Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 867 Đánh mấy con chó mà thôi!”
Trương Hàn lạnh lùng nói: “Đồ không biết điều, lại dám đắc tội cậu Du? Tôi cảnh cáo anh, bây giờ anh quỳ xuống xin lỗi cậu Du còn kịp, không chừng cậu Du vui vẻ sẽ bỏ qua cho anh, nhưng nếu cứ cứng đầu, chúng tôi sẽ có rất nhiều cách để phục vụ anh!”
Du Tử Uyên âm trầm nói: “Trần Hạo, bây giờ tao rất chờ mong mày nằm rạp xuống đất cầu xin tao như chó! Vừa rồi lúc mày đánh tao kiêu ngạo thế cơ mà? Tao không phản kháng, vì đang chờ đợi giây phút được đáp trả này đấy, nhìn mày quỳ xuống như chó, tao sẽ rất thoải mái!”
Trần Hạo cười tủm tỉm nói: “Du Tử Uyên, tôi thật sự không ngờ trông anh có vẻ thông minh, mà đầu óc lại có vấn đề như thế! Tôi đã dám đánh anh ở cổng công viên, chẳng lẽ tôi lại không dám đánh ở đây?”
Nghe anh nói như thế, Trương Hàn lạnh lùng nói: “Ngông cuồng? Anh coi đây là chỗ nào?”
“Chỗ nào? Chỗ một đám chó nịnh bợ sống tạm! Những lời anh vừa nói có xứng với bộ đồng phục anh đang mặc không? Anh nói tôi ngông cuồng? Rốt cuộc là ai đang ngông cuồng ở chỗ thần thánh như thế này vậy?”
“Anh...”
Trương Hàn bị Trần Hạo làm cho nói không ra lời.
Nhưng Du Tử Uyên cũng rất hống hách: “Trần Hạo, tao biết mày lợi hại, cũng biết mày cứng đầu, đến đi! Đánh tao đi? Tao cũng muốn xem sau khi mày đánh tao ở đây rồi, mày sẽ có kết quả thế nào? Bây giờ mày càng ngông cuồng, sẽ càng tạo cho tao nhiều đường tắt để nhắm vào mày hơn!”
Trần Hạo cười ha ha nói: “Vậy thì tốt, anh cứ nhìn xem...”
Nói xong, Trần Hạo chợt lách người xuất hiện ở trước mặt Du Tử Uyên như ma quỷ, những tiếng vả mặt chát chát chát không ngừng vang lên.
Du Tử Uyên lại giống như bị điên, càng bị đánh thì càng vui vẻ.
Trương Hàn điên rồi, trong lòng thầm mắng mẹ nó, sao hai người này đều không bình thường vậy?
Đây chính là nhiệm vụ mà lãnh đạo đã dặn dò, nói phải dạy dỗ Trần Hạo thật tốt, muốn để anh quỳ xuống xin lỗi cậu Du cơ mà? Sao lại trở thành như vậy?
“Anh... xấc xược...”
Trương Hàn gào lên, nhưng lại không dám tiến lên ngăn cản Trần Hạo.
Vừa rồi tốc độ Trần Hạo lách mình đến trước mặt Du Tử Uyên cũng không phải yêu nghiệt bình thường thôi đâu.
Đi lên đó một mình là tự rước lấy xui xẻo, cho nên Trương Hàn mới vội vàng ra lệnh cho đám cấp dưới xung quanh.
“Các cậu còn ngây ra đó làm gì? Lên cho tôi, ngăn tên khốn này lại, ngăn cản anh ta lại!”
Lúc này đám cảnh sát ở bên cạnh mới phản ứng được, phát hiện cậu chủ nhà họ Du của mình bị đánh thê thảm, ùa lên như ong vỡ tổ.
Nhưng rất nhanh, xung quanh Trần Hạo cứ như có bom nổ, hơi thở kinh khủng bắn ra, trong nháy mắt cả phòng thẩm vấn đã ngã ầm xuống đất, không ai có thể đứng lên được.
Lúc này Du Tử Uyên đang co ro ở một góc, trên mặt có vết máu.
“Ha ha ha! Ngớ ngẩn, mày gây chuyện trong cục cảnh sát như thế, cho dù mày có lý thì cũng không nói rõ được, chờ lấy cái chết đi!”
Trần Hạo lại mỉm cười ngồi trên ghế thẩm vấn, lúc này Trương Hàn mới kịp phản ứng từ trong khiếp sợ.
“Xấc xược, đây không phải là chỗ anh có thể ngồi, xuống cho tôi...”
Chát! Trần Hạo vung tay ra, Trương Hàn còn chưa kịp nói hết nửa câu sau đã bay ra ngoài.
Cậu ta bắn đến góc tường, đập trúng Du Tử Uyên, hai người liền biến thành hồ lô lăn trên mặt đất.
Lúc Trương Hàn bò dậy, trong mắt toàn là vẻ độc ác: “Đáng chết, anh quá to gan, anh có biết mình đang làm cái gì không?”
Trần Hạo cười ha ha nói: “Làm cái gì? Đánh mấy con chó mà thôi!”
