• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Ẩn Long Ở Rể (5 Viewers)

  • Chương 36-40

Chương 36 - Dự tiệc

Đi đến bên ngoài sảnh lớn của khách sạn, Trần Viễn cùng Tiêu Hân Hân theo sự hướng dẫn của nhân viên chậm rãi bước vào bên trong. Sau khi nhìn thấy khung cảnh hoành tráng ở bên trong, hai mắt của Trần Viễn không khỏi trừng lớn. Anh không nghĩ đến, chỉ là một buổi tiệc gặp mặt thông thường, lại tổ chức ở một nơi sang trọng đến như vậy.

Hơn nữa, lúc này ở bên trong khách sạn đã có rất nhiều khách đến dự tiệc. Tất cả bọn họ, phần lớn đều là những người có thân phận ở trong thành phố. Vừa nhìn thấy Tiêu Hân Hân xuất hiện, đã có không ít người hướng về phía cô ngõ ý chào hỏi. Trong đó, cũng có không ít thanh niên, đối với cô lộ ra nụ cười ngọt ngào.

Chỉ có điều, lúc này Tiêu Hân Hân lại chú ý đến bộ dáng kinh ngạc của Trần Viễn, đang không ngừng ngó nghiêng, quan sát bốn phía xung quanh.

“Khục, anh chú ý một chút, lát nữa đừng nên để cho tôi phải mất mặt đấy!”

Cố tình ho lên một tiếng, Tiêu Hân Hân thấp giọng nhắc nhở Trần Viễn. Lúc này, Trần Viễn cũng rất thành thật, gật đầu đáp lại.

“Cô yên tâm đi, chưa có được sự cho phép của cô, tôi nhất định sẽ rất ngoan ngoãn, sẽ không ra tay đánh người.”

“Cái gì?”

Nghe được lời này của anh, nhất thời Tiêu Hân Hân có chút nhịn không được, gắt lên một tiếng. Ngay lập tức, vô số ánh mắt đều đổ dồn về phía bọn họ. Thấy thế, khuôn mặt của Tiêu Hân Hân không khỏi đỏ bừng lên. Đồng thời, cô vẫn không quên liếc mắt, trừng lấy Trần Viễn một cái, giống như là đang cảnh báo.

“Anh còn dám lỗ mãng, cẩn thận tôi xử lý anh!”

“Yên tâm, yên tâm! Tôi nhất định sẽ ngoan, tuyệt đối sẽ ngoan!”

Hai người lúc này đối thoại bằng mắt, ai cũng không biết bọn họ đang nói với nhau chuyện gì. Qua một lúc sau, khi Tiêu Hân Hân đi đến một chỗ đám đông khoảng chừng năm sáu người. Lúc này, một người đàn ông trẻ tuổi bước tới, hướng về phía cô khẽ cúi người, gật đầu mỉm cười.

“Hân Hân, đã lâu không gặp. Em vẫn khỏe chứ? Nhìn em so với lúc trước phải xinh đẹp hơn rất nhiều!”

“Người này là ai?”

Đứng bên cạnh của Tiêu Hân Hân, thấy gã đàn ông trước mặt tỏ ra nhiệt tình như vậy, Trần Viễn không khỏi nghi ngờ, thấp giọng hỏi thăm.

“Là bạn học cũ trước đây của tôi, anh ấy tên là Hạo Nam, con trai của bí thư thành phố.”

“Ồ!”

Đối với thân phận của người này, Trần Viễn cũng khá bất ngờ. Chỉ có điều, vì tránh gây ra hiểu lầm không cần thiết, Tiêu Hân Hân lại lần nữa nói ra bổ sung.

“Trước đây, anh ta cũng có theo đuổi tôi. Nhưng đã bị tôi nhiều lần từ chối. Vậy nên, chúng tôi rất lâu rồi không có gặp nhau. Hiện tại, thành phố có một dự án lớn, anh ta xuất hiện cũng là hợp lý.”

Nghe Tiêu Hân Hân giải thích, không biết vì sao Trần Viễn luôn có một chút cảm giác là lạ. Ngay sau đó, Tiêu Hân Hân cũng không để ý gì đến anh nữa, trực tiếp đi về phía Trần Hạo Nam, mỉm cười nói ra.

“Anh Hạo Nam, anh thật là biết nói đùa. Em làm sao có thể xinh đẹp bằng vị hôn thê của anh được. Tôi nói có phải không bạn Ngọc Nhi?”

Vừa nói, ánh mắt của Tiêu Hân Hân vừa cố tình nhìn về phía một người phụ nữ trông cũng rất xinh đẹp, đang đứng ở ngay bên cạnh Trần Hạo Nam. Nghe vậy, người phụ nữ tên Ngọc Nhi cũng mỉm cười đáp lại.

“Không dám, dù sao từ trước đến nay cậu vẫn luôn là hoa khôi số một của trường. Tớ làm sao có thể sánh bằng, phải không anh Hạo Nam?”

Đang lúc nói chuyện, cô gái tên Ngọc Nhi vẫn không quên tít mắt, nhìn về phía bạn trai của mình. Lúc này, khuôn mặt của Trần Hạo Nam hơi có chút mất tự nhiên, khẽ gật gật đầu. Sau đó, giống như phát hiện ra mình đã làm sai việc gì, liền vội vàng bưng ly rượu nâng lên, cao giọng nói ra.

“Nào, các bạn của tôi. Lâu ngày rồi chúng ta không có gặp nhau, sau khi kết thúc buổi gặp mặt lần này, tôi muốn mời mọi người ra ngoài cùng ăn liên hoan một bữa. Sẵn tiện, tôi cũng muốn mời các bạn đến dự tiệc cưới của tôi và Ngọc Nhi vào tuần tới. Các bạn sẽ không phản đối đó chứ?”

Tự tìm cho mình lối thoát, Trần Hạo Nam cực kỳ hào phóng, nhìn lấy mấy người bạn cũ đang có mặt ở trong bữa tiệc. Ngay lập tức, mấy người còn lại cũng bắt đầu ứng thanh, liên tục lên tiếng chúc mừng.

Mà lúc này, mùi thuốc súng giữa Ngọc Nhi cùng với Tiêu Hân Hân cũng đã giảm bớt rất nhiều. Chỉ có điều, không biết vì sao lúc này Ngọc Nhi lại cố tình, nhìn về phía Trần Viễn, vẫn đang đứng ở phía sau lưng của Tiêu Hân Hân hỏi thăm.

“Bạn Hân Hân, anh chàng đẹp trai ở phía sau lưng của bạn là ai vậy? Tôi nghe nói, mấy tháng trước bạn đã kết hôn rồi. Không phải, anh ta chính là hôn phu của bạn đấy chứ?”

Nghe hỏi đến, trên khuôn mặt của Tiêu Hân Hân nhất thời có chút mất tự nhiên. Nhưng ngay sau đó, cô liền dứt khoát lắc đầu.

“Không phải, anh ta chỉ là vệ sĩ riêng của tôi mà thôi!”

Đứng ở phía sau, nghe được câu trả lời của Tiêu Hân Hân, tức thì trong lòng Trần Viễn không khỏi tỏ ra thất vọng. Thế nhưng, anh cũng biết rõ thân phận của mình. Thế nên, mặc dù trong lòng hơi có phần khó chịu, nhưng anh vẫn im lặng, không có lên tiếng nói thêm lời gì.

Nhưng mà, biểu hiện ở trên khuôn mặt của anh lại vô tình để cho Ngọc Nhi phát hiện ra được. Cô ta giống như lại nhìn ra được điều thú vị gì đó, tức thì không khỏi tiến tới, nhìn lấy Tiêu Hân Hân mỉm cười.

“Ồ, thật sự là không phải sao? Vậy mà mình vẫn cứ tưởng, anh ta chính là vị hôn phu của cậu không đấy? Một người đẹp trai như vậy, đi làm vệ sĩ có phải là rất đáng tiếc hay không? Nếu không, cậu xem nhường anh ta lại cho mình, để làm vệ sĩ riêng cho mình có được hay không?”

