Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 869 Các người quả thật là muốn chết mà!”
“Nhìn anh cả người toàn mỡ thế này chắc hẳn là lãnh đạo ở đây!”, người đàn ông hỏi.
“Anh dám làm bậy, anh là ai?”, Lăng Phong tức điên người hỏi.
Người đàn ông mỉm cười xấu xa nói: “Tôi là Triệu Vũ!”
Người lái xe quân đội đến đây vậy mà lại là Triệu Vũ, cấp dưới của ông lão Trần Hạo gặp lần trước để bàn bạc về chuyện của công ty dược phẩm Cửu Khúc.
“Tôi hỏi anh, Trần Hạo đang ở đâu?”, Triệu Vũ nhìn chằm chằm Lăng Phong, lạnh lùng hỏi.
Bị Triệu Vũ nhìn chằm chằm bằng ánh mắt như muốn giết người, trong lòng Lăng Phong cũng phát run.
Nhưng dù sao nơi này cũng là địa bàn của anh ta, nếu như để cấp dưới nhìn thấy anh ta chịu thua, sau này anh ta đâu còn mặt mũi gì nữa?
Cho nên, mặc dù trong lòng đang vô cùng tức giận nhưng Lăng Phong vẫn không phục nói: “Làm xằng làm bậy, đây là nơi nào? Anh có biết là bản thân mình đang làm cái gì không?”
Triệu Vũ lạnh lùng đảo mắt nhìn Lăng Phong, sau đó lấy ra thẻ công tác rồi trực tiếp ném thẳng vào mặt anh ta.
Lăng Phong nhảy dựng lên, theo bản năng muốn ra lệnh cho cấp dưới bắt người, nhưng anh ta lại chợt nghĩ đến tình trạng thảm hại của cấp dưới hồi nãy, Lăng Phong biết, nếu như cứng đối cứng thì người chịu thiệt sẽ là bọn họ.
Hơn nữa, đối phương dám kiêu ngạo xông thẳng vào đây, vừa đến nơi đã lập tức nổi bão, nhất định là người ta có thứ để dựa vào.
Nghĩ vậy, Lăng Phong không tự chủ được mà cầm lấy tấm thẻ công tác mà đối phương vừa ném tới lên xem.
Còn chưa nhìn tới nội dung bên trong, nhưng chỉ nhìn cái vỏ ở bên ngoài thôi đã khiến cho Lăng Phong lạnh cả sống lưng.
Anh ta trợn tròn mắt, sợ hãi đến mức run rẩy: “Anh Triệu, tôi không biết anh là người của bộ phận đặc biệt! Vừa rồi đã đắc tội với anh rồi”.
“Bây giờ thì biết tôi là ai rồi chứ? Đã rõ ràng chưa?”, Triệu Vũ lạnh lùng nói.
Lăng Phong vẫn đang còn hoài nghi cuộc sống, anh ta có chút không thể tin, thầm nghĩ, chẳng lẽ người tên Trần Hạo vừa bị bắt kia là một nhân vật lớn?
Không nhận được câu trả lời của Lăng Phong, Triệu Vũ trực tiếp cho anh ta một bạt tai: “Tôi hỏi anh đã rõ ràng chưa?”
Bốp! Một âm thanh giòn giã vang lên, tất cả cảnh sát có mặt ở đây đều sợ đến ngây người, lúc này, những người xung quanh đều biết, cục trưởng của bọn họ chỉ sợ là gặp phải chuyện lớn rồi.
Cả một đám người ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Mãi cho đến khi một cái tát bỗng nhiên rơi xuống trên mặt, anh ta mới phản ứng lại.
Triệu Vũ hỏi: “Trần Hạo đang ở đâu?”
Lăng Phong ôm mặt nói: “Ở…ở phòng thẩm vấn!”
“Cái gì? Các người dám thẩm vấn anh ta? Các người quả thật là muốn chết mà!”
Triệu Vũ không biết nói gì, cũng không biết nên nói gì mới phải, anh ta thầm nghĩ, cái đám ngu xuẩn này làm cái gì vậy! Muốn chết hay sao?
