người đàn ông này, mà càng khiến cho hắn tăng thêm vài phần khí phách ngang tàng.
Alfa vào trong thư phòng, hắn nhìn thấy Đỗ Duy ngồi sau bàn giấy, nhìn thấy bình rượu trước mặt Đỗ Duy, nhìn thấy bài trí trong phòng phảng phất giống thư phòng của bá tước Raymond năm xưa.
Khi hắn nhìn thấy Đỗ Duy ngồi sau bàn nhìn mình cười cười, trong lòng hắn bất giác nhớ lại lúc xưa bá tước Raymond cũng từng ngồi sau bàn, trước mặt để sẵn loại rượu hắn thích nhất, nhìn hắn hoàn thành nhiệm vụ trở về, luôn luôn nói với hắn một câu:
-Làm rất tốt, Alfa, qua đây uống với ta một ly.
Mặc dù người trước mặt hiện thời tước vị còn cao hơn Raymond.
Mặc dù chàng trai trẻ trước mặt là con ruột của Raymond.
Nhưng Alfa vẫn không nén được một chút buồn bã, một chút thương cảm dâng lên trong lòng.
Thực tế, từ khi nghe theo mệnh lệnh của Raymond mà ở lại hỗ trợ Đỗ Duy cho đến nay, trong lòng Alfa vẫn còn rất hoang mang.
Gia tộc Rowling đã tan thành mây khói. Mặc dù gia tộc hoa Tulip của Đỗ Duy coi như là kẻ kế thừa của gia tộc Rowling… nhưng dù sao cũng có khác biệt. Bản thân mình cả đời dốc sức phục vụ gia tộc Rowling, mà nhà Rowling sụp đổ phảng phất làm cho Alfa cảm thấy bị vứt bỏ. Một đời tận tụy trong chốc lát… liền thành hư không!
Mặc dù hắn vẫn cẩn thận chấp hành mệnh lệnh của bá tước Raymond, toàn tâm toàn ý ra sức phục vụ Đỗ Duy. Nhưng thực tế Alfa cũng hiểu, tấm lòng hắn đã chết từ lâu.
-Chú Alfa.
Đỗ Duy cười chân thành:
-Ta vừa rồi đang suy nghĩ một chút, chú đã quay lại.
Mặt Alfa lộ vẻ mỏi mệt.
Với thể lực mạnh mẽ của hắn, theo lệnh Đỗ Duy lặng lẽ ra ngoài làm việc, một ngày bôn ba ngoài ngàn dặm, vốn cũng có chút cảm giác khó chống đỡ.
-Cậu chủ.
Alfa gật đầu:
-Ta mang đến tin tức người muốn.
Đỗ Duy hơi rùng mình, bất giác thẳng lưng lên.
Chú Alfa này bổn sự tuyệt đối rất được! Chỉ đáng tiếc hắn vốn là thủ hạ tâm phúc của cha mình, theo cha mình đã rất lâu, dù sao cũng không thể trở thành tay chân tuyệt đối của mình. Từ khi đến Tây Bắc đến giờ, Đỗ Duy cũng không có giữ Alfa ở bên người, mà khiến cho hắn đảm nhận một công việc khác: sưu tầm tin tức tình báo.
Vệ sĩ trưởng Alfa vũ kỹ mạnh mẽ, làm việc có chừng mực, có thủ đoạn, kinh nghiệm lại phong phú. Năm đó một cánh lực lượng ngầm của cha mình đều là do vị này quản lý. Đối với năng lực của hắn, Đỗ Duy hết sức yên tâm.
-Nói đi.
Đỗ Duy hít một hơi thật sâu.
-Ta ra khỏi thành ba trăm dặm, đi một vòng từ Đông sang Tây, phát hiện một chuyện.
Alfa chậm rãi nói:
-Quân Tây Bắc mấy hôm nay âm thầm dẫn theo một nhóm người đi tới! Ta theo sau tìm hiểu, ước chừng có năm hay sáu ngàn người, trên đường đều giấu mình trong quân Tây Bắc! Bọn người này trang phục đều là người thảo nguyên, ta chắc chắn không nhìn lầm.
Đỗ Duy cả kinh.
Người trên thảo nguyên?
Rốt cục quân Tây Bắc muốn làm gì?
-Mấy ngàn người này sau khi lùi ra xa liền rời khỏi quân Tây Bắc, sau đó chia làm nhiều tiểu đội chạy đi. Ta âm thầm đuổi theo một nhóm, quan sát họ một hồi, có thể chắc chắn rằng bọn họ dường như đang tìm kiếm vật gì đó!
Đôi mắt của Đỗ Duy sáng ngời.
-Ta lại lặng lẽ đến gần bọn họ, nghe lén họ nói chuyện. Ngôn ngữ thảo nguyên ta hiểu cũng không nhiều, chỉ miễn cưỡng nghe được một chút, tuy vậy vẫn có thể xác định lần này người thảo nguyên lặng lẽ lẻn vào, tổng nhân số chừng ngoài một vạn. Tất cả đều là quân Tây Bắc giúp họ lẻn vào. Ta nghe bọn chúng nói chỉ cần quân Tây Bắc bao vây thành chúng ta, không cho chúng ta ra ngoài, bọn họ có thể thoải mái mà tìm kiếm!
Đỗ Duy hỏi tiếp:
-Biết bọn họ đang tìm cái gì không?
-Không biết.
Alfa lắc đầu:
-Thế nhưng, ta mơ hồ nghe bọn chúng làm như nói cái gì… mệnh lệnh của Vu vương gì đó…
Đỗ Duy trầm ngâm.
Mệnh lệnh của Vu vương ư?
Đừng nói là phái ra đi tìm con ma thú kia chứ? Tuy nhiên con ma thú đó chính xác rất quý giá, cũng khó trách vị Vu vương kia không thể buông tha mà!
He he! Giỏi cho quân Tây Bắc! Ngang nhiên giúp cho người ngoài lẻn vào! Không tiếc vây thành của ta, không cho ta ra cửa, dám để cho người thảo nguyên vào nhà ông đây điều tra à?!
Ruga ơi Ruga! Rốt cục ngươi nhận được chỗ tốt gì của người thảo nguyên! Lại dám để cho quân địch tiến vào biên giới của đế quốc mà không kiêng kỵ chút nào sao?
Thế chính là loạn thần tặc tử!!
Nếu ngươi muốn làm phản tặc, ta cũng không quản! Chỉ là ngàn vạn lần không nên xuống tay trên đầu ông đây chứ!
Đỗ Duy còn đang căm tức trong lòng, Alfa bỗng nói:
-Cậu chủ, nếu không có chuyện gì, ta ra ngoài trước.
-Chờ một chút!
Đỗ Duy cười, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua vị gia thần kỳ cựu của nhà Rowling, vốn cũng từng bế hắn hồi nhỏ. Đỗ Duy chỉ vào chai rượu trên bàn, ôn tồn nói:
-Làm rất tốt, chú Alfa, qua đây uống với ta một ly đi.
Vừa nghe lời này, Alfa bỗng run người! Ánh mắt vốn thất thần bỗng phảng phất sự ấm áp.
Bình luận facebook