Lời này của cô vừa nói ra, tức thì tất cả mọi người ở đây đều không khỏi tỏ ra kinh ngạc. Ngay cả Tiêu Hân Hân cũng rất bất ngờ. Chỉ có điều, sắc mặt của Trần Hạo Nam lúc này thì lại cực kỳ không tốt.

“Ngọc Nhi, em muốn làm gì?”

Kỳ thật, chuyện kết hôn của Tiêu Hân Hân là một nửa bí mật ở trong đám bạn cùng lớp của cô. Bởi vì, phần lớn mọi người ở đây đều biết Tiêu Hân Hân kết hôn. Thế nhưng, vị hôn phu của cô là ai thì tất cả bọn họ đều không thể biết được. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Trần Hạo Nam chấp nhận kết hôn với Trịnh Ngọc Nhi, buông bỏ chấp niệm đã lâu trong lòng.

“Không có gì, em chỉ trêu đùa với bạn Hân Hân một chút mà thôi!”

Nhìn thấy bộ dáng của bạn trai sắp nổi giận, Trịnh Ngọc Nhi cực kỳ khôn ngoan, lộ ra một nụ cười hết sức ngọt ngào. Chỉ có điều, lúc cô ta dự định xoay người rời đi, đột nhiên lại nhìn lấy Trần Viễn, mỉm cười nói ra.

“Anh đẹp trai, nếu như anh không muốn làm vệ sĩ riêng cho Hân Hân nữa, có thể đên công ty Vĩnh Ngọc tìm tôi. Ở đó, chế độ đãi ngộ tuyệt đối sẽ cao hơn so với công việc hiện tại mà anh đang làm!”

Nói xong, cô ta còn không quên nháy nháy mắt trêu đùa, để cho Trần Viễn có chút bối rối, không biết phải trả lời cô ta như thế nào.

Thấy cảnh này, trong lòng Tiêu Hân Hân càng thêm tức giận. Trịnh Ngọc Nhi này làm người như thế nào, cô làm sao không biết rõ ràng. Lúc còn đi học, hai người từng là bạn thân của nhau. Nhưng sau khi phát hiện ra được Trần Hạo Nam có tình ý với Tiêu Hân Hân, tức thì Trịnh Ngọc Nhi liền trở mặt. Hơn nữa, cô ta còn nhiều lần nói xấu hãm hại, khiến cho Tiêu Hân Hân phải mất mặt với bạn bè cùng lớp.

Đối với những việc này, kỳ thật Tiêu Hân Hân cũng không quá để bụng. Nhưng sau khi ra trường, giữ lấy chức vụ tổng giám đốc của tập đoàn Thành Phát, Tiêu Hân Hân mới dần dần nhận ra, Trịnh Ngọc Nhi không chỉ thù hận đơn giản như vậy. Thậm chí, cô ta còn có âm mưu, muốn đem tập đoàn mà cha cô đã vất vả tạo dựng lên, nuốt ở trong tay.

Lúc này, nhìn thấy Trịnh Ngọc Nhi còn dám ở ngay trước mặt mình đào chân tường. Có thể nói, trong lòng Tiêu Hân Hân phẫn nộ vô cùng. Thế nhưng, ngay vào lúc này phía bên ngoài sảnh lớn của khách sạn, đột nhiên vang lên mấy tiếng ồn ào. Ngay sau đó, một giọng nói hồ hởi vang lên.

“Ha ha ha, xin chào tất cả các vị khách quý. Hôm nay xin được hoan nghênh cách vị đến đây, tham dự buổi tiệc ra mắt của lão Trần tôi. Nếu như có gì sai sót, xin các vị có thể niệm tình bỏ qua cho.”

Người lên tiếng nói chuyện lúc này chính là một người đàn ông trung niên, dáng vẻ hơi có phần mập mạp, con mắt mang theo mấy phần tinh anh, liên tục chắp tay hướng về phía mọi người mỉm cười.

Nhất thời, toàn bộ sảnh lớn của khách sạn đều không ngừng vang lên những tiếng nghị luận. Đồng thời, mọi người cũng ngay lập tức kịp phản ứng lại, hướng về phía ông ta bắt tay chào hỏi.

“Người này là ai vậy?”

Thấy người này vậy mà được nhiều người hoan nghênh như vậy, trong lòng Trần Viễn không khỏi lộ ra dáng vẻ tò mò, nhìn về phía Tiêu Hân Hân để hỏi thăm.

Thế nhưng, trong lúc Tiêu Hân Hân còn chưa kịp lên tiếng trả lời, thì Trịnh Ngọc Nhi đã bước tới, mỉm cười nói ra.

“Ông ta chính là ông chủ Trần, người chủ của buổi tiệc hôm nay. Đồng thời, cũng là một trong năm trăm người giàu nhất thế giới. Đối với một người như vậy, có một số người chỉ có thể ngưỡng vọng từ xa, không thể nào chạm tay bước tới. Tôi nói như vậy, có đúng không bạn Hân Hân.”

Trong lúc nói chuyện, Trịnh Ngọc Nhi vẫn không quên liếc mắt nhìn về phía Tiêu Hân Hân. Lúc này, thân hình của Tiêu Hân Hân cũng có chút run rẩy, hai bàn tay siết chặt lại với nhau.

“Trần Viễn, lát nữa anh phải giúp tôi, tìm cách nói chuyện với ông chủ Trần.”

Trong lúc Trịnh Ngọc Nhi còn đang huênh hoang đắc ý, nhìn lấy Tiêu Hân Hân trêu đùa. Thì Tiêu Hân Hân đã thấp giọng, nói với Trần Viễn, sau đó vội vàng đi về phía ông chủ Trần.
Chương 37 - Khách đến muộn

“Này này, cô muốn làm gì? Hãy đợi tôi theo với!”

Thấy Tiêu Hân Hân đột nhiên đi thẳng về phía ông chủ Trần, đang được bao vây giữa một rừng người. Trần Viễn lúc này không khỏi tỏ ra gấp gáp, vội vàng bước nhanh tới, đuổi theo phía sau lưng.

“Xin lỗi, xin lỗi tất cả mọi người. Hôm nay ông chủ Trần chỉ tiếp đãi những vị khách có được thiệp mời. Còn những người khác, xin thứ lỗi cho sự bất tiện này. Ông chủ của chúng tôi sẽ có một cuộc sắp xếp ở phía sau buổi tiệc. Chúng ta sẽ nói chuyện trong buổi gặp mặt tiếp theo.”

Nhìn thấy đám đông đang không ngừng chen lấn hướng về phía bên này, mấy người vệ sĩ của ông chủ Trần không khỏi vội vàng hô lên, đem toàn bộ khách đến dự tiệc đều đẩy hết ra ngoài. Chỉ có một số ít người có thiệp mời, thì được đứng lại ở bên cạnh, cùng với ông chủ Trần tiến hành trao đổi.

Thấy một màn này, hai hàng lông mày của Tiêu Hân Hân không khỏi nhíu lại. Bởi vì, chính cô cũng không có nhận được thiệp mời. Thế nhưng, ngay lúc Tiêu Hân Hân còn đang thất vọng, không biết xử lý việc này như thế nào, thì hai người Hạo Nam và Ngọc Nhi đã đi tới, hướng về phía ông chủ Trần mỉm cười.

“Chào ông Trần, xin được giới thiệu một chút, đây là chồng sắp cưới của tôi, con trai của bí thư thành phố. Còn tôi là Trịnh Ngọc Nhi, phó tổng giám đốc của tập đoàn Vĩnh Ngọc.”

Nhìn thấy hai người này xuất hiện, rất nhiều người ở trong đám đông đều vội vàng tách ra, chừa cho bọn họ một cái lối đi. Mà ông chủ Trần đối với hai người bọn họ dường như cũng rất nhiệt tình, vội vàng đi tới vừa bắt tay vừa nói.