Mà lúc này, Lăng Phong mới hoàn toàn bừng tỉnh lại, trong lòng đủ loại sợ hãi, anh ta sợ bên phòng thẩm vấn sẽ làm ra chuyện lớn, lỡ như cái người tên Trần Hạo kia có thân phận giống như Triệu Vũ, vậy thì anh ta gặp xui xẻo rồi.
Hiểu rõ điều này, Lăng Phong nhanh chóng nói: “Các người còn không mau đi xem xem, nhất định phải đảm bảo anh Trần không có việc gì!”
Triệu Vũ tức giận liếc mắt nhìn Lăng Phong: “Anh nghĩ rằng tôi đang lo lắng cho anh ta sao? Tôi là đang lo lắng cho đám cảnh sát các người đấy? Ngu xuẩn!”
Nói xong, Triệu Vũ liền vội vàng đi theo nhóm cảnh sát đến phòng thẩm vấn.
Lăng Phong sợ ngây người, vừa rồi anh ta đã được chứng kiến thủ đoạn của Triệu Vũ.
Anh ta thầm nghĩ, xong rồi, chẳng lẽ tên kia cũng như vậy?
Trong đầu hiện lên một vài suy nghĩ, Lăng Phong cũng nhanh chóng đuổi theo.
Ngay lúc Lăng Phong đuổi kịp, Triệu Vũ đã đi theo nhóm cảnh sát đến cửa phòng thẩm vấn.
Tên cảnh sát đẩy cửa phòng thẩm vấn ra, trong chớp mắt, hắn ta đã bị doạ cho ngây người, cảnh tượng trước mắt làm cho hắn ta phải hoài nghi cuộc sống.
Tình huống bên trong phòng thẩm vấn khác xa với những gì mà hắn ta tưởng tượng.
Lúc này, bên trong phòng thẩm vấn, Trần Hạo đang cười tủm tỉm ngồi trên ghế thẩm vấn thoải mái hút thuốc, còn cảnh sát thẩm vấn thì ngã ngang ngã dọc trên mặt đất.
“Anh dám làm bậy, anh là ai?”, Lăng Phong tức điên người hỏi.
Người đàn ông mỉm cười xấu xa nói: “Tôi là Triệu Vũ!”
Người lái xe quân đội đến đây vậy mà lại là Triệu Vũ, cấp dưới của ông lão Trần Hạo gặp lần trước để bàn bạc về chuyện của công ty dược phẩm Cửu Khúc.
“Tôi hỏi anh, Trần Hạo đang ở đâu?”, Triệu Vũ nhìn chằm chằm Lăng Phong, lạnh lùng hỏi.
Bị Triệu Vũ nhìn chằm chằm bằng ánh mắt như muốn giết người, trong lòng Lăng Phong cũng phát run.
Nhưng dù sao nơi này cũng là địa bàn của anh ta, nếu như để cấp dưới nhìn thấy anh ta chịu thua, sau này anh ta đâu còn mặt mũi gì nữa?
Cho nên, mặc dù trong lòng đang vô cùng tức giận nhưng Lăng Phong vẫn không phục nói: “Làm xằng làm bậy, đây là nơi nào? Anh có biết là bản thân mình đang làm cái gì không?”
Triệu Vũ lạnh lùng đảo mắt nhìn Lăng Phong, sau đó lấy ra thẻ công tác rồi trực tiếp ném thẳng vào mặt anh ta.
Lăng Phong nhảy dựng lên, theo bản năng muốn ra lệnh cho cấp dưới bắt người, nhưng anh ta lại chợt nghĩ đến tình trạng thảm hại của cấp dưới hồi nãy, Lăng Phong biết, nếu như cứng đối cứng thì người chịu thiệt sẽ là bọn họ.
Hơn nữa, đối phương dám kiêu ngạo xông thẳng vào đây, vừa đến nơi đã lập tức nổi bão, nhất định là người ta có thứ để dựa vào.