“Anh...”, Trương Hàn giận điên lên, lạnh lùng nói: “Được rồi, nếu anh đã muốn chơi, tôi sẽ chơi chết anh!”
Du Tử Uyên âm trầm nói: “Trần Hạo, bây giờ tao rất chờ mong mày nằm rạp xuống đất cầu xin tao như chó! Vừa rồi lúc mày đánh tao kiêu ngạo thế cơ mà? Tao không phản kháng, vì đang chờ đợi giây phút được đáp trả này đấy, nhìn mày quỳ xuống như chó, tao sẽ rất thoải mái!”
Trần Hạo cười tủm tỉm nói: “Du Tử Uyên, tôi thật sự không ngờ trông anh có vẻ thông minh, mà đầu óc lại có vấn đề như thế! Tôi đã dám đánh anh ở cổng công viên, chẳng lẽ tôi lại không dám đánh ở đây?”
Nghe anh nói như thế, Trương Hàn lạnh lùng nói: “Ngông cuồng? Anh coi đây là chỗ nào?”
“Chỗ nào? Chỗ một đám chó nịnh bợ sống tạm! Những lời anh vừa nói có xứng với bộ đồng phục anh đang mặc không? Anh nói tôi ngông cuồng? Rốt cuộc là ai đang ngông cuồng ở chỗ thần thánh như thế này vậy?”
“Anh...”
Trương Hàn bị Trần Hạo làm cho nói không ra lời.
Nhưng Du Tử Uyên cũng rất hống hách: “Trần Hạo, tao biết mày lợi hại, cũng biết mày cứng đầu, đến đi! Đánh tao đi? Tao cũng muốn xem sau khi mày đánh tao ở đây rồi, mày sẽ có kết quả thế nào? Bây giờ mày càng ngông cuồng, sẽ càng tạo cho tao nhiều đường tắt để nhắm vào mày hơn!”
Trần Hạo cười ha ha nói: “Vậy thì tốt, anh cứ nhìn xem...”
Nói xong, Trần Hạo chợt lách người xuất hiện ở trước mặt Du Tử Uyên như ma quỷ, những tiếng vả mặt chát chát chát không ngừng vang lên.
Du Tử Uyên lại giống như bị điên, càng bị đánh thì càng vui vẻ.
Trương Hàn điên rồi, trong lòng thầm mắng mẹ nó, sao hai người này đều không bình thường vậy?
Đây chính là nhiệm vụ mà lãnh đạo đã dặn dò, nói phải dạy dỗ Trần Hạo thật tốt, muốn để anh quỳ xuống xin lỗi cậu Du cơ mà? Sao lại trở thành như vậy?
“Anh... xấc xược...”
Trương Hàn gào lên, nhưng lại không dám tiến lên ngăn cản Trần Hạo.
Vừa rồi tốc độ Trần Hạo lách mình đến trước mặt Du Tử Uyên cũng không phải yêu nghiệt bình thường thôi đâu.
Đi lên đó một mình là tự rước lấy xui xẻo, cho nên Trương Hàn mới vội vàng ra lệnh cho đám cấp dưới xung quanh.
“Các cậu còn ngây ra đó làm gì? Lên cho tôi, ngăn tên khốn này lại, ngăn cản anh ta lại!”
Lúc này đám cảnh sát ở bên cạnh mới phản ứng được, phát hiện cậu chủ nhà họ Du của mình bị đánh thê thảm, ùa lên như ong vỡ tổ.
Nhưng rất nhanh, xung quanh Trần Hạo cứ như có bom nổ, hơi thở kinh khủng bắn ra, trong nháy mắt cả phòng thẩm vấn đã ngã ầm xuống đất, không ai có thể đứng lên được.
Lúc này Du Tử Uyên đang co ro ở một góc, trên mặt có vết máu.
“Ha ha ha! Ngớ ngẩn, mày gây chuyện trong cục cảnh sát như thế, cho dù mày có lý thì cũng không nói rõ được, chờ lấy cái chết đi!”
Trần Hạo lại mỉm cười ngồi trên ghế thẩm vấn, lúc này Trương Hàn mới kịp phản ứng từ trong khiếp sợ.
“Xấc xược, đây không phải là chỗ anh có thể ngồi, xuống cho tôi...”
Chát! Trần Hạo vung tay ra, Trương Hàn còn chưa kịp nói hết nửa câu sau đã bay ra ngoài.
Cậu ta bắn đến góc tường, đập trúng Du Tử Uyên, hai người liền biến thành hồ lô lăn trên mặt đất.
Lúc Trương Hàn bò dậy, trong mắt toàn là vẻ độc ác: “Đáng chết, anh quá to gan, anh có biết mình đang làm cái gì không?”
Trần Hạo cười ha ha nói: “Làm cái gì? Đánh mấy con chó mà thôi!”
“Anh...”, Trương Hàn giận điên lên, lạnh lùng nói: “Được rồi, nếu anh đã muốn chơi, tôi sẽ chơi chết anh!”
Bình luận facebook