“Hân hạnh, thật sự rất hân hạnh gặp được hai vị. Tôi với ông Trịnh trước đây là bạn làm ăn với nhau. Lúc cô Trịnh còn nhỏ, tôi có gặp quả một cô một lần. Không biết, cô Trịnh có nhớ ông chú già như tôi hay không?”

Thái độ của ông chủ Trần đối với Trịnh Ngọc Nhi quả thật là rất thân mật. Điều này càng để cho Tiêu Hân Hân cảm thấy vô cùng nguy cơ. Thế nhưng, lúc này khoảng cách của ông chủ Trần và cô đã bị hai người Trần Hạo Nam và Trịnh Ngọc Nhi chen ngang. Thế nên, cô cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể bất lực nhìn bọn họ nói chuyện với nhau.

“Tất nhiên là nhớ rồi, cháu làm sao có thể quên chú được chứ. Chú Trần, hôm nay nhân dịp chú lần đầu sau hơn hai mươi năm quay trở về thăm lại quê hương. Hay là, cháu thay mặt cha cháu, mời chú đến nhà cháu chơi có được hay không?”

Lời này của Trịnh Ngọc Nhi vừa nói ra, tức thì để cho đám người ở đây đều tỏ ra hâm mộ không thôi. Ai cũng biết rõ, với thân phận và địa vị hiện tại của ông chủ Trần, viêc muốn mời ông ta đến nhà để dự tiệc, điều này không chỉ mang chút tính chất xã giao, còn có thể đem lại lợi ích rất lớn.

Mà ông chủ Trần đối với sự nhiệt tình của Trịnh Ngọc Nhi cũng không có lập tức trả lời đáp lại. Ánh mắt của ông ta lúc này bắt đầu nhìn về phía Trần Hạo Nam, con trai của bí thư thành phố Tân Cảng

“Ồ, cậu đây có phải là cậu Hạo Nam, con trai của bí thư thành phố hay không? Tôi nhớ, lúc trước nhà tôi cũng chỉ cách nhà của bí thư có vài con ngõ. Lúc đó, cậu Hạo Nam vẫn chỉ là một đứa trẻ, gầy còm đen nhẻm. Hơn nữa, bí thư với tôi còn là bạn chơi thân với nhau từ nhỏ. Chỉ đáng tiếc, sau khi sang nước ngoài, chúng tôi còn chẳng có thời gian để liên lạc với nhau. Nếu có dịp, tôi hy vọng có thể cùng ngồi hàn huyên với cha cậu vài câu.”

Nghe được lời này của ông Trần, sắc mặt của Trịnh Ngọc Nhi liền mừng rỡ như điên. Mặc dù vừa rồi ông ta không có trực tiếp đồng ý lời mời của cô. Nhưng việc ông chủ Trần muốn đến nhà của Trần Hạo Nam làm khách, thì đây chẳng khác là việc gián tiếp nhận lời của cô.

Đương nhiên, Trần Hạo Nam cũng biết việc này cực kỳ hệ trọng. Anh ta rất nhanh liền gật đầu đáp lại.

“Vâng, tất nhiên là được rồi. Cha cháu nhất định sẽ rất hoan nghênh chú tới nhà.”

Đối với thái độ nhiệt tình của Trần Hạo Nam đáp lại, ông Trần cũng không tỏ ra quá nhiều bất ngờ. Chỉ có điều, từ trong đáy mắt của ông ta có mấy phần mang theo kiệt ngạo. Kỳ thật, lúc trước mối quan hệ của ông ta với cha của Trần Hạo Nam cũng không quá tốt. Hai người cùng vì một mối tình đầu mà xảy ra xung đột, suýt chút nữa đánh nhau một trận lớn.

Chỉ có điều, đó chẳng qua chỉ là một hồi ký ức xa xưa, ông Trần cũng không có ý định nhắc lại. Với ông ta mà nói, lần trở về nước này có ý nghĩa cực kỳ quan trọng. Bởi vì, ông ta cần phải thực thi một nhiệm vụ vô cùng quan trọng của tổ chức, cần phải nhanh chóng đứng vững bước chân của mình ở thành phố Tân Cảng. Mà hai cha con Trần Hạo Nam chính là mục tiêu quan trọng, để ông ta thực hiện nhiệm vụ đầu tiên của mình.

“Các vị, nếu như mọi người đã không có thêm thiệp mời. Vậy thì, ông chủ của tôi xin phép sẽ hẹn mọi người gặp mặt ở sau buổi tiệc hôm nay. Còn mấy vị khách quý có mang theo thiệp mời, xin mời các vị hãy theo chúng tôi đi lên trên lầu. Nơi đó đã được ông chủ của chúng tôi chuẩn bị sẵn một bàn tiệc rượu, mọi người có thể tiếp tục tiến hành nói chuyện.”

Lúc này, nhìn thấy tình huống trong sân đã trở nên ổn định lại, một vị nữ thư ký đi theo bên cạnh của ông Trần, bắt đầu hướng về phía mọi người mỉm cười nói ra.

Lời này của cô ta vừa nói xong, tức thì mọi người ở đây đều lộ ra dáng vẻ vô cùng tiếc nuối. Thế nhưng, người ta đã mở miệng ra đuổi khách, bọn họ cũng không thể nào mặt dày lưu lại ở đây tiếp tục.

Thế nhưng, Tiêu Hân Hân lại có chút nhịn không được, vội vàng xông lên phía trước, hô lớn một tiếng.

“Khoan đã!”

Tiếng hô này của cô, tức thì để cho tất cả mọi người ở đây đều tỏ ra kinh ngạc không thôi. Ai cũng không nghĩ đến, trong tình huống như thế này còn có người đứng ra ngăn cản ông chủ Trần.

“Xin lỗi, không biết quý cô có thiệp mời hay không? Nếu cô không có thiệp mời, có thể dời lại đến ngày hôm sau để gặp mặt. Ông chủ của chúng tôi sẽ giao lưu với mọi người vào ngày mời.”

Mặc dù đột nhiên lại có người đứng ra ngăn cản, để cho bầu không khí hơi có chút lúng túng. Nhưng nữ thư ký cũng là một người có rất nhiều kinh nghiệm, lời nói cũng mang theo mấy phần thông cảm, nhẹ nhàng. Nhất là, nụ cười của cô ta lại rất tự nhiên, hoàn toàn không có mang theo một chút gượng ép nào.

Thấy được cảnh này, sắc mặt của Tiêu Hân Hân càng thêm trở nên túng quẫn. Thế nhưng, nếu như hôm nay cô không thể đến buổi gặp mặt riêng với ông chủ Trần, thì toàn bộ kế hoạch cho bản dự án sắp tới của công ty cô cũng hoàn toàn đổ hết xuống sông xuống biển. Nhất là, tình huống của tập đoàn Thành Phát hiện tại đang rất nguy cơ. Toàn bộ hy vọng của cô đều đặt cược vào hết dự án lần này với việc hợp tác của ông chủ Trần.

Chính vì thế, mặc dù trong lòng do dự rất nhiều, nhưng Tiêu Hân Hân vẫn cương quyết cắn răng, muốn đi lên cùng với ông chủ Trần nói chuyện một phen.

Chỉ có điều, cô còn chưa kịp bước lên phía trước, thân hình của Trịnh Ngọc Nhi đã đi tới phía trước, đem cô chắn lại ở ngay trước mặt.

“Ây da, bạn Hân Hân, bạn cũng có thiệp mời của chú Trần sao? Vậy thì tốt quá, nhanh đưa thiệp mời ra ngoài đi. Lát nữa chúng ta cũng có cơ hội để tâm sự riêng với nhau.”