Nghĩ vậy, Lăng Phong không tự chủ được mà cầm lấy tấm thẻ công tác mà đối phương vừa ném tới lên xem.
Còn chưa nhìn tới nội dung bên trong, nhưng chỉ nhìn cái vỏ ở bên ngoài thôi đã khiến cho Lăng Phong lạnh cả sống lưng.
Anh ta trợn tròn mắt, sợ hãi đến mức run rẩy: “Anh Triệu, tôi không biết anh là người của bộ phận đặc biệt! Vừa rồi đã đắc tội với anh rồi”.
“Bây giờ thì biết tôi là ai rồi chứ? Đã rõ ràng chưa?”, Triệu Vũ lạnh lùng nói.
Lăng Phong vẫn đang còn hoài nghi cuộc sống, anh ta có chút không thể tin, thầm nghĩ, chẳng lẽ người tên Trần Hạo vừa bị bắt kia là một nhân vật lớn?
Không nhận được câu trả lời của Lăng Phong, Triệu Vũ trực tiếp cho anh ta một bạt tai: “Tôi hỏi anh đã rõ ràng chưa?”
Bốp! Một âm thanh giòn giã vang lên, tất cả cảnh sát có mặt ở đây đều sợ đến ngây người, lúc này, những người xung quanh đều biết, cục trưởng của bọn họ chỉ sợ là gặp phải chuyện lớn rồi.
Cả một đám người ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Mãi cho đến khi một cái tát bỗng nhiên rơi xuống trên mặt, anh ta mới phản ứng lại.
Triệu Vũ hỏi: “Trần Hạo đang ở đâu?”
Lăng Phong ôm mặt nói: “Ở…ở phòng thẩm vấn!”
“Cái gì? Các người dám thẩm vấn anh ta? Các người quả thật là muốn chết mà!”
Triệu Vũ không biết nói gì, cũng không biết nên nói gì mới phải, anh ta thầm nghĩ, cái đám ngu xuẩn này làm cái gì vậy! Muốn chết hay sao?
Mà lúc này, Lăng Phong mới hoàn toàn bừng tỉnh lại, trong lòng đủ loại sợ hãi, anh ta sợ bên phòng thẩm vấn sẽ làm ra chuyện lớn, lỡ như cái người tên Trần Hạo kia có thân phận giống như Triệu Vũ, vậy thì anh ta gặp xui xẻo rồi.
Hiểu rõ điều này, Lăng Phong nhanh chóng nói: “Các người còn không mau đi xem xem, nhất định phải đảm bảo anh Trần không có việc gì!”
Triệu Vũ tức giận liếc mắt nhìn Lăng Phong: “Anh nghĩ rằng tôi đang lo lắng cho anh ta sao? Tôi là đang lo lắng cho đám cảnh sát các người đấy? Ngu xuẩn!”
Nói xong, Triệu Vũ liền vội vàng đi theo nhóm cảnh sát đến phòng thẩm vấn.
Lăng Phong sợ ngây người, vừa rồi anh ta đã được chứng kiến thủ đoạn của Triệu Vũ.
Anh ta thầm nghĩ, xong rồi, chẳng lẽ tên kia cũng như vậy?
Trong đầu hiện lên một vài suy nghĩ, Lăng Phong cũng nhanh chóng đuổi theo.
Ngay lúc Lăng Phong đuổi kịp, Triệu Vũ đã đi theo nhóm cảnh sát đến cửa phòng thẩm vấn.
Tên cảnh sát đẩy cửa phòng thẩm vấn ra, trong chớp mắt, hắn ta đã bị doạ cho ngây người, cảnh tượng trước mắt làm cho hắn ta phải hoài nghi cuộc sống.
Tình huống bên trong phòng thẩm vấn khác xa với những gì mà hắn ta tưởng tượng.
Lúc này, bên trong phòng thẩm vấn, Trần Hạo đang cười tủm tỉm ngồi trên ghế thẩm vấn thoải mái hút thuốc, còn cảnh sát thẩm vấn thì ngã ngang ngã dọc trên mặt đất.
Bình luận facebook