Lời này của Trịnh Ngọc Nhi vừa nói ra, sắc mặt của Tiêu Hân Hân càng thêm trở nên khó coi. Bởi vì, bản thân cô nào có thiệp mời. Nếu có, cô cũng đã không đứng đây, do dự lâu đến như vậy.

“Ây, không phải là cậu không có thiệp mời đấy chứ? Như vậy thì làm sao được? Trời ạ, tớ quên mất, tập đoàn Thành Phát của gia đình cậu mấy năm nay toàn làm ăn thua lỗ, đầu năm đã trượt khỏi danh sách top mười tập đoàn dẫn đầu thành phố. Thế nhưng, chú Trần chỉ phát thiệp mời cho những tập đoàn nằm trong top mười trở lên. Tập đoàn của các cậu, làm sao lại có thiệp mời được chứ?”

Lần này, âm thanh của Trịnh Ngọc Nhi rất to. Tất cả mọi người ở đây đều nghe hết sức rõ ràng. Mà lời của cô ta nói ra, cũng trực tiếp để cho sắc mặt của ông chủ Trần cùng với thư ký của mình lộ ra hơi có mấy phần khó chịu. Dù sao, ông ta cũng không có nhiều thời gian để tiếp đãi những người giống như Tiêu Hân Hân. Hơn nữa, mục tiêu của ông ta là nhắm đến những tập đoàn hàng đầu của thành phố. Như thế, kế hoạch của ông ta mới có thể nhanh chóng hoàn thành được.

Thấy vậy, trên mặt của Trịnh Ngọc Nhi càng thêm trở nên rạng rỡ tươi cười. Chỉ có điều, lúc này Trần Hạo Nam như có điều khó chịu, muốn đi đến đem vị hôn thê của mình kéo ra ngoài.

“Ha ha ha, thật sự là ngại quá! Vừa rồi tôi có một chút việc nên đến trễ. Ông chủ Trần, ông sẽ không trách tội tôi đấy chứ?”

Lúc này, phía bên ngoài sảnh lớn của khách sạn, đột nhiên vang lên một trận cười lớn. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên với vẻ mặt tươi cười, dẫn theo mấy gã đàn ông cao to vạm vỡ, trên người còn có hình xăm từ phía bên ngoài đi vào. Vừa nhìn thấy đám người này, sắc mặt của tất cả mọi người ở đây đều trở nên kịch chấn. Nhất là, ánh mắt của Trần Hạo Nam nhìn lấy bọn họ càng thêm lộ ra sợ hãi.
Chương 38 - Đại ca

Những người này, đều là do A Hổ đưa tới. Lúc đầu, ông ta cũng không muốn đi đến bữa tiệc của ông chủ Trần. Thế nhưng, sau khi nghe được đám đàn em thông báo, Trần Viễn đi theo một người phụ nữ đến đây, ông ta liền thay đổi ý định, dẫn người của mình vội vàng chạy đến.

Mà sự xuất hiện của A Hổ, lại để cho ông chủ Trần hết sức vui mừng. Hơn nữa, thái độ của ông ta cũng tỏ ra cực kỳ nhiệt tình.

“Anh Hổ, rốt cuộc anh cũng chịu đến rồi sao? Vừa rồi, tôi thật sự đã chờ đợi anh rất lâu rồi đó!”

“Ha ha ha, ông chủ Trần, ông đừng nên khách sáo. Một nhân vật nhỏ nhoi như tôi, làm sao lại để cho ông quan tâm như vậy.”

“Nào có, nào có! Ở cái thành phố này, được anh Hổ nể mặt đến đây tham dự tiệc mừng, phải chính là vinh hạnh của tôi mới đúng!”

“Ha ha ha!”

Hai người bọn họ liên tục khách sáo với nhau, nhất thời để cho toàn bộ quan khách ở đây đều không ngừng trợn tròn hai mắt, kinh ngạc nhìn lấy không thôi. Tất nhiên, thấy thái độ của ông chủ Trần đối với A Hổ như vậy, sắc mặt của Trần Hạo Nam càng thêm khó coi.

Kỳ thật, A Hổ không chỉ là một ông chủ rất có quyền lực ở trong thành phố, ông ta còn có liên quan đến không ít chuyện làm ăn phi pháp, để cho cha của Trần Hạo Nam rất đau đầu. Thế nhưng, chỗ dựa phía sau lưng của A Hổ rất lớn. Cho dù là cha của anh ta cũng không dám làm gì A Hổ. Chính vì thế, mỗi lần nhìn thấy người đàn ông này, trong lòng của Trần Hạo Nam liền cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Ồ, đây không phải là con trai của ngài bí thư sao? Ông Trần, ngay cả con trai của bí thư ông cũng mời đến dự tiệc à? Tôi nghe nói, trước đây ngài bí thư từng vì một người phụ nữ, còn gây ra chuyện xích mích với ông, để ông phải ra nước ngoài sinh sống. Thế nào, ông Trần đây không tính nhắc lại chuyện cũ với bọn họ nữa à?”

Lời này của A Hổ vừa nói ra, tức thì để cho toàn bộ quan khách ở trong đại sảnh đều một trận ngạc nhiên, nhìn lấy Trần Hạo Nam và ông chủ Trần liên tục. Chỉ có điều, sắc mặt của ông chủ Trần rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, vỗ lấy vai của A Hổ cười to.

“Anh Hổ, anh thật là biết nói đùa. Chuyện trước kia, chẳng qua là do tôi còn trẻ tuổi bồng bột, một người làm ăn như tôi làm sao có thể sánh được với ngài bí thư. Tôi nói như vậy có đúng hay không, cậu Hạo Nam?”

Lần này, ánh mắt của một người lại lần nữa đổ dồn về phía Trần Hạo Nam. Chỉ có điều, so với ông chủ Trần biểu hiện của Trần Hạo Nam phải kém hơn rất nhiều. Dù sao, việc trước đây giữa ông chủ Trần và cha của mình Trần Hạo Nam hoàn toàn không biết chút gì. Lúc này, nghe ông chủ Trần hỏi đến, Trần Hạo Nam hơi có mấy phần lúng túng. May là, Trịnh Ngọc Nhi phản ứng tốt, liền kéo lấy cánh tay của Trần Hạo Nam, hướng về phía ông chủ Trần mỉm cười, nói ra.

“Chú Trần, chuyện này chúng ta có thể tạm thời gác lại phía sau được không? Nếu như khách mời đã đến đông đủ rồi, vậy thì chúng ta cùng nhau lên lầu nói chuyện đi. Cháu cũng có rất nhiều chuyện, muốn ôn lại với chú.”

Rõ ràng, thái độ của ông chủ Trần với Trịnh Ngọc Nhi phải tốt hơn rất nhiều. Sau khi nghe Trịnh Ngọc Nhi lên tiếng nói chuyện, ông ta cũng không tiếp tục làm khó với Trần Hạo Nam, chỉ gật đầu mỉm cười, rồi nói ra.

“Vậy được, cứ theo như ý của cháu đi. Nào, mời mọi người cùng tôi tiến lên trên lầu, chúng ta sẽ vừa ăn vừa nói chuyện. Hy vọng là bữa tiệc hôm nay sẽ không khiến mọi người thất vọng.”

Vừa nói, ánh mắt của ông ta vừa nhìn về phía nữ thư ký, ra hiệu cho cô ta dẫn theo mọi người về phía lầu hai. Thế nhưng, lúc này Tiêu Hân Hân lại rất gấp gáp. Cô nhịn không được, lại lần nữa hô lên.

“Ông chủ Trần!”

Thế nhưng, tiếng hô này của cô lại để cho lông mày của ông chủ Trần không khỏi nhíu chặt lại. Ngay cả nữ thư ký lúc này cũng mặt mũi tràn đầy khó coi, nhìn lấy cô với dáng vẻ vô cùng bất thiện.

“Thưa cô, nếu cô đã không có thiệp mời, vậy thì mời cô hôm khác gặp mặt. Ngày hôm nay, ông chủ của tôi thật sự rất bận, không thể có nhiều thời gian để nói chuyện với cô.”

Nói xong, ánh mắt của nữ thư ký liền quay sang ra hiệu cho mấy gã vệ sĩ, dự định đem Tiêu Hân Hân đuổi ra ngoài.

Thế nhưng, ngay vào lúc này, âm thanh của Trần Viễn đã vang lên.

“Các người muốn làm cái gì? Mau đem cô ấy thả ra!”

Vừa nói, thân hình của Trần Viễn vừa xông tới, trực tiếp đem mấy gã vệ sĩ gạc phăng ra ngoài. Ngay lập tức, bầu không khí ở trong đại sảnh liền trở nên hỗn loạn. Ai cũng không nghĩ đến, ở trong buổi tiệc của ông chủ Trần còn xảy ra cả chuyện như vậy.

“Các người còn đứng đó nhìn cái gì? Mau đem hai kẻ gây sự này đuổi ra ngoài!”

Nhìn thấy Trần Viễn không biết nói chuyện phải trái, trực tiếp liền đem vệ sĩ của mình hất ngã xuống đất. Tức thì, vẻ mặt của ông chủ Trần không khỏi nổi giận, nhìn về phía đám vệ sĩ xung quanh, cất giọng quát lên.

Thế nhưng, đám người này còn chưa kịp lao tới, đã bị một nhóm đàn ông cao to, lực lưỡng dùng lấy thân hình của mình chắn ngang. Ngay sau đó, tiếng bước chật lộp cộp vang lên, thân hình của A Hổ đã xuất hiện ở ngay trước mặt của Trần Viễn và Tiêu Hân Hân.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người ở đây đều sợ đến ngây người. Ai cũng không nghĩ đến, chỉ là một vụ va chạm nho nhỏ, lại dẫn đến vị lão đại có tiếng tăm lững lẫy của giới hắc đạo ở thành phố Tân Cảng phải ra tay.

Giờ phút này, trên khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Hân Hân đã trắng bệch như tờ giấy. Cô cũng không nghĩ đến, mình chỉ vì muốn nói chuyện với ông chủ Trần lại để cho Trần Viễn gặp phải tình huống nguy hiểm như vậy. Trong lúc nhất thời, cô có chút nhịn không được, vội vàng lùi lại phía sau mấy bước. Sau đó, hai nắm tay của cô nắm chặt, ánh mắt tràn đầy lo lắng nhìn về phía bóng lưng của Trần Viễn.

“A Hổ, anh muốn làm gì? Cô ấy là bạn tôi, nếu anh dám động đến một sợi tóc của cô ấy, cha tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!”

Nhìn thấy đám người A Hổ đằng đằng sát khí tiến về phía Trần Viễn và Tiêu Hân Hân, Trần Hạo Nam hơi có chút lo sợ, muốn tiến lên phía trước để bảo vệ cho Tiêu Hân Hân. Chỉ có điều, ánh mắt của mấy người A Hổ vừa trừng đến, liền để cho Trần Hạo Nam không khỏi kinh sợ, vội vàng nuốt xuống một ngụm nước bọt, sau đó liên tục lùi về phía sau mấy bước.

Mà lúc này, Trịnh Ngọc Nhi cũng liếc mắt nhìn về phia bạn trai của mình, trong lòng của cô tâm tình cực kỳ phức tạp. So sánh với Trần Viễn, từ đầu đến cuối đều không chút do dự đứng chắn ngang ở trước mặt của Tiêu Hân Hân, thì Trần Hạo Nam thật sự kém đến quá xa.

“Anh Hổ, nể mặt của tôi một chút. Hôm nay là bữa tiệc đầu tiên tôi trở về nước, anh hãy bỏ qua cho bọn họ một lần này đi.”

Ông chủ Trần nhìn thấy nhóm người A Hổ đằng đằng sát khí vây lấy xung quanh Trần Viễn, trong lòng hơi có chút lo lắng, vội vàng lên tiếng khuyên nhủ. Thế nhưng, từ đầu đến cuối ánh mắt của A Hổ cũng không nhìn lấy ông ta một lần. Ngay cả miệng cũng không mở ra, chỉ trừng trừng nhìn lấy Trần Viễn không thôi.

“Này, anh nhìn như vậy có đủ hay chưa? Nhìn thêm chút nữa, có tin tôi đem đám người các anh đá văng ra khỏi đây hay là không?”

Sau một hồi lâu giằng co, Trần Viễn rốt cuộc cũng nhịn không được, nhìn lấy A Hổ quát lên.

Mà lời này của anh vừa nói ra, tức thì để cho đám người ở đây đều bị dọa cho một trận hết hồn.

“Trần Viễn, anh đang làm cái gì vậy? Mau xin lỗi anh Hổ, nhanh lên!”

Tiêu Hân Hân vô cùng sợ hãi, vội vàng níu lấy tay áo của Trần Viễn hô lên. Thế nhưng, thái độ của Trần Viễn thật sự rất ương ngạnh. Anh không chỉ không có làm theo yêu cầu của Tiêu Hân Hân, mà còn vung chân lên đạp mạnh lên người của A Hổ một cái.

“Này, tôi nói anh nghe không hiểu hay gì? Thật sự còn muốn để tôi ra tay với các anh có phải không?”

Lần này, mọi người ở đây triệt để chết lặng. Ai cũng không nghĩ đến, Trần Viễn không chỉ lớn tiếng nói chuyện với lão đại của hắc bang, còn vung chân múa tay với bọn họ.

“Đáng chết, tên khốn này có muốn chết thì tự mình đi chết đi, làm sao còn lôi kéo theo Hân Hân để làm gì?”

Lúc này, trong lòng của Trần Hạo Nam đã rất sốt ruột. Hắn vô cùng biết rõ tính cách của đám người này, một khi Trần Viễn chọc giận bọn họ, sợ rằng Tiêu Hân Hân cũng xảy ra chuyện.

Thế nhưng, ngay khi mọi người cho rằng Trần Viễn sẽ bị đám người A Hổ xông lên đánh cho một trận. Thì lúc này, khuôn mặt nhăn nhó, khó coi của A Hổ lại kéo dãn ra. Sau đó, ông ta cực kỳ đắc ý cười to một trận.

“Ha ha ha, thật sự không nghĩ tới lại gặp được đại ca ở đây. Đại ca, hôm nay em đem người đến thanh tràng cho anh, anh thấy có được không?”

Lời này của A Hổ vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều ngạc nhiên đến ngây người. Thế nhưng, động tác tiếp theo của Trần Viễn càng làm bọn họ khiếp sợ không thôi.

“Cút, ai là đại ca của các anh?!”
Chương 39 - Lại gặp nhau

Trên tầng hai, trong phòng VIP của khách sạn.

Ánh mắt của mọi người lúc này đều không ngừng đổ dồn về phía Trần Viễn và Tiêu Hân Hân. Ai cũng không nghĩ đến, một người nhìn không có gì đặc biệt giống như Trần Viễn lại là “đại ca” của một lão đại đứng đầu đám hắc bang ở thành phố Tân Cảng.

Tất nhiên, bọn họ đều chỉ là đang hiểu lầm. Trần Viễn thật sự cũng không nghĩ đến đám người A Hổ lại đến đây. Hơn nữa, thân phận của anh ta còn ghê gớm đến như vậy. Ngay cả con trai của bí thư thành phố còn phải kiêng nể mấy phần, còn đám khách quý ở đây đều e sợ không chừng. Cho dù là ông chủ Trần, một trong những doanh nhân lọt vào top năm trăm người giàu nhất thế giới, cũng phải lấy lòng của anh ta.

Đối với Trần Viễn mà nói, những thứ này cũng không quan trọng. Quan trọng nhất là, vừa rồi nhìn thấy thái độ của A Hổ đối với Trần Viễn như vậy, đám người ở đây đối với Tiêu Hân Hân liền tỏ ra khách khí hơn rất nhiều. Ngay cả ông chủ Trần, cũng trực tiếp để cho Tiêu Hân Hân đến phòng VIP của mình. Hơn nữa, chuyện làm ăn giữa hai công ty đều được bàn bạc rất thuận lợi. Nhất là, khoản đầu tư hơn năm ngàn tỷ đã được chia cho tập đoàn Thành Phát hơn phân nửa.

Chuyện này đối với Tiêu Hân Hân mà nói, đây chẳng khác nào là một miếng bánh ở trên trời rơi xuống. Cô thật sự không nghĩ đến, vừa rồi còn không có cách nào tiếp cận với ông chủ Trần. Lúc này, phần đề xuất của công ty cô lại được thông qua một cách thuân lợi như vậy. Hơn nữa, giá trị của hợp đồng lúc này đã được nâng lên rất cao.

“Lão đại, không nghĩ đến bà chủ của anh lại xinh đẹp như vậy? Hai người, có phải đã có chút chút gì đó rồi đúng không?”

Lúc này, đứng ở bên trong phòng vệ sinh của khách sạn, A Hổ vừa ngậm lấy điếu thuốc, vừa nhìn Trần Viễn, cười cười nói ra.

Nhưng Trần Viễn lại liếc mắt nhìn lấy anh ta một trận. Sau đó, Trần Viễn mới nghiêm nghị nói ra.

“Nói đi, anh đến đây tìm tôi là có việc gì?”

Thấy thái độ của Trần Viễn như vậy, trên khuôn mặt của A Hổ chỉ có thể lộ ra một vệt cười khổ.

“Lão đại, đúng là không có việc gì có thể che giấu được anh. Kỳ thật, hôm nay tôi đến đây là còn có việc muốn nhớ anh giúp đỡ. Anh cũng biết rồi đó, đám lưu manh chúng tôi, sống đều dựa vào nắm đấm mà làm việc. Nhưng mấy ngày gần đấy, người của hội Hoa Hồng thật sự rất quá mức. Bọn họ không chỉ giành lấy địa bàn của chúng tôi, còn đem đàn em của tôi đánh cho bị thương. Anh xem, ngay cả tôi cũng bị tụi nó đánh lén, chém cho một nhát.”

Vừa nói, A Hổ vừa cố ý vạch lấy vạt áo ở trước ngực của mình cho Trần Viễn nhìn thấy. Lúc này, phía trên ngực trái của A Hổ có một vết thương rất dài. Mặc dù vết thương đã được băng bó kỹ lưỡng, như vẫn còn có không ít máu rỉ ra ngoài. Chỉ có điều, đối với việc này A Hổ làm như không có chuyện gì. Thậm chí, hắn ta còn phì phèo điếu thuốc, cười nói.

“Anh đừng nhìn vết thương này ghê gớm như vậy. Nhưng nó đối với tôi chẳng có tác dụng gì.”

Thế nhưng, lời nói của A Hổ còn chưa có kết thúc, ngón tay của Trần Viễn trực tiếp đâm vào, làm cho A Hổ không khỏi trợn trừng hai mắt, hét thảm một tiếng.

“A, lão đại, anh nhẹ tay một chút!”

Âm thanh này của A Hổ rất to, nhất thời để đám đàn em đứng ở bên ngoài đều vội vàng xông vào phía trên. Khi bọn họ chứng kiến cảnh tượng ở trong nhà vệ sinh, cả đám đều không khỏi trợn trừng hai mắt lên nhìn nhau.

“Nhìn cái gì? Cút hết cho ông!”

Bị đám đàn em nhìn chằm chằm như kẻ biến thái, A Hổ nhất thời nhịn không được, quát lớn một trận. Thế nhưng, vừa mới mở miệng quát lên, vết thương ở trên người lại bị động đau, để cho da mặt của A Hổ không khỏi nhíu chặt lại với nhau.

“Vậy mà vừa rồi anh còn bảo không có việc gì? Tôi xem ra, sức chịu đựng của anh vẫn còn rất kém!”

Nói xong, Trần Viễn cũng không để ý đến ánh mắt giống như oán phụ của A Hổ nhìn về phía mình, anh chậm rãi bước ra phía ngoài hành lang, sau đó mới chậm chạp nói ra.

“Năm xưa, tôi cứu anh một mạng, đó là trách nhiệm của tôi. Còn việc ân oán giữa đám giang hồ các anh, tôi không muốn xen vào. Nếu anh muốn tìm tôi giúp đỡ, vậy thì anh đã tìm nhầm người rồi. Tôi không muốn xen vào những thứ rắc rối này.”

Bỏ lại câu nói sau cùng cho A Hổ, bước chân của Trần Viễn rất nhanh liền xuyên qua khỏi hành lang, đi đến bên ngoài khách sạn. Mà lúc này, Tiêu Hân Hân cũng đang đứng đợi bên ngoài. Vừa rồi, chuyện làm ăn bàn bạc vô cùng thuận lợi. Thế nên, sắc mặt của cô lúc này cũng đã dãn ra không ít.

Thế nhưng, ngay khi chứng kiến thân ảnh của Trần Viễn chậm rãi đi tới, nụ cười trên khuôn mặt của cô lập tức tắt ngấm. Ánh mắt của cô nhìn về phía anh, mang theo mấy phần phức tạp.

“Vừa rồi anh đã đi đâu? Vì sao tôi không thấy anh?”

Sau khi đi theo Tiêu Hân Hân và phòng VIP của ông chủ Trần, Trần Viễn rất nhanh liền bị A Hổ kéo ra ngoài để nói chuyện. Thế nên, Tiêu Hân Hân cũng không tìm thấy được bóng dáng của anh. Lúc này, nghe Tiêu Hân Hân hỏi đến, Trần Viễn chỉ lắc đầu, sau đó nói ra.

“Cũng không có việc gì, tôi chỉ cùng với mấy người bạn, đi ra ngoài nói chuyện một chút.”

Nghe thế, Tiêu Hân Hân cũng không có tiếp tục truy vấn. Sau đó, hai người cũng nhanh chóng đi đến bãi đỗ xe, lái xe trở về nhà. Trên đường, hai người im lặng không có nói chuyện với nhau câu nào. Chỉ cho đến khi Trần Viễn chuẩn bị trở về phòng ngủ của mình. Lúc này, Tiêu Hân Hân mới đột nhiên cất tiếng hỏi thăm.

“Anh và bọn họ, là có quan hệ gì với nhau?”

Đột nhiên nghe Tiêu Hân Hân hỏi như vậy, Trần Viễn nhất thời hơi có chút sững sờ. Nhưng ngay sau đó anh cũng kịp phản ứng lại, vẻ mặt hơi tỏ ra do dự một chút. Cuối cùng, anh mới thở dài nói ra.

“Kỳ thật, tôi với bọn họ cũng chẳng có quan hệ gì với nhau. Năm xưa, đại ca của bọn họ được tôi cứu một mạng. Thế nên, anh ta đối với tôi hơi có chút kính nể, nên mới xưng hô với tôi như vậy.”

Nghe Trần Viễn giải thích, Tiêu Hân Hân chỉ ừ lên một tiếng. Ngay sau đó, cô cũng không có tiếp tục hỏi thăm, mà trực tiếp xoay trở về phòng của mình. Nhìn thấy thái độ của Tiêu Hân Hân như vậy, Trần Viễn không khỏi nhíu mày một cái.

Chỉ có điều, anh cũng không có suy nghĩ gì nhiều, liền quay trở lại phòng ngủ của mình. Thế nhưng, Trần Viễn chỉ đi được vài bước, tiếng chuông điện thoại ở trong túi quần của anh liền vang lên. Trong lúc nhất thời, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi lộ ra mấy phần nghi hoặc.

Nhưng sau khi đem điện thoại lấy ra xem, phần đuôi lông mày của anh liền nhíu chặt lại với nhau.

“Có việc gì?”

“Lão đại, anh đang ở đâu, mau cứu anh Hổ đi. Anh Hổ đang bị bọn chúng vây đánh, tình thế cực kỳ nguy cấp. A…”

Tiếng nói bên trong điện thoại chỉ nói được một nửa, ngay lập tức bị một tiếng hét thảm cắt ngang. Ngay sau đó, điện thoại cũng mất luôn kết nối. Nhất thời, vẻ mặt của Trần Viễn càng thêm nhăn lại. Anh không nghĩ đến, mình vừa mới trở về không được bao lâu, thì đám người A Hổ liền xảy ra chuyện.

Chỉ có điều, việc này anh cũng không muốn can dự vào. Dù sao, đám người A Hổ cùng với anh cũng không có bao nhiêu quan hệ. Hay nói đúng hơn, bọn họ còn phải nợ anh rất nhiều ân tình.

Thế nhưng, sau khi suy nghĩ một hồi, Trần Viễn liền đứng bật dậy, thay nhanh quần áo, dự định sẽ đi ra ngoài một chuyến. Nói như thế nào, đám người A Hổ vừa mới trợ giúp cho Tiêu Hân Hân làm được việc lớn. Nếu như anh cứ bỏ mặc bọn họ như vậy, chẳng phải là rất vô ơn hay sao?

Nghĩ như vậy, Trần Viễn cũng không do dự gì nữa, trực tiếp đi xuống lấy xe, nhanh chóng chạy ra ngoài. Mặc dù vừa rồi cuộc điện thoại đã bị gián đoạn ở nửa chừng. Nhưng thông qua âm thanh ở bên trong cuộc nói chuyện, anh cũng có thể tạm thời xác định được một ít thông tin quan trọng. Đối với người khác, những thông tin này rất vụn vặt, không có mấy người chú ý đến. Nhưng bằng vào thính giác cực tốt của mình, Trần Viễn lại có thể nghe thấy được những âm thanh mà người khác không thể nào nghe thấy được.

Cũng không mất được bao lâu thời gian, Trần Viễn theo hướng đại lộ, chạy nhanh đến một chỗ đường vắng. Ngay sau đó, chiếc xe của anh lao vút tới, cua gấp vào trong một con hẻm nhỏ. Âm thanh của bánh xe ma sát với mặt đường, tạo thành từng tiếng âm thanh vô cùng nhức tai. Hơn nữa, ánh sáng từ chiếc đèn pha ô tô của Trần Viễn rọi đến, để cho một nhóm người mang theo hung khí, đang khí thế hung hung vây lấy mấy người mặc áo đen không khỏi giật mình, vội vàng đem tay lên che ở trước mặt.

“Mẹ nó, là thằng chó nào? Mày chán sống rồi hả?”

Nhìn thấy một chiếc xe ô tô đột nhiên chạy đến, hơn nữa còn rọi thẳng đèn vào mặt nhóm người của mình. Tức thì, đám thanh niên cầm theo hung khí, đều không khỏi tức giận, chỉ lấy chiếc xe ô tô của Trần Viễn mắng to.

Chỉ có điều, Trần Viễn lúc này lại hết sức bình tĩnh, đem cửa xe đẩy ra ngoài. Sau đó, anh hơi nheo mắt lại, nhìn lấy nhóm người đã đứng vây ở xung quanh.

“Ồ, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi!”
Chương 40 - Cứu viện

Nhìn thấy người bước xuống xe là Trần Viễn, mấy tên lưu manh đang vây quanh chiếc xe của anh lập tức giật mình, vội vàng lùi lại phía sau mấy bước. Nhất là hai anh em Chó Lớn, Chó Nhỏ. Bọn họ càng đối với Trần Viễn lộ vẻ sợ hãi không thôi.

“Tại… tại sao lại là mày?”

Đối với thái độ của đám người này, Trần Viễn chẳng thèm bận tâm chút nào. Anh chỉ chậm rãi đi về phía nhóm người A Hổ đang bị một nhóm thanh niên cầm them hung khí vây ở xung quanh.

Thấy Trần Viễn không thèm để ý gì đám người mình, cứ một mực đi thẳng về phía trước, có vài tên lưu manh nhịn không được, hét lớn lên.

“Mẹ nó, mày muốn chết rồi phải không?”

Thế nhưng, mấy tên lưu manh này còn chưa kịp lao tới, thân hình của bọn chúng liền nhanh chóng bị hất bay ra ngoài. Sau đó, từ trong cuốn họng của Trần Viễn phát ra một trận trầm thấp.

“Cút!”

Mặc dù âm thanh của Trần Viễn không lớn, nhưng lực chấn nhiếp lại cực kỳ đáng sợ. Cả đám lưu manh đều đứng sững người lại, không có bất kỳ một kẻ nào lại dám tiến lên phía trước một bước. Nhất là hai anh em Chó Lớn, Chó Nhỏ, cả hai người bọn họ đều đã lui về phía sau, trốn ở phía sau lưng của mấy tên lưu manh còn lại.

“Bên đó đã xảy ra chuyện gì?”

Từ trong đám đông đang vây quanh lấy mấy người A Hổ, một gã thanh niên cắt tóc ngắn, đeo khuyên tai, trên tay cầm lấy một con dao bấm, dưới chân giẫm lấy một người tràn đầy máu me, vẻ mặt lạnh tanh nhìn về phía một tên đầu trọc đứng ở bên cạnh, nói ra.

Ngay lập tức, ánh mắt của gã đầu trọc không khỏi liếc về phía thân ảnh của Trần Viễn, đang chậm rãi tiến về phía bên này.

“Anh Báo, có kẻ đến đây để gây sự với chúng ta.”

“Ồ, là tên nào bản lĩnh như vậy, còn dám xen vào chuyện của A Báo tôi?”

Gã thanh niên tự xưng là A Báo dường như đối với sự xuất hiện của Trần Viễn tỏ ra vô cùng hứng thú. Chỉ có điều, mấy người A Hổ vừa nhìn thấy được Trần Viễn xuất hiện, trên mặt không khỏi lộ ra mấy phần kinh dị. Ai cũng không nghĩ đến, lúc này Trần Viễn còn thật sự đến cứu bọn họ. Nhất là A Hổ, trong ánh mắt của anh ta lộ ra dáng vẻ vô cùng phức tạp.

“Được rồi, Đầu Trọc, cậu đi qua giải quyết tên nhóc đó đi. Cũng đừng tốn quá nhiều thời gian. Tôi còn phải đem một cánh tay của tên A Hổ này về cho tiểu thư. Nếu như để cho tiểu thư chờ đợi qua lâu, tiểu thư nhất định sẽ rất tức giận.”

Nói xong, tên A Báo cũng không để đến sự xuất hiện của Trần Viễn nữa. Hắn từ mình rút lấy một con dao phay bị đánh rơi ở dưới đất, chậm rãi hướng về phía A Hổ đi tới.

Mà lúc này, sắc mặt của A Hổ đã trở nên tái nhợt, trên thân đã xuất hiện rất nhiều vế thương. Cho dù A Hổ muốn tự mình đứng dậy, cùng với tên thanh niên trẻ tuổi trước mặt đánh một trận. Nhưng vết thương trên người thật sự rất nặng, để cho A Hổ cảm thấy vô cùng bất lực, chỉ có thể lẳng lặng nhìn lấy A Báo từng bước, từng bước tiến về phía bên cạnh của mình.

“Anh Hổ, nể tình anh trước đây đã từng dìu dắt tôi một đoạn thời gian. Lát nữa, tôi sẽ rat ay rất nhanh. Hy vọng là anh có thể chịu đựng được, ha ha ha!”

Vừa nói, tên thanh niên tên là A Báo vừa cất tiếng lên cười to. Đồng thời, hắn cũng trực tiếp vung lấy con dao phay trên tay, chém thẳng về phía một bên cánh tay của A Hổ.

“Anh Hổ, chạy đi!”

Thế nhưng, đúng ngay vào lúc này, Lưu Toàn lại đột nhiên hét to một tiếng. Sau đó, Lưu Toàn trực tiếp đem thân hình của A Hổ đẩy ra ngoài. Còn bản thân anh ta, thì chấp nhận dùng lấy thân thể của mình đỡ lấy một dao của A Báo.

“A!”

Ngay lập tức một tiếng hét thảm vang lên. Thế nhưng, cảnh tượng Lưu Toàn bị một đao của A Báo chặt cho đổ máu cũng không có xảy ra. Ngược lại, lúc này vẻ mặt của A Báo vô cùng đau đớn, trực tiếp ôm lấy cánh tay của mình, giữ chặt vị trí vết thương đang bị đổ máu.

“Cái này? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”

Lúc này, tất cả mọi người đều tỏ ra cực kỳ kinh ngạc. Ai cũng không nghĩ đến, A Báo lúc này lại bị thương. Hơn nữa, vừa rồi rõ ràng một đao kia của A Báo đã hạ xống. Thế nhưng, con dao của A Báo chỉ cách thân thể của Lưu Toàn không đến một centimet, thì đột nhiên A Báo lại ôm lấy cánh tay hét thảm một tiếng. Ngay cả con dao phay lúc này cũng bị đánh rơi xuống đất, vẻ mặt tỏ ra vô cùng khiếp sợ.

“Ai? Rốt cuộc là ai đã đánh lén tao?”

Mặc dù trong lòng cảm thấy vô cùng khiếp sợ. Nhưng trước đàn em của mình, A Báo vẫn cổ tỏ ra bình tĩnh, cầm lấy cánh tay của mình, đưa mắt nhìn qua xung quanh, hét lớn một tiếng.

Bốp! Bốp! Bốp!

Thế nhưng, đáp lại tiếng hét tràn đầy giận dữ của A Báo, lại là một tràng vỗ tay cực kỳ chói tai. Ngay sau đó, ánh mắt của tất cả mọi người ở đây đều đổ dồn về phía âm thanh phát ra. Ngay lập tức, cả A Báo lẫn đám đàn em của hắn đều không thể nào tin được, trừng trừng hai mắt nhìn lấy Trần Viễn đang chậm rãi đi tới.

“Không tệ, thật sự là rất không tệ! Trúng ám khí của tôi, cậu còn đứng vững được như vậy, coi như là đã rất tốt rồi!”

Vừa nói, Trần Viễn vừa xách theo gã đầu tróc đã máu me đầy người, hơi thở trở nên thoi thóp, kéo về phía đám người A Báo. Mà chứng kiến cảnh tượng này, sắc mặt của A Báo liền trở nên trắng bệch lại.

Hắn cũng thật sự không có nghĩ đến, tên đầu trọc chỉ vừa đi tới không có bao lâu, giờ lại trở nên thê thảm như vậy. Phải biết rằng, mặc dù thực lực của tên đầu trọc này thua kém hắn rất nhiều. Nhưng muốn trong thời gian ngắn như vậy đem tên đầu trọc chế phục, hơn nữa còn thành ra bộ dáng như vậy, chính cả bản thân A Báo cũng không thể nào làm được.

“Mày… mày rốt cuộc là ai?”

Khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, A Báo lúc này mới nhìn về phía Trần Viễn, ánh mắt lộ ra mấy phần kiêng kỵ, nói ra.

Chỉ có điều, Trần Viễn lại chẳng thèm để ý đến A Báo chút nào. Anh trực tiếp đem tên đầu trọc ném tới trước chân của A Báo. Sau đó, bước chân chậm rãi tiến về phía mấy người A Hổ.

“Chậc chậc, nếu như tôi đến đây trễ một chút, sợ là mấy người các anh đã thảm hơn nữa rồi.”

Cũng không biết là Trần Viễn đang khen mình hay là đang châm chọc. Nhưng thật sự nhìn thấy Trần Viễn xuất hiện ở chỗ này, trong lòng A Hổ đã nhẹ nhàng thở ra một hơi.

“Lão đại, lần này thật sự là phải làm phiền đến anh rồi. Sau này, A Hổ tôi dù làm trâu làm ngựa cho anh, cũng tuyệt đối không thể quên lấy ân huệ của anh hôm nay.”

Nghe A Hổ nói ra mấy lời này, nhất thời Trần Viễn có chút nhịn không được, trực tiếp đem A Hổ đá sang một bên.

“Cút, ai cần anh làm trâu làm ngựa cho tôi? Tốt nhất, sau này các anh đừng đến làm phiền tôi là được!”

Nhìn thấy Trần Viễn không thèm để ý gì đến mình. Hơn nữa, Trần Viễn còn tâm sự với A Hổ một cách thản nhiên. Nhất thời, trong lòng A Báo có chút khó chịu, không khỏi gằng giọng nói ra.

“Này, tao đang noi chuyện với mày đấy, mày có nghe hay không hả?”

“Ồ?!”

Lúc này, Trần Viễn đột nhiên xoay đầu lại, ánh mắt lộ ra mấy phần kinh dị, nhìn lấy A Báo.

“Là cậu đang muốn nói chuyện với tôi?”

Vừa nói, Trần Viễn vừa chỉ tay về phía mình. Đồng thời, bước chân của anh cũng chậm rãi xoay lại, hướng vê phía A Báo đi tới. Lúc này, trái tim của A Báo không khỏi nhảy dựng lên một cái.

Hắn cho đến lúc này mới nhớ ra, kẻ này vừa mới đem Đầu To, tên đàn em đắc lực nhất của mình đánh cho chỉ còn một hơi thoi thỏm. Hơn nữa, trên tay của hắn vãn còn bị một mảnh gỗ găm cho bị thương. Tất cả những thứ này, đối với một người bình thường mà nói, tuyệt đối là chuyện không thể nào xảy ra.

Nhưng bản thân A Báo cũng xuất thân từ trong quân ngũ, hơn nữa hắn còn là một kẻ luyện võ. Thế nên, biểu hiện vừa rồi của Trần Viễn để cho hắn cực kỳ khiếp sợ. Theo như hiểu biết của hắn, Trần Viễn nhất định là một tên cao thủ nội công cực thâm hậu.

“Tôi…”

Nhìn thấy bước chân của Trần Viễn càng lúc càng gần, cổ họng của A Báo càng thêm trở nên khô khốc. Khó khăn lắm hắn mới nói ra được một câu. Thế nhưng, lúc này thân ảnh của Trần Viễn bỗng dung tăng tốc, trực tiếp xuất hiện ở trước mặt của hắn.

Còn không đợi cho A Báo nói thêm lời nào, một bàn tay của Trần Viễn đã vung lên, trực tiếp tát thẳng vào khuôn mặt đang đỏ bừng của hắn ta.

Chát!

Âm thanh cực kỳ vang dội, cho dù là đã ở cách đó khó xa, nhưng thiếu nữ mặc áo đen đang ngồi treo lơ lửng ở trên mái hiên cũng có thể nghe được. Nhất thời, hai mắt của thiếu nữ không khỏi mở to. Sau đó, trong miệng của thiếu nữ không nhịn được, lẩm nhẩm liên tục.

“Hì hì, xem ra hôm nay mình đã gặp được một đối thủ vô cùng thú vị rồi!”

Thiếu nữ này vừa nói, vừa không quên ngậm lấy thanh kẹo mút trong miệng. Nếu như không nghe được câu nói mới vừa rồi của cô ta, ai cũng không nghĩ đến người thiếu nữ này lại muốn ra tay với Trần Viễn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thiên Long Ẩn Mình
  • Mèo con màu xám
Ẩn Long
  • Mạc Khúc Ca Hành
Ẩn Môn Thiếu Chủ
  • Mèo con màu xám
Ẩn Hôn
  • Bán Tiệt Bạch Thái
Chương 91...

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom